Lực chú ý của Bùi Huyền Trì ngay lập tức dừng trên người mèo trắng nhỏ dưới tay.
Hắn theo bản năng khép lại năm ngón ta xoa bụng cậu.
Vân Lạc Đình nâng chân ôm lấy cổ tay hắn rồi liếm: "Meo ~"
"Ta không sao." Nhận ra ý muốn an ủi hắn của mèo nhỏ.
Bùi Huyền Trì ôm Vân Lạc Đình lên đùi vuốt ve: "Ta chỉ là nhớ đến kiếp trước, có vị Tiên Tôn bởi vì tu vi quá cao bị bí cảnh đẩy ra bên ngoài, nên đã tìm một đồ đệ trên người có linh nhãn."
Rồi luyện hóa mang theo bên người, mới có thể đi vào.
Bùi Huyền Trì dùng vài câu ít ỏi xoá đi chi tiết đằng sau.
Tu vi của vị Tiên Tôn kia đã đình trệ rất lâu, lâu rồi không có đột phá.
Nên mới nghĩ đến chuyện đi vào bí cảnh Phần Nguyệt để tìm cơ duyên.
Người tu tiên không làm ra chuyện cướp linh nhãn để cho mình tu luyện.
Bọn họ cũng không dùng được, hành động này của Tiên Tôn chẳng qua là biến đồ đệ kia trở thành bàn đạp để tiến vào bí cảnh mà thôi.
Nghe đồn, vị đồ đệ kia vốn là quan môn đệ tử của Tiên Tôn.
Được hắn dốc lòng dạy dỗ tu luyện, tận tình chăm sóc.
Nên khi chuyện luyện hóa linh nhãn bị truyền ra, có rất nhiều người không tin, cho đến khi hồn đèn trong nhà của đệ tử kia tắt, nhìn thấy lúc đó đã xảy ra chuyện gì, đến lúc này mọi người mới tin tưởng.
Trong nhà đệ tử kia cũng là thế gia đại tộc.
Còn có lão tổ tọa trấn, hậu bối trong nhà xảy ra chuyện, lão tổ trực tiếp trở mặt với tiên môn, cùng Tiên Tôn vung tay đánh nhau.
Kết quả cuối cùng ra sao lại không có tin tức truyền ra.
Vị lão tổ kia và vị Tiên Tôn kia đều không có tin tức gì.
Lúc ấy nháo đến ồn ào huyên náo.
Vân Lạc Đình xoay người, dùng cái đuôi cuốn lấy tay hắn cọ.
Có một số chuyện không cần Bùi Huyền Trì nói nhiều, tự cậu ngẫm lại, kết hợp phong cách trong cốt truyện nguyên văn, cũng có thể biết được việc này nhất định không có kết cục tốt.
Vân Lạc Đình ngậm một miếng bánh hoa sen đưa đến bên miệng hắn: "Meo meo ~"
Đừng nghĩ nhiều nữa, đến ăn điểm tâm đi.
- --
Một ngày nọ ở trên thuyền.
Cảnh tượng trước của sổ thay đổi, phía chân trời vừa mới sáng lên.
Vân Lạc Đình ngồi xổm nơi đầu giường nhìn những hòn đảo nhỏ bị giấu kín trong tầng mây dày đặc.
Nó lờ mờ hiện ra hình dạng, rồi lại biến mất vào trong tầng mây.
Bên cạnh còn có linh thú bay ngang qua, nhìn kỹ, có thể thấy trên lưng linh thú có người ngồi.
Hẳn là sắp đến nơi rồi.
Tầng mây lại nâng lên cao một chút, che khuất tầm mắt của Vân Lạc Đình.
Cậu đứng lên, móng vuốt để trên cửa sổ, khắp nơi trên phi thuyền đều có ma khí bao quanh.
Bao gồm cả cửa sổ, dù có giẫm lên cũng sẽ không mở ra.
Cậu đang nhìn kỹ, thì đột nhiên phi thuyền dừng lại.
Cơ thể Vân Lạc Đình lung lay, móng vuốt vung vẩy hai cái nhưng lại không thể túm được bất kỳ đồ gì có thể giữ, cậu lập tức ngã xuống.
"MEO!"
Vân Lạc Đình luống cuống tay chân rơi xuống, rơi đúng trên mặt Bùi Huyền Trì.
Chân trước cậu để ở giữa tóc hắn, bụng cậu che mặt hắn đến kín mít.
Nhưng mà cũng may Bùi Huyền Trì vẫn chưa có tỉnh.
Vân Lạc Đình lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi chân trước chống lên muốn đứng dậy, đột nhiên cậu đụng vào ánh mắt Bùi Huyền Trì.
Ánh mắt thanh minh, ngay cả một chút xíu buồn ngủ cũng không có.
Vân Lạc Đình: "......"
Cậu yên lặng nằm bò về, che lại đôi mắt kia.
Sau cổ căng thẳng.
Vân Lạc Đình vội vàng lui về phía sau một chút, lui về phía cổ hắn, cúi đầu liếm cằm hắn, nhu thuận kêu lên: "Meo!"
Dậy thôi!
Chúng ta đến đảo Ngô Đồng rồi.
Bùi Huyền Trì còn chưa kịp truy cứu mèo nhỏ đã làm sai chuyện gì.
Nhìn thấy cậu đang làm nũng lấy lòng, nào còn để ý đến cái khác, hắn giơ tay xoa đầu mèo nhỏ: "Bị thương rồi sao?"
"Meo meo ~" Vân Lạc Đình vẫy đuôi, không bị thương.
"Đi thay một bộ quần áo khác, thu dọn một chút chuẩn bị lên đảo Ngô Đồng."
Vân Lạc Đình nhảy xuống biến thành hình người đáp: "Được!"
Linh khí bên trong bí cảnh Phần Nguyệt tràn đầy.
Vân Lạc Đình vừa bước vào liền cảm giác linh lực thuần túy theo kinh mạch hoàn toàn đi vào trong đan điền.
Rồi sau đó khí tức của cậu đột nhiên biến đổi.
Vân Lạc Đình ngẩn người, thử nắm chặt nắm tay, tu vi của cậu đã thăng lên Trúc Cơ.
Cứ như một cái nháy mắt.
Bùi Huyền Trì nắm tay Vân Lạc Đình, nhìn về phía chân trời vẫn chưa thay đổi.
Linh thú tu luyện với người khác nhau.
Khi tu vi đạt đến Trúc Cơ sẽ có lôi kiếp giáng xuống, lấy đó để tôi luyện cơ thể của linh thú.
Nhưng bây giờ, hình như vẫn chưa thấy có lôi kiếp có ý định đánh xuống.
Bùi Huyền Trì đoán có khả năng liên quan đến tính chất của bí cảnh.
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, linh lực từ trên tay tản ra: "Có cảm nhận được không?"
"Ừm." Bùi Huyền Trì cởi áo choàng trên người hắn cho vào nhẫn trữ vật.
Trong bí cảnh không lạnh, mặc dày ngược lại bất tiện, thu dọn dồ đạc xong, nhìn cánh rừng trước mắt, hắn nói: "Một lát nữa ta lại luyện ít đan dược, giúp ngươi củng cố tu vi."
Sau khi đi vào bí cảnh, không biết mình sẽ rơi xuống nới nào, cũng không biết trước mặt sẽ xuất hiện thứ gì.
Có thể là linh quả, pháp khí, xui xẻo một chút có thể là hung thú hoặc các loại ma thú.
Vận may của bọn họ không tệ, rơi vào trong rừng cây ăn quả.
Trong bí cảnh không có bốn mùa thay đổi, cành lá tươi tốt, trên cành cây treo rải rác quả dại màu trắng giống như quả táo.
"Ở trong bí cảnh luyện đan sẽ không gặp nguy hiểm sao?" Vân Lạc Đình có chút không yên tâm.
Tuy nói bây giờ bọn họ chưa gặp người nào, nhưng rất lâu bí cảnh mới mở một lần.
Người đi vào nhất định không hề ít, không gặp được chỉ có thể nói rằng bí cảnh quá lớn, tạm thời vẫn chưa đụng phải mà thôi.
"Vẽ một cái trận pháp là được." Bùi Huyền Trì không cho là đúng.
Cho dù thật sự có người tới tìm phiền toái, can trở hắn luyện đan, hắn cũng có ném xuống làm củi đốt.
Nhưng nếu mèo nhỏ lo lắng, vẽ một cái trận pháp cũng không tốn sức lực.
Bùi Huyền Trì giơ tay, một đạo khí tức cuốn lấy linh quả Tuyết Vân, linh quả từ trên cây rơi vào trong tay hắn.
Hắn lấy nước từ trong nhẫn trữ vật ra rửa sạch linh quả, nhìn qua nó càng trắng thêm: "Bề ngoài của linh quả Tuyết Vân tuyết trắng, giống như bị bao phủ trong một tầng sương mù.
Sinh ra trong rừng rậm ấm áp, nhưng khi chạm đến lại lạnh đến thấu xương, dùng để luyện chế thành Tuyết Vân Đan, có thể tăng lên và củng cố tu vi."
Nói xong, hắn đưa cho Vân Lạc Đình để cậu nhìn thử.
Đầu ngón tay Vân Lạc Đình chạm nhẹ vào.
Vô cùng lạnh lẽo giống như là đang sờ tuyết, nhưng so với tuyết lại rắn chắc hơn nhiều.
Nhìn kỹ thấy phía trên còn có hoa văn mơ hồ, tất nhiên mọc ra cũng không đồng đều, rất đẹp.
Ngửi thấy mùi hương lạnh nhạt, đối với linh thú có lực hấp dẫn khó hiểu.
Vân Lạc Đình cắn một miếng: "Meo meooo."
Dừng một chút, đôi mắt Vân Lạc Đình lập tức sáng lên: "Ngon quá, ngươi nếm thử đi."
Nước quả rất đậm đà, hương vị cũng rất thanh thúy, tương đối lạnh.
Nhai kỹ còn có thể cảm thấy cặn băng, ăn vào còn cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Bùi Huyền Trì nhìn thấy cậu thích, liền đưa linh quả cho cậu: "Thích thì hái nhiều một chút, một ít dùng để luyện đan, một ít giữa lại ăn.
Linh quả hái xuống cho vào nhẫn trữ vật, để trong thời gian dài cũng không bị thối, không bị hỏng."
Ma khí xẹt qua, lại cắt xuống hai quả trái cây, Bùi Huyền Trì trực tiếp bỏ vào nhẫn trữ vật, hắn thật ra không vội luyện đan.
Trước tiên hái linh quả xuống, bằng không chờ đến lúc nó chín rơi xuống đất liền không thể dùng được.
Vân Lạc Đình đi theo bên cạnh hắn một đường đi về phía trước, thỉnh thoảng lại cắn một miếng linh quả Tuyết Vân.
Bùi Huyền Trì cẩn thận nhìn linh quả trong tay, thấy hoa văn có chút kỳ lạ.
Sau khi rửa sạch liền đưa cho Tiểu Bạch: "Cái này hẳn là sẽ ngọt hơn những quả khác."
Những linh quả Tuyết Vân ngọt hơn sẽ giữa lại cho mèo nhỏ ăn.
Những linh quả hương vị bình thường thì giữ lại để luyện đan.
Cái trong tay Vân Lạc Đình còn chưa ăn xong.
Cậu đang muốn đi tiếp, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng khinh bỉ cực kỳ khoa trương: "Tại sao lại có người lấy linh quả Tuyết Vân làm trái cây để ăn chứ.
Ngươi lúc đó ăn quả đào đúng không? Thật là phí phạm của trời."
Lúc nói chuyện nam tử đến gần, trong lòng ngực hắn cũng ôm mấy trái linh quả Tuyết Vân, dùng ống tay áo cẩn thận che lại: "Linh quả Tuyết vân cần phải luyện thành đan dược, mới có thể phát huy ra toàn bộ tác dụng.
Ngươi cứ ăn như vậy cũng quá lãng phí rồi.
Đúng là đồ nhà quê chưa hiểu chuyện đời, cái gì cũng muốn nếm thử một miếng."
Sắc mặt Bùi Huyền Trì tối sầm.
Hắn vừa mới giơ tay lên, Vân Lạc Đình đã trước một bước cầm cổ tay hắn.
"Linh quả rất hiếm sao? Ngày thường ta đều coi nó như trái cây để ăn.
Đương nhiên, nếu ngươi ít khi nhìn thấy, nên cảm thấy linh quả Tuyết Vân rất trân quý cũng đúng." Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: "Rốt cuộc là đồ nhà quê chưa hiểu chuyện đời, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy trân quý."
Vân Lạc Đình không hề cố tình khoe khoang, mà chính là ăn ngay nói thật.
Linh quả trồng trong hành cung loại tuy rằng không thể nghiêm túc tính là linh quả.
Nhưng đều là linh quả trân quý do nhà đấu giá đưa tới.
Linh quả cung cấp để luyện chế thành đan dược bán đi tất nhiên là cung không đủ cầu.
Nhưng Bùi Huyền Trì không bán, đều gọt vỏ trái cây, cắt thành miếng cho cậu ăn.
Ý cười trên môi nam tử cứng lại, nhíu mày giọng điệu khó nghe nói: "Ngươi nói cái ——"
"Hà Vực Bình!" Nam tử phía sau đuổi theo cắt ngang lời hắn nói: "Từ rất xa đã nghe thấy ngươi nói lời ngông cuồng.
Lúc trong tông môn đã nói cái gì với ngươi? Lúc này mới qua bao lâu ngươi đã quên hết sạch."
Hà Vực Bình vội vàng giải thích nói: "Mông Việt sư huynh ta không có."
Mông Việt không để ý đến hắn, mà là tiến lên chắp tay nói: "Hai vị đạo hữu xin thứ tội, ta ở đây thay hắn xin lỗi hai vị.
Ngài đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn."
Hà Vực Bình còn muốn nói cái gì.
Mông Việt đã lặng lẽ liếc mắt trừng hắn một cái, Hà Vực Bình nhất thời ngậm miệng lại.
Mông Việt cười ngượng ngùng nói: "Sư đệ ta là luyện đan sư, nhìn thấy linh quả......!Khó tránh khỏi cảm xúc sẽ hơi dao động.
Nếu không để hắn luyện chế Tuyết linh đan cho hai vị, cũng coi như là lấy công chuộc tội."
Vừa nghe lời này, Hà Vực Bình lập tức tức giận: "Sư huynh ngươi nói cái gì thế? Sao ta phải luyện đan cho bọn hắn.
Ta là luyện đan sư, từ trước đến nay đều là bọn họ đến cầu ta.
Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi dựa vào cái gì thay ta xin lỗi, ta sai chỗ nào, nói cũng không cho nói?"
"Còn nói ngày thường coi linh quả như trái cây để ăn, nằm mơ à?" Hà Vực Bình cười lạnh, khoanh tay trước ngực nói: "Muốn ta luyện đan cho, có thể, cầu ta, dâng lên hậu lễ, ta tâm trạng ta tốt sẽ giúp các ngươi."
Mông Việt trầm giọng nói: "Ngươi ngậm miệng lại."
Hà Vực Bình bình thường ở nhà được người nhà sủng ái.
Ở tông môn được trưởng lão coi trọng, liền lớn lên thành cái loại tính cách không coi ai ra gì này.
Thêm chuyện là luyện đan sư, đã không biết lựa lời còn lắm miệng.
Lúc trước gặp được tu giả tính tình nóng nảy, còn có thể ỷ vào trong nhà chèn ép, phái ra cao thủ phế đi đan điền của đối phương.
Nhưng ở trong bí cảnh gặp được những người khác, vẫn nên thu liễm một chút tính tình thì tốt hơn.
Cho dù có thể trở về cáo trạng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì đã không còn kịp.
Nếu không phải sư tôn ngàn vạn dặn dò, muốn hắn ta chăm sóc Hà Vực Bình thật tốt.
Mông Việt cũng lười quan tâm đến hắn.
"Ta sẽ không! Có bản lĩnh đánh ta xem.
Ta coi hắn có dám đụng đến một sợi tóc của ta hay không, ta chính là người Hà gia đó!"
Lời còn chưa dứt, Hà Vực Bình giống như là bị một nắm đấm nặng nề đấm vào ngực, ngay lập tức hắn bay ngược ra đằng sau.
Vân Lạc Đình cắn một miếng trái cây, nhàn nhạt nói: "Đừng làm cây bị thương."
Bùi Huyền Trì nghe vậy vẩy tay.
Thân hình Hà Vực Bình lập tức xoay vòng, theo khe hở giữa các cây mà ngã văng ra ngoài.
Nhìn không giống như là bị thương.
Nhưng sau Hà Vực Bình ngã xuống đất rồi thì không bò dậy nổi nữa, cũng không ngất đi, đôi mắt hắn mở to trợn tròn.
Đồng tử Mông Việt đột nhiên co rút lại.
Hắn không nhìn ra đối phương động thủ như thế nào, không phát hiện ra linh lực dao động, thế mà Hà Vực Bình đã bay ra ngoài.
Hà Vực Bình run rẩy mở miệng, đầu tiên là ho khang kịch liệt: "Đừng, đừng giết ta.
Ta là luyện đan sư trung cấp, ta có thể luyện chế được đan dược cao cấp, cũng có thể vượt cấp luyện chế đan dược đặc cấp......!Ta có thể luyện đan cho các ngươi.
Ta còn có rất nhiều đan dược, chỉ cần ngươi đừng giết ta, những thứ này đều là của ngươi.".