Ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, Úc Vi Tinh tự nhiên tỉnh lại.
Trong tầm mắt là hoàn cảnh xa lạ, cậu ngẩn ngơ, cho đến khi suy nghĩ kẹt cứng một lần nữa chuyển động, cậu nhớ lại tối qua mình không về nhà, ngủ lại trong nhà Tần Hành Hàn.
Vén chăn lên ngồi dậy, cậu phát hiện mình toát ra một thân mồ hôi, sờ sờ trán, mát lạnh, đã hạ sốt, lại nhanh chóng vui vẻ phát hiện bệnh trạng không thoải mái trên người cũng biến mất.
Hiếm khi cậu phát sốt lại khỏi nhanh như vậy, hơn nữa chỉ là sốt nhẹ, cũng không biến thành sốt cao!
Úc Vi Tinh mừng ra mặt, vốn sau khi bị bệnh, cậu đối với buổi thử vai hôm nay không có hy vọng, cho rằng chỉ có thể ôm đầu đi ngang qua sân khấu, phải bỏ qua ý tốt của Hà Kỳ Vinh và Ngô Tinh Kiệt.
Quả nhiên cậu vẫn có chút giá trị may mắn ở trên người.
Từ trên giường bước xuống, Úc Vi Tinh muốn tắm rửa một lần, nhưng lại nhớ ra quần áo của mình đã bị cầm đi giặt, đi ra khỏi phòng muốn tìm người lấy.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ trong suốt, ấm áp che phủ hành lang, ánh sáng và bóng tối đan xen, tầm mắt Úc Vi Tinh đuổi theo ánh sáng, ở cuối ban công, nhìn thấy Tần Hành Hàn đưa lưng về phía cậu đứng trong ánh sáng, hắn miễn cưỡng dựa vào lan can, cả người thả lỏng mà thoải mái, không biết đang nhìn gì.
Cậu lên tiếng gọi: "Tần Hành Hàn."
Tần Hành Hàn quay đầu lại, nghịch ánh sáng, cậu không thấy rõ vẻ mặt Tần Hành Hàn, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi hắn nhếch lên, mặt mày giãn ra, đang cười.
"Anh đang nhìn gì?" Úc Vi Tinh tò mò hỏi.
"Hỉ Thước."
"Hỉ Thước?" Úc Vi Tinh hứng thú, bước nhanh đến cạnh hắn, thò đầu nhìn ra ngoài, "Ở đâu?"
•Chim khách hay còn gọi là Hỉ Thước, thời cổ từng được gọi là Thần nữ. Dân gian cho rằng chim khách là loài chim báo tin vui, có khả năng dự đoán thần kỳ những sự việc sắp xảy ra.
Tần Hành Hàn chỉ vào một thân cây cao nhất trong sân, Úc Vi Tinh theo ngón tay hắn nhìn qua, chỉ thấy trên cành cây, hai con chim khách thân thiết đứng cùng nhau, chải lông cho nhau, cọ đi cọ lại.
Úc Vi Tinh nhìn một lát, nghiêng đầu cười với Tần Hành Hàn, "Chim khách đến nhà anh xây tổ, việc vui đến nhà, nguyện vọng của anh đều sẽ thành hiện thực."
Tần Hành Hàn nhìn cậu, nhếch môi, "Mong vậy."
Nhớ ra quần áo của mình, Úc Vi Tinh hỏi hắn: "Quần áo hôm qua em thay đâu?"
"Trong phòng giặt ủi."
Úc Vi Tinh ồ một tiếng, định đi lấy.
Tần Hành Hàn gọi cậu lại, đưa tay áp lên trán cậu, thấy nhiệt độ bình thường, nói với cậu: "Anh đi lấy giúp em."
Thái độ của Tần Hành Hàn quá mức tự nhiên, Úc Vi Tinh cũng không quá kinh ngạc, nếu không sẽ rất kỳ quái, cậu chớp mắt, "... Được."
……
Tắm rửa xong, Úc Vi Tinh lại xuống lầu.
Tần Hành Hàn thấy cậu xuống, đứng dậy dẫn cậu đi nhà hàng, Từ Hạ đã chuẩn bị xong bữa sáng, chờ bọn họ tới, lại pha một ly sữa, đặt ở bên phải Úc Vi Tinh.
"Cảm ơn." Úc Vi Tinh nói cảm ơn.
Từ Hạ mỉm cười, khẽ khom lưng, xoay người rời đi.
Bánh bao sữa béo ngậy, rất nhỏ, Úc Vi Tinh vừa ăn vừa nói: "Em ngủ lại có quấy rầy anh không? Hôm nay anh vẫn chưa đến công ty."
"Không quấy rầy, hôm nay công ty không có việc."
Dừng một lúc, Tần Hành Hàn lại thản nhiên nói: "Nếu như không có anh, công ty sẽ không hoạt động, vậy anh trả lương cao như vậy cho ban giám đốc làm gì?"
Úc Vi Tinh: "..." Hợp lý.
"Đúng rồi, anh giúp em cảm ơn bác sĩ Ôn nhé, đơn thuốc anh ấy kê rất hiệu quả, hôm nay em khỏe lại rồi." Úc Vi Tinh tràn đầy năng lượng giơ tay lên làm tư thế "cường tráng", ánh mắt sáng ngời còn nói: "Lần nào em bị cảm cũng phải sốt cao, sau đó mơ mơ màng màng suốt hai ba ngày mới có thể khỏi, lần này chỉ dùng một buổi tối đã hạ sốt, siêu cấp thần kỳ."
Tần Hành Hàn không nói cho cậu biết tối qua mình dùng nước ấm giúp cậu lau đến nửa đêm, như vậy đã vượt quá giới hạn, chỉ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, "Được, anh sẽ chuyển lời cho Ôn Gia Nham."
Úc Vi Tinh gật đầu: "Vâng."
Ăn xong bữa sáng, Úc Vi Tinh chuẩn bị đi, cậu còn phải về nhà một chuyến, thay một bộ quần áo phù hợp để thử vai.
Tần Hành Hàn đưa cậu ra ngoài, Từ Hạ lái xe tới, hai tay trả chìa khóa xe, liền bước sang một bên, im lặng hạ thấp cảm giác tồn tại.
Mở cửa xe, Úc Vi Tinh quay đầu, mỉm cười, "Vậy em đi đây, lần sau gặp lại."
Lần sau gặp lại.
Đưa mắt nhìn đuôi xe màu xám bạc càng ngày càng xa, bóng xe càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi biến mất ở cuối đường, Tần Hành Hàn mới thu lại tầm mắt, bảo Từ Hạ đóng cửa chính lại.
Từ Hạ cũng không giống cha y tôn trọng Tần Hành Hàn, đồng thời cũng có cảm giác sợ hãi, y chưa từng thấy Tần Hành Hàn tàn nhẫn như vậy. Tần Hành Hàn đã từng nhốt chú hai Tần Hữu Thiên của hắn ở trong phòng, để đánh vỡ tâm trí của ông ta, buộc ông ta phải xem đi xem lại video nhảy lầu – đó là một đoạn hình ảnh chân thật.
Mà ngay lúc đó, cách đây không lâu Tần Hữu Thiên vừa thấy cấp dưới nhảy lầu, ngày ngày đêm đêm đều gặp ác mộng.
Tần Hữu Thiên rất nhanh đã không được, nhận lời Tần Hành Hàn đi tự thú, hơn nữa đem sự thật năm đó nói hết cho cảnh sát.
Từ Hạ thấp giọng hỏi: "Tại sao anh không nói cho ngài Úc biết, tối qua anh chăm sóc anh ấy đến nửa đêm?"
Y đi theo Tần Hành Hàn đã nhiều năm, rất hiểu Tần Hành Hàn, cho đến bây giờ hắn luôn lạnh tâm lạnh tính, đối với chuyện tình cảm không có nhu cầu, ham muốn cũng rất ít.
Hắn ở trước mặt người khác ngụy trang, biết ăn nói, phong độ nhẹ nhàng, nhưng đợi đến khi không có người ngoài, hắn sẽ khôi phục bộ vẻ lạnh lùng, giá lạnh.
Y vốn cho rằng, Tần Hành Hàn thật sự sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Cho đến khi Úc Vi Tinh xuất hiện.
Lúc trước y chưa từng gặp mặt Úc Vi Tinh, chỉ nghe Lâm Kha nói qua, nhưng y đúng thật nhận ra Tần Hành Hàn rõ ràng có biến hóa. Nụ cười của hắn không hề công thức hóa, đã có độ ấm. Thỉnh thoảng hắn sẽ ngồi trong phòng khách, cầm điện thoại nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho người ta. Hắn sẽ quan tâm thời tiết, hay quan tâm thời tiết thành phố H...
Quan trọng nhất là, dần dần hắn không còn gặp ác mộng, sẽ không tỉnh lại nửa đêm, ở trong phòng khách hoặc thư phòng thức cả đêm.
Mà ngày hôm qua, trước khi Úc Vi Tinh đến, Tần Hành Hàn rất vui, mắt thường có thể thấy được sự sung sướng trong mắt hắn, trà, hoa quả, điểm tâm, nguyên liệu nấu ăn, ngay cả đồ ăn dùng cho bữa tối cũng tự mình chọn, trong ngoài biệt thự để cho người giúp việc quét dọn hai lần, càng miễn bàn chăm sóc Úc Vi Tinh đến nửa đêm, giúp cậu lau chùi thân thể giảm nhiệt độ.
Những thứ này nếu ở trong quá khứ sẽ không có khả năng xảy ra, càng không có ai nhận được loại đãi ngộ này.
Nhưng thích mà không nói ra miệng, chăm sóc cũng không nói, điều này không khỏi quá mức không phù hợp với thiết lập của ông chủ nhà mình?
Tần Hành Hàn liếc y một cái, có lẽ vì có tâm trạng rất tốt, trả lời vấn đề của y: "Em ấy vẫn chưa thích tôi, nếu biết rồi phát hiện, sẽ xa lánh tôi."
Hiện tại Úc Vi Tinh đã không giống như lúc đã từng điên cuồng si mê Tạ Vũ Khiêm, tình cảm đã không còn là nhu cầu cần thiết của cậu, diễn xuất mới đúng.
Khi thăm ban, hắn thấy được một mặt chói mắt của Úc Vi Tinh trước ống kính, cũng thấy được một mặt mà cậu thật lòng yêu thích, nghiêm túc đối đãi với diễn xuất.
Đáng lẽ cậu nên đi trên con đường đầy sao.
Úc Vi Tinh cũng lựa chọn như vậy.
Mà phần tình cảm này của hắn đối với Úc Vi Tinh, cũng không phải trợ lực, ngược lại có thể là vướng víu, Úc Vi Tinh sẽ không tiếp nhận, ít nhất trước mắt mà nói, sẽ không.
Chờ đợi là thứ mà hắn am hiểu nhất.
Hắn sẽ chờ.
—
Vương Dật Qua có phòng làm việc của mình, nhưng anh đang chuẩn bị quay phim do giải trí Triều Dương đầu tư, bởi vậy địa điểm thử vai, cũng định ở giải trí Triều Dương.
Đến nơi, Úc Vi Tinh đặt tay lên nắm cửa xe, đang muốn xuống xe, Chu Lẫm bỗng nhiên gọi cậu lại, "Chờ đã."
"Sao vậy?" Úc Vi Tinh hỏi.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm vào mắt cậu, "Xác định lại lần nữa, cậu không có cảm giác với Tạ Vũ Khiêm chứ? Cho dù cậu ta xuất hiện trước mặt cậu?"
Úc Vi Tinh: "... Em đã nói qua rất nhiều lần."
Thở dài, "Em cũng nghiêm túc nói một lần nữa, cho dù bây giờ anh ấy tỏ tình với em ngay tại chỗ, em cũng không có cảm giác." Cậu giơ ba ngón tay lên, "Em dùng tương lai thề."
Chu Lẫm vẫn có chút mê tín, lập tức gập tay cậu lại, "Không cần không cần."
Cũng rất trùng hợp, bọn họ vừa xuống xe, bên cạnh cũng có một chiếc xe đỗ vào, người xuống là Tạ Vũ Khiêm và anh họ Lý Phỉ.
Giải trí Triều Dương là công ty dưới trướng Tạ thị, Tạ Vũ Khiêm là tổng giám đốc Triều Dương.
Chu Lẫm: "..."
Có cần trùng hợp như vậy không?
Chu Lẫm nhanh chóng nhìn về phía Úc Vi Tinh. Úc Vi Tinh nhìn thấy Tạ Vũ Khiêm, chỉ sửng sốt, giống như không ngờ lại trùng hợp như vậy, lập tức thản nhiên gật đầu với Tạ Vũ Khiêm, xoay người đi.
Thấy thế, Chu Lẫm hoàn toàn yên tâm.
Đây chỉ là chuyện quá khứ.
Tạ Vũ Khiêm nhìn thấy Úc Vi Tinh, theo bản năng lùi về sau một bước nhíu mày, vừa mới há miệng muốn nói chuyện, liền phát hiện Úc Vi Tinh gật đầu với anh ta rồi đi, ngay cả liếc anh ta thêm một cái cũng không có.
“……”
Anh ta lại yên lặng ngậm miệng.
Anh ta quay đầu hỏi Lý Phỉ: "Úc Vi Tinh đến đây làm gì?"
Lý Phỉ: "Chắc là thử vai? Hôm nay bộ phim mới của đạo diễn Vương chính thức bắt đầu thử vai."
Đạo diễn Vương... Vương Dật Qua? Đạo diễn mà dì thích?
"Là anh ta." Lý Phỉ hỏi: "Có muốn nói với đạo diễn Vương một tiếng, đừng cho cậu ta thử vai không?"
Tạ Vũ Khiêm khoát tay, "Không cần, nếu diễn xuất của cậu ta không được, Vương Dật Qua sẽ không dùng, nếu không qua được cửa ải của dì, sẽ không qua được Vương Dật Qua."
"Anh nghe nói diễn xuất của cậu ta tốt hơn", Dừng một lúc, còn nói: "Hơn nữa em tin cậu ta thật sự buông em à? Thái độ vừa nãy của cậu ta đối với em, rất có thể là lạt mềm buộc chặt."
Tạ Vũ Khiêm trầm mặc vài giây, lắc đầu, "Sẽ không."
"?" Lý Phỉ khó hiểu, "Em chắc chắn như vậy?"
"Ừ."
Anh ta có người thích, cho nên biết, thích một người ánh mắt sẽ không giấu được, mặc dù kìm nén, cũng sẽ không giống ánh mắt Úc Vi Tinh bình tĩnh thản nhiên nhìn anh ta. Đó là bình tĩnh thật, giống như chỉ nhìn thấy một người xa lạ.
"Vậy để cậu ta thử vai?"
Tạ Vũ Khiêm "Ừ" một tiếng, "Mặc kệ."
Anh ta chuyển đề tài, "Hay là tiếp tục nói về nghệ sĩ anh muốn ký đi, anh nói anh ta tên là Chu Lăng? Lý lịch của anh ta anh có mang theo không? Để em xem."
—
Úc Vi Tinh được nhân viên công tác dẫn đến phòng chờ, bên trong đã ngồi kín người.
Cậu vừa vào, mọi người trong phòng chờ đều ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng khác với lần thử vai 《Trảm Độc》lúc trước, lúc này không còn có người đem chán ghét và bài xích đối với cậu sáng loáng viết lên mặt, ánh mắt nhìn cậu, cũng từ khinh thường biến thành coi cậu là đối thủ cạnh tranh.
Cảnh đánh nhau gần một phút của《Thiên hạ vô song》tất cả mọi người đều xem, người xem có thể cũng chỉ thấy được trôi chảy, đẹp trai, xinh đẹp, ...v...v..., nhưng bọn họ là người trong nghề, cũng biết cảnh như vậy quay có bao nhiêu khó.
Huống chi, phần lớn mọi người đều nhận được tin: Cảnh quay kia là cảnh đầu tiên sau khi khởi động máy, hơn nữa cảnh quay kia, Úc Vi Tinh một cảnh đã qua.
Úc Vi Tinh thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, mang theo Chu Lẫm đến chỗ trống trong góc, cũng không có phản ứng gì, cũng không có phản ứng nào để cho.
Cậu cũng không thể mặt nóng dán mông lạnh người khác.
Cũng không phải ngốc bạch ngọt.
……
Người tới thử vai quá nhiều, Úc Vi Tinh ở phòng chờ đợi gần 2 giờ, nhân viên công tác mới gọi tên cậu, kêu cậu vào phòng thử vai.
Đến cửa, Chu Lẫm động viên cậu, "Cố lên, cố hết sức là được."
Úc Vi Tinh mỉm cười: "Được."
Sửa sang lại vạt áo, cậu đẩy cửa ra, đi vào.
Phòng thử vai vốn là phòng họp bậc thang hướng về phía mặt trời mọc, sau khi bước vào bên tay phải là sân khấu bằng gỗ thật, sân khấu không quá lớn, cũng chỉ lớn bằng bục giảng của phòng học bình thường, bục diễn thuyết vốn đặt ở đó đã được chuyển sang bên cạnh, phía trên chất đống ba lô và vật phẩm tùy thân.
Sáu người ngồi trên ghế cầu thang, trên đường đi Chu Lẫm đã giới thiệu ngắn gọn cho cậu, cậu có thể nhận ra.
Từ trái sang phải, theo thứ tự là phó tổng giám đốc Phùng Thiện Quốc của giải trí Triều Dương, tổng sản xuất điện ảnh Nhiếp Tinh, đạo diễn Lăng Phi Dã, đạo diễn Vương Dật Qua, biên kịch Tô Hình, và dì của Tạ Vũ Khiêm, ảnh hậu Hạ Linh.
Úc Vi Tinh nhận ra biểu cảm của Hạ Linh, cô vẫn không thích cậu thậm chí chán ghét cậu, biểu hiện vô cùng thẳng thắn.
Khác với lần vội vàng của《Thiên Hạ Vô Song》, quá trình thử vai lần này tương đối đạt tiêu chuẩn, mặc dù tất cả mọi người đang ngồi đều biết Úc Vi Tinh, vẫn để cậu bắt đầu tự giới thiệu.
Úc Vi Tinh nghe vậy, giới thiệu bản thân đâu vào đấy.
Cậu vừa dứt lời, Hạ Linh liền đứng dậy, cô bước đến trước mặt Úc Vi Tinh.
Cô cũng không cao, hơn 1m6, đi giày cao gót cũng không quá 1m7, thấp hơn Úc Vi Tinh không ít, nhưng khí thế của cô, lại mạnh đến mức có thể bỏ qua chiều cao, phải nhìn lên cô.
Hạ Linh ngước mắt lên, giọng nói lạnh lùng khác với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, "Tôi sẽ làm diễn viên cạnh tranh của cậu, bây giờ, cậu đến giết tôi."
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
[Bắt trùng: ]
Mai gặp lại.
Bắn tim ~