"Hứa Việt! Cậu đừng quá đáng!" Khuôn mặt Tống Ngôn Đình đen lại, nắm chặt nắm đấm trong tay.
Hứa Việt đối diện với ánh mắt của cậu ta không chút sợ hãi, khóe miệng gợi lên độ cong lạnh nhạt lại kiêu ngạo: "Tao quá mức, vậy thì sao?"
Ai đều biết Hứa Việt đánh nhau đến mức không muốn sống.
Mà hình tượng Tống Ngôn Đình là giáo thảo ưu tú không thể làm mất.
Lớp trưởng sợ xảy ra chuyện, căng da đầu ở phía sau lặng lẽ nắm lấy Tống Ngôn Đình, "Mời" người ra khỏi phòng học.
Trên diễn đàn Tieba đăng bài mới: Hứa Việt tức giận vì mỹ nữ, Tống Ngôn Đình đánh cược yêu đương trở thành phế thải.
Bài mới vừa đăng lên một phút đã bị người xóa đi.
Quần chúng ăn dưa chạy đến lớp hỏi chuyện, nhưng lần này không ai dám nói lung tung.
Hứa Việt trở lại chỗ ngồi chỉ nói với Kỷ Ức một câu: "Cách xa nó một chút."
Kỷ Ức không ngừng gật đầu.
Cô phát hiện lão đại giống như đang bảo vệ mình, nhưng tâm tình lão đại luôn bất định, đuổi Tống Ngôn Đình đi còn đen mặt với cô.
Kỷ Ức cảm thấy mình rất vô tội, suy nghĩ không chỉ rời xa nam chính, còn phải rời xa vai ác.
Đáng tiếc ý tưởng của cô còn không kịp thực hiện liền phải hủy bỏ.
Lại lần nữa nhìn Hứa Việt, trên mặt cậu đã xuất hiện một vết thương đang chảy máu.
Kỷ Ức lo lắng không thôi, chỉ vào miệng vết thương không dám chạm vào: "Mặt cậu sao lại bị thương?"
"Làm chút đồ không cẩn thận cắt phải."
"Có bôi thuốc sát trùng chưa? Có mang băng dán không?"
Hứa Việt quay đầu nhìn thoáng qua cô, sau đó yên lặng vươn tay vào ngăn ngoài cùng trong cặp lấy ra một đầy đủ dụng cụ trị thương đặt lên bàn.
Giải thích đơn giản, rõ ràng: "Mang theo, chưa sát trùng."
Kỷ Ức: "..."
Xem thái độ này là đang đợi cô tự mình làm sao?
Kỷ Ức tự giác cầm dụng cụ sát trùng cho cậu, dán băng dán lên tránh cho nhiễm trùng.
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng: "Về sau sẽ không để lại sẹo đi? Hai ngày này cậu chú ý một chút, ngàn lần đừng để lại sẹo."
Cô thích nhất là gương mặt đẹp trai của Hứa Việt!
Hứa Việt hơi hơi nheo lại mắt.
Cuối cùng cô cũng bắt đầu quan tâm mình.
Hôm nay ở lớp vũ đạo rất lâu, khi kết thúc huấn luyện đã học xong tiết tự học buổi tối.
Rời khỏi lớp vũ đạo, người bên cạnh vừa đi vừa chơi di động.
Không biết đọc tới cái gì, bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Sau đó nghe nữ sinh kia hoảng sợ mở miệng: "Nghe nói gần trường học chúng ta xuất hiện một kẻ theo dõi, dọa thảm một bạn nữ lớp mười.."
"Thiệt hay giả?"
Những bạn còn lại ôm bụng nghi ngờ liền bắt đầu lấy di động mở lên đọc tin tức.
"Còn không chạy nhanh sẽ gặp xui xẻo."
"A.. Chúng ta đây làm sao bây giờ?"
"Tớ phải gọi điện thoại cho ba mẹ tới đón đi.." Cô gái nhát gan đã bắt đầu tìm người giúp đỡ.
To gan hơn liền không tin tin đồn, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra cửa trường học.
Chuyện này nói có bằng chứng rõ ràng, làm mọi người hoảng sợ.
Kỷ Ức cũng thấy tin tức này trên di động, đi ở trên đường trong lòng e ngại.
Nhớ tới mình và Kỷ Tâm Phi cùng đường, nhưng lúc ngẩng đầu Kỷ Tâm Phi đã không ở nơi này.
Nhà họ Kỷ hiện tại ở cách trường học không xa, đi đường cũng khoảng mười phút, ngày trước đều cảm thấy đoạn đường rất ngắn, nhưng hôm nay đi trên đường này, lại cảm thấy thời gian quá lâu.
Đèn đường mờ ảo, bóng người kéo dài trên mặt đường. Vài chiếc xe phát ra tiếng động, ngoài ra chỉ có thể nghe được tiếng bước chân mình.
Kỷ Ức đi phía trước, luôn cảm thấy phía sau có thứ gì, mà khi cô quay đầu lại đi nhìn, phía sau một người đi đường đều không có.
"Kỷ An An, đừng sợ đừng sợ." Cô lẩm nhẩm cổ vũ cho mình.
An An là biệt danh ba mẹ cô hay gọi, mang ý nghĩa bình bình an an, cả đời yên ổn.
Có khi cô sẽ đọc tên của mình, cảm giác mang theo dòng năng lượng.
Sắp đến khu nhà cô, Kỷ Ức bỗng nhiên nhanh bước chân hơn mở cửa đi vào, bảo vệ cửa đều bị cô làm cho hoảng hốt.
Nếu không phải mỗi ngày cô ra ra vào vào, sợ là phải bị bắt lại tra hỏi.
Về đến nhà chuyện đầu tiên là uống một ly nước ấm cho bớt hoảng sợ.
Kỷ Ức đặt ly về chỗ cũ, định lên lầu về phòng, thấy Kỷ Quốc Thịnh ngồi trên sô pha.
Kỷ Quốc Thịnh bởi vì thường xuyên ra ngoài công tác nên không về nhà, Triệu Thục Nghi cũng luôn đi công tác cùng ông.
Hiện tại lúc này thấy Kỷ Quốc Thịnh còn có chút kỳ quái, nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi: "Ba đã về."
Giọng điệu Kỷ Quốc Thịnh nghiêm khắc quát cô: "Kỷ Ức, lại đây cho tao!"
Đột nhiên hét lớn làm Kỷ Ức sợ tới mức trong lòng hồi hộp, không rõ nguyên nhân đi đến chỗ Kỷ Quốc Thịnh.
"Phanh!"
Kỷ Quốc Thịnh hung hăng mà vỗ bàn trà: "Tao cho rằng mày thật sự trưởng thành, không nghĩ tới mày vẫn muốn dùng mọi cách đối đầu với Tâm Phi, chỉ là một cái đội trưởng đội cổ động viên cũng phải tranh giành!"
Sắc mặt Kỷ Ức khẽ biến, vội vàng giải thích: "Ba, chuyện này không phải như ba nghĩ, con.."
Còn không chờ cô nói xong, Kỷ Quốc Thịnh liền không kiên nhẫn cắt ngang.
"Tao nói rồi, Tâm Phi là chị mày, vì sao mày không nhường nhịn nó? Nó có chỗ nào có lỗi với mày?
" Cả ngày chỉ biết tranh giành tình cảm, tuổi còn nhỏ tâm tư đã đen tối, sau này trưởng thành còn ra dạng gì? "
" Tao thật hối hận lúc trước tìm mày trở về, Kỷ Quốc Thịnh tao không có con gái như mày! "
Kỷ Quốc Thịnh chửi mắng, chỉ trích cô xong rồi còn thể hiện vẻ mặt tức giận, trừng mắt với cô.
Kỷ Ức ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, lưng thẳng tắp, nhưng từ đáy lòng dâng lên một dòng nước lạnh tràn ra khắp người.
Sao sẽ có người cha như vậy?
Ngay cả dì Tô đều có thể nhận thấy được cô thay đổi, mà làm cha ruột như Kỷ Quốc Thịnh thế nhưng từ đầu tới cuối không hỏi qua cô một câu, không cho cô cơ hội giải thích.
Cô thậm chí có thể xác định, cho dù mình nói cái gì, Kỷ Quốc Thịnh đều sẽ không tin.
Thân thể này là con gái ruột của ông ta, cùng huyết thống.
Kỷ Ức hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc chính mình, chậm rãi nhắc lại:" Con không có làm chuyện như vậy. "
" Đội cổ động viên là con bằng bản lĩnh của mình gia nhập, trở thành đội trưởng là cô giáo chọn, đây đều cần bản lĩnh thật sự, không phải dựa vào con nói một hai câu là có thể làm được! "
Kỷ Quốc Thịnh cũng không bị thuyết phục, ngược lại càng thêm thất vọng và chán ghét:" Bản lĩnh của mày? Mày có mấy cân mấy lượng tao làm cha còn có thể không biết? "
" Tao biết hiện tại mày làm tất cả đều vì muốn hủy diệt Tâm Phi, nhưng Kỷ Ức, tao cảnh cáo mày, nếu dám nhằm vào Tâm Phi, tao thà rằng không cần đứa con như mày! "
Đối với Kỷ Quốc Thịnh mà nói, Kỷ Ức chỉ là một đứa con gái có quan hệ huyết thống, sau đó những cái khác đều không được, chỉ biết tạo cho ông phiền phức.
Còn Kỷ Tâm Phi lớn lên xinh đẹp, năng lực lại giỏi, người khác nhắc tới đều mang theo ánh mắt hâm mộ, lại qua mấy năm, cho dù là phương diện nào Kỷ Tâm Phi đều có thể trợ giúp cho ông.
Nếu hai người một hai phải chọn một, Kỷ Quốc Thịnh không chút do dự chọn con gái nuôi.
" Ngày mai mày liền tự mình nói với giáo viên rời khỏi, vị trí đội trưởng chỉ có một mình Tâm Phi. "
" Xin lỗi, con không làm được. "Kỷ Ức nắm chặt tay, móng tay dường như muốn đâm vào lòng bàn tay để duy trì bình tĩnh.
" Ông Kỷ, mặc kệ trước đó ông nghe ai nói qua những lời này, tóm lại Kỷ Ức tôi không làm những chuyện đó, về sau cũng sẽ không nhằm vào con gái bảo bối của ông. Ông cứ yên tâm đi. "
Tính tình Kỷ Ức tốt, nhưng không phải không biết giận.
Trước kia cảm thấy Hứa Việt nói chuyện khó nghe, nhưng thì ra khó nghe thực sự là cái dạng này.
Cô không hề cãi lại mà xoay người lên lầu, trở lại phòng liền nhốt mình lại.
Kỷ Quốc Thịnh ở dưới lầu tức giận đến dậm chân:" Thật làm phản! "
Kỷ Ức đương nhiên không có làm theo Kỷ Quốc Thịnh nói, cho nên cô rất nhanh nhận được trừng phạt từ Kỷ Quốc Thịnh.
Thẻ ngân hàng cô bị khóa lại.
Tiền mặt trên người cô không nhiều lắm, nếu chỉ là cơm trưa ở trường học có thể giải quyết, như vậy cũng đủ cô dùng một tháng.
Sau lễ quốc khánh là đại hội thể thao, để các thành viên trong đội cổ động viên cần tìm một chút cảm giác trước, trường học sắp xếp bọn họ biểu diễn trước đại hội thể thao.
Giáo viên cố ý sắp xếp các cô nhảy một số động tác đơn giản, nói là muốn bảo toàn sức lực.
người chính thức trong đội vào WC thay quần áo, áo tay ngắn màu đỏ phối hợp váy dài màu trắng, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, eo thon thả, còn có chân thon dài.
Nữ sinh tóc dài đồng nhất buột đuôi ngựa, đứng ngay ngắn ở nơi đó là một cảnh đẹp ý vui.
" Bên trong thay quần áo có thể nhanh lên không, bên ngoài còn có người chờ. "
" Chờ chút, nhanh thôi. "
Bên trong mới vừa truyền ra giọng nói, ngay sau đó hét tới một tiếng:" A.. "
Kỷ Tâm Phi mới vừa thay áo muốn đi đến bồn rửa tay, cơ thể bỗng nhiên ngửa ra sau ngã trên mặt đất.
Bên cạnh còn đứng hai người vừa rửa tay.
Trong đó một người là Kỷ Ức.
Triệu Tâm Nhiên bạn của Kỷ Tâm Phi vội vươn tay đỡ cô ta, Kỷ Tâm Phi lại đứng không vững, vẻ mặt đau khổ kêu đau không ngừng:" Chân tớ đau quá. "
Triệu Tâm Nhiên lập tức chỉ Kỷ Ức, lớn tiếng hỏi:" Mày đã làm cái gì với Tâm Phi! "
Kỷ vô tội bị chụp nồi:" Triệu Tâm Nhiên, nói chuyện phải làm có chứng cứ, nếu cậu thật sự quan tâm cô ta, hiện tại tốt nhất nhanh báo cho giáo viên giúp cô ta đưa đến phòng y tế. "
" Mày chờ đó, chuyện này chúng ta sẽ không bỏ qua! "
Triệu Tâm Nhiên để lại câu nói, lập tức chạy đi gọi giáo viên.
Sắp lên sân khấu biểu diễn, Kỷ Tâm Phi lại bị thương chân, bất đắc dĩ chỉ có thể cho một người thay thế bổ sung, chỉ là một số động tác của Kỷ Tâm Phi không có cách thay thế.
Cô giáo có chút buồn phiền.
" Cô ơi, Kỷ Ức lợi hại như vậy, nói không chừng một mình cậu ta có thể làm tốt. "Nói chuyện đúng là cô gái lúc trước đứng ở phía sau Kỷ Ức, cô ta dường như để ý Kỷ Ức nhất trong đội.
Cô giáo như nghĩ ra cái gì, kéo Kỷ Ức đến một bên, kêu cô chờ lát nữa tùy cơ ứng biến.
Kỷ Ức liên tục gật đầu, cảm thấy vấn đề này không khó.
Khi đội cổ động viên lên sân khấu, các bạn học ngày thường nhìn quen đồng phục học sinh lúc này nhìn chằm chằm các nữ sinh khiêu vũ, cảm thấy hào hứng và xinh đẹp.
" Múa dẫn đầu lại không phải Kỷ Tâm Phi. "
" Hình như là Kỷ Ức, trước kia sao không phát hiện dáng người cô ta đẹp như vậy, eo thon chân dài, vòng một nhô cao.. nói không chừng niếm thử còn tốt hơn so với Kỷ Tâm Phi.."Có nam sinh nói bậy.
Dưới sân khấu, có một đôi mắt đen nhánh thâm thúy khóa trên người cô, xem hết toàn bộ quá trình múa trên sân khấu.
Khi nghe được những chữ ghê tởm đó, Hứa Việt lặng yên không một tiếng động đi ở sau lưng nam sinh kia, gõ gõ phía sau cậu ta.
Chờ nam sinh kia quay đầu, nắm tay rắn chắc đấm qua.
Lời người edit: Chương sau Kỷ Ức bị tát, Hứa Việt đau lòng a..