Tối hôm sau, Việt Phỉ trở về nhà ở gần trường của Cố Nguy để ăn cơm.
Tới nơi, sau khi nhập mật khẩu vào nhà mà Đường Duyệt nói cho từ trước, Việt Phỉ nhìn thấy dì Trần quen thuộc.
"Cậu Việt trở lại rồi à."
Dì Trần nhiệt tình chào hỏi cậu.
Việt Phỉ có chút bất ngờ: "Dì Trần, sao dì lại ở chỗ này, Nam Loan Hương bên kia làm sao bây giờ?"
Dì Trần: "Cậu ở chỗ này thì dì ở Nam Loan Hương làm gì? Đương nhiên là tới đây nấu cơm cho cậu ăn."
Việt Phỉ: "Cố tổng đâu ạ?"
Dì Trần: "Trước giờ Cố tổng không ăn ở nhà."
Việt Phỉ sửng sốt một chút: "Ra là vậy"
"Từ đầu thư ký Đường đã nói không cần chuẩn bị đồ ăn cho Cố tổng, dì tưởng Cố tổng hay đi xã giao vào buổi tối nên không về ăn cơm ." Dì Trần giải thích.
Việt Phỉ gật gật đầu, đối với việc Cố Nguy sắp xếp cho mình vẫn hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
Rõ ràng, việc dì Trần đến nấu nướng là do Cố Nguy cố ý chuẩn bị cho cậu.
Không hổ là người thừa kế của Cố gia, Việt Phỉ vẫn không thể tưởng tượng được.
Đây có phải là cách để tất cả các nhà tư bản thu phục tầng lớp nhân viên? Ngẫm lại về ông chủ trước của bản thân, đối với nhân viên bọn họ không phải áp bức thì vẫn là áp bức, khó trách việc làm ăn vẫn luôn không phát triển..
Trong một khoảnh khắc, trong đầu Việt Phỉ đã phân tích được vô số kịch bản có thể xảy ra.
Xem ra bữa cơm cuối tuần này cậu phải chuẩn bị cho thật tốt.
......
"Thư ký Đường, có thể phiền anh nói cho tôi biết thói quen ăn uống của Cố tổng , sở thích và không thích của anh ấy được không ? Để tiện cho việc chuẩn bị buổi ăn cuối tuần, tôi nói trước với người nhà một chút." Cơm nước xong xuôi, Việt Phỉ trở lại phòng ngủ, nhắn tin hỏi Đường Duyệt.
Khi nhận được tin nhắn của Việt Phỉ, Đường Duyệt đang ở cạnh Cố Nguy, cùng ông chủ tham gia tiệc tối của giới thương nghiệp.
"Cố tổng, Việt Phỉ nói muốn hỏi một chút về khẩu vị của anh, để cậu ấy chuẩn bị cho bữa cơm cuối tuần." Đường Duyệt nhìn Cố Nguy hỏi ý kiến.
Cố Nguy nhìn hắn một cái, không để ý mà nói: "Ừ, nói cho cậu ấy."
Nhận được sự đồng ý của sếp, Đường Duyệt đau lòng mà đem kinh nghiệm tổng kết của bản thân trong vòng mấy năm chia sẻ cho Việt Phỉ, là bản hoàn chỉnh nhất tổng hợp số note của anh ta.
Nhận được tin nhắn , Việt Phỉ lập tức buông sách giáo khoa, rút điện thoại ra nhìn.
...... Cà phê không sữa không đường, không ăn mật ong, không ăn cà chua, không ăn thanh long......
Việt Phỉ nhìn trang đầu tiên, ồ
Nhìn đến trang thứ hai , vẫn chưa hết à....?
Nhìn tiếp đến trang thứ ba, quên... quên hết mặt trước viết gì rồi......
Vừa đúng lúc Đường Duyệt lại gửi thêm một tin nữa, Việt Phỉ liền mở ra xem.
Đường Duyệt: Phiền cậu điền thông tin sinh hoạt của mình vào đây, Cố tổng cũng có thể chuẩn bị gì đó.
Việt Phỉ click vào vội vàng lướt qua, là hỏi qua về sinh hoạt cá nhân, sở thích sở ghét của cậu.
Việt Phỉ trả lời : 【ok】
Ngày hôm sau, sau khi báo cáo công tác cho Cố Nguy xong, Đường Duyệt đem sửa sang lại tài liệu rồi đưa ra.
"Cố tổng, cậu Việt cũng cung cấp một phần về sinh hoạt cá nhân, anh có muốn xem không?" Đường Duyệt cũng không rõ thái độ của Cố Nguy, không dám tranh công vội.
Cố Nguy cũng không nâng mí mắt: "Anh để lên trên bàn đi."
Đường Duyệt: "Vâng"
Buông trong tay văn kiện, Đường Duyệt xoay người rời đi văn phòng, thẳng đến đi ra khỏi phòng, anh ta mới nặng nề thở dài. Cố tổng trông có vẻ như không vui, hình như là anh làm điều thừa thãi, tưởng bản thân hiểu rõ thánh ý.
Trong văn phòng, thẳng đến khi xử lý hết công chuyện, Cố Nguy mới liếc mắt dừng lại ở tập tài liệu mà Đường Duyệt để lại.
Coi như thả lỏng trong lúc làm việc, Cố Nguy lấy tài liệu, lật ra xem.
...... Không hút thuốc lá không uống rượu không uống trà không uống cà phê không ăn cay......
Ồ.
Cố Nguy khép lại tài liệu, lấy di động ra.
Trong trường học, người nào đó đang rất nghiêm túc nghe giảng đột nhiên nhận được tin nhắn.
Cố Nguy: Hồi mới đến Nam Loan Hương cậu ăn cái gì đầu tiên?
Việt Phỉ sửng sốt một chút: Tôm hùm đất xào cay. Anh muốn ăn à?
Cố Nguy: Ồ, không ăn cay à ?
Không ăn cay?
......!
Việt Phỉ bất giác nhớ lại đống thông tin mà mình đã khai báo. Việc Việt Phỉ trong nguyên tác không ăn cay là thật....Nhưng Việt Phỉ bây giờ không nhớ rõ điều đấy, điền bừa dựa theo sinh hoạt lý tưởng của bản thân.
Nhưng đương nhiên cậu không thể giải thích với Cố Nguy như vậy, chỉ có thể hề hề trả lời: Tôi bỏ rồi!
Cố Nguy: 【 ghi âm 】
Việt Phỉ liếc giáo viên đang giảng, đeo tai nghe bluetooth lên, tiếng cười trầm thấp chui vào bên tai.
"Không phải kêu cậu đi đọc tiêu chí cuộc sống tiêu chuẩn, sinh hoạt lành mạnh rồi copy vào đây."
Việt Phỉ gỡ tai nghe, trả lời hắn:...... Tôi biết rồi.
Cố Nguy: 【 vỗ đầu 】
Việt Phỉ dừng một chút, bỗng chốc không biết trả lời như thế nào.
Không phải chỉ là điền sở thích sinh hoạt cá nhân thôi sao? Vì sao tự dưng lại có cảm giác bị thầy giáo bắt gặp đang ngồi nói chuyện không làm bài tập thế này???
Còn cả vỗ với chả đầu...... Bọn họ là người cùng một thế hệ, muốn vỗ là vỗ đầu nhau được à ?
Cắn môi dưới, Việt Phỉ nghĩ nghĩ mới nhắn lại: 【 bắt tay 】.
Nhận được câu trả lời của cậu , Cố Nguy cười khẽ một tiếng, buông di động, nhóc Beta này thật sự rất dễ ngại ngùng.
Vừa đúng lúc Đường Duyệt gõ cửa tiến vào, Cố Nguy đem tài liệu đưa lên bàn: "Anh cầm ra ngoài rồi hủy nó đi."
Đường Duyệt tiến lên cầm lấy.
Cố Nguy đột nhiên thay đổi chủ ý: "Thôi, anh đưa nó cho dì giúp việc đi." Đường Duyệt sửng sốt một lúc, khép lại tập tài liệu, xác nhận lại lần nữa những gì hắn nói: "Đưa cho dì Trần phụ trách nấu ăn cho cậu Việt sao?"
"Ừ."
Đường Duyệt: "Vâng, tôi biết rồi."
Chắc là để dì Trần hiểu khẩu vị của Việt Phỉ mà nấu đây, vì cậu Việt mà Cố tổng đã suy xét mọi thứ quá chu đáo, xem ra mình chuẩn bị phần tư liệu là đúng.
Về sau xếp hạng vị trí trong lòng anh, chuyện của Việt Phỉ sẽ được xếp thứ ba ngay sau Cố tổng cùng việc công ty!!
Đường Duyệt yên lặng phân tích trong lòng.
Chỗ kia Việt Phỉ không biết Cố Nguy đã làm cái gì, một lần nữa điền lại báo cáo rồi trực tiếp gửi cho Cố Nguy.
Cố Nguy nhắn một chữ 【OK】 trả lời, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Việt Phỉ buông di động, trên bục giảng thầy giáo đã lật qua không biết bao nhiêu slide.
Vừa học vừa làm thật sự rất vất vả. Một bên nghe thầy giáo giảng bài cho đợt kiểm tra, một bên phải phục vụ yêu cầu của ông chủ.
Thế nhưng đem cường độ làm việc này so với những thứ cậu đã từng trải qua, thật sự không đáng để nhắc tới. Vậy nên Việt Phỉ thở ra một hơi, tiếp tục đắm chìm trong đại dương tri thức, tranh thủ luyện thêm một chút kĩ năng, phòng ngừa lúc thi lại chết ngạt trong đại dương mênh mông này.
tuần này và sau mình chạy deadline trên trường nên sẽ không update nha mọi người, sẽ trả hàng vào cuối tuần sau.