"Làm gì đó!" Cố Sanh Sanh hoảng sợ trốn đến góc phòng, hai tay che trước ngực, trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vọng. Cú xoay đầu lúc nãy của Thẩm Vọng vừa hay vùi thẳng vào ngực cô, Cố Sanh Sanh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, đến bây giờ da thịt chỗ đó vẫn còn hơi râm ran.
Thẩm Vọng im lặng, ánh mắt dán chặt trước ngực cô. Cố Sanh Sanh cúi đầu, cô đang mặc áo choàng tắm màu xanh nước biển, cổ áo hơi mở, một mảng da trắng nõn lộ ra.
"Aaaaa!" Cố Sanh Sanh thét lên chói tai.
Thẩm Vọng đau đầu lên tiếng : "Không được hét."
"Aaaaa!" Cố Sanh Sanh hét tiếp.
Thẩm Vọng chống tay lên sàn ngồi dậy, chăn mềm từ trên người anh tụt xuống, anh cũng đang mặc áo choàng tắm màu xanh nước biển giống như Cố Sanh Sanh, kiểu màu sắc nhã nhặn này cực kỳ phù hợp với anh, vừa cấm dục lại vừa quý phái.
Thấy Thẩm Vọng ngồi lên, Cố Sanh Sanh liền ngậm miệng lại, cô thu gọn cơ thể vào góc tường, cặp mắt tròn xoe đầy nước mắt, mái tóc đen dài xõa lung tung trên vai, giống như bị ức hiếp rất thảm.
Thẩm Vọng hòa hoãn sắc mặt, vươn tay hướng đến cô: "Đến đây."
"Không muốn." Cố Sanh Sanh trừng mắt nhìn anh cảnh giác, trên mặt như viết mấy chữ "Anh là người xấu".
Cái dáng vẻ ngây ngô mà cảnh giác kia của cô thật dễ gợi lên ác niệm tận sâu trong xương cốt con người, thật muốn nhốt cô phía dưới thân thể, chơi đùa cô, cho đến khi cô phải nức nở xin tha...
Thẩm Vọng: "Lý do?"
"Lúc nãy anh, lúc nãy..." Cố Sanh Sanh gắt gao nắm chặt cổ áo, mang tai đỏ ửng, hồn nhiên đáng yêu như người say: "Trong lòng anh rõ nhất còn gì! Đồ xấu xa! Đồ lưu manh!"
Tầm mắt Thẩm Vọng xẹt ngang qua cổ áo cô, thờ ơ nói: "Là em tự nhoài người đến."
"Ơ?" Không lường trước Thẩm Vọng sẽ phản công lại, Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt lên.
Thẩm Vọng: "Cho nên, tôi mới là người bị cợt nhả."
Cố Sanh Sanh hơi nghiêng đầu, thái độ nghiêm túc và logic của Thẩm Vọng đã chặn cô lại.
Bộ dáng chăm chú suy tư của Cố Sanh Sanh so với tưởng tượng còn đáng yêu hơn gấp vạn lần, Thẩm Vọng kiên nhẫn chờ đợi, đáy mắt anh thoáng hiện lên một tia vui vẻ.
Quả nhiên, Cố Sanh Sanh bị xoay vòng đến choáng váng, đành nhụt chí xụ cái mặt nhỏ xuống: "Tôi đâu cố ý, sau này anh không... không được như thế nữa."
Thẩm Vọng không định hứa hẹn gì, anh duỗi tay đến Cố Sanh Sanh: "Không lạnh sao? Đến đây?"
Hội sở suối nước nóng có địa nhiệt tự nhiên, mùa đông vào ban đêm nhiệt độ cũng không thấp lắm, nhưng Cố Sanh Sanh rất sợ lạnh, cô chỉ mặc độc một áo choàng tắm, lại ngồi lâu trên sàn nhà, Thẩm Vọng vừa nhắc nhở liền cảm thấy hơi lạnh xông lên.
Cố Sanh Sanh xoa xoa cánh tay, bò mấy bước đến bên người Thẩm Vọng: "Lạnh quá, lỡ bị cảm thì phải làm sao bây giờ?"
"Trách ai?" Thẩm Vọng xốc chăn lên.
Cố Sanh Sanh nhìn anh một cái, cô không chui thẳng vào lòng anh như thường ngày, mà chần chờ một chút rồi mới dựa vào.
Thẩm Vọng giơ tay lên trực tiếp kéo Cố Sanh Sanh vào chăn, sờ đến cánh tay lạnh ngắt của cô liền nhíu mày nói: "Lạnh đến như vậy rồi."
Cố Sanh Sanh nghe Thẩm Vọng nói cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng tựa lưng vào lồng ngực ấm áp vững chãi của anh.
Lòng bàn tay cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự mảnh mai và mềm mại độc nhất của người thiếu nữ, anh xoa từ cánh tay tới đầu ngón tay, xoa đến khi da thịt dần dần ấm lên.
Thẩm Vọng lại đổi sang cánh tay khác đang nắm trong lòng bàn tay, cánh tay trắng trẻo hoàn mỹ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, giống như những mảnh thủy tinh trong suốt màu hồng nhạt.
Mãi cho đến khi Cố Sanh Sanh tự rút tay ra, Thẩm Vọng mới hồi phục lại tinh thần: "Được rồi, lần sau còn thế nữa thì mặc kệ em."
Cố Sanh Sanh lập tức quay đầu lại trừng anh, cặp mắt hạnh lấp lánh trìu mến không có tính uy hiếp mà cuốn hút vô cùng.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp quấn quýt, một lúc lâu sau hai người mới xoay đầu đi.
Cố Sanh Sanh còn làm tổ trong lòng Thẩm Vọng, bình thường cô thích lăn lộn trong lồng ngực anh, nằm rất thoải mái tự nhiên, giờ phút này cả người lại cứng đờ, tận lực giảm bớt tiếp xúc thân thể với Thẩm Vọng, một cử động nhỏ cũng không có.
Không khí bỗng nhiên trở nên kỳ dị.
Nửa ngày sau, Thẩm Vọng mở miệng trước: "Muộn rồi, ngủ thôi."
"Được." Cố Sanh Sanh vội vàng gật đầu.
Cố Sanh Sanh thò người ra tắt đèn, sau đó nằm xuống.
Thẩm Vọng trước khi ngủ luôn an tĩnh, thái độ hôm nay của Cố Sanh Sanh lại khác thường, cô nằm yên không nhúc nhích, đến góc chăn cũng không thèm nhét vào.
Nhưng cả hai đều biết đối phương vẫn chưa ngủ.
Không khí càng kỳ dị hơn.
Một hồi lâu trôi qua, Cố Sanh Sanh bắt đầu động đậy. Chiếu tatami dưới lưng không thể so với nệm êm ở nhà, cô nằm có chút không thoải mái, nên mới không ngừng lật tới lật lui.
Thẩm Vọng duỗi tay ra đè chặt chăn trên người cô, thuận tiện kéo người vào vây trong lồng ngực: "Lộn xộn gì nữa, sáng mai không muốn dậy à?"
"Chiếu cứng quá." Cố Sanh Sanh lẩm bẩm, giọng nói không tự chủ được thấp đi.
Thẩm Vọng: "Tôi gọi người đưa nệm tới."
"Không, không cần đâu." Cố Sanh Sanh vội kéo vạt áo Thẩm Vọng, không muốn nửa đêm lại hưng sư động chúng, "Là tôi lạ chỗ nên khó ngủ thôi."
Hưng sư động chúng: huy động lực lượng để làm việc gì đó.
Thẩm Vọng nghe vậy mới chịu từ bỏ ý định, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: "Nhắm mắt lại, ngủ không được thì đếm cừu đi."
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu: "Đếm như thế nào?"
Thẩm Vọng mặt không cảm xúc nói: "Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu... cứ thế đếm lên."
Cố Sanh Sanh à một tiếng.
Im lặng chốc lát, Cố Sanh Sanh đột nhiên thúc giục: "Đếm tiếp đi chứ, tôi chưa ngủ được mà."
"..." Thẩm Vọng lại một lần nữa có suy nghĩ muốn kiểm tra não bộ của Cố Sanh Sanh: "Là em tự đếm, không phải tôi."
"Chẳng thú vị gì cả." Cố Sanh Sanh thất vọng nói, "Còn không bằng nghe anh kể chuyện trước kia."
Thẩm Vọng che mặt cô lại, ấn đầu cô vào ngực mình: "Mơ đi."
Cố Sanh Sanh bị bắt úp mặt vào ngực Thẩm Vọng, lớp vải mềm mại tản ra hương bột giặt nhàn nhạt, hơn hết là mùi thơm sạch sẽ ấm áp sau khi tắm rửa của Thẩm Vọng. Cách lồng ngực dày rộng là trái tim đập trầm ổn mạnh mẽ, từng đợt rồi lại từng đợt rung động truyền đến lỗ tai cô.
Dần dần, nhịp tim càng lúc càng dồn dập hơn, tựa như tiếng trống đánh bên tai cô. Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn thấy quai hàm đang cắn chặt của Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh bị tiếng tim đập của anh làm cho tỉnh táo: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi không ngủ được."
Lồng ngực Thẩm Vọng chấn động, giọng nói trầm thấp như không buồn ngủ: "Thế em muốn gì?"
Cố Sanh Sanh đạp chân: "Tôi hơi đói, anh có đói không?"
Thẩm Vọng nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: "Bấm chuông gọi đồ ăn đi."
"Yeahhh!" Cố Sanh Sanh xoay người bò dậy.
Hội sở suối nước nóng này có thể hấp dẫn được nhiều du khách ở tầng lớp thượng lưu, trừ những dòng suối nước nóng tự nhiên còn có mỹ thực tuyệt vời. Mấy món điểm tâm ngọt tối nay đều khiến cho Cố Sanh Sanh khen không dứt miệng, còn đòi vừa ngâm suối nước nóng vừa thưởng thức đồ ngon, tiếc là chưa kịp ăn thì cô đã bị ngất mất rồi.
Cố Sanh Sanh ngồi xếp bằng lật thực đơn xem, thuận miệng gọi loạn bảy tám món điểm tâm. Sau đó mới trộm nhìn mắt Thẩm Vọng, thấy anh không ngăn cản mình liền hùng hổ gọi thêm một hũ rượu gạo.
Một bàn tay to với khớp xương rõ ràng thò đến giật lấy ống nghe trong tay Cố Sanh Sanh, báo hủy bớt mấy món ngọt, còn bổ sung thêm: "Thêm một ly sữa nóng."
Cố Sanh Sanh yếu ớt trừng anh, tức giận mà không dám nói: "Làm gì vậy?"
Thẩm Vọng đặt ống nghe xuống, cười như không cười đảo mắt nhìn cô. Cố Sanh Sanh mắt hạnh má đào, chỉ thiếu nước đem mấy chữ "cậy đẹp làm càn" viết lên mặt, có điều hình như dạo gần đây được chăm kỹ quá, khuôn mặt có hơi phúng phính, dưới cằm còn ẩn hiện chút mỡ.
Thẩm Vọng bỗng ngứa ngáy, đưa tay lên nhéo gò má mềm như đậu hủ kia: "Giám sát em giảm béo."
"Tôi không mập! Không hề mập!" Cố Sanh Sanh đâm đầu vào ngực Thẩm Vọng, bị anh thuận thế giữ gáy lại xoa nắn một phen.
Cánh cửa thông đến sân sau bị kéo ra.
Không khí ban đêm trộn lẫn khí lạnh với hương hoa, hít một hơi, lục phủ ngũ tạng liền được thanh tẩy.
Thẩm Vọng tựa người vào cạnh cửa, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm. Ánh trăng mỏng manh như tấm màn phủ lên cơ thể anh, vẽ ra một đường cong sườn mặt thật hoàn mỹ.
Cố Sanh Sanh ngồi cạnh Thẩm Vọng ăn điểm tâm.
Trên chiếc bàn nhỏ có yokan, dafuku dâu tây, bánh nếp ba màu, đều là những món điểm tâm vừa mềm vừa ngọt. Cố Sanh Sanh ăn phồng cả hai má, cô đưa một xâu bánh nếp cho Thẩm Vọng: "Món này không ngọt lắm đâu, cho anh này."
"Tôi không đói." Thẩm Vọng nhìn bầu trời đêm không chớp mắt.
Cố Sanh Sanh nhìn theo mắt anh, thấy vầng trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời đêm xanh thẫm, là một khung cảnh vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Ánh trăng trong sân trong như nước, cây cổ thụ như chiếc ô, cánh hoa cùng bông tuyết như mưa, rơi thẳng vào dòng suối nước nóng bốc hơi nghi ngút.
Cố Sanh Sanh nhìn trong chốc lát rồi than thở: "Ánh trăng đẹp như thế, phải có rượu mới không phụ cảnh đẹp."
"Không sai." Thẩm Vọng giơ tay cầm hũ rượu gốm nhỏ.
Cố Sanh Sanh vội nâng chén lên, nhìn anh đầy chờ mong.
Thẩm Vọng khẽ nhếch mày, anh lấy cái chén rượu trong tay Cố Sanh Sanh đi, đổi cho cô ly sữa bò: "Em uống sữa."
Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh lại phồng lên như cá nóc.
Thẩm Vọng cầm bình rượu, nhẹ nhàng rót vào chén sứ con tròn tròn rồi ngửa đầu uống một hơi, phong thái vừa tao nhã vừa phóng khoáng.
Cố Sanh Sanh trừng mắt nhìn anh nửa ngày, cũng bắt chước uống ừng ực một hơi hết sữa, sau đó đặt cái ly không xuống bàn cạch một tiếng.
Thẩm Vọng nhướn mày: "Hửm?"
"... Tôi trượt tay." Cố Sanh Sanh lúng túng, bờ môi hồng phấn còn lưu lại vết sữa trắng mờ, vẻ mặt giận dỗi lắm mà phải nhẫn nhịn.
Thẩm Vọng vừa uống rượu xong, hơi cồn trong bụng bắt đầu bùng cháy lên.
Anh rời mắt, lại chuyến hướng về khung cảnh trong khoảng sân kia. Thân cây cổ thụ to chừng một vòng ôm, cánh hoa bay lả tả tựa như những bông tuyết đỏ thẫm.
Cố Sanh Sanh ăn no nê, lau miệng trở lại, thấy Thẩm Vọng vẫn còn ngồi ở chỗ cũ. Tư thế của anh rất đẹp, dù trong phòng chỉ có một người, sống lưng anh vẫn thẳng tắp như cũ.
Cố Sanh Sanh hoài nghi hỏi: "Cảnh đẹp vậy sao?"
Thẩm Vọng chỉ mặc mỗi áo choàng tắm ngồi đắm chìm dưới ánh trăng mênh mông, trông thật lạnh lùng và xa cách: "Nói không chừng ngày mai không còn thấy được nữa."
Cố Sanh Sanh không trả lời lại.
Thẩm Vọng tự giễu cong khóe môi lên, đối với anh mà nói đây chẳng khác gì những lời bộc bạch từ tận cõi lòng, tiếc là không có ai chịu lắng nghe.
Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh sột soạt. Cố Sanh Sanh kéo chăn bò qua, chia một nửa cho Thẩm Vọng: "Mau vào đi, lạnh quá."
Thẩm Vọng dừng một chút rồi mới kéo chăn khoác qua vai mình, Cố Sanh Sanh thuận thế ngã xuống đùi anh, điệu bộ tự nhiên như mèo con quen thói ăn vạ.
Tấm chăn lông mềm mại bọc quanh hai thân thể, ngăn cách sương đêm lại bên ngoài, Cố Sanh Sanh gối đầu lên chân Thẩm Vọng, thầm cảm thán một câu: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
Cố Sanh Sanh nhìn ánh trăng sáng, Thẩm Vọng rũ mắt nhìn cô, không hề chớp mắt lấy một cái.
Nước suối nước nóng chảy róc rách, không biết từ nơi nào thỉnh thoảng truyền đến tiếng mèo kêu, khá phù hợp với đêm trăng này.
Cố Sanh Sanh che miệng ngáp một cái, lông mi hơi ướt, khóe mắt lưu lại một giọt nước.
Thẩm Vọng vuốt tóc cô: "Vào phòng ngủ đi."
"Không, tôi muốn cùng anh ngắm trăng cả đêm cơ." Mí mắt Cố Sanh Sanh díu lại, mồm miệng nói năng không rõ: "Thẩm Vọng, mắt anh nhất định sẽ tốt lên."
Thẩm Vọng: "Ừ."
Cố Sanh Sanh lại nói tiếp: "Anh phải có lòng tin."
Ánh mắt Thẩm Vọng dừng lại trên cánh môi mềm mại của cô, cố gắng kiềm chế mà nói: "Tôi cần sự cổ vũ."
Cố Sanh Sanh mơ màng hỏi lại: "Cổ vũ kiểu gì?"
"Một nụ hôn chúc ngủ ngon."