Khoảng cách quá gần.
Úc Vi Tinh ở gần có thể thấy rõ trong con ngươi sẫm màu của Tần Hành Hàn, chỉ phản chiếu một mình mình, ngay cả vẻ mặt dại ra của mình cũng có thể thấy rõ, mà những sự vật khác xung quanh phảng phất đều biến mất.
Chớp mắt, cậu nhanh chóng che miệng mũi mình, tay kia đẩy đẩy Tần Hành Hàn, "Anh đi xa một tí." Lại chỉ, "Đến đối diện đi."
Mặc dù phong hàn cảm mạo không dễ truyền sang người như cúm, nhưng xác suất thấp cũng có nguy cơ lây nhiễm. Tần Hành Hàn cách cậu gần như vậy, hơi thở của mình thở ra cũng muốn nhào vào mặt Tần Hành Hàn, tính nguy hiểm rất cao.
Tần Hành Hàn bị đẩy nhẹ, thấy cậu sắp tức giận, liền thuận thế đứng dậy, đi sang đối diện kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này Úc Vi Tinh mới buông tay ra.
"Em đi toilet một lát." Cậu nói.
Rửa tay xong trở về, quản gia và thanh niên lúc trước giúp cậu đỗ xe đã đẩy xe thức ăn tới, đem từng món lên bàn, lúc muốn mở rượu vang đỏ, Tần Hành Hàn kêu quản gia dừng lại.
"Em bị bệnh, không nên uống." Tần Hành Hàn khoát tay, ý bảo quản gia và thanh niên đi xuống.
Úc Vi Tinh gật đầu.
Thức ăn đưa lên chia ra hết, giống như đi nhà hàng Trung Quốc cao cấp, món khai vị, canh, món chính, đồ ngọt đầy đủ mọi thứ.
Dùng cơm xong, Tần Hành Hàn cầm khăn lau miệng, "Có quen không? Anh thường ăn món thanh đạm, bữa tối cũng căn cứ theo khẩu vị của anh."
Úc Vi Tinh nói: "Ngon lắm."
Sau khi bọn họ đứng dậy, thanh niên đi ra thu dọn, Úc Vi Tinh tìm được quản gia, hỏi chú có nguyên liệu nấu ăn và khuôn làm bánh kem không, quản gia sửng sốt hồi lâu, "Ngài cần à?"
"Sinh nhật luôn phải có bánh kem."
Quản gia cười, "Ngài đợi tí, tôi sẽ cho người đi mua."
Quản gia đi vội, Tần Hành Hàn thấy vậy, hỏi Úc Vi Tinh, "Sao vậy?"
Úc Vi Tinh cong mắt, "Em nhờ chú ấy giúp em chuẩn bị vài thứ."
"Hả? Chuẩn bị cái gì?"
"Giữ bí mật trước."
Tần Hành Hàn bật cười, "Được."
Hắn nói: "Anh dẫn em đi tham quan một vòng?"
Chuyện này được, lần trước cậu cũng dẫn Tần Hành Hàn tham quan Úc gia. Úc Vi Tinh đồng ý, đi theo bước chân Tần Hành Hàn, đi lên cầu thang tròn thuần trắng.
Một mặt cầu thang là cửa sổ sát đất thật lớn, tầm mắt hướng ra ngoài, là vườn hoa và bãi cỏ được chăm sóc vô cùng tốt, vườn hoa được mô phỏng theo vườn hoa kiểu Trung Quốc, cầu nhỏ nước chảy, lịch sự tao nhã yên tĩnh.
Cuối dòng nước, hội nhập vào hồ nhân tạo rất lớn ở phía trước, ban đêm bật đèn, nhiều điểm sao sáng phản chiếu trên mặt hồ, xa xa nhìn lại, giống như ngân hà trên trời rơi xuống nhân gian.
"Thiết kế rất đẹp." Úc Vi Tinh cảm thán.
"Là ba mẹ anh cùng nhau làm", Tần Hành Hàn đứng bên cạnh cậu, cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài, "Biệt thự này, là phòng cưới của bọn họ."
Sau khi kết hôn, phần lớn thời gian bọn họ đều ở nơi này, mà tuổi thơ của hắn, gần như cũng trải qua ở nơi này. Lưu lại bên này, đều là ký ức tốt đẹp nhất của hắn và người nhà.
"Đi thôi." Tần Hành Hàn dẫn cậu lên lầu hai.
"Phòng của ba mẹ anh ở lầu hai, anh sẽ không dẫn em đi tham quan phòng của bọn họ, bên này có phòng sách, ba anh sưu tầm rất nhiều sách vở, loại hình nào cũng có, loại dạy diễn xuất cũng có, em có muốn xem không?"
"Có thể chứ?" Ánh mắt Úc Vi Tinh sáng lên.
Tần Hành Hàn mỉm cười, "Có thể."
Lúc Tần Hành Hàn đẩy cửa phòng ra, Úc Vi Tinh ngửi được mùi mực thoang thoảng, hệ thống cấp gió tươi tận chức làm việc, không thấy một hạt bụi, cậu bước vào, giá sách đầy ắp vây quanh tường, giá sách rất cao, nhét đầy sách.
Giữa phòng đặt sô pha và bàn trà thư giãn, trên bàn trà bày một lọ hoa hồng vĩnh cửu, cho căn phòng cất giấu rất nhiều sách vở này, điểm xuyết một màu sáng.
"Bên này." Tần Hành Hàn đến gần giá sách bên trái, "Bên này đều là sách dạy diễn xuất."
Úc Vi Tinh bước nhanh qua, nhìn thấy vài quyển sách gốc không xuất bản, đời trước cậu tìm rất lâu cũng không tìm được, vui mừng chợt nổi lên.
Cậu cẩn thận lấy xuống, lật trang sách.
Cậu không muốn đi, muốn ở lại đây đọc sách.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Úc Vi Tinh, Tần Hành Hàn nhếch môi, "Ra sô pha đọc đi."
Dứt lời, hắn đưa tay kéo Úc Vi Tinh đã đắm chìm vào trong sách sang sô pha, lúc buông tay, ngón cái của hắn cọ qua da Úc Vi Tinh.
Có lẽ mới ăn cơm xong, lại ở trong hệ thống sưởi hơi lâu, tay của Úc Vi Tinh đã không còn lạnh như trước nữa.
Tần Hành Hàn cũng ngồi xuống bên cạnh, tay hắn buông xuống bên người, ngón trỏ khẽ vân vê ngón cái, sau đó thu lại năm ngón tay, bọc ngón cái ở lòng bàn tay, muốn giữ lại xúc cảm và nhiệt độ vừa rồi lâu hơn.
Chỉ chốc lát sau, quản gia đi vào, thấp giọng nói: "Bác sĩ Ôn đến rồi."
"Mời anh ta đến sảnh phụ ngồi, bọn tôi cũng xuống."
Úc Vi Tinh nghe vậy, không nỡ thu lại tầm mắt, Tần Hành Hàn dịu dàng nói: "Đi khám bác sĩ trước, em muốn đọc sách, lúc nào cũng có thể đến."
Dừng một lúc, "Xin lỗi, không thể tặng em, đây là thứ ba anh để lại."
Úc Vi Tinh lắc đầu, mỉm cười, "Cho dù anh cho em, em cũng sẽ không lấy, tất cả những thứ trong này, đều là hồi ức quý báu mà ba anh để lại cho anh."
Cậu cẩn thận đặt sách xuống, đứng dậy, "Bọn mình xuống đi, đừng để bác sĩ chờ lâu."
...
Đến sảnh phụ, Úc Vi Tinh thấy một gã thanh niên đưa lưng về phía bọn họ tùy ý ngồi trên sô pha, nghe tiếng bước chân, anh ta quay đầu lại.
Vị bác sĩ Ôn này trong hàng ngũ bác sĩ xem như còn rất trẻ, từ tướng mạo suy đoán, nhiều nhất sẽ không vượt qua 35 tuổi. Anh ta có một đôi mắt cười, nhìn ai cũng cười.
Chắc hẳn anh ta với Tần Hành Hàn có quen biết, nhìn thấy Tần Hành Hàn, giơ tay tùy ý chào hỏi.
Tần Hành Hàn liếc anh ta một cái, giọng điệu rất lạnh nhạt, "Sao lại là anh đến, ba anh đâu?"
"Hôm nay ông ấy phải làm hai ca giải phẫu, mệt, dù sao cũng chỉ khám cảm mạo, tôi đến cũng được." Anh ta nghiêng đầu, nhìn về phía Úc Vi Tinh, nhếch môi, thành thạo giới thiệu bản thân, "Xin chào, tôi là Ôn Gia Nham, chuyên khoa thần kinh, tâm lý học là phụ, trước mắt là bác sĩ của 'bệnh viện Từ Tế'."
Úc Vi Tinh nghe xong phần giới thiệu, bắt tay với anh ta: "Xin chào."
"Là cậu bị bệnh à? Ra bên này ngồi." Ôn Gia Nham vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó lấy nhiệt kế điện tử trong hòm thuốc bên cạnh ra, chờ Úc Vi Tinh đến, liền lại gần Úc Vi Tinh đo nhiệt độ cơ thể cho cậu.
Nhiệt độ cơ thể hiện ra, anh ta nhìn, sau khi khử trùng bỏ vào hòm thuốc, "Hơi sốt nhẹ."
Anh ta lại lấy một cây tăm bông, lấy ra đèn pin nhỏ, ý bảo Úc Vi Tinh há miệng: "A một cái."
Úc Vi Tinh nghe lời há miệng.
Kiểm tra rêu lưỡi và amiđan xong, Ôn Gia Nham lại hỏi thân thể Úc Vi Tinh có chỗ nào không thoải mái, Úc Vi Tinh trả lời chung chung.
Gật đầu, Ôn Gia Nham ngẩng đầu nhìn Tần Hành Hàn, nói với hắn: "Chỉ là cảm mạo bình thường."
Ánh mắt trở lại trên mặt Úc Vi Tinh, "Gần đây hạ nhiệt, có phải cậu không chú ý phòng lạnh? Phải chú ý một chút."
"Triệu chứng của cậu không quá nghiêm trọng, uống thuốc là được, sau khi ăn xong tắm nước ấm ngủ một giấc thật ngon, đảm bảo ngủ đủ giấc, bình thường uống nhiều nước ấm, nếu như cậu có thể tiếp nhận vị gừng, cũng có thể uống chút nước gừng đường đỏ."
Úc Vi Tinh gật đầu, nhìn anh ta nói cảm ơn.
Ôn Gia Nham khoát tay, tỏ vẻ không cần, sau đó đưa thuốc cho cậu, nói cho cậu biết điều lượng và cách dùng, cuối cùng dặn dò: "Cậu uống ba ngày trước, nếu không khỏe hoặc cảm thấy nghiêm trọng hơn, phải đến bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ, xem có cần truyền nước biển hoặc tiêm không."
Nói xong, anh ta đứng dậy, đi về phía Tần Hành Hàn, hạ giọng hỏi hắn, "Cậu thì sao, cần tư vấn không?"
Lại hỏi tiếp: "Gần đây ngủ thế nào, còn gặp ác mộng không ngủ được?"
Tần Hành Hàn không trả lời ngay, ánh mắt lướt qua anh ta, nhìn về phía Úc Vi Tinh ngồi trên sô pha cách đó không xa, khóe môi nhếch lên một độ cong rất nông, ánh mắt rất nhu hòa.
Tầm mắt Tần Hành Hàn quay lại, mới trả lời câu hỏi của anh ta, "Tốt hơn nhiều, cũng không gặp ác mộng nữa."
Ôn Gia Nham không bỏ qua vẻ mặt và biến hóa của Tần Hành Hàn, cũng nhìn thấy tình ý ở đáy mắt hắn, trong lòng không khỏi nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt chỉ nhíu mày.
Anh ta xoay người, một tay chống cằm, một lần nữa đánh giá Úc Vi Tinh.
Dáng dấp đẹp, khí chất cũng xuất chúng, cười rộ lên cả người càng thêm sáng ngời xuất chúng.
Chỉ từ tướng mạo mà xem, trời đất tạo nên.
Ừm.
Rất đẹp.
Phát hiện ánh mắt cảnh cáo của Tần Hành Hàn bên cạnh, anh ta nhanh chóng dời mắt đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười càng lớn hơn, nhỏ giọng nói: "Là bởi vì cậu ấy nhỉ."
Ngữ điệu khẳng định.
Tần Hành Hàn không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn anh ta.
"Được được được, tôi không hỏi." Ôn Gia Nham thu lại vẻ mặt ranh mãnh, vui mừng cười cười: "Cậu tìm được người mình thích, ba tôi yên tâm rồi."
"Cậu biết không, nhiều năm như vậy cậu nam nữ không gần, ba tôi còn tưởng cậu có bệnh gì, lại lo ngày nào đó ông ấy rời đi, nhìn thấy bà ngoại cậu, không có cách nào ăn nói với bà ấy."
Tần Hành Hàn nghĩ đến sự quan tâm của ba Ôn, nói: "Thay tôi cảm ơn ba anh."
"Hay là cậu tự nói đi." Ôn Gia Nham đưa ra lời mời, "Tháng 1 năm sau tôi đính hôn, cậu đến dự đi?"
Cằm anh ta hướng về phía Úc Vi Tinh gật gật, "Cũng dẫn cậu ấy đi cùng, tôi sẽ mời một ít bạn bè thân quen, những người khác cũng là người nhà, cậu ấy là ngôi sao cũng không sao."
Tần Hành Hàn không trực tiếp đồng ý, "Xem đã."
Lại liếc anh ta, hạ lệnh đuổi khách: "Anh có thể đi."
Ôn Gia Nham: "..."
Được thôi.
Chướng mắt anh ta, là một cái bóng đèn lớn.
...
Tiễn Ôn Gia Nham đi, nguyên liệu làm bánh kem quản gia sai người ta đi mua vừa hay lấy về, Úc Vi Tinh liếc mắt nhìn thời gian, 9h30, có thể làm xong trước 12 giờ.
Sau khi Tần Hành Hàn nhìn thấy đồ, cuối cùng cũng hiểu ra bí mật cậu vừa nói là gì, trong lòng ấm áp chảy xuôi.
Đi vào phòng bếp kiểu Tây, Úc Vi Tinh xắn tay áo lên, lại tìm quản gia xin tạp dề, sau khi thắt xong, ngoái đầu nhìn Tần Hành Hàn mỉm cười, "Anh có thể chờ ở ngoài."
Tần Hành Hàn không đi, "Anh ở đây với em."
Qua một giây, "Cần giúp không?"
"Ở đâu ra chuyện tự làm bánh sinh nhật cho mình?" Khi Úc Vi Tinh đang nói chuyện, đã cân xong bột mì, cậu cúi đầu, nửa trái tim đang chuyên chú làm chuyện trong tay, nửa trái tim khác phân tâm nói chuyện với Tần Hành Hàn.
"Bác sĩ Ôn là bạn anh à?" Rõ ràng bọn họ rất quen thuộc, sau đó Ôn Gia Nham và Tần Hành Hàn còn "lặng lẽ" nói lâu như vậy.
"Không tính là bạn, mấy năm nay, thỉnh thoảng anh có hỏi qua ý kiến anh ta về phương diện tâm lý, mà ba anh ta là học sinh do bà ngoại anh tài trợ, khi bà ngoại anh qua đời, ông ấy đồng ý chăm sóc anh."
Tần Hành Hàn không giấu diếm, cũng không cần phải giấu diếm, ngay từ đầu hắn đã muốn nói với Úc Vi Tinh, tâm lý hắn xảy ra vấn đề, cho nên mới muốn quan sát cậu.
Úc Vi Tinh quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, cậu hạ giọng: "Em vẫn chưa hỏi anh, anh thoát ra chưa?"
Cậu nhớ rõ những gì Tần Hành Hàn nói vào ngày đó.
Tần Hành Hàn nhìn cậu thật sâu, thật lâu, ý cười tràn ngập trong mắt, giọng nói trầm tĩnh, ôn hòa, trả lời khẳng định: "Ừ."
Mặt mày giãn ra, Úc Vi Tinh cười thật to với hắn.
"Thật tốt quá."
Cậu lại nói: "Chúc mừng anh."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
[Chờ sửa]
Bắn tim~