Hôm nay vạn dặm không mây, bầu trời trong xanh.
Tại công viên đất ngập nước ở núi Thanh Lộc, những con diều lớn đang bay lượn trên không trung.
“Oa.” Tô Nguyên cởi mũ lưỡi trai ra, ngẩng đầu nhìn trời cao: “Nơi này quả thực là thiên đường đối với những người yêu thích sự khổng lồ mà.”
Thẩm Thụy nhướng mày nhìn Tô Nguyên trắng đến mức gần như trong suốt đứng dưới ánh mặt trời, chiếc cổ mảnh khảnh ngước lên tạo một đường cong duyên dáng, vòng eo nhỏ bé yếu ớt như thể một cơn gió cũng có thể bẻ gãy, nó nên được giữ lại trong lòng bàn tay ai đó.
Tô Nguyên quá đẹp, sự xuất hiện của cậu trong buổi từ thiện hôm ấy đã khiến nhiều người lăm le từ lâu.
Ai lại không muốn độc chiếm người đẹp có một không hai chứ? Nếu không phải có hắn ở bên thì sẽ không chỉ có một mình Tạ Bân muốn động tay động chân đâu.
Hai ngày trước nhà họ Thẩm đã nhận được thiệp mời đến tham gia buổi tiệc cảm ơn vì đúc lại tượng vàng ở nhà họ Tô.
Nếu như hắn đưa ra lời mời muốn xem mắt với Tô Nguyên ngay tại chỗ thì chắc chắn Tô Trạch sẽ khó lòng từ chối.
Tạ Bân có thể thì sao hắn lại không được?
Thẩm Thụy dịu dàng mỉm cười, tiến đến đỡ lưng Tô Nguyên để đề phòng cậu ngửa đầu quá mức mà ngã sấp xuống: “Cậu thích cái nào nhất?” Cái cậu thích nhất sẽ là quán quân ngày hôm nay.
“Cái nào cũng đẹp.” Hai mắt của Tô Nguyên không ngừng dịch chuyển, diều trên bầu trời thật sự có quá nhiều, cậu không thể xem hết.
“Tuy nhiên, tớ vẫn cảm thấy con mắt của quỷ là đặc biệt nhất, nó gần giống với cánh cổng trong anime, giúp xuyên qua chiều không gian thứ hai.”
Cậu vừa nói vừa cười, giọng nói của Tô Nguyên vang vọng bên tai Thẩm Thụy khiến trái tim của hắn tê dại cả đi như có một ngàn con kiến đang bò bên trong.
Nhiếp ảnh gia Lâm Tĩnh liên tục chụp ảnh hai người họ ở phía sau.
Chung Lãng: “Này, đi chậm lại, cẩn thận đụng phải người khác.”
Lâm Tĩnh tăng tốc, lập tức chuyển máy sang bên cạnh hai người.
Chỉ chụp mỗi bóng lưng sao dám nộp cho sếp, nhất định phải chụp chính diện cả khuôn mặt đẹp đẽ đó.
May mắn mặt người ta đẹp, chụp bừa một cái cũng giống như cảnh trong phim.
Tô Nguyên đang chơi như điên, có vài con diều chuẩn bị cất cánh ngay gần đấy nên cậu cũng muốn tiến lên phía trước để nhìn, rồi sờ một chút nữa.
Thẩm Thụy nhanh chóng kéo cậu đi ngay khi con diều cất cánh, chậm một tí nữa thì cậu có thể sẽ bị thương do dây diều cắt qua.
Sau đó, Tô Nguyên bị Thẩm Thụy giữ chặt lại, không cho phép cậu tới gần quá mức trong khu vực thả diều.
Hai người họ gần như đi khắp khu vực này, mồ hôi nhễ nhại.
“Mệt không? Chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé.” Thẩm Thụy lấy khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi mịn trên mặt Tô Nguyên.
Tô Nguyên nhắm mắt lại, lông mi dày rủ xuống che khuất mí mắt, giống như mặc cho hắn muốn gì thì làm.
Hắn hơi dừng lại rồi thu tay về, khó khăn quay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía khu vực DIY ở bên phải, giọng nói có hơi khàn khàn.
“Cậu có muốn tự mình vẽ một con diều không?”
Tô Nguyên: “Muốn!” [Có vẻ chơi rất vui.]
Thẩm Thụy mua mấy con diều trống đủ hình dáng chất đống trên bàn, định để cho Tô Nguyên vẽ thỏa thích.
“Cậu nghĩ xem sẽ vẽ gì chưa?”
Tô Nguyên cầm bút lông, nhúng mực màu bên cạnh: “Bên trái vẽ rồng, bên phải vẽ cầu vồng. [Chết rồi, suýt nữa thì mình hát thành tiếng.]
Thẩm Thụy nhất thời không nói chuyện, hắn im lặng nhìn Tô Nguyên vẽ một con rồng xâu xấu, hay là… con rết?
Quên đi, cậu ấy vui là được.
Tô Nguyên rất chú tâm vẽ vời, đôi bàn tay trắng nõn của cậu dính đầy mực màu, toát lên một vẻ đẹp lộn xộn.
Bên kia công viên.
Vu Gia Tường và các bạn học đang ngắm diều siêu nhân điện quang.
“Oa, lão Vu, siêu nhân điện quang còn bự hơn mày, mày muốn đánh lộn với nó không hahaha.”
“Tao thấy mày ngứa đòn rồi, để bố đánh mày một trận nhé con?”
“Ê ê tụi bây bớt nháo lại, hôm nay bạn học tham gia nhiều vô cùng, đều nói là muốn vô tình gặp Tô Nguyên, thế cậu ấy tới chưa?”
“Tao biết đâu, cậu ấy bảo đi chung với bạn cùng phòng nên không đi xe buýt chung với tụi mình.”
“Công viên lớn vậy không thấy nhau cũng là bình thường. Ế trong group nhắn thấy Tô Nguyên ở khu DIY kìa.”
Dường như mấy tên côn đồ bên cạnh nhuộm tóc đủ màu đang tìm ai đó, nghe vậy liếc nhau rồi bỏ đi.
Chung Lãng cũng mua hai con diều, ngồi xuống thả diều với Lâm Tĩnh.
Bọn họ mệt mỏi, dù sao ngồi vẫn chụp được.
Lúc này.
Tùng Tiên Tiên nghe điện thoại, ánh mắt sáng lên: “Tốt tốt tốt, chúng ta đi thôi.”
“Bà xã em đi đâu đấy? Ai tìm em vậy?” Trong lòng Bành Ba có dự cảm không lành.
“Bạn em bảo bắt gặp Tô Nguyên ở khu DIY, Manh Manh đi thôi, mẹ dẫn con đi làm diều, được không?”
Bành Ba: “…”
Đúng lúc Tùng Tiên Tiên đi tới thì người bên cạnh Tô Nguyên vừa rời đi, cô vội vã ôm con chạy vọt tới.
“Nào Manh Manh, học anh trai nhỏ cách vẽ diều đi.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy một con côn trùng được vẽ theo phái trừu tượng, trong phút chốc bầu không khí lâm vào xấu hổ.
“Mẹ ơi, vẽ, bọ bọ.”
Bành Ba cảm thấy bóng lưng của vợ mình cứng ngắc lại, muốn cười nhưng lại không dám phát ra tiếng, sắc mặt dần dần trở nên vặn vẹo.
Tay Tô Nguyên dừng ở giữa không trung, cúi đầu nhìn bé đậu đỏ bên cạnh mình, cố gắng uốn nắn cho con bé: “Đây là rồng.” [Chỗ nào giống con bọ chứ, có con bọ nào mà có râu dài như vậy sao?]
Manh Manh lắc đầu: “Là sâu róm.]
Tô Nguyên quay đầu nhìn sang bên cạnh xin giúp đỡ.
Trên mặt Thẩm Thụy lộ ra nụ cười, chỉ hươu bảo ngựa: “Rõ ràng là một con rồng.”
Tô Nguyên hài lòng gật đầu, nhìn cô bé rồi từ tốn nói: “Em nghe chưa, là rồng đó.” [Vẫn là bạn cùng phòng tinh mắt.]
Tùng Tiên Tiên, Bành Ba: “…”
Lâm Tĩnh ở cách đó không xa nghỉ ngơi một lát, định đổi vị trí chụp ảnh.
Anh còn chưa bước được hai bước đã bị ai đó đụng phải, máy ảnh bị văng ra rơi xuống bãi cỏ.
Lâm Tĩnh: “Chết rồi…”
“Anh làm gì đấy, đụng vào người ta rồi mà còn muốn chạy à. Bồi thường máy ảnh cho tôi.”
Chung Lãng túm người kia lại, tóm gã nhuộm màu vàng, dáng vẻ lưu manh nhìn như thằng côn đồ.
Tóc Vàng bị kéo lại, trợn mắt kêu gào: “Rõ ràng là tôi bị đụng trúng, đừng đánh tôi. Ông đây không thèm chấp thì thôi á á á đau… Buông tay ra, buông tay ra.”
Tóc Vàng đang chửi rủa bị Chung Lãng lôi ra ngoài vặn khớp tay, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn.
“Các anh em, còn nhìn cái gì, mau đánh tên này đi.”
Chung Lãng khinh thường nhìn đám côn đồ vây quanh mình, nhanh gọn đánh chúng nằm bẹp dưới đất.
“Nói đi, bồi thường tiền hay tiếp tục bị đánh?”
Tóc Vàng nuốt nước bọt, nhanh chóng chịu thua với quầng thâm dưới mắt, gã sợ hãi nói: “Trả, chúng tôi sẽ bồi thường, đừng đánh nữa, au…”
Thật xui xẻo, thế mà đụng phải kẻ khó chơi.
Chung Lãng: “ tệ, WeChat hay Alipay?”
Tóc Vàng kinh hãi, tóc trên đầu dựng thẳng đứng: “Cái gì? Mày cướp tiền à?”
Chung Lãng chế nhạo: “Máy ảnh cổ điển hãng Riley, mày nói xem?”
Tóc Vàng hít vào một ngụm khí lạnh, mấy sợi tóc trở nên mềm oặt, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.
Gã đã nghe nói về thương hiệu này, nó được gọi là máy bay chi3n đấu trong máy ảnh.
Xong thật rồi, lần này máu chảy đầm đìa.
Phải bồi thường.
Đã bị đánh rồi mà còn phải bồi thường tiền, Tóc Vàng khóc không ra nước mắt: “… Alipay.”
Một cái mã QR được giơ ra trước mặt cậu.
“ tệ đã chuyển vào tài khoản…”
Thông báo Alipay vang lên rõ ràng.
Mọi người xung quanh đều nhìn sang, hơi hả hê trước cảnh tượng này.
Vừa rồi mấy tên lưu manh đầu xanh đầu đỏ nổi điên làm hư không ít diều của bọn họ.
Hầu hết mọi người đều dẫn theo con cái nên không muốn làm ầm ĩ, lần này chắc phải cho chúng một bài học rồi.
Tóc Vàng: “… Tôi đi được chưa?”
Thấy Chung Lãng xua tay, Tóc Vàng mang theo đám anh em tóc tím, tóc đỏ, tóc trắng rời đi trong tuyệt vọng.
“Máy ảnh này còn dùng được không?”
Chung Lãng hơi lo lắng, anh biết cậu chủ Thẩm rất thích chụp ảnh, riêng lễ hội lần này cũng đã bỏ không ít tiền rồi.
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Không được, mở không lên.”
Chung Lãng nhíu mày, đau cả đầu.
Lâm Tĩnh: “May là tôi luôn mang theo máy ảnh dự phòng, tôi phải ra ô tô lấy nhưng tôi quên mất mình đỗ ở đâu rồi…”
“… Nói thì đừng thở mạnh.” Chung Lãng thả lỏng chân mày nhíu chặt: “Đi thôi, tôi đi cùng cậu.”
Y đi đến bên cạnh Thẩm Thụy, nhỏ giọng nói về tình hình bây giờ.
Thẩm Thụy gật đầu đồng ý: “Không có việc gì, nơi công cộng không có nguy hiểm. Đi nhanh về nhanh, chúng tôi ở chỗ này chờ.”
Tô Nguyên ngước mắt nhìn sang: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Thụy cười nhẹ: “Không có gì, vô ý làm rơi máy ảnh thôi. Bọn họ đi ra xe đổi cái mới.”
“Cái chụp trước đó à?” [Sẽ không mất đâu nhỉ, có nhiều diều đẹp vậy mà…]
“Không sao, thẻ nhớ còn dùng được.”
Thẩm Thụy hoàn toàn không quan tâm đ ến ảnh mấy con diều, ban tổ chức đã mời rất nhiều nhiếp ảnh gia đến, nếu cần thì copy ra là được.
Tô Nguyên khẽ thở hắt ra, tiếp tục vẽ cầu vồng ở bên phải.
Thẩm Thụy cúi đầu nhìn Tô Nguyên, dáng vẻ dịu dàng, trong mắt hiện lên sự yêu thích không nói nên lời.
“Hai ngày nữa, anh cả của cậu mời nhà tôi đến dùng cơm. Bố mẹ tôi rất vui vẻ, hai người họ mong được gặp cậu từ lâu rồi.”
Tay Tô Nguyên run lên, cầu vồng bỗng bị lệch ra ngoài: “… Mong ngóng gặp tớ á?” [Không phải là trừng mắt nhìn chằm chằm sao, rồi trách mình đã lừa gạt con của họ?]
Thẩm Thụy sửng sốt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng, nhanh chóng hiểu ra tại sao Tô Nguyên hiểu lầm.
Có không ít người trong những gia đình giàu có thích đồng giới nhưng vẫn phải sinh con.
Nhưng nhà họ Thẩm thì khác, huống chi hắn còn có một cháu trai tám tuổi.
Thẩm Thụy hơi nhỏ giọng xuống, nói: “Đúng vậy, tôi đã kể với người trong nhà từ sớm rồi. Bọn họ cũng đã coi cậu là bạn đời tương lai của tôi rồi. Tô Nguyên, đời này của tôi, không phải cậu thì không thể.”
Âm cuối còn mang theo một chút lưu luyến, trêu trọc đánh thẳng vào tim đối phương.
Tô Nguyên ngẩn ra một lúc, không dám quay đầu nhìn hắn.
[Anh cả đoán sai sao? Nhà họ Thẩm không ngại chuyện người thừa kế sẽ kết hôn với một người đàn ông, thậm chí… còn vui khi thấy chuyện này xảy ra?]
[Nhưng những điều này không liên quan gì đến mình cả, dù sao giữa mình và cậu ấy cũng sẽ không có kết quả.]
Năm ngón tay của Thẩm Thụy siết chặt lại, áp chế sầu muộn nơi đáy lòng, hắn giống như đang khẩn khoản cầu xin: “Tô Nguyên, cậu thích tôi không? Cậu cũng thích tôi mà, phải không?”
Nói xong câu cuối cùng, âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Trong lòng Tô Nguyên trống rỗng, cầm không chắc bút lông trong tay, chỉ có thể để mặc nó rơi xuống bàn.
[Thích ư, sao tớ có thể không thích cậu được? Trước khi tớ chết, tớ sẽ cho cậu câu trả lời mà cậu muốn nghe, cậu đừng tiếc nuối, được chứ? Như vậy thì tớ mới có thể yên tâm ngủ say.]
Tô Nguyên cúi đầu nhìn chăm chú cầu vòng, cười nói: “Ừm, tớ thích cậu.”
Sau đó lập tức bị ôm lấy, giọng nói của Thẩm Thụy hơi khàn khàn, không cách nào đè nén được vui sướng.
“Em đồng ý rồi đó. Anh sẽ không để em phải hối hận.”
“Nguyên Nguyên.”
Thẩm Thụy trìu mến gọi Tô Nguyên, Nguyên Nguyên độc nhất vô nhị của hắn.
Hơi thở ấm áp phả vào tai Tô Nguyên, làn da bên cổ cậu khẽ run.
Tùng Tiên Tiên không ngờ rằng mình có thể nhìn thấy cảnh Tô Nguyên được tỏ tình, suýt chút nữa gào lên sung sướng.
Cô có vạn lời chúc phúc muốn nói nhưng lại không dám quấy rầy bọn họ.
Tô Nguyên quay đầu hôn Thẩm Thụy.
Thẩm Thụy chỉ cảm thấy một nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt rơi lên mặt mình, vừa chạm vào đã tách ra, nhưng lại chiếm được toàn bộ giác quan của hắn.
Hắn nhanh chóng hôn đáp trả, hôn lên đôi môi đỏ bừng như hoa thu hải đường, thật lâu không tách rời.
Mãi cho đến khi đối phương sắp không thở nổi thì hắn mới lưu luyến không rời buông ra.
Thẩm Thụy nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng ấy, ánh mắt tối sầm lại.
Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, chắc chắn hắn sẽ làm cho Tô Nguyên… khóc.
Hoặc là, muốn khóc cũng không khóc được.
***
Thẩm Thụy: “Muốn làm em ấy khóc.” “Muốn làm em ấy khóc cũng không khóc được.”