Edit + Beta: Snail
Biết Trình Dục là nam tử, bộ ngực thân thể này cũng không phồng lên – thời gian mang thai chỉ hơi nhô lên chút, mút vào nơi này của y đơn giản chỉ là tình thú, cũng không thật sự muốn hút ra thứ gì, điều này cũng có thể coi là niềm vui bất ngờ.
Nghĩ như vậy, Phượng Thăng Minh lại vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Bộ ngực lúc trước vẫn căng căng, nhưng Trình Dục cũng không biết là chuyện gì xảy ra, căn bản không nghĩ tới phương diện kia – không nói đến y không tưởng tượng nỗi khi song nhi mang thai nơi này sẽ phồng lên, dù là nữ tử bình thường, y cũng sẽ cho rằng, phải đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra mẫu thân mới có sữa.
Sau khi sữa bị hút ra khỏi thân thể, thân thể dường như nhớ kỹ khoái cảm kia, dưới tình huống không có thần trí, cũng liền không thấy ngượng ngùng, Trình Dục ôm lấy cổ Phượng Thăng Minh đang nhìn chằm chằm chỗ kia không biết đang suy nghĩ gì, đè hắn xuống, chủ động đem ngực để sát vào, ưỡn ngực đặt đầu v gần kề môi hắn, nói: “Ngứa… Huynh hút nó… giúp ta…”
Người trong lòng lớn mật mời gọi mình như thế, Phượng Thăng Minh lập tức một ngụm cắn lấy đầu v kia, hung hăng mút vào, dòng sữa thơm ngọt thấm ra, ngậm ở trong miệng, tính khí dưới thân dụng lực một cái, cắm vào thân thể Trình Dục.
Trình Dục ôm đầu hắn uốn cong thân thể thét chói tai. Có một lúc khôi phục thần trí cả kinh bắt đầu giãy giụa phản kháng, Phượng Thăng Minh ngẩng đầu, ngậm dịch sữa hôn lên môi y, đem sữa tươi đút tới.
Nếm được mùi vị từ khi có ký ức tới nay bản thân chưa bao giờ hưởng qua, Trình Dục run nhè nhẹ, khuôn mặt phủ lên một tầng hồng. Thần trí của y bởi vì giao hợp đã tỉnh táo chút, đối với người được huấn luyện từ nhỏ như y, chút tỉnh táo này đã đủ để y suy nghĩ vài sự tình, tỷ như nói, tình huống hiện tại xấu hổ đến cỡ nào…
Phượng Thăng Minh nắm lấy cổ tay y đặt bên đầu, đem sữa tươi đẩy qua hơn phân nửa, hôn lấy hôn để môi Trình Dục, thấp giọng nói: “Dục đệ… Ăn ngon không?”
“Không… Không cần gọi ta…”
Nhắm mắt lại, cơ hồ ngay cả nói cũng thiếu chút nữa xấu hổ đến nói không nên lời. Trong môi nồng nặc mùi sữa thơm, khiến y quẫn bách đến muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Y vậy mà lại có một mặt này… Nhưng lại bị Phượng Thăng Minh nhìn thấy, dâm đãng phóng túng, lại… cầu hắn hút đầu v của mình.
“Dục đệ, giữa tình nhân với nhau, những thứ này đều là chuyện thường. Cá nước thân mật…”
“Đừng… Đừng nói…”
Khắp người cơ hồ đều run rẩy, thân thể hoàn toàn mở rộng tùy ý một nam tử khác đoạt lấy, đây là tư vị như thế nào? Trước đây Trình Dục nghĩ cũng không dám nghĩ, hơn nữa hiện nay y vẫn đang mang thai!
Phượng Thăng Minh này… Khốn kiếp! Trong nháy mắt như vậy, Trình Dục hiếm khi cảm thấy mũi chua xót muốn mắng người. Nếu không phải hắn, sao y lại rơi đến nông nỗi này? Đều do hắn, đều do hắn! Vậy mà lại kéo y xuống vũng nước đục này, muốn cùng y dây dưa đến cùng.
Vốn y sẽ cùng một nữ tử, hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt bên nhau, hiện tại lại bị hắn tên khốn kiếp này làm hại đến tâm thần không yên, ngồi nằm khó an, khó có thể cự tuyệt, không đành lòng cự tuyệt… không muốn cự tuyệt.
Làm sao lại trở thành như bây giờ, cự tuyệt không được?
Ôm lấy người trên thân mình, cố gắng đè nén xấu hổ của mình, Trình Dục hạ giọng, lông mi run rẩy, lại nói: “Huynh nhanh một chút…” Thứ to lớn trong cơ thể chưa từng phát tiết, căng đến y khó chịu, thật sự hy vọng hắn có thể chuyển động, dù cho khó chịu, vậy cũng thoải mái hơn hiện tại…
Huống chi y biết, sau đó đại khái sẽ thoải mái.
Phượng Thăng Minh không nhịn được cười, nụ cười này e rằng là nụ cười vui vẻ nhất từ khi hắn yêu Trình Dục đến nay, hơn nữa ỷ vào Trình Dục không nhìn thấy, trong mắt phượng sáng ngời đều là sung sướng cùng âm u sâu thẳm. “Được, ta sẽ nhanh.”