Vân Lạc Đình nhìn bộ dáng giống như muốn kiểm tra cẩn thận của Bùi Huyền Trì, cậu vội vàng nói: "Ta có hơi đói bụng.
Chúng ta đi ra ngoài săn thú trước đã."
"Đã ăn điểm tâm cả ngày rồi.
Ngươi không muốn thay đổi khẩu vị sao?" Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, kéo Bùi Huyền Trì đi ra ngoài: "Lát nữa trời tối sẽ không tiện ra ngoài, chúng ta ăn xong ở bên ngoài rồi hãy quay về."
Lúc bọn họ đi ra ngoài, trận pháp bên trong sơn động sẽ tự động đóng lại, người khác không thể vào được.
Cậu bấm đốt ngón tay tính thời gian, vừa đúng lúc.
Vân Lạc Đình không có ý định bắt một ít ma thú đặc biệt.
Vạn nhất gặp phải linh thú đã thức tỉnh linh trí thì rất phiền phức.
Nhưng mà...!Linh thú đã thức tỉnh linh trí bên trong bí cảnh sẽ thừa cơ hội bí cảnh mở ra để rời khỏi nơi này, sẽ không ở lâu trong bí cảnh.
Chỉ có động vật bình thường mới luôn ở lại trong bí cảnh.
Bọn họ không tính đi chỗ quá xa, chỉ tìm xung quanh đây.
Bùi Huyền Trì có thể cảm nhận được sinh vật sống ở gần.
Thế nên hắn không vội vàng bắt, mà suy nghĩ lựa chọn ra loại thịt ma thú Vân Lạc Đình sẽ thích.
Vân Lạc Đình không thực sự đói bụng.
Cậu chỉ muốn tìm một cái cớ kéo Bùi Huyền Trì ra ngoài.
Đồ vật cất trong ngăn bí mật kia đều không thể giải thích được.
Nhỡ đâu Bùi Huyền Trì không cẩn thận lại mở ra cái gì, lại xuất hiện ra một cuốn công pháp.
Còn cái trong nhẫn trữ vật của cậu......
Thần thức của Bùi Huyền Trì tản ra ngoài, dù xung quanh có bất kỳ động tĩnh lớn nhỏ gì cũng sẽ bị phát hiện, tạm thời vẫn chưa thể lấy ra.
Hai ngón tay Vân Lạc Đình vân vê hai vòng quanh nhẫn trữ vật.
Khóe mắt cậu nhìn thấy bên trong lùm cây có mấy cọng cỏ, giống như là loại cỏ dây, trưởng thành khá là cao, nhìn cực kỳ nổi bật.
Vân Lạc Đình hái vài cây, cỏ dây cũng là một loại linh thảo, nhưng không có tác dụng gì.
Nó ký sinh trên rễ cây bụi, hấp thụ chất dinh dưỡng của cây bụi để sống sót.
Lá cây màu xanh biếc, còn rất dẻo dai, có thể tùy ý uốn cong sẽ không định hình.
Trong sách linh thú có ghi chép lại, Vân Lạc Đình coi nó như cành liễu để nghịch, từng chút một uốn nó thành vòng tròn.
Để đẹp mắt, lúc uốn còn để lại một ít ngọn cỏ ở bên ngoài.
Trông như những chiếc lá tản ra bên ngoài vậy.
Trên vòng hoa còn được quấn thêm vài bông hoa.
Mỗi bông hoa chỉ có kích thước bằng một đầu ngón tay, quấn bên trong nhìn rất đẹp mắt.
Sau khi quấn xong, Vân Lạc Đình đi đến bên cạnh Bùi Huyền Trì.
Cậu duỗi tay đặt vòng cỏ lên đầu hắn, cậu sửa lại tóc, nghiêng đầu nhìn hắn: "Đẹp không?"
Chỗ này không có gương đồng, Bùi Huyền Trì cũng nhìn không thấy hình dáng vòng vỏ như thế nào.
Hắn giơ tay vân vê lá cây rơi trên tóc mèo nhỏ, trịnh trọng nói: "Đẹp."
Vân Lạc Đình cười ôm cánh tay hắn, cũng đeo một cái cho mình.
Không có cảm giác khẩn trương như người khác ở trong bí cảnh.
Bọn họ thoải mái giống như đang tản bộ.
Bùi Huyền Trì đưa cho cậu một quả linh thảo đã lột vỏ.
Tay Vân Lạc Đình vừa chạm vào cỏ nên không có cầm, mà cắn luôn trên tay hắn.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Giống như đang vội vàng chạy, tiếng bước chân rất loạn.
Vân Lạc Đình mím môi, nhìn thấy bụi cây cách đó không xa lắc lư kịch liệt.
Mấy con ma thú tuyết trắng từ trong đó chạy ra.
Lúc đụng phải bọn họ, mấy con ma thú này không có một chút sợ hãi nào khi nhìn thấy người, cũng không có ý định quay đầu, mà chạy thẳng về phía bọn họ.
Vân Lạc Đình nhíu mày, tuyết trắng như cừu, A...!Thịt cừu xiên miếng nhỏ ăn rất ngon.
Ma thú chạy như điên, vòng qua đám người Bùi Huyền Trì chạy về phía sau.
Giống như có thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo bọn nó.
Bùi Huyền Trì giơ tay ôm eo Vân Lạc Đình, phi thân bay lên rồi đáp xuống một cái cây bên cạnh.
Vân Lạc Đình cắn một miếng linh quả: "Phía sau là thứ gì vậy?" Cậu tản ra linh lực, cũng chỉ có thể thấy một đoàn sương máu, không nhìn thấy rõ nó là thứ gì.
"Là ma thú cấp cao, Thanh sát."
Vân Lạc Đình gật đầu, nghiêm túc nhìn Bùi Huyền Trì, chờ hắn nói tỉ mỉ.
"Thịt chắc nhưng không khô, tươi ngon thích hợp để nướng."
"...?" Vân Lạc Đình chớp mắt, có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Không phải ngươi nên nói một chút về tính công kích của Thanh sát chứ, tính tình thế nào, có thể đả thương người hay không?
Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ im lặng, hắn cúi đầu hôn lên má cậu: "Để ta bắt nó cho ngươi ăn, ở đây chờ ta."
Nói xong, Bùi Huyền Trì nhảy xuống.
Còn chưa thấy Thanh sát, nhưng cậu lại thấy vài người loạng choạng chạy ra từ con đường ma thú màu trắng vừa nãy chạy qua.
Vân Lạc Đình nhìn thấy người quen.
Hà Vực Bình chạy đằng trước, theo sát phía sau còn có mấy vị sư đệ đồng môn.
Theo khí tức của ma thú đến gần, Mông Việt được sư muội đỡ, khập khiễng đi ra ngoài.
Gương mặt Mông Việt tái nhợt, trên người còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, hẳn là bị thương.
Ma thú ở phía sau gầm lên giận dữ, đẩy ra khí tức đánh tới.
Khóe miệng Mông Việt chảy ra máu tươi, cứ thế ngã xuống.
Sư muội thấy thế vội nói: "Sư huynh! Huynh mau đứng lên......"
"Đừng để ý đến ta, muội đi trước đi." Ma thú càng đến gần, Mông Việt càng cảm nhận được hơi thở áp bức đến từ phía nó.
Hắn cắn chặt răng.
Cảm giác lần này mình khó tránh khỏi một kiếp.
Vốn dĩ hắn còn muốn mang đan dươc đỉnh cấp đưa về tông môn cho trưởng lão Dược tông.
Sư tôn thiên vị hắn, cũng là do trưởng lão Dược tông giúp hắn một tay, nhưng với tình hình trước mắt e là không được.
Mông Việt đang muốn đưa túi trữ vật giao cho sư muội, bảo nàng bỏ lại hắn chạy trước.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, đã thấy Bùi Huyền Trì xuất hiện trước mặt hắn.
Mông Việt bỗng dưng mở to hai mắt: "Tiên Tôn!"
Thân hình Bùi Huyền Trì nhoáng lên đi vào bên trong rừng rậm.
Linh lực giống như có tầng dao động, sau đó thì không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Mông Việt ôm ngực, cố nén đau đớn hô: "Tiên Tôn cẩn thận! Nó là ma thú Thanh sát, thực lực đã lên cấp cao đỉnh phong."
Vân Lạc Đình thấy thế, truyền âm cho Bùi Huyền Trì.
Tuy biết được với thực lực của Bùi Huyền Trì xử lý ma thú Thanh sát không phải là vấn đề gì lớn, nhưng để cận thận cậu vẫn nói với hắn một tiếng.
Sư muội đút cho Mông Việt mấy viên đan dược.
Hà Vực Bình đi rồi lại quay lại, hiển nhiên là nhìn thấy Bùi Huyền Trì đi tìm Thanh sát.
Hắn ta thở hổn hển chạy nhanh trở lại: "Hắn chết chắc rồi."
Mông Việt liếc mắt nhìn hắn ta, cảnh cáo hắn ta đừng nói lung tung: "Hà Vực Bình!"
"Kêu ta làm gì? Ta có nói sai cái gì sao? Tu sĩ nhân loại làm sao đánh thắng được ma thú Thanh sát cấp cao đỉnh phong chứ.
Chúng ta nhiều người như vậy liên thủ lại còn chưa chiếm được lợi.
Còn nhiều người bị thương như thế, ngươi mau lên, chạy nhanh đi."
"Một lát nữa ma thú Thnah sát giết —— a!"
Hà Vực Bình chưa nói hết lời đã kêu lên thảm thiết.
Cằm hắn ta há to giống như muốn rớt ra ngoài, răng và máu cùng nhau rơi xuống, đau nhức làm gương mặt hắn vặn vẹo, hoảng sợ nhìn xung quanh: "Ai?!"
Vân Lạc Đình nhảy xuống, chậm rãi lau bụi dính trên ngón tay, cậu nhàn nhạt nói: "Lại lắm mồm, ta sẽ ném ngươi vào đó đút cho ma thú."
Nhìn thấy Vân Lạc Đình, Hà Vực Bình lập tức không dám lên tiếng.
Trong lòng Hà Vực Bình vẫn còn sinh ra sợ hãi với Bùi Huyền Trì.
Vừa nãy nhìn thấy một mình Bùi Huyền Trì đi vào đánh nhau với ma thú, hắn ta mới dám ăn nói lung tung.
Lúc này nhìn thấy Vân Lạc Đình ở đây, hắn ta sao dám nói thêm câu nào nữa.
Mông Việt lạnh lẽo nhìn Hà Vực Bình, cũng không có ý định giúp hắn ta hoà giải.
Đan điền của Hà Vực Bình đã bị hủy, trên người không có linh lực, lấy tu vi của Vân Lạc Đình cũng đủ để đánh hắn ta.
Chỉ là, Hà Vực Bình vài lần luyện đan thất bại, lại bị người khác so sánh với thuật luyện đan của Bùi Huyền Trì.
Tâm loạn, thuật luyện đan cũng bị hắn ta huỷ hoại, không có linh lực không thể tu luyện lại, cũng không thể luyện đan.
Lấy loại tính cách ác động không coi ai ra gì của Hà Vực Bình, để hắn sống ngược lại càng tốt hơn.
Mông Việt gian nan đứng dậy, hành đại lễ: "Đa tạ ơn cứu mạng của Tiên Tôn."
Vân Lạc Đình ăn ngay nói thật: "Trùng hợp, chúng ta chỉ là muốn bắt ma thú Thanh sát để ăn mà thôi."
Vừa rồi lúc Bùi Huyền Trì nhảy xuống cũng không gặp bọn Mông Việt, chỉ nhìn thấy ma thú màu trắng chạy ra.
Hai tay Mông Việt ôm quyền: "Đại ơn của Tiên Tôn! Mông Việt nghi nhớ trong lòng!"
Thanh sát nguy hiểm cơ nào.
Đã có không ít đại năng giả tu vi cao ngã xuống trong tay nó, nào có ai sẽ vì một miếng ăn mà đi bắt ma thú Thanh sát, quả thật là thái quá.
Để bọn họ không ghi nhớ ân tình, khiến cho bọn họ áy náy, Tiên Tôn vậy mà lại nói ra lời không thể tưởng tượng được như thế.
Mông Việt bị cảm động đến hai mắt đẫm lệ.
"Hả?" Vân Lạc Đình hồ nghi nói: "Ngươi có phải hiểm lầm cái gì rồi hay không?"
"Tiên Tôn không cần nhiều lời, trong lòng Mông Việt hiểu rõ.
Ngày sau nếu vãn bối có chỗ hữu dụng với Tiên Tôn, vãn bối nhất định sẽ liều chết tương trợ."
Vân Lạc Đình: "..."
Không, ta cảm thấy ngươi không hiểu rõ.
"Ta chờ này liền đi vào trợ giúp Tiên Tôn một tay!" Mông Việt thoáng bình phục lại hơi thở, đứng dậy muốn đi vào.
Vân Lạc Đình nói: "Không cần, ở trong đó có kết giới, ngươi không vào được."
Động tác Mông Việt dừng lại, khẩn trương nhìn chằm chằm vào bên trong.
Hà Vực Bình đỡ cằm trở về.
Hắn ta yên lặng mà nuốt máu và mấy viên đan dược, nhìn mấy người trông mong chờ Bùi Huyền Trì đi ra, hắn ta không nhịn nổi nở nụ cười lạnh.
Nó chính là ma thú Thanh sát, vây nó ở trong kết giới, có khác nào đi tìm chết chứ?
Còn chờ, chỉ sợ đã sớm chết ở bên trong.
Vân Lạc Đình dựa vào thân cây, cậu cầm vòng hoa trên tay bắt đầu chỉnh sửa, ngón tay vô ý cử động, không cẩn thận ngắt một cái lá, để không đúng chỗ, nên đành nhét cái lá bị ngắt vào bên trong.
Kết giới do ma khí làm ra, người ở bên ngoài không thể nghe thấy tiếng động bên trong, chỉ có thể dựa vào khí tức trôi nổi ở bên ngoài để phân biệt trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu sau, kết giới tản ra.
Bùi Huyền Trì kéo ma thú Thanh sát đã tắt thở đi ra ngoài.
Vân Lạc Đình thấy thế liền đi lên đón: "Vất vả rồi! Ngươi có bị thương ở đâu không?" Khi nói chuyện cũng không chờ Bùi Huyền Trì trả lời.
Cậu đã dùng linh lực du tẩu một vòng trong kinh mạch, tự mình điều tra một phen.
"Không có việc gì." Bùi Huyền Trì giải quyết Thanh sát không tốn sức, chỉ là mùi máu của Thanh sát quá nồng.
Tuy không dính vào trên người, nhưng đến gần vẫn có thể ngửi thấy mùi.
Hắn dứt khoát ở bên trong kết giới xử lý một chút, để tránh làm mèo nhỏ bị sặc.
Hà Vực Bình ngơ ngác đứng một bên.
Ánh mắt hắn ta không thể tránh khỏi dừng trên người Thanh sát, thật sự, nó thật sự đã chết.
Dễ dàng đuổi bọn họ đến tuyệt cảnh, một ít người còn bỏ mạng trong bí cảnh vì ma thú Thanh sát.
Thế mà nó lại chết dễ dàng như vậy?
Ngay cả một tiếng rống giận của ma thú Thanh sát hắn còn chưa nghe thấy, cứ yên lặng chết như vậy.
Thực lực của người kia chẳng lẽ là ——
Hà Vực Bình hoảng sợ mở to hai mắt, không dám nói thêm một câu nào nữa, hắn yên lặng lùi về phía sau, lén lút chạy đi.
Bùi Huyền Trì liếc mắt nhìn hắn, đầu ngón tay khẽ động, thu liễm lại hơi thở của mình.
Mông Việt nhìn thấy Bùi Huyền Trì bình an đi ra ngoài, cũng không ở lâu, đứng dậy nói: "Nhìn thấy Tiên Tôn không có việc gì, vãn bối liền yên tâm.
Không quấy nhiễu Tiên Tôn thanh tu, vãn bối đi trước một bước, đa tạ Tiên Tôn cứu mạng."
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Trùng hợp thôi."
Mông Việt hít mũi, cảm động đến rối tinh rối mù, lớn tiếng nói: "Đúng! Trùng hợp mà thôi!"
Sư muội đỡ Mông Việt chậm rãi đi xa, tất cả đệ tử trong môn phái cũng đi sát theo sau.
Bùi Huyền Trì không đi nghiên cứu lời này có ý gì.
Hắn trước tiên đi xử lý ma thú Thanh sát, mèo nhỏ còn đang đói bụng, không thể trì hoãn được.
Vân Lạc Đình nhặt một ít củi khô rơi xuống gần đó, đều là cành khô của linh thụ, dùng để nhóm lửa hương vị sẽ càng thơm ngon hơn.
Thanh sát không phải rất lớn, không lớn hơn lợn rừng là bao, da màu nâu xanh, nhìn trông rất dày.
Bùi Huyền Trì dùng dao rạch da, nhưng không thấy máu chảy ra, ngược lại trên dao lại dính một ít máu.
Vân Lạc Đình nhặt cành khô quay về, thịt Thanh sát đã thái xong.
Ma thú Thanh sát rất lớn, bọn họ không ăn hết được, bỏ ra một cái chân để nướng là đã đủ rồi.
Chỗ thịt còn lại thịt đều cất vào nhẫn trữ vật, để dành sau này ăn.
Sau khi xiên xong cả cái chân thì cho lên giá, từ từ nướng.
Thịt chín rất chậm, vừa nướng vừa ăn, dùng lưỡi dao cắt phần thịt chín bên ngoài.
Cái chân nướng qua mấy lần lửa, bề mặt có hơi thay đổi, khi nướng nghe thấy tiếng xèo xèo của dầu mỡ.
Bùi Huyền Trì cắt một miếng đặt vào trong đĩa Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình gắp miếng thịt chấm vào gia vị rồi lại đút cho Bùi Huyền Trì.
Bầu trời hoàn toàn tối đen.
Chỉ có đống lửa nướng thịt trước mặt vẫn còn mơ hồ tản ra ánh sáng.
Mặt trăng treo cao trên bầu trời chút mông lung không rõ.
Bọn họ không cần lo lắng sẽ có ma thú tìm đến.
Ma thú đều có bản năng tránh hại tìm lợi, thịt của ma thú Thanh sát và đống xương của nó đối với các loại ma thú khác cũng có lực uy hiếp.
Vân Lạc Đình dựa vào vai Bùi Huyền Trì.
Cậu cầm gậy gỗ trong tay, thỉnh thoảng động vào đống lửa, nghe cảnh củi khô bị đốt phát ra tiếng vang nhỏ.
Hoàn cảnh quá mức ôn nhu yên tĩnh, nên vô cớ sinh ra một chút mệt mỏi.
Vân Lạc Đình ngáp một cái, tuy mệt mỏi nhưng cậu lại không muốn ngủ.
Trong lòng có tâm sự, rồi lại không nghĩ ra nó là gì.
Ưm...!Cảm giác giống như mình đã quên chuyệngì đó rất quan trọng.