Chử Duyên nhận được thư vào thứ tư.
Hôm nay trường học tổ chức cho mọi người diễn tập trước đại hội thể thao một lần cuối cùng, cũng là một lần duy nhất.
Chử Duyên đứng trong đội của lớp, từ xa xa nhìn thấy đội người kéo quốc kỳ đang nghiêm túc đi đến.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hoắc Kiệu mặc quân phục màu xanh lục đậm.
Nam sinh vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, mặc một bộ quân phục vừa ngay ngắn lại vừa gãi đúng chỗ ngứa.
Hắn đội mũ kèm theo với quân phục.
Lúc hắn đi ngang qua, Chử Duyên có thể nhìn thấy Hoắc Kiệu đội mũ nhọn cùng sườn mặt tuấn mỹ của hắn.
Chử Duyên đột nhiên nghĩ tới có một lần Hoắc Kiệu lạnh lùng phát biểu cái nhìn về việc hắn làm người kéo cờ.
“Rất ngốc.” Nam sinh hơi nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú hiện lên biểu tình lãnh đạm lại có chút bực bội.
Lúc sau, hắn lại lặp lại một lần, “Quá ngốc.”
Chử Duyên không khỏi chép miệng muốn cười, trong lòng nói Hoắc Kiệu sao lại lừa người ta chứ, rõ ràng là rất đẹp trai.
Hôm đó thời tiết thật sự rất tốt.
Mặt trời treo trên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu lên trên mặt và mắt của mỗi người.
Những thiếu nam thiếu nữ mới mười mấy tuổi luôn phát ra ánh sáng tươi đẹp.
Mà ở trong mắt Chử Duyên, ánh nắng chiếu lên trên người Hoắc Kiệu càng thêm thiên vị.
Dường như so với những người khác, hắn còn loá mắt hơn.
—— Thoạt nhìn thật sự sẽ khiến người khác rung động.
Đột nhiên Chử Duyên nghĩ, nếu Hoắc Kiệu không phải là người trong sách thì cậu sẽ thích hắn đúng không?
Lúc trước tuy rằng Chử Duyên biết được xu hướng tính dục của mình từ sớm, nhưng cũng chỉ là biết được mà thôi.
Cậu chưa gặp được người mình thích, thậm chí còn chưa nghĩ đến người làm cậu rung động sẽ là người như thế nào.
Nếu Hoắc Kiệu là người xuất hiện ở thế giới ban đầu của cậu, vậy chính cậu sẽ muốn yêu đương cùng Hoắc Kiệu sao?
Đột nhiên Chử Duyên sinh ra một cảm giác muốn tìm tòi nghiên cứu không đầu không đuôi, nhưng cậu chưa nghĩ đến đáp án thì đã bị chính mình lắc đầu hủy bỏ.
Nếu chỉ là một loại giả thiết, nhưng trong cuộc sống thường không có nếu.
Cậu không cần thích người không thích mình đâu.
Chử Duyên nghĩ, bạn trai tương lai của cậu chắc chắn phải là người mình thích, người kia cũng thích mình.
Hơn nữa Hoắc Kiệu là người dự bị cho vị trí bá tổng trong tương lai, chắc chắn tình cảm không phải là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn.
Cả người thanh tỉnh lý trí như Tô Niệm Thanh cũng cảm thấy khổ sở vì sự lạnh nhạt của Hoắc Kiệu, vậy mình dính người như thế, nếu thật sự có người bạn trai như Hoắc Kiệu thì chẳng phải là mỗi ngày đều cảm thấy khổ sở tới mức muốn khóc luôn sao?
Chử Duyên bị chính mình chọc cười.
Cậu lắc đầu, rút ra được kết luận: Cậu có tìm bạn trai thì chắc chắn không nên tìm người như Hoắc Kiệu.
-
Sau khi buổi diễn tập kết thúc, học sinh của các khối đều bị giáo viên chủ nhiệm của lớp mình đuổi theo như diều hâu bắt gà con mà chạy về phòng học.
Lão Lỗ đứng trên bục giảng lải nhải về những điều cần chú ý ở đại hội thể thao ngày mai, kỹ càng tỉ mỉ đến mức kêu mọi người giờ nào thì đến, nhớ mang theo nước, phơi nắng không được thì nhớ bung dù vân vân.
Ông đang ra sức mà giảng, đột nhiên Hoắc Kiệu lười nhác nói một tiếng “Báo cáo” trước cửa phòng học, hấp dẫn được sự chú ý của mọi người dễ như trở bàn tay.
Phòng học lập tức phát ra một tràng âm thanh ủng hộ.
Lão Lỗ bất đắc dĩ vuốt mặt, quá mệt rồi, không muốn thương nữa, “Trai đẹp đúng là lợi hại ha.
Thầy nói nhiều như vậy mà mấy em không chịu đáp lại lời nào, Hoắc Kiệu người ta mới nói hai chữ, đám ranh con các em đã kêu như gặp được người thân.”
Các bạn học đều cười lên không ngừng.
Lão Lỗ cũng cười.
Ông phất tay với Hoắc Kiệu, “Được rồi, Hoắc Kiệu em đi về chỗ ngồi đi.”
Hoắc Kiệu lại đổi đồ thành áo thun trắng như trước.
Hắn rửa mặt, trên sườn mặt còn sót lại một ít bọt nước nhỏ, dường như hương thơm lạnh lẽo trên người hắn đã lặng lẽ trở nên ấm lên một chút, nhưng vẫn nhàn nhạt dễ ngửi.
Chử Duyên sẽ không bủn xỉn sự khích lệ từ chính mình.
Cậu nhân lúc trong phòng còn náo nhiệt mà nhỏ giọng khen Hoắc Kiệu một câu, “Hoắc Kiệu, vừa nãy cậu rất đẹp trai đó!”
“Tôi có lúc nào không đẹp?” Hoắc Kiệu nói.
Chử Duyên hơi ngây người.
Cậu chớp chớp mắt, giơ ngón tay cái lên với Hoắc Kiệu.
“Lúc nào cậu cũng rất đẹp.” Chử Duyên không nói dối về chuyện này, cậu thật lòng mà nói rất thành thật.
Khoé môi của Hoắc Kiệu cong lên.
-
Sau khi tan học về nhà, Chử Duyên lấy điện thoại rồi nhìn thoáng qua.
Sau khi phát hiện mình nhận được một thư mới, cậu có hơi kích động.
Chử Duyên đã chờ thư này thật lâu.
Ngay lúc mở thư ra, thậm chí cậu đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối.
Chỉ thấy trên thư viết:
Ngài Yan thân ái:
Rất vui khi được nhận bài văn của ngài.
Bài văn 《 Đầu hồng hồng, thân trắng trắng, làm thế nào để phân rõ các loại nấm hiệu quả? 》 ngài gửi đã thông qua xét duyệt, chúng tôi đăng trên 《 Tạp chí phân biệt thú vật hàng tuần* 》 ở kỳ thứ 215 của tháng 5 - in ấn định kỳ lần D.
*QT là “Thú Biết tuần san”, hiểu theo từng chữ là: Thú là con thú, thú vật; Biết là riêng rẽ, phân biệt; tuần là 10 ngày (theo Hán Việt); san là báo, tạp chí, xuất bản, in ấn.
Mà “Thú Biết” viết hoa nên chắc đây là tên của cái tạp chí, còn “tuần san” hẳn là tạp chí hàng tuần.
Ghép nghĩa bốn từ lại mà vẫn để nguyên tên thì tui thấy có hơi kì kì (Ghép hai cụm “Phân biệt thú vật” với “Tạp chí hàng tuần” lại á), vậy nên tui sẽ hơi biến tấu một chút ha.
Bài văn của ngài có số tiền nhuận bút tổng cộng là đồng, trước khi kết thúc tuần làm việc này chúng tôi xin đánh số tài khoản ngân hàng mà ngài đã đăng ký trước đó 6552XXXXXXXXXXX3025.
Xin ngài xác nhận tin tức, nếu có sai sót xin hãy sửa chữa kịp thời và gửi một lần nữa.
Chờ mong nhiều bản thảo hơn của ngài, chúc cuộc sống suông sẻ.
Ban biên tập từ 《 Tạp chí phân biệt thú vật hàng tuần 》
“!!!”
Chử Duyên trợn to mắt, cảm thấy vui vẻ khó kiềm chế nổi.
Rốt cuộc cậu đã kiếm được số tiền đầu tiên dựa vào thực lực của bản thân mình rồi!
Cậu rất vui vẻ mà lăn qua lăn lại trên giường, rồi sau đó lại ngồi dậy xác nhận lại thư và tin tức về tài khoản mà cậu đăng ký lần nữa.
Sau khi phát hiện không sai cái gì thì cậu chọn “Tin tức không sai sót, thông qua nghiệm chứng”.
Cậu dẹp điện thoại vào, thầm nghĩ chờ đến khi lấy được tiền nhuận bút thì có thể đi sửa màn hình một chút rồi.
-
Đại hội thể thao diễn ra vào hai ngày thứ năm và thứ sáu, trên cơ bản thì hạng mục cá nhân đều sẽ kết thúc vào buổi sáng thứ sáu, buổi chiều thứ sáng thì còn lại một ít thi đấu tập thể.
Lịch thi đấu chạy 1500m của Chử Duyên là chia ra đấu loại, đấu bán kết với trận chung kết, lần lượt vào buổi sáng thứ năm và buổi sáng thứ sáu đều có thi đấu.
Lúc cậu làm nóng cơ thể, Tiêu Trình Trình vẫn luôn ở bên cạnh cổ vũ cho cậu, thoạt nhìn cậu chàng còn khẩn trương hơn Chử Duyên.
Chử Duyên cười.
Thật ra cậu cũng rất khẩn trương, nhưng cậu vẫn hít một hơi thật sâu, cưỡng ép mình bình tĩnh lại.
Sau khi chờ trọng tài tới, Chử Duyên liền theo những người khác chuẩn bị sẵn sàng trên đường đua.
Chờ đến khi tiếng súng ra lệnh vang lên, mọi người đều xông lên phía trước.
Tổ đội nhỏ của Chử Duyên là tổ A, cũng không biết có phải là vận khí tốt hay không mà tổ này không có học sinh thể dục nào.
Cuối cùng, Chử Duyên đạt được thành tích hạng ba trong tổ đội nhỏ, thuận lợi tiến vào vòng đấu bán kết.
“Làm tốt lắm! Chử Duyên!” Sau khi thi đấu xong, Tiêu Trình Trình kích động mười phần mà xông lên.
Chử Duyên làm tư thế “Yeah” với cậu chàng, môi cậu cong lên làm lộ ra một nụ cười tươi vừa đẹp vừa sáng ngời.
Dưới ánh nắng, màu da của nam sinh trắng đến phát sáng.
Lúc cong môi cười cũng không biết đã làm lay động đôi mắt của bao nhiêu người.
Dương Lưu Thanh không thích Chử Duyên như thế này.
Hắn cảm thấy Chử Duyên nên giống con sâu nhỏ trong cống thoát nước, hèn mọn dơ bẩn, là người nhìn không ra, chứ không nên bị người nhìn chăm chú dưới ánh mặt trời.
Hắn “Hừ” một tiếng.
Lúc đi đến đường đua xếp hàng còn cố tình không né tránh, mạnh mẽ đâm vào bả vai của Chử Duyên.
Chử Duyên bị đâm tới lảo đảo một chút.
Cậu nghi hoặc nhìn lại thì thấy một bóng dáng xa lạ nhưng có hơi quen thuộc.
Cậu khẽ nhíu mày, không nhớ ra được người kia là ai.
Tiêu Trình Trình ở bên đã thở phì phò.
Cậu chàng hô với người nọ, “Dương Lưu Thanh, cậu đâm vào người khác làm gì?”
Lúc này Chử Duyên mới nhớ tới tên của người này, cũng là học sinh trong lớp của bọn họ.
Nam sinh kia làm như không có chuyện gì mà quay đầu lại, hắn có một đôi mắt tam giác ngược, “Tớ đâm người nào, không phải chứ không cản thận chạm vào một chút cũng gọi là đâm à?” Hắn giật nhẹ khoé miệng nhìn về phía Chử Duyên mà cười nhạo, “Quý giá như vậy à?”
“Cậu!” Tiêu Trình Trình tức giận dậm chân.
“Không sao,” Chử Duyên nói với Tiêu Trình Trình.
Cậu rất bình tĩnh nhìn Dương Lưu Thanh, đón nhận ánh mắt mang theo khiêu khích của đối phương.
Ánh mắt của Chử Duyên rất bình tĩnh, biểu tình cũng là không kiêu ngạo không siểm nịnh, lúc nhìn Dương Lưu Thanh lại ngược lại là làm cho Dương Lưu Thanh cảm thấy chính mình trở thành thằng hề nhảy nhót trong mắt đối phương.
Nhận thức này làm Dương Lưu Thanh bất thình lình biến sắc.
Đúng vào lúc này, trọng tài thổi một tiếng huýt sáo.
Dương Lưu Thanh cũng chạy 1500m, nhưng không cùng tổ đội với Chử Duyên.
Hắn oán hận nhìn Chử Duyên rồi đi lên đường đua chuẩn bị.
Chử Duyên hơi nhíu mày.
Cậu xác nhận được hai việc.
Một là, Dương Lưu Thanh không thích cậu.
Hai là, quan hệ giữa Tiêu Trình Trình và Dương Lưu Thanh không tốt.
Chử Duyên nghĩ, không thích mình thì cũng bình thường, lúc cậu tới cũng không được mấy người thích cậu.
Nhưng mà có quan hệ không tốt với Tiêu Trình Trình thì có hơi kì quặc.
Tiêu Trình Trình hào phóng lại rộng rãi, nhân duyên trong lớp từ trước đến nay đều không kém.
Cũng không biết chuyện làm Tiêu Trình Trình không vui lúc trước có quan hệ gì với Dương Lưu Thanh hay không.
Chử Duyên không để người không liên quan ảnh hưởng đến cảm xúc của mình quá nhiều.
Cậu nghe được thuyết minh thi đấu nhảy cao thì lập tức thấy hứng thú.
Cậu giữ chặt Tiêu Trình Trình đang rầu rĩ không vui, “Chúng ta đi xem Hoắc Kiệu thi đấu nhảy cao đi!”
Tiêu Trình Trình vừa nghe cũng thấy rất mong chờ, cậu chàng vội vàng tiếp đón Chử Duyên, “Đi đi! Chúng ta đi nhanh đi!”
Bọn họ còn chưa tới nới thi đấu thì đã nghĩ thấy “Hoắc Kiệu cố lên! Hoắc Kiệu cố lên!” hết đợt này tới đợt khác.
Hai người nhanh chân chạy tới.
Sân bên cạnh nơi nhảy cao có rất nhiều người vây quanh, hai người vất vả lắm mới tìm được chỗ có thể thấy nơi thi đấu.
Nghe những câu cố lên đinh tai nhức óc ở bên cạnh, Chử Duyên hơi ngây người, thầm nghĩ Hoắc Kiệu được hoan nghênh thật.
Rõ ràng cậu thấy có rất nhiều người không phải học sinh trong lớp bọn họ cũng tới nói cố lên với Hoắc Kiệu, nữ sinh đứng trước cậu còn cầm cái bảng phản đối chụp trên sân.
Hoắc Kiệu đã nhảy qua một lần, đang chuẩn bị nhảy lần thứ hai.
Hắn mặc áo thun trắng cùng quần thể thao màu xanh lam nhạt, thân cao chân dài, chỉ chạy lấy đà rất nhẹ nhàng mà cả người đã nhảy lên giống như con chú chim, dễ như trở bàn tay mà lướt qua thanh chắn rồi sau đó vững vàng dừng lại trên mặt đất.
Khi bay lên không, áo thun trắng của hắn bị nhấc lên vì động tác đó, làm lộ ra một đoạn eo vừa nhỏ gầy lại vừa có cơ bụng rõ ràng.
Đám người “Ồ quao” một tiếng, nghe thấy thầy làm trọng tài báo thành tích rồi sau đó lớn tiếng hoan hô.
“Hoắc Kiệu, đứng nhất! Hoắc Kiệu, đứng nhất!”
Không biết là ai đi đầu hô một câu, mọi người liền sôi nổi hô theo.
“Hoá ra Hoắc Kiệu được hạng nhất.” Chử Duyên chớp chớp mắt, thầm nghĩ thật lợi hại.
Cậu cũng “Ồ quao” một tiếng trong lòng.
Không biết vì cái gì, đoạn eo nhỏ gầy của Hoắc Kiệu thoáng qua trước mắt cậu, làm cậu không khỏi có hơi mặt đỏ tai hồng.
Chử Duyên hơi buồn rầu mà nghĩ, “Eo của nam sinh khác đều đẹp như vậy sao?”
Cậu lại nghĩ, có cơ bụng thật đẹp trai, lúc nào đó cậu cũng có thể luyện ra nhỉ.
.