Ba mẹ vợ vừa xuống, không khí trong xe dường như thoải mái hơn hẳn. Thẩm Vọng mặt không biến sắc ngồi cạnh Cố Sanh Sanh, nhìn cô oai phong lẫm liệt bàn điều kiện: "Một cái không đủ, tôi muốn hai cái cơ!"
Thẩm Vọng nắm chặt tay cô ấn xuống dưới: "Một cái cũng không cho."
Cố Sanh Sanh ôm ngực, bày ra vẻ mặt không tin nổi chỉ tay vào Thẩm Vọng: "Anh... anh là đồ lừa đảo! Cuối cùng tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của anh! Tôi muốn về nhà với ba mẹ!"
Thẩm Vọng lạnh lùng nói: "Muộn rồi."
Cố Sanh Sanh nổi hứng bắt chước phim truyền hình, cô quay đầu ghé vào cửa xe kêu la: "Ba ơi mẹ ơi, cứu con! Ai đó cứu tôi với!!!"
Cố Hậu Bách chua xót vẫy tay với con gái: "Sanh Sanh không nỡ xa chúng ta kìa."
Lưu Nhã Đình lấy điện thoại ra, gửi voice chat cho Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, ngồi đàng hoàng vào không say xe bây giờ! Bảo tài xế lái cẩn thận, lái chậm một chút, an toàn là trên hết! Qua mấy hôm nữa đưa Thẩm Vọng về nhà ăn tết nhé!"
Cố Sanh Sanh chưa trả lời lại.
Lưu Nhã Đình thấy tin nhắn vừa gửi đi không có dấu chấm than màu đỏ nữa liền suиɠ sướиɠ reo lên: "Sanh Sanh hết cho tôi vào danh sách đen rồi này!"
Cố Hậu Bách lấy điện thoại ra xem thử thì phát hiện mình cũng có thể nhìn thấy vòng bạn bè của Cố Sanh Sanh. Thế là hai vợ chồng già giữa trời đêm gió rét đứng tụm đầu vào nhau hớn ha hớn hở lướt xem vòng bạn bè của con gái.
Trang cá nhân của Cố Sanh Sanh có lác đác vài bài viết, đều là những hình ảnh cực kỳ xinh đẹp của cô, không chụp ở nhà hàng cao cấp thì là trong biệt thự sang chảnh. Hình chụp có bố cục thẩm mỹ rất tốt, góc chụp hơi thấp, hoàn toàn có thể ăn đứt những tấm ảnh do đoàn đội của các minh tinh tung ra.
Cố Hậu Bách nhấn thích từng bài viết, còn khen ngợi không ngớt: "Con bé có vẻ đã hiểu chuyện hơn rồi. Lần này trở về, số lần Sanh Sanh gọi tôi là ba còn nhiều hơn cả một năm trước cộng lại."
Hốc mắt Lưu Nhã Đình nóng lên: "Tất nhiên, lấy chồng rồi phải hiểu chuyện hơn chứ."
Cố Hậu Bách nói: "Còn bà sao vẫn không hiểu chuyện gì hết vậy?"
Lưu Nhã Đình hứ một tiếng: "Gì... gì hả?"
Cố Hậu Bách thở dài: "Đáng lẽ tôi nên sớm đoán ra việc bà đòi đi thẩm mỹ viện là để kiếm chuyện."
Không ai hiểu vợ bằng chồng. Tính tình Lưu Nhã Đình vốn nóng nảy, cộng thêm thích bao che khuyết điểm, con gái bị người ta ức hiếp đến cỡ đó, có thể nhịn được thì không phải là Lưu Nhã Đình nữa rồi.
Lưu Nhã Đình đến thẩm mỹ viện ngồi mai phục cả một buổi chiều, cuối cùng cũng chặn được Liễu Bình ở phòng mát xa. Bà đã dặn lòng là phải nói chuyện nhẹ nhàng trước, không được thì mới cưỡng chế, cho nên cố gắng kìm nén sự phẫn nội của mình để chấn vấn về chuyện con gái bị lừa cưới.
Ai ngờ Liễu Bình không biết xấu hổ, lại còn vênh mặt chê bai Cố Sanh Sanh, nói cô mơ mộng trèo cao, gả cô cho Thẩm Vọng đã là nhân từ lắm rồi.
Con gái chính là vảy ngược lớn nhất của Lưu Nhã Đình, nghe người khác mắng con mình như thế người mẹ nào có thể nhịn được. Tính ra bà là người có xuất thân chợ búa, mặc dù được sống suиɠ sướиɠ an nhàn đã nhiều năm nhưng bản lĩnh đánh nhau không hề bị giảm sút, đầu tiên là cho Liễu Bình một cái tát váng trời, sau đó cưỡi lên bụng tung ra một loạt cú đấm, vừa đánh vừa tính nợ với Liễu Bình. Còn Liễu Bình một đầu tóc tai bù xù, chỉ biết kêu trời trách đất.
Các phu nhân khác trong phòng mát xa ngơ ngác ăn dưa nửa ngày, thấy máu đổ mới bị dọa cho hét lên.
Liễu Bình kịp phản ứng lại, cũng không chịu rước thiệt thòi, bắt đầu đánh nhau với Lưu Nhã Đình, bảo vệ của thẩm mỹ viện không có cách nào để tách hai người ra. Cũng không biết là phu nhân nào ăn dưa không chê dưa lớn, đã lén lút gọi điện báo cảnh sát.
Lúc trên xe về đồn, Lưu Nhã Đình vẫn còn nắm tóc của Liễu Bình trong tay.
Lưu Nhã Đình cong ngón trỏ và ngón cái thành vòng tròn, nói: "Tôi giật nhiều tóc của Liễu Bình lắm, đảm bảo trong vòng nửa năm tới bà ta sẽ phải dùng tóc giả... á đau!"
Lưu Nhã Đình vừa cười lên liền động đến miệng vết thương, Cố Hậu Bách vội nói: "Đừng cười nữa, bị thương thành dạng này rồi, không biết có bị nhiễm trùng không nữa, mau về nhà để tôi bôi thuốc cho."
Điện thoại Cố Hậu Bách vang lên, là âm thanh nhắc nhở vòng bạn bè, "Con gái ngoan Vân Yên" vừa đăng bài mới.
Cố Hậu Bách nhấn hủy kết bạn với Cố Vân Yên, vòng bạn bè và tin nhắn tức khắc bị ẩn bớt. Ngón tay ông ngừng lại trên màn hình trong chốc lát, cuối cùng cũng không kéo cô vào danh sách đen.
Cố Vân Yên cập nhật vòng bạn bè: "Đêm lạnh nhất năm xx", đính kèm ảnh: một cái bóng cô đơn dưới ánh đèn đường trong đêm đông.
Thẩm Đình Sâm đang trên đường đưa mẹ về nhà. Nghĩ lại Cố Vân Yên mới vừa rồi bị đuổi xuống xe, dáng vẻ khóc lóc cực kỳ thảm thương, Thẩm Đình Sâm chợt cảm thấy phiền trong lòng, giẫm mạnh chân ga lao vun vút trên đường.
Liễu Bình nắm chặt tay cầm trong xe: "Đình Sâm, lái chậm chút đi con. Để bị chụp lại như lần trước, ông nội sẽ không vui đâu."
Thẩm Đình Sâm lạnh mặt nói: "Con làm gì ông nội cũng sẽ không vui, bấy nhiêu đây có là gì!"
Liễu Bình: "Ông nội con thương con nhất mà. Nếu không phải do Cố Vân Yên kia cứ đu bám con, hại con dính nhiều tin xấu như vậy, ông nội cũng sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà mắng con."
"Chuyện nhỏ?" Thẩm Đình Sâm tức giận nói, "Người đàn ông bị con tông chết rồi!"
Liễu Bình nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nhà chúng ta đã bồi thường mấy chục vạn, còn thu xếp ổn thỏa cho vợ và con gái hắn rồi không phải sao? Dù gì cũng là một hàng quán vỉa hè, quần quật cả đời chưa chắc kiếm được bao nhiêu đó tiền. Người nhà hắn làm lớn chuyện chẳng phải để vòi thêm tiền ư? Cũng may người đã chết rồi, bồi thường là xong chuyện. Nếu hắn không chết, e là sau này còn gánh phiền phức dài dài..."
Liễu Bình nói xong liền im bặt, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ càng lúc càng u ám.
Thẩm Đình Sâm nghe âm điệu ôn nhu của mẹ mà khẽ rùng mình. Giống như vừa có một bí mật đáng sợ nào đó hiện lên trước mắt, anh không dám tưởng tượng sâu thêm.
Thẩm Đình Sâm đưa mẹ về đến nhà. Nơi ở của Thẩm gia nằm trong khu nhà cao cấp giữa trung tâm thành phố, cách căn hộ của Thẩm Đình Sâm một đoạn không xa. Đêm đã khuya, anh cũng không muốn tự làm khổ mình, nên rút chìa khóa xe cùng mẹ vào nhà.
Đám người làm đều đã đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn một bóng đèn mờ mờ ảo ảo. Vừa tiến vào liền nghe thấy một loạt âm thanh ám muội.
"Tiên sinh, đừng như vậy mà... Lỡ phu nhân về nhà bắt gặp thì phải làm sao?"
"Sợ gì chứ, thích sợi dây chuyền này không? Ngoan, chỉ cần sau này em ngoan ngoãn đi theo anh, những ngày tốt lành vẫn còn nhiều..."
Tiếp theo là những tiếng ve vãn chói tai.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đình Sâm chính là quay người rời đi, chừa cho ba mình chút mặt mũi cuối cùng. Nhưng Liễu Bình đã đẩy cửa xông vào, bấm công tắc, phòng khách lập tức sáng trưng, khiến cặp đôi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không còn chỗ để trốn.
Là tiết mục thường thấy ở mấy nhà giàu có: người đàn ông trung niên đầy mùi rượu cùng cô giúp việc trẻ trung hấp dẫn đang vội hành sự trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô gái hét lên một tiếng, ôm quần áo bỏ chạy.
Liễu Bình hét theo bóng lưng cô: "Cô bị đuổi việc! Cút ngay!"
Thẩm Quốc Xương bị ánh đèn đâm vào mắt, nhàm chán nói: "Xem cái dáng vẻ đanh đá của cô kìa, ồn ào cái gì!"
Thẩm Đình Sâm kêu lên: "Ba."
Thẩm Quốc Xương thấy con trai rốt cuộc cũng điều chỉnh lại thái độ, nhặt quần áo mặc vào: "Đình Sâm hả con, sao đột nhiên về nhà vậy? Đã thích ứng với bộ phận mới chưa? Phải kết giao với nhiều cổ đông già trong công ty mới có thể giữ vững gót chân được."
Đối với người cha không có chút năng lực lại luôn thích tự cao tự đại này, Thẩm Đình Sâm thật sự không nào thể tôn trọng nổi, anh cau có nói: "Ba, hôm nay ba thật quá đáng."
Liễu Bình thấy con trai chống lưng cho mình liền nhịn không được mà khóc lóc kể lể: "Ông ấy chơi bời bên ngoài không nói, về nhà còn làm chuyện như vậy, đúng là không chừa cho mẹ chút mặt mũi nào mà!"
Thẩm Quốc Xương lập tức giễu cợt: "Chừa mặt cho bà? Vậy sao bà không chừa mặt cho tôi?! Bà tự xem lại bộ dạng của bà đi, bị thành như vậy, qua mấy ngày nữa về nhà ba ăn cơm, mặt mũi của tôi để ở đâu?"
Khắp nơi trên mặt Liễu Bình đều là vết cào. Lưu Nhã Đình kia ra tay rất xảo quyệt, toàn tập trung vào khuôn mặt bà, dưới tay chân cũng có vết thương nhưng không quá nghiêm trọng. Đã ôm mối nhục lớn, Thẩm Quốc Xương chẳng có một câu hỏi hạn, mở miệng ra là trách bà làm ông mất mặt. Nghĩ đến Lưu Nhã Đình có chồng và con gái che chở, con rể ra mặt, lại so sánh với đứa con trai cùng ông chồng lạnh lùng của mình, Liễu Bình chợt cảm thấy bi thương, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Thẩm Quốc Xương thấy bà khóc càng chán ghét hơn: "Mới hỏi có mấy câu, khóc cái gì mà khóc! Con nói đi Đình Sâm, có chuyện gì xảy ra với mặt của bà ấy vậy?"
Thẩm Đình Sâm không muốn nhắc lại chuyện đêm nay, bèn xoay người vào phòng bếp uống nước.
"Chuyện gì mà ồn ào quá vậy?" Thẩm Giai Huyên mặc đồ ngủ từ trên cầu thang bước xuống, mặt mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Cô nằm trong phòng riêng chơi điện thoại, sớm đã nghe được tiếng động của Thẩm Quốc Xương và người làm, chỉ là không muốn ra mặt.
Nghe thấy âm thanh gào khóc của mẹ thì không thể nhịn được nữa.
Liễu Bình lấy tay ra, nức nở nói: "Giai Huyên, hôm nay mẹ bị người ta ăn hiếp!"
Thẩm Giai Huyên thấy khuôn mặt chằng chịt vết thương của Liễu Bình, lập tức xông đến: "Mẹ! Có chuyện gì vậy?!"
Liễu Bình vừa khóc vừa kể lại chuyện Lưu Nhã Đình đánh bà, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng hùa nhau khinh miệt, lải nhải nói mãi không ngừng, kể tới kể lui, lại mang chuyện nhục nhã của Thẩm Đình Sâm lặp lại mấy lần, khiến Thẩm Đình Sâm đứng trong bếp gân xanh nổi đầy trán.
Thẩm Giai Huyên phẫn nộ nói: "Lần trước Cố Sanh Sanh đánh con, lần này tới mẹ nó đánh mẹ, con phải đi cào nát mặt nó!"
"Câm ngay!" Thẩm Quốc Xương gào lên, "Mẹ con hai người không có làm được cái gì nên hồn, bớt gây phiền phức lại đi! Lần trước ăn bớt trang sức của Cố Sanh Sanh, hại tôi bị ba gọi tới mắng nửa ngày, đến bây giờ lỗ tai vẫn còn đau đây này."
Liễu Bình bực tức nói: "Chẳng lẽ ông không thèm mấy thứ đó? Lấy bao nhiêu tiền đem ra ngoài nuôi hồ ly tinh rồi?"
Nhắc tới trang sức, Thẩm Giai Huyên càng oan ức: "Ba, trang sức của con bị lấy hết rồi, ba bù thêm cho con đi!"
Thẩm Quốc Xương quát: "Bù cho con? Ông nội thẳng tay trừ của ta nửa năm tiền thưởng, ai bù thêm cho ta?"
Thẩm Đình Sâm nghe thấy tên của Cố Sanh Sanh liền ngoắc ngón tay gọi Thẩm Giai Huyên lại. Thẩm Giai Huyên vào trong bếp, đóng cửa, mở tủ lạnh lấy chai nước soda.
Tiếng cãi nhau của ba mẹ bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng bếp yên tĩnh đi không ít. Hai anh em giống như đã quá quen với việc đó, trò chuyện với nhau để gϊếŧ thời gian: "Sao đêm nay anh lại về nhà vậy? Không ở cùng tình nhân nhỏ của anh à?"
Thẩm Đình Sâm hỏi lại: "Chuyện trang sức của Sanh Sanh là sao?"
Thẩm Giai Huyên đảo mắt, chìa tay ra. Thẩm Đình Sâm rút thẻ đập vào tay cô, Thẩm Giai Huyên lập tức kể đầu đuôi sự việc.
Trước kia vì để xung hỉ cho Thẩm Vọng, ông nội Thẩm lại đang đổ bệnh, nên đã đưa Liễu Bình một số tiền lớn và trang sức châu báu, cho bà toàn quyền xử lý việc lo sính lễ. Liễu Bình lấy đống trang sức và châu báu cũ của mình ra ứng phó, giữ hết đồ tốt đồ mới lại.
Nào ngờ mấy ngày trước Thẩm Vọng gửi trang sức cũ về, kèm theo đó là hai cái hòm rỗng. Thủ đoạn của Thẩm Vọng người ở Thẩm gia không ai là không biết, mấy hôm nay Liễu Bình giống như đang ngồi trên đống lửa. Số tiền dùng để sắm châu báu giữ lại lúc trước, một nửa bị Thẩm Quốc Xương xài hết, còn một nửa mang đi làm quà hối lộ. Liễu Bình đành phải móc hết tài sản riêng của mình và mấy hộp châu báu của Thẩm Giai Huyên, còn bắt Thẩm Quốc Xương trích tiền ra để bù đắp thiếu hụt, quả đúng là bồi thường hết vốn.
Rốt cuộc chuyện này vẫn tới tai ông nội Thẩm, Thẩm Quốc Xương bị gọi đến mắng một trận ra hồn. Thời gian qua, Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình đã vì chuyện này mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Đình Sâm nghe xong, đầu óc dần ong ong lên. Cái tính cách keo kiệt của mẹ đúng là không thể thay đổi được, giờ còn ảnh hưởng đến cả Cố Sanh Sanh.
Ngoài phòng khách, Liễu Bình và Thẩm Quốc Xương vẫn còn đang cãi nhau. Thẩm Đình Sâm buồn bực trong lòng, anh cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi: "Con về bên kia đây."
"Ấy, Đình Sâm!" Liễu Bình ngừng khóc chạy theo, lôi kéo tay anh, "Gần đây con có bận gì không, con gái một nhà Hoàng Phủ sắp về nước rồi, có thời gian mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt."
Thẩm Quốc Xương nghe vậy cũng đi đến: "Nhà Hoàng Phủ mới lấy được quyền khai thác mỏ kim cương bên Nam Phi, ai cưới được con gái nhà đó, chậc chậc."
Liễu Bình cười lạnh: "Phải không đó? Con rể Ninh gia với Hoàng Phủ gia, không biết bên nào cao quý hơn nhỉ."
Thẩm Quốc Xương bị xiên xỏ, sắc mặt nhất thời căng ra.
Thẩm Đình Sâm vốn chẳng chú ý đến mấy thứ đó, anh nghiêm mặt nói: "Con gái nhà Hoàng Phủ? Chuyện trước kia cô ta theo đuổi Thẩm Vọng ồn ào đến nỗi cả thành phố đều biết, con không thèm đội cái nón xanh này đâu!"
Thẩm Đình Sâm nói xong liền nghênh ngang rời đi. Sau khi lên xe, anh bật điện thoại lên, toàn là tin nhắn của mấy minh tinh và bạn bè, không có tin nào của Cố Vân Yên. Anh lại vào vòng bạn bè của Cố Vân Yên, nhìn thấy tấm hình, trái tim nhất thời xoắn lại.
Một mình Vân Yên bị vứt lại giữa đường, lỡ như gặp nguy hiểm... Không thể nào, giao thông bây giờ thuận tiện như thế, chắc chắn cô có thể tự gọi xe về nhà.
Thẩm Đình Sâm suy nghĩ miên man, cuối cùng quay đầu xe, phóng băng băng ra đường lớn.
......
Trước tết, miền nam liên tiếp có mưa dầm mấy ngày, nhưng hôm nay tự nhiên trời lại hửng nắng. Đã lâu lắm rồi ánh nắng mới chiếu xuống căn biệt thự giữa núi, tựa như những miếng vàng nằm xen kẽ trong các tán lá, không giống thời tiết cuối năm tí nào.
Biệt thự Thẩm gia vô cùng náo nhiệt.
Cố Sanh Sanh dậy sớm xuống nhà bếp xem người hầu làm lạp xưởng. Thịt heo từ bên nông trại đưa đến, chất thịt heo đực non chắc nụi, sau khi sơ chế sạch sẽ thì cho vào máy xay thịt theo tỉ lệ một mỡ chín nạc, còn cho thêm cả hương liệu độc nhất của Cố Sanh Sanh.
Thịt nhuyễn phải được trộn theo một hướng nhất định, đây là một công việc cần nhiều thể lực. Mấy vệ sĩ cơ thể cường tráng khỏe mạnh có đất dụng võ, cơ bắp ai cũng cuồn cuộn, những cô giúp việc trẻ và các dì đứng bên cạnh nhìn mà đỏ bừng cả mặt.
Trộn thịt xong thì nhồi từ từ vào ruột sấy, còn phải châm lỗ cho thoáng khí. Công việc này đòi hỏi kỹ thuật cao, Cố Sanh Sanh đứng chỉ huy một hồi, đầu bếp và đám người hầu đều nắm được cách làm, tốc độ cũng tăng nhanh hơn.
Lạp xưởng được tẩm ướp hương liệu bí mật của Cố Sanh Sanh, sau khi được hun khói có vị mặn mặn rất ngon, mọng nước mà không dính răng, chỉ nghe thôi cũng có thể khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đây là năm đầu tiên Cố Sanh Sanh lo liệu việc đón tết. Mấy năm trước Thẩm Vọng thô bạo đơn giản, phát cho mỗi người một bao lì xì, Cố Sanh Sanh thì nghĩ đến tục cũ của nhà cô, cho nên chuẩn bị thêm cho người hầu một món quà nhỏ.
Bình thường Cố Sanh Sanh làm điểm tâm đều làm dư rất nhiều, đám người hầu ít nhiều cũng được thưởng thức qua, ăn rồi đều nhớ mãi không thôi. Nhân dịp tết đến bọn họ lớn gan đề ra yêu cầu: lạp xưởng do tự tay phu nhân làm!
Dù sao đón tết cũng phải có lạp xưởng, Cố Sanh Sanh dứt khoát bảo bên nông trại đưa đến ký thịt heo, làm quà tết cho từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm!
Giờ thì đám người hầu ai cũng vui vẻ như được ăn tết sớm, tất cả bọn họ đều hăng hái làm việc --- ngoại trừ lão thợ làm vườn có vườn hoa bị trưng dụng.
Dưới sự chỉ huy của Cố Sanh Sanh, mấy đầu bếp và mười nữ giúp việc nhanh nhẹn treo đầy lạp xưởng ra giữa vườn hoa.
Cố Sanh Sanh đứng nhìn mà cảm thấy tự hào trong lòng, cô vung tay: "Nhìn đi, đây là giang sơn trẫm vì ngươi gầy dựng."
Thẩm Vọng ngồi trước hiên nhà, không thèm khen lấy một tiếng, còn mỉm cười chọc cô: "Tốt nhất em nên cầu nguyện cho lạp xưởng không phá hư hoa hồng, không thì tôi sẽ phải nghe thợ làm vườn khóc lóc kể lể trong vòng một tháng tới."
Cố Sanh Sanh liếc nhìn lão thợ làm vườn, chột dạ chớp mắt một cái: "Tôi sẽ phát thêm cho ông ấy một chuỗi lạp xưởng để cảm ơn vì đã nỗ lực chăm sóc vườn hoa!"
Đáy mắt Thẩm Vọng hiện lên ý cười, anh đưa tay ra: "Ừ, ông ấy sẽ thích."
Cố Sanh Sanh tiến tới, đặt cằm lên tay Thẩm Vọng, cặp mắt hạnh chuyển động nghiên cứu biểu cảm của anh: "Anh đang khen hay là chọc tôi vậy?"
Thẩm Vọng gãi nhẹ cằm rồi nhéo má cô, tiếng nói ôn hòa: "Khen thật."
Cố Sanh Sanh thích thú nheo mắt, thuận thế ngồi lên chân Thẩm Vọng: "Trước kia anh cho bọn họ cái gì?"
Thẩm Vọng: "Tiền."
Cố Sanh Sanh nhích đến bên tai Thẩm Vọng hỏi nhỏ: "Bao nhiêu thế?"
Thẩm Vọng mỉm cười, bắt chước Cố Sanh Sanh dán sát vào tai cô nói một con số. Tai của cô vừa trắng vừa nhỏ, lại lạnh hơn môi anh rất nhiều, lúc này trông hệt như một miếng bánh ngọt được phủ đường trắng, nhanh chóng bị đỏ ửng lên.
Cố Sanh Sanh chợt hít một hơi, che lỗ tai lại, hai mắt phiếm hồng: "Anh... anh..."
Thẩm Vọng ôm cô nhẹ nhàng vuốt ve: "Bon họ vui mà, quà của em rất tốt, tốt hơn so với tôi."
"Đó là tất nhiên!" Cố Sanh Sanh ưỡn ngực lên.
Thẩm Vọng thuận thế nhìn thoáng qua, ừm, lớn lên không tệ.
Cũng may là Cố Sanh Sanh không chú ý tới tầm mắt của anh, cô huơ chân đắc ý kể mọi người thích lạp xưởng cô làm thế nào.
Thẩm Vọng chỉ im lặng cười.
Cố Sanh Sanh bỗng nói: "Mọi người vì ăn tết mà cống hiến sức lao động, anh cũng phải góp một phần chứ."
Thẩm Vọng: "Tôi phát bao lì xì."
"Không tính." Cố Sanh Sanh nháy mắt, "Tôi đã nghĩ giúp anh rồi."
Buổi chiều, tất cả người hầu trong Thẩm gia hớn hở vui mừng chen chúc đứng trong hành lang.
Một cái bàn dài được đặt trong sân, bên trên bày bút, mực, giấy và nghiên. Tiên sinh tuấn tú lạnh lùng ngồi thẳng, anh không mặc áo khoác, ống tay áo cuốn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc, phong thái múa bút trên giấy cực kỳ ung dung.
Người thanh niên sáng chói nhẹ nhàng lướt bút như bay, cũng không phải là viết thơ tình gì, chỉ có một chữ "Phúc" đơn giản, lại thiết họa ngân câu, nét chữ rất cứng cáp.
Thiết họa ngân câu: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
Thẩm Vọng mấp máy môi, âm thanh rất nhỏ chỉ có hai người nghe được: "Sao em biết tôi biết viết thư pháp?"
"Không nói đâu nha~" Cố Sanh Sanh mỉm cười đứng một bên mài mực, còn thỉnh thoảng nhắc nhở: "Mỉm cười, hòa nhã một chút."
Thẩm Vọng khẽ cong khóe môi lên, người hầu đang đưa tay nhận câu đối xuân bị dọa đến hai chân mềm nhũn, vội vàng nói "cảm ơn tiên sinh" rồi tranh thủ bỏ chạy.
Thẩm Vọng lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng: "Tiếp theo."
Thẩm Vọng viết liền một mạch mấy chục câu đối, đám người hầu đều có phần, ai cũng hớn hở hân hoan. Vài cô giúp việc trẻ tuổi cầm câu đối do chính tiên sinh viết trên tay mà vui sướng như vừa xin được chữ ký của thần tượng.
Tất cả cánh cửa trong biệt thự đều được dán câu đối lên. Tường nhà màu trắng cổ điển, giấy câu đối xuân đỏ chói, quả là một cảnh tượng thú vị.
Đến ban đêm, Thẩm Vọng bảo mình không nhấc tay lên nỗi, muốn Cố Sanh Sanh giúp anh thay đồ tắm rửa, còn phải xoa bóp cho anh thêm nửa ngày mới đủ.
Chờ trở lại giường ngủ, Thẩm Vọng lại chứng nào tật nấy, bắt đầu lôi máy tính bảng ra làm việc.
Cố Sanh Sanh ầm ĩ lên: "Lúc nãy anh gạt tôi đúng không!"
Thẩm Vọng ném điện thoại sang cho Cố Sanh Sanh: "Có cái này cho em xem."
Cố Sanh Sanh nằm thẳng ra giường nhìn màn hình điện thoại. Video do Chu Vị gửi tới không quá rõ nét, nhưng có thể thấy rõ người chiếm thế thượng phong là Lưu Nhã Đình, tiếng kêu thảm thiết của Liễu Bình không ngừng truyền đến bên tai, Cố Sanh Sanh phải giảm âm lượng điện thoại xuống.
Thẩm Vọng cúi đầu nhìn cô: "Mẹ không bị thiệt đúng không?"
Cố Sanh Sanh vội úp điện thoại xuống trước ngực, đẩy đầu Thẩm Vọng ra: "Không cho anh nhìn, phải giữ lại hình tượng cho mẹ vợ!"
Thẩm Vọng dời đầu đi chỗ khác.
Sau khi xác nhận mẹ mình đúng là không chịu thiệt thòi, Cố Sanh Sanh rốt cuộc cũng hài lòng, cô xóa video rồi trả điện thoại lại cho Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh phủi tay ngồi dậy, cầm lên một miếng bánh cắn vào, bánh hạnh nhân hết sức giòn xốp, mùi thơm của hạnh nhân trung hòa lớp mỡ dính nhớp, dư vị vô tận.
Đầu bếp người Pháp do Thẩm Vọng mời tới làm món tráng miệng ngọt rất ngon, bánh hạnh nhân chính là tuyệt kỹ độc môn của ông ấy. Cố Sanh Sanh có thử học qua mấy lần nhưng vẫn không thể tạo ra được hương vị giống như thế này.
Tiếc là Thẩm Vọng không cho phép Cố Sanh Sanh ăn nhiều, mỗi đêm chỉ được ăn ba miếng. Bên trên chiếc đĩa sứ trắng có lèo tèo vài miếng bánh hạnh nhân, Cố Sanh Sanh ăn một cách rất trân trọng, ăn xong ba miếng, lại lặng lẽ quay đầu nhìn Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng không thèm ngẩng đầu, vẫn dán mắt vào bảng báo cáo tài vụ trên màn hình: "Ba miếng rồi. Bỏ đĩa xuống."
Cố Sanh Sanh lầm bầm mấy tiếng.
Thẩm Vọng không hề bị lay động.
Cố Sanh Sanh đảo mắt, bất thình lình bưng đĩa chui vào lòng Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng giơ cao máy tính bảng, cúi đầu nhìn Cố Sanh Sanh đang hóa thành mèo trong lòng anh: "Lạnh quá, cho ôm cái nào."
Một tay Thẩm Vọng ôm ngang eo cô, một tay đưa máy tính bảng lên che khuất khóe môi đang nhếch lên: "Chỉ được ăn thêm một miếng."
Cố Sanh Sanh vét hết hai miếng bánh còn lại nhét vào trong miệng, phồng má nhai nuốt, còn lồng tiếng thêm: "Nhăm nhăm nhăm..."
"..." Thẩm Vọng thả máy tính bảng xuống, vẻ mặt ghét bỏ lấy khăn tay lau miệng Cố Sanh Sanh: "Ăn nhiều như thế, đau răng rồi đừng có mà khóc."
Cố Sanh Sanh gật đầu như giã tỏi, cặp mắt tròn xoe như viết đầy chữ "lần sau lại làm vậy nữa".
Gần đây đúng là quá dung túng cô rồi. Thẩm Vọng nhấc mày, uy nghiêm nói: "Đi đánh răng mau."
"Được~" Cố Sanh Sanh nuốt bánh xuống đáp lại anh.
Thẩm Vọng ho một tiếng: "Uống hết sữa rồi đi."
Cố Sanh Sanh xoay người đứng dậy, bưng hai ly sữa bò tới đầu giường: "Anh một ly, tôi một ly."
Thẩm Vọng lập tức cảm thấy hối hận vì sự lắm lời của mình.
Cố Sanh Sanh thường có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ. Từ lúc nghe bác sĩ nói sữa tươi rất tốt cho chân của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh liền ép anh uống sữa cùng mình.
Sữa tươi trắng muốt béo ngậy trong ly thủy tinh bầu bầu, độ nóng vừa phải, hương thơm nhàn nhạt bay ra. Cố Sanh Sanh uống được nửa ly, lại thấy Thẩm Vọng vẫn còn đang nhìn chằm chằm ly sữa, biểu cảm ghét bỏ giống y như con mèo đen ngày trước. Thật ra khẩu vị của Thẩm Vọng cũng khá giống mèo, rất thích ăn hải sản, ghét tất cả các loại rau củ, cũng như ghét luôn thứ chất lỏng màu trắng không có mấy mùi vị này.
Cố Sanh Sanh thúc giục: "Uống nhanh đi, để nguội rồi không tốt đâu."
Thẩm Vọng quay đầu về phía cô: "Vị của sữa này không đúng."
"Không đúng chỗ nào?" Cố Sanh Sanh đến gần, ngửi thử sữa trong tay Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng đưa tới sát môi cô: "Em thử một ngụm xem."
Cố Sanh Sanh cảnh giác ngẩng đầu: "Không phải anh lại định đưa tôi uống rồi bảo sữa tự nhiên ngọt hơn chứ?"
"..." Thẩm Vọng cười lạnh, "Bớt lên mạng lại đi."
Cố Sanh Sanh thở phào uống một hớp sữa. Còn chưa kịp nuốt, Thẩm Vọng đã nâng cằm cô hôn xuống.
Đêm hôm đó, Thẩm Vọng vẫn chưa biết Cố Sanh Sanh có thể khiến sữa bò ngọt hơn hay không, nhưng Cố Sanh Sanh thì bị sặc sữa, khóc huhu không ngừng...
=====
Hàn: bão Giánh Sinh chương nhé cả nhà yêu. Có vài chương dài kinh khủng T.T Hoy nói gì nói, Merry Christmas cả nhà ️