Quay về thành phố D, chưa kịp nghỉ ngơi mấy ngày, Úc Vi Tinh lại lao vào công việc.
Hai trang bìa tạp chí, 5 hợp đồng quảng cáo, 1 chương trình truyền hình thực tế, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, cậu gần như làm việc liên tục, bay đến 4 thành phố khác nhau.
Đến ngày 20, cuối cùng cậu cũng có thời gian rảnh rỗi, bắt đầu tập trung đọc kịch bản, đồng thời chuẩn bị cho việc vào đoàn phim "đen và trắng" vào tuần tới.
Những ngày này, Úc Vi Tinh liên tục nhận được kịch bản từ Chu Lẫm, nhưng lại từ chối, cho đến nay chỉ giữ lại bộ phim do Bạch Lộ đưa và một bộ khác do Chu Lẫm đưa hôm trước.
Cả hai đều là phim điện ảnh, đều là vai chính, chỉ có điều một bộ là phim hình sự, còn bộ kia là phim nghệ thuật về tình cảm gia đình.
Cả hai vai diễn đều thu hút Úc Vi Tinh.
Bây giờ Chu Lẫm đang hưởng tuần trăng mật với vợ mới cưới ở nước ngoài, lúc này gã đang ngồi bên hồ bơi của biệt thự, ôm máy tính call video với Úc Vi Tinh, "Cậu đã quyết định chưa?"
Úc Vi Tinh đặt máy tính sang bên cạnh, thoải mái ngồi khoanh chân, "Ừm, quyết định rồi."
Cậu nói tiếp: "Mẹ con chúng ta."
Chu Lẫm nhướn mày, "Bộ phim mà cô Bạch Lộ giới thiệu?"
"Vâng", Úc Vi Tinh cười, "Em muốn khiêu chiến nhân vật người mù."
Chu Lẫm thành thật nói: "Khó diễn đấy, hơn nữa lúc nhân vật này mới xuất hiện cũng không được ưa thích."
"Em biết."
Chu Lẫm biết mình không thể lay chuyển quyết định của Úc Vi Tinh, "Nếu cậu đã chuẩn bị sẵn, vậy thì cứ diễn đi."
Gã lại hỏi: "Ngày kia thử vai?"
Úc Vi Tinh ừ một tiếng.
"Cho anh biết kết quả nhé."
Thật ra cả hai đều hiểu rõ, buổi thử vai này chỉ là hình thức, đạo diễn đã dùng đến mối quan hệ của Bạch Lộ, nghĩa là đã xác định chọn Úc Vi Tinh.
Quả nhiên, sau khi thử vai xong, đạo diễn đứng dậy bắt tay Úc Vi Tinh, cười tươi như hoa, tỏ vẻ mừng cậu gia nhập.
Đạo diễn tên Khương Tự, còn khá trẻ, chưa đến 40 tuổi, mấy năm nay anh ta vẫn luôn đóng phim, nhưng không phải phim nghệ thuật không bán được, thì là phim tài liệu ít được chú ý.
Nhà anh ta có tiền nên cũng không quan tâm đến việc có kiếm được tiền không, chỉ đơn thuần muốn làm những đề tài và nội dung mình yêu thích.
Lần này tìm đến Úc Vi Tinh, không phải vì Úc Vi Tinh nổi tiếng nên anh ta muốn lợi dụng danh tiếng của Úc Vi Tinh. Mà vì anh ta đã được chứng kiến diễn xuất của Úc Vi Tinh, lại nhìn hình tượng của cậu, cảm thấy rất hợp vai diễn trong bộ phim anh ta muốn làm.
Buông tay Úc Vi Tinh, Khương Tự tự giễu: "Tuy tôi rất thích kịch bản của mình, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý rằng nó sẽ không bán được vé, có thể sau khi công chiếu chỉ có doanh thu vài triệu phòng vé."
Anh ta cười, "Thật ra tôi đã nghĩ cậu sẽ không đến, rất ít nghệ sĩ đang nổi tiếng như cậu lại đồng ý đóng phim của tôi, vì không kiếm được tiền, lại tốn thời gian."
"Vừa nãy chưa hỏi cậu, bây giờ tôi hỏi thêm một câu", Anh ta nói, "Tại sao cậu lại đồng ý đến?"
Kiếp trước Úc Vi Tinh đã trải qua cảm giác nổi tiếng, khi đó cậu không hề tự mãn, kiếp này làm lại, tâm thái của cậu càng vững hơn.
"Em thích khiêu chiến những vai diễn và tâm lý khác nhau, nhân vật Cố Diên Phong này, em có hứng thú tìm hiểu, muốn nghiên cứu anh ta." Mắt Khương Tự sáng lên, "Cậu thật sự nghĩ vậy?"
Úc Vi Tinh cười, "Nếu không em đã không đến."
Khương Tự rất hài lòng, vội vàng nói: "Chúng ta đi ký hợp đồng."
Ký hợp đồng điện ảnh "Mẹ con chúng ta" xong, lại qua ba ngày, Úc Vi Tinh mang theo Cốc Nghi Tuyên bay sang thành phố G, vào đoàn làm phim "Đen và Trắng".
"Đen và Trắng" có vài cảnh quay trên thuyền, đoàn làm phim bỏ ra rất nhiều tiền thuê một chiếc du thuyền xa hoa, bởi vì chỉ thuê một tuần, tất cả cảnh trên thuyền đều phải đẩy nhanh tiến độ.
-- Bao gồm cảnh giường chiếu của A Duyệt và Hoa Đàm Vinh.
Sau khi Vương Dật Qua suy nghĩ, lại đem cảnh giường chiếu đặt ở cảnh đầu.
Diễn viên đóng vai Hoa Đàm Vinh là vua diễn xuất Thư Phàm, trước đó Úc Vi Tinh từng gặp y trong chương trình giải trí, hơn nữa bởi vì ở chung trong chương trình giải trí ba ngày hai đêm, đã trở nên quen thuộc.
Thư Phàm vừa thấy Úc Vi Tinh, đã cười nói chào hỏi cậu, sau đó hỏi: "Em chuẩn bị xong chưa?
"Em chuẩn bị xong rồi" Úc Vi Tinh vẫn đang trang điểm, nhìn Thư Phàm trong gương, cười trêu chọc y,"Không biết thầy Thư đã báo cáo với anh Tịch chưa?"
Quan hệ giữa Thư Phàm và người quản lý Tịch Dạng của y trong giới giải trí gần như nửa công khai, fan của Thư Phàm cũng đã chấp nhận chuyện họ bên nhau, chỉ thiếu một lời công khai chính thức.
Thư Phàm cười híp mắt, "Đương nhiên đã báo trước rồi."
Y chợt nhớ ra, "À phải rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến xem, cậu đừng để ý nhé."
Úc Vi Tinh phẩy tay, "Không sao đâu."
Trang điểm xong, Úc Vi Tinh thay trang phục rồi bước ra phòng hóa trang. Gió biển thổi mạnh, mặt biển gợn sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhìn ra xa, biển trời hòa làm một, những cánh chim hải âu bay lượn tự do.
Dừng lại ngắm nhìn một lúc, cậu lại lấy điện thoại ra, chụp ảnh gửi cho Tần Hành Hàn.
Trợ lý của Vương Dật Qua đến giục cậu, cậu đáp một tiếng, đưa điện thoại cho Cốc Nghi Tuyên rồi bước vào phòng. Bên trong đã sắp xếp xong, chỉ có Thư Phàm, Tịch Dạng, Vương Dật Qua và cameraman.
Vương Dật Qua vẫy tay với cậu, quan sát cậu vài giây, rồi đứng dậy cởi hai cúc áo của cậu, kéo rộng cổ áo ra, lùi lại nhìn một lượt rồi gật đầu.
Anh lại hỏi Úc Vi Tinh và Thư Phàm, "Đã súc miệng chưa?"
Úc Vi Tinh bình tĩnh đáp, "Rồi ạ."
Sự điềm tĩnh này của cậu khiến Vương Dật Qua càng thêm hài lòng. Anh vốn xoi mói trong việc quay phim, đồng thời cũng đòi hỏi hiệu xuất. Những cảnh quay thân mật như cảnh giường chiếu hay cảnh hôn mà cứ NG nhiều lần vì ngại, anh sẽ cho rằng đối phương thiếu chuyên nghiệp.
Thư Phàm cũng đáp lời.
"Vậy thì bắt đầu thôi."
Vương Dật Qua đập ván, theo sau tiếng hô "Cảnh một, shot một, lần một" của y, Thư Phàm và Úc Vi Tinh nhanh chóng nhập vai.
Ống kính bắt được những hạt bụi lơ lửng trong không khí. A Duyệt bị Hoa Đàm Vinh ôm chặt eo, ghì vào lòng hôn sâu.
Hoa Đàm Vinh cao lớn, thân hình cường tráng. A Duyệt cao m8 không phải thấp, nhưng khi được gã ôm trọn, vẫn hoàn toàn lọt thỏm trong vòng tay ấy.
Ống kính lia sát, cận cảnh gương mặt họ. A Duyệt nhắm mắt lại, nét mặt giống như dâng hiến, lại có một loại tín ngưỡng.
Hoa Đàm Vinh bỗng nhiên ôm lấy A Duyệt, nâng hắn, vừa hôn, vừa bước đến mép giường. A Duyệt ngã xuống giường, dung nhan tuyệt mỹ, đôi môi hồng nhuận, ánh mắt ướt át, đuôi mắt dùng bóng mắt tạo ra màu đỏ, là loại mị lực dụ dỗ tự nhiên, hắn mở to mắt, thâm tình nhìn Hoa Đàm Vinh phía trên.
Bỗng dưng Hoa Đàm Vinh vươn tay, che mắt hắn lại, cúi người hôn sâu.
...
Vương Dật Qua nhìn chằm chằm ống kính, thật ra cảnh này có chủ nghĩa duy mỹ, cũng không có thiết kế tình cảm trắng trợn, tô màu động tác, thậm chí diễn viên cũng không cần lộ thịt, chỉ cần thỉnh thoảng quay cận cảnh một đôi tay hoặc ngón chân cuộn tròn, co giật đầy ẩn ý.
*Chủ nghĩa duy mỹ (tiếng Anh: Aestheticism) là một phong trào nghệ thuật và văn học phát triển mạnh mẽ vào cuối thế kỷ 19, đặc biệt ở Anh và Pháp. Chủ nghĩa duy mỹ đề cao giá trị thẩm mỹ, cho rằng nghệ thuật nên tồn tại vì vẻ đẹp của chính nó chứ không phải vì bất kỳ mục đích đạo đức, chính trị hay giáo dục nào.
Trước khi chính thức quay, Úc Vi Tinh và Thư Phàm đã diễn thử vài lần -- Bọn họ không muốn NG quá nhiều. Bởi vậy cảnh này, một cảnh đã qua.
Vương Dật Qua hô "Dừng", hai người lập tức tách ra.
Thư Phàm gật đầu với Úc Vi Tinh, rồi xuống giường, bước nhanh trở lại bên cạnh Tịch Dạng, nắm tay Tịch Dạng, thì thầm với anh. Rất nhanh Tịch Dạng đã bị y chọc cho mặt mày hớn hở.
Cửa mở, đám người bên ngoài tràn vào, phó đạo diễn đến trước máy theo dõi xem lại với Vương Dật Qua, hai người tự châm điếu thuốc, vừa xem vừa trò chuyện.
"Úc Vi Tinh nghiên cứu A Duyệt rất kỹ", Phó đạo diễn chỉ tay vào ống kính, A Duyệt nhắm mắt lại, "Nét mặt ở đây rất tốt, thể hiện tâm lý A Duyệt một cách hoàn hảo."
Ánh mắt Vương Dật Qua sáng rực, "Ừ, A Duyệt được cậu ấy diễn sống."
*Trong nghệ thuật diễn xuất, "diễn sống" có nghĩa là diễn viên hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, thể hiện được trọn vẹn tính cách, cảm xúc và nội tâm của nhân vật đó, khiến cho khán giả tin rằng nhân vật đó đang thực sự tồn tại.
"Cảnh này thật sự chỉ quay một lần?" Phó đạo diễn vẫn thấy khó tin.
Vương Dật Qua kẹp điếu thuốc, chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, "Mười phút, tôi có thể quay thêm?"
Phó đạo diễn cảm thán, "Quá giỏi."
Những lời khen ngợi của họ, Úc Vi Tinh không hề nghe thấy, lúc này đang ở bên ngoài gọi lại cho Tần Hành Hàn.
"Anh đến Phòng Thành rồi à?" Mái tóc mềm mại bị gió biển thổi lên, lộ ra đôi mắt sáng ngời của cậu, cậu nắm lấy lan can, kiễng chân, tâm trạng vui vẻ không thể che giấu.
"Ừm, mới đến tối qua, em có ở thành phố G không?"
"Có, vào đoàn quay phim rồi." Cậu buông lan can, dựa lưng vào, đưa tay vuốt tóc, "Anh qua không? Tối nay em hết cảnh, chúng ta có thể cùng nhau ăn tối."
Ánh mắt cậu cong cong, "Anh còn nhớ lời hẹn ăn tối không?"
Tần Hành Hàn cười khẽ một tiếng, "Nhớ chứ."
Hắn lại nói: "Em gửi địa chỉ phim trường cho anh, anh qua đón em."
Úc Vi Tinh cong môi, "Được, lát em gửi định vị cho anh."
Buổi chiều Úc Vi Tinh và Thư Phàm vẫn còn một cảnh cùng nhau xem hoàng hôn, bao gồm một cảnh hôn -- Hoa Đàm Vinh bị A Duyệt mê hoặc, kìm lòng không đậu hôn A Duyệt, đầu tiên A Duyệt kinh ngạc, sau đó hắn hôn lại.
Cảnh hôn này khác cảnh hôn lúc trước rất nhiều, tâm trạng nhân vật khác nhau, lúc này A Duyệt vẫn chưa lún sâu, ban đầu hắn chỉ ra ngoài bán, hôn môi đã sớm tập mãi thành quen. Tín ngưỡng cuộc sống của hắn chỉ cần vui vẻ trước mắt, hắn cảm thấy Hoa Đàm Vinh hôn tốt, nên hôn với gã, sau đó, hắn còn tìm Hoa Đàm Vinh đòi phí hôn môi.
Cảnh hôn không cần dọn dẹp, trên boong tàu đứng đầy người, diễn viên nam chính Mục Thần Dương cũng ở đây.
Tối nay anh chàng có màn diễn chung với Thư Phàm. Hai người họ xem như là đối thủ ngang tài ngang sức và cũng là bạn bè. Chỉ có điều Mục Thần Dương kém may mắn hơn, mấy lần được đề cử toàn tay trắng ra về.
Đứng cạnh Mục Thần Dương là nữ chính, Hạ Linh.
Bộ phim này nam nữ chính không có tuyến tình cảm, tuyến tình cảm duy nhất đều ở trên người Hoa Đàm Vinh và A Duyệt, nhưng cũng rất có hạn. Hai mạch truyện chính của phim, một là đấu đá nội bộ phe phản diện, hai là cảnh sát từ một vụ án buôn người đã lần ra Hoa Đàm Vinh, sau khi hy sinh nhiều đồng đội, cuối cùng cũng tóm gọn được băng tội phạm do Hoa Đàm Vinh cầm đầu.
Hai người đều im lặng nhìn Thư Phàm và Úc Vi Tinh trước ống kính.
Tầm mắt của Hạ Linh bỗng quét qua một thân ảnh không nên xuất hiện ở chỗ này, sửng sốt, cô nói với Mục Thần Dương, chen ra khỏi đám người, đến cạnh Tần Hành Hàn.
Tần Hành Hàn liếc cô một cái, gật đầu: "Hạ tổng."
"Tần tổng."
Hạ Linh hỏi tiếp: "Sao anh lại đến đây?"
Tần Hành Hàn nhìn Úc Vi Tinh bị ống kính bao quanh, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mang theo ý cười, "Qua đón bạn nhỏ nhà tôi."
Người bạn nhỏ thân thiết này chắc chắn không phải người bạn nhỏ theo nghĩa đen, là ai Hạ Linh cũng không hỏi, cô đã biết từ trong tầm mắt Tần Hành Hàn.
Trong lòng cô kinh ngạc không thôi, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, chỉ cười trừ, gật gật đầu.
Hai người không nói chuyện nữa, bởi vì cảnh quay đã bắt đầu.
Quay phim điện ảnh khác với phim truyền hình. Vì phim điện ảnh được chiếu trên màn ảnh rộng nên mọi thứ đều bị phóng đại, kể cả những biểu cảm nhỏ nhất của diễn viên, do đó việc quay phim càng thêm chú trọng đến từng chi tiết.
Vương Dật Qua đã dừng lại hai lần cùng một cảnh, anh nói với Úc Vi Tinh: "Cậu lùi lại xíu nữa, được rồi, dựa người vào lan can và hạ thấp eo xuống một chút."
Úc Vi Tinh làm theo, Vương Dật Qua nhìn trong ống kính -- Cặp mông rất vểnh được bao bọc trong chiếc quần tây, vòng eo thon gọn, hơi ngẩng mặt, khuôn mặt hoàn hảo và ánh mắt mê ly lại mờ mịt của cậu, vừa hay hiện ra vẻ mê hoặc không thể nói nên lời, là khuôn mẫu của A Duyệt trong cảnh tượng này.
Cho nên Hoa Đàm Vinh mới dừng chân ở chỗ này, đến cạnh hắn, cùng hắn ngắm hoàng hôn, lại hôn hắn.
Vương Dật Qua để Úc Vi Tinh nhớ kỹ cảm giác tư thế này, tuyên bố bắt đầu quay lại.
Nội dung cảnh quay tiến triển rất thuận lợi đến cảnh hôn.
A Duyệt đứng thẳng, nói cảm ơn Hoa Đàm Vinh, "Cảm ơn anh đã theo tôi, nói chuyện với anh rất thú vị."
Lúc hắn muốn đi, đột nhiên Hoa Đàm Vinh kéo cổ tay hắn, kéo hắn vào trong ngực, bàn tay to lớn nâng mặt hắn lên, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Vài vị trí flycam vây quanh bọn họ quay nụ hôn này, camera trước mặt Vương Dật Qua đều là cận cảnh.
Cảnh hôn kết thúc, hiện trường có không ít đàn ông đốt thuốc tại chỗ, ánh mắt Tần Hành Hàn hơi tối lại, yết hầu lăn xuống, nhanh chóng rời khỏi đám người vây xem, đến toilet cách đó không xa.
Hắn dùng nước lạnh rửa mặt, cho đến khi khô nóng dâng lên từ đáy lòng bay sạch, hắn mới tắt vòi nước, lau khô mặt, đi ra ngoài.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
[Chờ sửa]
Mai gặp lại.