Đầu ngón tay bị hơi ấm bao phủ, mới kéo nhẹ một chút mà cô càng mút mạnh hơn. Cố Sanh Sanh ôm chặt vòng eo thon chắc của Thẩm Vọng ngủ say, khuôn mặt nhỏ dần đỏ bừng.
Từng tế bào một, từng dây thần kinh một trong thân thể bắt đầu xao động, dòng máu sôi trào. Hết thảy mọi sự thờ ơ ban ngày đều bị dập tắt, cặp mắt thâm thúy nhuốm màu du͙ƈ vọиɠ.
Dưới ánh đèn, gò má phúng phính của Cố Sanh Sanh phiếm hồng, không chút phòng bị phô ra trước mắt anh. Một vẻ đẹp thật thần kỳ, nhưng cũng thật mong manh.
Không phải ai cũng có trái tim sắt đá.
......
Môi Thẩm Vọng dừng lại giữa mi tâm cô, Cố Sanh Sanh mơ màng nỉ non gì đó, cô nắm ngón tay anh, cắn càng chặt hơn.
Thẩm Vọng thức trắng đêm, đến tờ mờ sáng mới rời giường, vào phòng tắm một chuyến. Trong giấc mơ, Cố Sanh Sanh thoáng nghe thấy tiếng mưa, một giấc ngủ càng thêm ngọt ngào.
Sáng hôm sau Cố Sanh Sanh dậy rất sớm, thấy nệm bên cạnh đã trống không từ lúc nào, Cố Sanh Sanh trở người ôm đệm, vẫn còn vương hơi thở của Thẩm Vọng trên đó, nhưng không có độ ấm.
Cố Sanh Sanh chậm chạp ngồi dậy nhìn xung quanh, phòng tắm cũng không có người. Cô xốc chăn xuống giường, mang dép bông vào toilet rửa mặt.
Hai cốc thủy tinh trong suốt đặt cạnh nhau, cùng với hai cái bàn chải điện một trắng một hồng.
Cố Sanh Sanh cầm bàn chải hồng, nặn kem đánh răng lên rồi đưa vào miệng, cái đầu nhỏ gật gù lên xuống, đôi mắt lim dim lướt qua bồn tắm trong vòng vài giây. Bồn tắm có nước, áo ngủ Thẩm Vọng thay ra rớt bên ngoài sọt quần áo bẩn.
Cố Sanh Sanh bước đến nhặt lên, dưới áo ngủ là cái đầm ngủ màu trắng của cô. Hôm qua mình có thay đồ hả ta? Cố Sanh Sanh ngáp một cái, thả váy vào sọt đồ, không nghĩ gì thêm.
Dòng nước ấm áp chảy ra, giội lên mặt cực kỳ dễ chịu. Cố Sanh Sanh lấy khăn lông lau bọt nước, khuôn mặt ngái ngủ dần tỉnh táo hơn.
Ánh ban mai chiếu rọi, biệt thự màu trắng được bao phủ bởi lớp sương mù, tựa như khung cảnh chỉ có trong truyện cổ tích. Đám người hầu như những con ong thợ cần mẫn, im lặng làm việc không một tiếng động, duy trì vận tác cả khu biệt thự này.
Vận tác: vận hành + thao tác.
Cố Sanh Sanh hứng thú kiễng chân lên, ghé vào cửa sổ đứng ngắm người làm vườn chăm sóc hoa cỏ. Người làm trong nhà cơ thể ai cũng khỏe mạnh, chân tay nhanh nhẹn tháo vát, chỉ có mỗi lão thợ làm vườn này là tóc hoa râm, lần nào xách túi phân bón hai tay cũng run rẩy, đi một bước nghỉ một bước.
Cố Sanh Sanh xem mà nóng lòng, đang định xuống giúp thì thấy ba trợ lý của Thẩm Vọng vào đến cửa.
Chu Vị có ý muốn giúp lão thợ làm vườn khiêng bao phân bón, hai người nói chuyện với nhau vài câu. Dường như trực giác của người phụ nữ nào đó trỗi dậy, bất thình lình giương mắt nhìn thẳng hướng lầu hai.
Cố Sanh Sanh nhận ra ánh mắt của cô đang dừng trên người mình liền cúi đầu nhìn thử, cô đang mặc váy ngủ, khoác áo khoác màu xám của Thẩm Vọng, tóc tai lung tung rối loạn. Lại nhìn xuống, người phụ nữ mặc đồ công sở đỏ thắm, phong thái yêu kiều, dáng dấp nóng bỏng vô cùng.
Cố Sanh Sanh kéo rèm thật mạnh.
Khúc Mi nhìn chằm chằm lên lầu hai. Lý Cạnh để ý tầm mắt của cô: "Nhìn gì vậy? Đó không phải là phòng của boss sao, màn còn đóng, có khi nào vẫn chưa thức dậy không nhỉ?"
Khúc Mi tự tin nói: "Thẩm tiên sinh bảo chúng ta đến, chắc chắn sẽ không trễ giờ."
"Chưa chắc nha." Chu Vị cười nói, "Đã từng nghe câu: Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi – Tòng thử quân vương bất tảo triều chưa?"
Hai câu thơ trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Đêm xuân ngắn ngủi, trời lên sớm - Từ đấy vua ra chậm buổi chầu.
Chu Vị nói xong liền cùng Lý Cạnh cười khúc khích thành tiếng. Khúc Mi tức giận nói: "Thô bỉ!"
Hai người đều biết tâm tư của Khúc Mi, nên nhanh chóng quay sang xin lỗi.
Chu Vị gọi một nữ giúp việc: "Thẩm tiên sinh chưa dậy sao?"
Giúp việc nói: "Chắc là tiên sinh đang ở phòng tập thể hình."
Khúc Mi: "Chúng ta đến thư phòng chờ thôi."
"Không được." Cô gái nói tiếp, "Tôi phải thông báo với phu nhân một tiếng đã."
Khúc Mi nhăn mặt: "Tôi là trợ lý thân cận của Thẩm tiên sinh. Cô không nhận ra tôi sao? Thẩm tiên sinh gọi chúng tôi đến là có việc quan trọng, lỡ chậm trễ cô chịu trách nhiệm được không?"
Nữ giúp việc liếc cô một cái, vẻ mặt vênh vang: "Còn tôi là người hầu của Thẩm phu nhân đây. Bây giờ tiên sinh với phu nhân vẫn chưa rời giường, cô muốn vào phải đợi tôi thông báo."
Khúc Mi là trợ lý của Thẩm Vọng, ở công ty ai cũng phải nể nang cô ba phần. Lúc này lại bị một cô người làm nhỏ bé lên mặt, Khúc Mi cười lạnh: "Chẳng lẽ lời phu nhân nhà cô cao hơn Thẩm tiên sinh?"
Nữ giúp việc trả lời rất có nề nếp: "Tiên sinh đã dặn, mọi chuyện trong nhà đều nghe theo phu nhân."
"Cô!" Khúc Mi còn muốn nói nữa thì bị Lý Cạnh ngăn cản.
Chờ nữ giúp việc đi rồi, Khúc Mi đỏ mắt nói: "Nhất định là cái người xung hỉ kia cố ý ra oai phủ đầu tôi. Vừa rồi tôi thấy cô ta đứng chỗ cửa sổ nhìn xuống chúng ta."
Chu Vị hỏi ngược lại: "Vì sao phu nhân phải ra oai phủ đầu cô?"
"Cô ta..." Khúc Mi ngừng một chút mới nói, "Cô ta thấy tôi theo bên cạnh tiên sinh, tự nhiên thấy tôi chướng mắt không chừng."
Chu Vị nhịn không được bèn nói: "Ba người chúng ta đi theo boss từ rất lâu rồi. Là đồng nghiệp với nhau, tôi trân trọng khuyên cô một câu: đắc tội với ai cũng được, đừng đắc tội với vị phu nhân này."
Lý Cạnh như suy tư gì đó: "Vị phu nhân mới này, thật sự mê hoặc được boss ư?"
Mặt Chu Vị trầm ngâm: "Mê đến rối tinh rối mù luôn."
Trong ba người, Chu Vị là người có nhiều cơ hội kề cạnh Thẩm Vọng nhất, tiếp xúc với Cố Sanh Sanh cũng nhiều hơn. Anh nói không có sai.
Lý Cạnh trịnh trọng ghi nhớ lại, Khúc Mi cứng họng trong chốc lát, ánh mắt vẫn không cam lòng. Hai người kia cũng không thuyết phục cô nữa, nếu cô còn không tự hiểu, thì sẽ không xứng đáng làm cộng sự của bọn họ.
Thẩm Vọng ở phòng tập thể hình vừa thực hiện xong lần đẩy tạ, tóc mái có chút ẩm ướt. Cảm giác toát mồ hôi rất sảng khoái, anh lấy bình nước nốc một hơi, yết hầu lăn lộn, bọt nước dọc theo cằm nhỏ xuống cơ ngực, hòa mình với mồ hôi, men theo đường cong nhân ngư nóng bỏng chạy thẳng xuống.
Mặt tường kính hiện lên một thân ảnh thướt tha, Thẩm Vọng suýt chút bị sặc, che miệng ho khan vài tiếng: "Mới sáng sớm mà em giả ma giả quỷ gì vậy?"
Cố Sanh Sanh vỗ nhẹ sau lưng Thẩm Vọng, cô hừ anh: "Khó coi lắm sao?"
Tất nhiên là đẹp rồi. Cố Sanh Sanh mặc váy đuôi cá màu bạc, vì sợ lạnh nên khoác thêm một cái khăn lông nhân tạo. Tóc dài đen bóng quấn thành búi tóc nhỏ, trên cổ mang dây chuyền kim cương, những viên kim cương Nam Phi màu xanh nước biển rơi trước khuôn ngực trắng như tuyết, thật khiến cho người khác không thể rời mắt được.
Yết hầu Thẩm Vọng khẽ động, vẫn là nhịn không nổi mà nhả ra một câu khắc nghiệt: "Em mới đi vũ hội của mấy người nhà giàu mới nổi về à? Dẩu môi làm gì, còn dẩu nữa?... Mặc thế cũng rất đẹp. Cứ mặc đi."
Thẩm Vọng hoàn toàn bại trận, ngửa đầu uống thêm mấy hớp nước, yết hầu cử động liên tục.
Trên khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh lúc này mới xuất hiện nụ cười, cô kéo tà váy, cần cổ thiên nga cao quý quyến rũ: "Ở nhà cũng phải chú ý giữ hình tượng đoan chính."
Cái người cả ngày mặc váy ngủ chạy tung tăng khắp nhà không phải em sao? Thẩm Vọng không nói, vẫn là nên nhịn vậy.
Cố Sanh Sanh lại bắt đầu phê bình anh: "Làm gì mà mới sáng sớm đã đi tập thể hình rồi? Tôi tỉnh ngủ vì lạnh đây này."
"Tôi là túi sưởi ấm của em sao?" Thẩm Vọng lấy khăn lau mặt, muốn che đi nụ cười tà ma của mình, sau đó thay đổi tư thế, chuẩn bị gập bụng.
Cố Sanh Sanh bắt đầu lầm bầm.
Thẩm Vọng liếc cô một cái: "Lại có chuyện gì nữa?"
"Chân đau." Cố Sanh Sanh mang giày cao gót, cẳng chân cô thon thả thẳng tắp, mu bàn chân trắng mịn, mang giày cao gót rất đẹp mắt.
Thẩm Vọng thật sự không hiểu hôm nay cô bị cái gì, ra hiệu bảo cô tới: "Cởi giày ra, đến đây giúp tôi giữ chân."
Hai chân Thẩm Vọng vẫn chưa dùng sức được, muốn gập bụng phải cần người khác phối hợp. Hai tay anh đan lại đặt phía sau đầu, điều chỉnh tốt tư thế, cơ bụng hóp xuống.
Cố Sanh Sanh ngồi lên cơ bụng rắn chắc của Thẩm Vọng. Cô đá bay giày cao gót, cởi luôn khăn lông ra, cánh tay trắng mảnh khảnh đặt lên ngực Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng trầm mặc, Cố Sanh Sanh dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn anh: "Không đúng hả?"
"... Đếm lần." Thẩm Vọng dùng sức ở bụng, gập người về phía trước, cánh môi kề sát vào Cố Sanh Sanh.
Hơi thở của Thẩm Vọng mang theo mùi hương bạc hà thanh mát, còn có hương vị độc nhất chỉ thuộc về anh, vì vận động mà trở nên nóng bỏng, rất có tính xâm lược.
Không khí dần dần cô đặc, hô hấp gấp gáp của Thẩm Vọng cùng sức nóng ập vào mặt, làm hai má Cố Sanh Sanh nóng lên, ngón chân cuộn tròn lại. Gương mặt cô phiếm hồng, đôi mắt lấp lánh nhìn Thẩm Vọng chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đan xen.
Song chỉ trong chớp mắt, lại phải tách ra.
Cố Sanh Sanh cúi đầu, chống trên ngực Thẩm Vọng để trụ vững cơ thể, sức lực trung tâm của Thẩm Vọng rất lớn, mỗi cái gập bụng đều có thể làm Cố Sanh Sanh lắc lư theo. Viên kim cương màu xanh trước ngực lay động không ngừng, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Thẩm Vọng hít thở không thông, anh cắn răng gập cho đủ cái, sau đó thở hổn hển ngả thẳng ra nệm, mái tóc ướt nhẹp.
Mồ hôi thấm ướt mảng áo màu đen trước ngực, phác họa ra những múi bụng săn chắc, cùng với đường cong nhân ngư chạy xuống lưng quần rộng thùng thình. Cố Sanh Sanh dựa người ra phía sau, nhưng hình như có thứ gì đó đang chống lại cô.
Cố Sanh Sanh hơi ngọ nguậy, Thẩm Vọng kêu lên một tiếng, giữ cô lại: "Đừng lộn xộn!"
Cố Sanh Sanh: "Điện thoại của anh cấn tôi."
Lông mi của Thẩm Vọng đều nhiễm mồ hôi, khóe mắt ẩn ẩn đỏ lên. Anh nâng tay phải lên che hai mắt lại, lồng ngực phập phồng.
"Thẩm Vọng." Cố Sanh Sanh cởi bao tay tập thể hình ra rồi bẻ ngón tay anh, phần da đầu ngón trỏ hơi nhăn nhúm, giống như bị ngâm trong nước rất lâu, "Cái gì đây?"
Cố Sanh Sanh vừa muốn động, Thẩm Vọng đã nhấc cô lên, để cô ghé vào ngực mình: "Không có gì."
Cố Sanh Sanh chống ngực anh, nhỏ giọng yếu ớt: "Người của anh toàn là mồ hôi, dính hết lên váy tôi rồi."
Thẩm Vọng nghe xong lập tức đè Cố Sanh Sanh lại, cọ cho đến khi cô kêu lên oai oái, để cả người cô đều có mùi hương của anh.
Chiếc váy mới "chưa lâm trận đã chết", Cố Sanh Sanh tức giận meo meo mãi không thôi. Thẩm Vọng lại chọn cho cô một chiếc váy ren bồng bềnh khác, loại trang phục khoa trương này mặc trên người Cố Sanh Sanh cũng không có gì là lố lăng, chỉ giúp cô gia tăng thêm vẻ thanh tú và dịu dàng.
Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh ngồi lên chân mình, hí hoáy như đang chơi búp bê, còn tự tay thắt cho cô một cái nút thắt. Xong xuôi mới nhéo nhẹ má Cố Sanh Sanh, lại phát hiện cô không cao hứng: "Làm sao vậy?"
"Váy này xấu." Cố Sanh Sanh quay mặt đi.
"Đẹp mà." Thẩm Vọng xoay khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh lại, "Không phải bình thường em thích kiểu này sao?"
"Không có hương vị phụ nữ." Cố Sanh Sanh nhăn mặt: "Giờ tôi không thích kiểu này nữa."
"Hương vị phụ nữ?" Thẩm Vọng liếc mắt xuống dưới một chút.
Cố Sanh Sanh che mắt anh lại: "Nhìn đâu đó!"
Thẩm Vọng kéo tay cô ra, sau đó nắm trong lòng bàn tay: "Em muốn kiểu gì, tôi cho người mang đến."
Cố Sanh Sanh không biết phải hình dung kiểu váy đó như thế nào, bèn khoa tay múa chân: "Trên dưới giống nhau, chân váy ôm sát..."
Thẩm Vọng hiểu ra: "Đồ công sở. Sao tự nhiên lại muốn mặc kiểu đó?"
Cố Sanh Sanh bực bội nói: "Vì sao không thể mặc?"
Thẩm Vọng tưởng tượng khung cảnh lúc Cố Sanh Sanh mặc váy công sở, như thế thật quyến rũ biết bao... Yết hầu Thẩm Vọng khẽ động, lập tức gọi điện thoại cho người sáng mai đến lấy số đo của Cố Sanh Sanh, còn định chế thêm mấy bộ trang sức.
Cố Sanh Sanh chen lời: "Tôi đâu có thiếu trang sức, tôi có nhiều lắm đó."
Thẩm Vọng nhớ lại cái trứng bồ câu chói lóa của cô liền cảm thấy đau mắt: "Mấy thứ đó là ai cho em, cướp của tên nhà giàu mới nổi nào đúng không?"