Khi đôi môi chạm vào nhau, Vân Lạc Đình cảm thấy mình có thể có hơi say.
Tai mèo hơi nóng lên, cái đuôi phía sau dường như phản ánh lên tâm tình của cậu, không nhịn được khẽ lắc lư, giống như có hơi nóng nảy.
Sau một lúc lâu, cái đuôi vòng qua cổ tay Bùi Huyền Trì.
Cậu giơ tay vòng qua cổ hắn, ngẩng đầu lên đắm chìm vào nụ hôn.
Gió thổi ban đêm cũng không làm tiêu tán sự ấm áp trong phòng, ánh nến trên bàn khẽ lắc lư.
Màn che trên giường rơi xuống, cùng lúc đó, ánh nến đong đưa trong một thoáng thì tắt mất.
Ánh trăng bị mây đen che lấp, giữa canh giờ thay đổi, chân trời mơ hồ lộ ra chút ánh sáng yếu ớt.
Trong không gian yên tĩnh của tẩm điện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc nức nở.
Một bàn tay thon dài từ trong màn che thò ra, đầu ngón tay run rẩy giống như muốn tóm lấy màn che.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào thì năm ngón tay ấy đã khép lại, nắm chặt bên cạnh màn che rủ xuống giường.
Ngay sau đó, một bàn tay khác giữ chặt cổ tay cậu, kéo trở về.
Tiếng khóc dường như càng nặng nề hơn một chút.
Phía chân trời dần trở lên trắng xoá, nhưng âm thanh trong phòng vẫn chưa dừng lại.
"Ngoan, thả cái đuôi ra."
"Ưm..."
- --
Lúc Vân Lạc Đình tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng.
Cậu nhăn mày lại, đang muốn xoay người dựa vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì, kết quả trong nháy mắt lúc giơ tay lên cả người đều cứng đờ.
Trong nháy mắt cảm giác đau nhức lan tràn khắp cơ thể, cảm giác bên hông càng khó diễn tả hơn.
Giấy dán cử sổ cắt thành hình người được xếp chồng lên nhau được đặt bên cạnh gối.
Vân Lạc Đình vừa nhìn thấy nó giống người nọ, trong đầu cậu lại hiện lên tất cả hình ảnh đêm qua.
Người níu kéo Bùi Huyền Trì không cho đi chính là cậu, cuối cùng khóc lóc kêu Bùi Huyền Trì rời đi cũng là cậu.
Vân Lạc Đình chậm rãi nhắm mắt lại, khó trách lúc cậu mở mắt ra đôi mắt lại khô khốc đến đáng sợ.
Cậu túm chăn từng chút một đắp lên mặt, che mình đến kín mít.
Đúng lúc này, cửa tẩm điện mở ra.
Chăn vừa mới che lên mặt bị vén lên một chút.
Bùi Huyền Trì xoa gương mặt cậu, nói: "Tỉnh rồi? Ta đã bôi ít thuốc cho ngươi, có chỗ nào không thoải mái không?"
Vân Lạc Đình xoay người, gối lên lòng bàn tay Bùi Huyền Trì, đè tay hắn xuống, cậu hừ nhẹ: "...!Eo đau." Giọng nói cực kỳ tủi thân.
Bùi Huyền Trì vội vàng dỗ dành nói: "Ta xoa giúp ngươi."
Nói xong hắn cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh cậu.
Một cái chăn bông hai người đắp, hắn nghiêng người đặt tay lên hông mèo nhỏ, ma khí ngưng tụ nơi lòng bàn tay, đợi sau khi ma khí sinh ra chút ấm áp, liền nhẹ nhàng xoa, hỏi: "Đã cảm thấy đã tốt hơn chưa?"
"Ừm."
Lực đạo vừa phải, hơi thở đan xen vào nhau cũng có thể làm dịu một chút khó chịu trên người.
Nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, Vân Lạc Đình không có tinh thần cọ cọ về phía trước, dựa vào trong lòng ngực hắn nhắm mắt lại: "Mệt mỏi quá."
Bùi Huyền Trì không để mèo nhỏ ngủ, mà nói: "Dậy ăn vài thứ trước rồi ngủ tiếp."
Từ lúc sáng sớm hắn đã sai người chuẩn bị đồ ăn.
Chính vì để khi nào mèo nhỏ tỉnh dậy là có thể ăn được.
Vân Lạc Đình lắc đầu, không có sức lực, cũng không khẩu vị ăn uống: "Không muốn ăn, ta nằm một lát là tốt rồi."
"Có đói bụng không?" Bùi Huyền Trì nói: "Phòng bếp nhỏ chuẩn bị rất nhiều điểm tâm ngươi thích ăn, còn có khoai mỡ và táo đỏ nóng hổi, không muốn dậy ăn một ít sao?"
"Không......" Vân Lạc Đình lẩm bẩm vài câu, cậu nhắm mắt lại nỉ non, ngược lại càng buồn ngủ, cậu dứt khoát giơ tay lên che miệng Bùi Huyền Trì không cho hắn nói chuyện tiếp: "Ngủ thêm một chút có được hay không."
Âm cuối kéo dài còn mang theo một chút ý tứ làm nũng, nghe giống như muốn khóc.
Bùi Huyền Trì nghe vậy, không nói nữa, lúc trước đã đút cho Tiểu Bạch ăn ít chè, nên muốn để cậu ngủ thêm một lát, khi nào tỉnh lại thì dùng bữa.
Nếu không, một lát nữa lại đút cậu ăn một ít nước chè.
- --
Sáng sớm.
Vân Lạc Đình hóa thành mèo trắng nhỏ nằm trên đùi Bùi Huyền Trì.
Có lẽ là do thể chất linh thú, nên lúc còn là hình người khôi phục rất chậm.
Sau khi hoá thành mèo nhỏ thì không còn cảm giác khó chịu như vậy nữa.
Dù sao đã nhiều ngày không ra khỏi cửa, liền dứt khoát biến thành bộ dáng mèo, quấn lấy Bùi Huyền Trì để hắn mát xa cho cậu.
Vân Lạc Đình vỗ cổ tay hắn: "Meo meo!"
Xuống dưới một chút.
"Meo ~"
Ở trên
Sau khi thần hồn hai người giao hoà, không cần cố ý truyền âm.
Bùi Huyền Trì cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của mèo nhỏ.
Hắn nghiêm túc di chuyển tay dựa theo phương hướng Vân Lạc Đình chỉ, không thể quá nặng, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ, phủ linh lực lên lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng xoa.
Mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi hắn, tiếng ngáy nho nhỏ từ trong cổ họng không ngừng vang lên.
Vân Lạc Đình thỉnh thoảng lười biếng vươn người, ôm lấy tay Bùi Huyền Trì liếm mu bàn tay hắn.
Cái đuôi quấn lấy cổ tay hắn, theo động tác tay của hắn mà nhẹ nhàng lắc lư không hề dừng lại.
Bùi Huyền Trì cũng vui vẻ chơi với cậu.
Ngoài cửa, giọng nói của Khôi Nhất từ bên ngoài vang lên: "Điện hạ, trong hoàng cung có tin tức truyền ra."
Dừng một chút, Khôi Nhất nói: "Có liên quan đến Thuần phi."
Vân Lạc Đình sửng sốt: "Meo meo?"
Mấy ngày nay chỉ lo tết Thượng Nguyên, nên quên mất Thuần phi.
Nói đi cũng phải nói lại, Bùi Văn Hiên đã bắt người lâu như vậy.
Tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu xử lý?
Thật không phù hợp với tính cách của Bùi Văn Hiên.
Mặt Bùi Huyền Trì không đổi sắc tiếp tục trải lông cho mèo nhỏ, hắn nhàn nhạt nói: "Vào đi."
Khôi Nhất tuân lệnh đẩy cửa ra, sau khi đi vào thì đứng ở trong phòng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Khôi Nhất hành lễ nói: "Thị vệ trong hoàng cung trông coi Thuần phi nói nàng và Tiên Tôn là người quen biết cũ.
Nếu là giúp nàng truyền tin về Thiên Huyền Môn, nàng sẽ ghi nhớ phần ân tình này.
Sau khi trốn ra sẽ để Tiên Tôn báo đáp, cũng cho không ít vàng bạc."
"Thị vệ mỗi ngày thay phiên nhau, mỗi thị vệ nàng đều sẽ nói một lần, đưa ra không ít vàng bạc."
"Ta kiểm tra qua, phát hiện trên vàng bạc còn lưu giữa ấn ký của linh lực, hẳn là do vị đại năng giả nào đó để lại.
Sợ người lại xảy ra chuyện, nên thu hết mấy thứ này."
Bất kể thị vệ có đáp ứng giúp đỡ hay không, đồ vật đưa ra đều chính xác đến tay thị vệ.
Nếu đổi lại thành người khác, khó tránh khỏi sẽ không động tâm, nhưng người trông coi Thuần phi đều là con rối.
Sau khi thu vàng bạc đều sẽ nộp lên, cũng không giữ lại nhiều.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Nàng ta không còn cách nào khác."
Nên đành coi ngựa chết thành ngựa sống để cứu chữa.
Nếu vị Tiên Tôn kia thật sự quan tâm đến Thuần phi, tùy tiện đặt một cái bùa chú, thêm cái khế ước, là có thể biết bên này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại không thấy bóng dáng vị Tiên Tôn kia đâu.
Nói vậy vị Tiên Tôn kia cũng không biết bên này đã xảy ra chuyện.
Thuần phi không có người để cầu cứu, chỉ có thể gửi hy vọng tới thị vệ.
Đồ vật đã cho không cầu đáp lại, cũng là vì trong lòng nàng biết chính mình không có lý do để yêu cầu.
Còn nữa, hành động vung tiền như này, cho dù thị vệ có không nhận, thì có lỡ miệng nói ra cũng sẽ cảm thấy có ý tứ.
Sau đó nói chuyện này ra bên ngoài, một truyền mười mười truyền trăm, nói không chừng là có thể làm vị Tiên Tôn kia biết.
Hoặc là mấy món vàng bạc kia truyền ra ngoài.
Người tu tiên nhìn thấy, cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra.
Tuy hy vọng xa vời, nhưng......!Thuần phi càng không có biện pháp khác, so với ngồi không chờ chết càng tốt hơn.
Bây giờ Thuần phi vẫn chưa biết chuyện Bùi Văn Hiên đã chết.
Sợ hắn xuống tay với mình, nên tất nhiên Thuần phi sẽ nóng lòng muốn chạy thoát.
Hơn nữa, tin tức Bùi Văn Ngọc đã chết còn chưa bị truyền ra ngoài.
Thuần phi hẳn là muốn thả tin tức ra cho Bùi Văn Ngọc.
Để Bùi Văn Ngọc biết nàng còn sống, mau chóng vào cung cứu nàng.
"Meo meo?" Mèo trắng nhỏ nằm trước mặt Bùi Huyền Trì xoay người.
Ngươi tính xử lý Thuần phi như thế nào?
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì vuốt ve bộ lông của mèo nhỏ, như suy tư gì đó, nói: "Qua mấy ngày nữa ta sẽ vào cung một chuyến."
Để cho Thuần phi thêm vài ngày nữa, không vội.
Chuyện này nhỏ, không cần để ý, Bùi Huyền Trì hỏi: "Phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ đạc như thế nào rồi?"
"Nguyên liệu nấu ăn điện hạ giao phó đều đã chuẩn bị xong."
Bùi Huyền Trì gật đầu: "Ta đến phòng bếp nhỏ làm ít điểm tâm cho ngươi.
Ngươi đi với ta không?"
Vân Lạc Đình đứng dậy rung bộ lông, lay cổ tay áo Bùi Huyền Trì.
Cậu ngựa quen đường cũ chui vào trong rồi xoay người một cái nằm trong đó: "Meo!"
Đi!.