Sách bài tập được xếp trên bàn cà phê, Cố Nguy đặt chiếc cốc bên cạnh cuốn sách rồi co chân ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Cố Nguy hơi khó chịu nhìn xung quanh, sau khi trưởng thành, hiếm khi hắn phải ngồi thẳng trên sàn nhà như thế này, mặc dù có một tấm thảm lót bên dưới.
"Bài này giải như nào vậy?"
Việt Phỉ đến gần hỏi hắn, chỉ vào câu hỏi trên sách.
Cố Nguy liếc mắt xuống, mở bàn tay để lên bàn.
Việt Phỉ hiểu ý, đưa cho hắn một cái bút.
Cố Nguy nhanh chóng viết một dãy số bên cạnh đề bài.
Thấy hắn viết xong mỗi mấy số rồi đặt bút xuống, Việt Phỉ chần chờ một hồi mới hỏi: "Đây là gì vậy?"
Cố Nguy: "Là đáp án."
Việt Phỉ mở đáp án ở mặt sau cuốn sách, giơ lên cho hắn xem: "Đáp án ở cuối sách cũng có mà, cái tôi muốn là nhìn quá trình giải đề cơ. "
Cố Nguy: "Không phải câu hỏi như vậy nhìn sơ qua là ra đáp án được à? "
Việt Phỉ xấu hổ nuốt một ngụm nước bọt, ăn ngay nói thật: "Tôi không thể làm vậy đâu."
Nghĩ đến con số đầy ấn tượng, Cố Nguy lại cầm bút lên: " Bước giải là như thế này."
Một giờ sau...
"Mấy đề này cậu có hiểu không?" Cố Nguy kiên nhẫn hỏi.
Việt Phỉ: "... Chắc là có đó." Dám nói không hiểu, ngày mai sẽ không nhìn thấy nổi mặt trời!
Cố Nguy: "Được rồi, vậy chuyển sang câu hỏi tiếp theo."
Thấy giờ giấc cũng đã không còn sớm, Việt Phỉ đề nghị: "Khá muộn rồi, hay là đi nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ hỏi thư ký Đường những thứ còn lại sau."
Khi nghe được nửa vế đầu, Cố Nguy đang định đặt bút xuống, thì sau khi nghe xong câu nói hoàn chỉnh, hắn lại dựng cây bút lên: "Không được, phải nói cho đến khi hiểu được hết."
Việt Phỉ nhìn đồng hồ, đã là mười giờ: "Ngày mai anh phải đi làm. "
Cố Nguy: "Tôi là ông chủ. "
Bây giờ Việt Phỉ cực kì hối hận vì đã hỏi đề Cố Nguy, cậu ngáp một cái, nước mắt ngắn nước mắt dài: "... Tôi buồn ngủ lắm."
Thức khuya không tốt cho cơ thể đâu.
Thấy cậu thực sự rất đáng thương, Cố Nguy lúc này mới từ bi nói: "Vậy thì ngày mai giảng tiếp." Gà con Việt Phỉ gật đầu như mổ thóc, hoàn toàn không chú ý đến ý tứ sâu xa trong lời nói của Cố Nguy.
Vì thế lúc buổi tối hôm sau khi ngồi lại vào bàn, Việt Phỉ rất ngạc nhiên khi thấy Cố Nguy đã ngồi vào bàn ăn tối.
"Sau này anh định nghỉ ở đây à?" Việt Phỉ hỏi hắn
Cố Nguy: "Dì nấu ăn cũng ở đây. Đi đi về về không tiện lắm. Cuối tuần có thể tôi sẽ về Nam Loan Hương."
Việt Phỉ liếc dì Trần, không phải dì nói Cố tổng chưa bao giờ ăn đồ dì làm à ??
Dì Trần, hoàn toàn không hề hay biết rằng bà đang bị lấy ra làm cái cớ, lại nghĩ Cố Nguy bắt đầu ưng ý đồ ăn mình làm: "Nếu cậu muốn, Cố tổng, tôi có thể đến nấu đồ ăn ở Nam Loan Hương."
Cố Nguy hơi khựng lại một chút, lúc sau mới cứng ngắc trả lờii: "Không cần đâu."
Sau bữa tối, Việt Phỉ đang định quay về phòng làm bài tập thì bị Cố Nguy chặn lại.
"Đến phòng làm việc đi."
Phòng làm việc ở đây tương đối nhỏ, chỉ có một cái bàn, Cố Nguy để Việt Phỉ ngồi ở bên cạnh bàn.
"Cậu cứ làm đi. Nếu có gì không hiểu không hiểu có thể hỏi tôi"
"...Ừm"
Việt Phỉ thấy hắn lấy ra máy tính bận việc, thông cảm hỏi: "Tôi ở đây có làm phiền anh lắm không? Nếu không thì tôi sẽ đi làm ở phòng khác rồi vào hỏi anh sau cũng được mà."
Cố Nguy lấy ra một chiếc kính gọng vàng từ trong ngăn kéo, đeo vào rồi quay đầu sang nhìn cậu, cười cười như nhìn thấu cậu đang lười làm bài tập, "Không phiền đến tôi đâu."
Đây là lần đầu tiên Việt Phỉ nhìn thấy Cố Nguy đeo kính, đường nét khuôn mặt rắn rỏi được thể hiện qua cặp kính gọng vàng. Khuôn mặt đẹp trai sắc sảo của hắn bây giờ lại thêm một chút cảm giác ôn hòa, làm dịu đi khí chất sắc bén thường ngày của Alpha, vừa lúc ngắm trúng gu thẩm mỹ của Việt Phỉ, làm trái tim cậu như lỡ mất một nhịp.
Sau một thoáng đờ người, Việt Phỉ cúi đầu tránh ánh mắt của Cố Nguy, cuối cùng cũng từ bỏ quyền đấu tranh.
"Vậy được, giờ tôi làm bài nhé."
Trong phòng làm việc yên tĩnh, một người đang xem lại hợp đồng trong máy tính, một người đang làm bài và đánh dấu câu hỏi, hài hòa đến không ngờ.
Khi gặp câu hỏi không giải được, Việt Phỉ sẽ đọc câu trả lời trước, bỏ qua nếu hiểu bài, note lại nếu không hiểu.
Nhìn trang giấy càng ngày càng nhiều câu hỏi được đánh dấu, ánh mắt Việt Phỉ chuyển từ trang sách sang sườn mặt Cố Nguy.
Cố Nguy đang xem hợp đồng thì cảm nhận được ánh mắt do dự của cậu, dừng việc đang làm dở tay lại, một tay chống cằm, một tay vươn ra về hướng Việt Phỉ, lòng bàn tay xòe ra: "Không hiểu chỗ nào?"
Mắt chạm mắt, Việt Phỉ né tránh ánh mắt của hắn, đẩy cuốn sách lên phía trước: "Những câu tôi không hiểu đều đánh dấu rồi."
Cố Nguy cầm lấy.
Không giống như ngày hôm qua, đáp án của Việt Phỉ cho thấy sự không cẩn thận và qua loa của cậu , thì hôm nay, nhìn một vài câu hỏi mà cậu không giải được, ngay lập tức Cố Nguy nhìn thấy điểm mù trong kiến thức của Việt Phỉ .
câu cú lủng này là của tác giả đó ạ, bạn mình ở HongKong cũng choáng váng với ngữ pháp của bả luôn :))
"Cậu có sách giáo khoa không?" Cố Nguy hỏi cậu.
Việt Phỉ lấy sách ra: "Có đây."
Không biết có phải do cậu đã quen với cách giảng bài của Cố Nguy, hay là vì có thêm chút nhan sắc phù hộ, Việt Phỉ cảm thấy cách giải thích của Cố Nguy hôm nay không mịt mờ như hôm qua. Sau khi giảng qua vài bài, Việt Phỉ cảm thấy não mình đột nhiên được khai sáng, không còn tối tăm mịt mờ không lối thoát như trước nữa.
Nghe Cố Nguy giảng giải xong, Việt Phỉ trở về phòng.
Nghĩ ngợi một chút, Việt Phỉ lấy điện thoại ra nhắn tin: Thư ký Đường, hôm nay anh có bận không?
Đường Duyệt nhanh chóng trả lời lại: Không bận.
Việt Phỉ : Vậy sao anh không đến đây? Cố tổng trông bận rộn lắm, tôi thấy hơi ngại khi hỏi anh ấy về việc học hành.
Lần này đợi hẳn một lúc sau, Đường Duyệt mới trả lời: Cậu vừa nói, Cố Nguy, giảng bài, cho cậu ????
Đường Duyệt rất hiếm khi không sử dụng kính ngữ.
Việt Phỉ : Đúng vậy.
Việt Phỉ : Tôi mới biết rằng Cố tổng là tiến sĩ ở trường đại học hàng top đó.
Đường Duyệt: ...Không... đó không phải Cố tổng của chúng tôi.
Việt Phỉ :?
Đường Duyệt: Là của cậu.
Việt Phỉ :?
Đường Duyệt: Haha, không sao đâu, đùa một chút thôi.
Đường Duyệt: Không buồn cười à?
Việt Phỉ : Chỗ buồn cười ở đâu?
Đường Duyệt: Ừ, cũng không buồn cười lắm.
Việt Phỉ : Sau này nếu có thời gian anh tới bổ túc cho tôi đi.
Đường Duyệt: Tôi ... thời gian sau sẽ rất bận ... Nếu có gì không hiểu, tốt nhất cậu nên trực tiếp hỏi Cố tổng.
Việt Phỉ : Được rồi.
Đường Duyệt: Thi giữa kì cố lên [nắm đấm]
Việt Phỉ : [ Cố lên ]
...
Kết thúc cuộc trò chuyện, ở một góc khác của thành phố, Đường Duyệt mở tủ lạnh lấy ra một lon bia.
Cố tổng đi giảng bài cho người khác à?
Bản thân từng chứng kiến một trưởng phòng bị sa thải ngay tại chỗ vì sai số liệu trong kế hoạch báo cáo, Đường Duyệt không tin rằng Cố Nguy có đủ kiên nhẫn để giải thích cho người khác những vấn đề cơ bản của toán cao cấp.
Có thể khiến anh ta làm được đến trình độ này, ngoài tình yêu đích thực còn có cách giải thích nào khác không?
Nhận ra được mùi không bình thường, Đường Duyệt gửi tin nhắn cho đồng nghiệp Kiều Ti.
Đường Duyệt: Đừng trách anh không nhắc nhở em, từ nay phải lễ phép với cậu Việt đó.
Kiều Ti: Không phải trước giờ anh luôn phụ trách việc của cậu ấy à?
Đường Duyệt: Anh thấy sắp tới sẽ không là anh nữa.
Kiều Ti: Tại sao?
Đường Duyệt: Bất tiện về mặt giới tính.
Kiều Ti -Beta: Biến.
Ngày hôm sau, Kiều Ti và Đường Duyệt được gọi đến phòng làm việc của Cố Nguy.
Y hệt những gì Đường Duyệt đã dự đoán, người phụ trách mọi việc liên quan đến Việt Phỉ đã được thay bằng Kiều Ti.
"Đó không phải là vấn đề lớn, điều quan trọng nhất đối với cậu là làm tốt công việc của công ty", Cố Nguy nói.
Chỉ có Đường Duyệt chú ý đến một tờ tư liệu trên góc bàn Cố Nguy, đó là tất cả những thông tin mà anh ta đã soạn ra về Việt Phỉ. Trong số đó, có thông tin bạn trai cũ của Việt Phỉ là một Alpha.
Kiều Ti nghe được lời Cố Nguy nói, không có mấy cảm xúc mà đồng ý, theo quan niệm của cậu ấy, việc của công ty được xếp trước chuyện Việt Phỉ là điều đương nhiên.
Rời khỏi văn phòng, Đường Duyệt nhìn gương mặt đơn thuần của Kiều Ti, mỉm cười ám chỉ cậu: "Em định làm theo lời Cố tổng nói thật à?"
Kiều Ti cau mày: "Nếu không thì sao? Chúng ta nhận lương của của Cố tổng đương nhiên làm công ăn lương thì nên nghe lời cấp trên. Vị kia chỉ là đối tác Cố tổng tìm đến để thừa kế thôi mà, miễn là cậu ta không vi phạm hợp đồng thì không có gì phải lo lắng cả. Em nghĩ là anh đoán sai Thánh ý rồi, nên Cố tổng mới giao việc này lại cho em, cũng là để cảnh cáo anh."
Đường Duyệt kinh ngạc: "Anh? Nhầm thánh ý hả? Được rồi, sau này đừng kêu anh không nhắc trước em."
Bây giờ công việc đã được bàn giao, Đường Duyệt đưa ID mạng xã hội của Việt Phỉ chuyển cho Kiều Ti, sau đó một tin nhắn được gửi đến Việt Phỉ, yêu cầu cậu hủy kết bạn bè với mình.
Việt Phỉ trả lời anh ta bằng một dấu chấm hỏi.
Đường Duyệt: Thói quen làm việc thôi, để không ảnh hưởng đến công việc của đôi bên, chúng tôi sẽ thực hiện việc này sau khi bàn giao lại công tác, có gì cậu cứ liên hệ với Kiều Ti trong tương lai.
Việt Phỉ : Cho tôi hỏi tại sao lại đột ngột thay đổi người vậy?
Đường Duyệt suy nghĩ một chút, nhưng không dám nói thêm: Sắp tới cấp trên cho giao cho tôi một dự án, có thể sẽ thường xuyên đi công tác, Kiều Ti làm sẽ thích hợp hơn.
Việt Phỉ : Ồ, không phải có sự hiểu lầm gì là tốt rồi, cảm ơn sự quan tâm của anh trong thời gian qua.
Đường Duyệt: Hợp tác vui vẻ, cậu Việt, tạm biệt [Bắt tay]
Việt Phỉ : [Bắt tay]
Cuối tuần hai người trở lại Nam Loan Hương.
Trên bàn ăn, Việt Phỉ do dự hết nửa bữa, cuối cùng cũng hỏi hỏi: "Tại sao lại đổi thư ký Đường vậy?"
Cố Nguy dừng đũa: "Cậu không thích Kiều Ti?"
Việt Phỉ : "Không phải đâu."
Từ khi thay Đường Duyệt, Việt Phỉ và Kiều Ti không có thêm cuộc trò chuyện nào khác ngoại trừ lần đầu tiên họ chào hỏi kết bạn.
Cố Nguy: "Đường Duyệt có việc khác rồi."
Việt Phỉ : "Ồ."
Ngừng một chút, Việt Phỉ hơi nhìn xuống: "Hy vọng trong tương lai anh có thể nói cho tôi biết trước về những thay đổi liên quan đến tôi."
"Tôi no rồi. "Đặt bát đĩa xuống, Việt Phỉ trở về phòng.
____________________________
Không biết mọi người thấy sao chứ dạo này mình thấy văn của mình bị kém đi, có thể là vì mình đọc nhiều qt nên nhiều câu cú có thể rất lủng củng, rất hi vọng mọi người có thể góp ý sửa chữa.