Nhưng “ra cung” trong miệng Vân Hề, chính là muốn rời khỏi kinh thành đi tìm Tử Ngọc Trúc.
Nàng cũng không biết mất bao lâu mới tìm thấy, nhưng khẳng định là không thể tìm được trong khoảng thời gian ngắn.
Sự kích động và điên cuồng khi fan girl nhìn thấy nam thần đời mình đã dần biến mất.
Sau khi bình tĩnh lại, Vân Hề nghiêm túc suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của bản thân và hành trình kế tiếp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại, thân phận Mỹ nhân sẽ mang lại phiền phức cho nàng, không có tự do, còn liên tiếp rước lấy hãm hại, bị người đe dọa.
Tuy rằng Lục Tu Trưng làm người chán ghét, nhưng có một câu hắn nói không sai. Việc này hôm nay sẽ không chỉ có một lần, những người đó làm một lần không thành công, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, thẳng cho đến khi chết nàng mới thôi.
Nàng có thể cảnh giác, nhưng ai tới che chở đệ đệ còn nhỏ ở nhà họ Văn?
An Lăng Yến có thể sử dụng đệ đệ uy hiếp nàng một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…
Nàng là fan cuồng, nhưng không phải loại mê muội.
Có thể thường xuyên nhìn thấy hắn, thưởng thức dung mạo tuyệt thế của hắn, đương nhiên là vui vẻ, nhưng nàng không thể sa vào trong đó, không thể tự kềm chế.
Vân Hề càng nghĩ, tâm trạng càng bực bội.
Trời biết, nàng vô cùng chán ghét cuộc sống như chim Hoàng Yến, bị giam trong lồng, mất hết tự do.
Kiếp trước, không phải không có người muốn làm kim chủ của nàng, nhưng nàng khinh ra mặt, không để ý tới.
Nếu không phải hắn có mặt ở đây, nàng đã sớm bay khỏi nơi này.
Trong lòng sốt ruột, cho nên trong lúc nhất thời quên mất nội quy trong cung có bao nhiêu nghiêm ngặt, có chút lời nói, đặt ở đáy lòng là được, không thể mở miệng nói ra.
“Không phải, thần thiếp muốn rời khỏi nơi này, không muốn làm Mỹ nhân, lúc trước thần thiếp vào cung là bởi vì nhà họ Nhà họ Vân dùng tương lai đệ đệ ép thần thiếp, nếu có thể lựa chọn, thần thiếp cũng không muốn vào cung.”
Biểu tình của Vân Hề có chút cô đơn, đúng thật là cho tới nay nguyên chủ đều bài xích vào cung.
Đế Vô Thích trong lòng chấn động, từ trước đến nay bình tĩnh lạnh nhạt, trên gương mặt cũng xuất hiện nhè nhẹ vết rách.
Con ngươi đen nhánh giống như bầu trời đêm vào Đông, mang theo dày đặc khí lạnh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn biết, không phải tất cả mọi người nguyện ý ở lại thâm cung, chỉ là hắn không ngờ nàng cũng cất giấu tâm tư như thế.
“Cho nên, ngươi không tranh không đoạt, không cầu thân phận địa vị, là muốn một ngày nào đó có thể rời khỏi nơi đây! Ở trước mặt trẫm lần lượt giả vờ ngoan ngoãn, tạo niềm vui cho trẫm, cũng là vì có thể khiến trẫm gật đầu cho phép ngươi rời đi!”
Nàng can đảm lắm, lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám nói ra!
Đừng nói là hắn sẽ không cho phép nàng rời đi, dù là nguyện ý thả nàng đi, thì dựa vào dung mạo của nàng, nếu ra cung, không có hắn che chở, ai có thể có đủ năng lực bảo vệ được nàng?
Cho nên, ở bên cạnh hắn, ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao?
“Nếu nhà họ Vân đưa ngươi vào cung, ngươi phải cố gắng hoàn thành thân phân quân cờ của mình, mà không phải sinh ra tâm tư không nên có.”
Đế Vô Thích chân dài một bước, tiến lên phía trước, trực tiếp giơ tay nắm gương mặt mềm ấm của nàng, làm con ngươi trong suốt sạch sẽ kia nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng sức lực lại rất nhẹ, như là sợ làm nàng đau.
“Ngươi nghe rõ cho trẫm, ngươi qua đêm ở Điện Huyền Long, trên người đã sớm dính ấn ký của Đế Vô Thích trẫm, trẫm thật muốn nhìn xem, trong tam quốc, ai có gan chó dám động vào ngươi.”
Thái độ khí phách mạnh bạo, thế mạnh như bão táp, nói rõ ràng từng chữ một, không có khả năng Vân Hề nghe không rõ.
Cho dù nàng không qua đêm ở Điện Huyền Long, nhưng chỉ cần nàng vào cung, ở trong mắt người khác, nàng chính là nữ nhân của Đế Vô Thích.
Dù Hoàng đế không sủng, thì nữ nhân kia cũng phải ở trong cung, sống cô độc đến già, căn bản sẽ không có cơ hội ra ngoài.
Chẳng qua hắn nói cho nàng một sự thật mà tất cả mọi người biết đến, nàng nghĩ, đời này cũng đừng mong thành công có cơ hội “du lịch giang hồ”.
Vân Hề cũng không đến mức tức giận, có câu “lời thật mất lòng”, nàng không phải người không hiểu đạo lý, ngược lại rất tỉnh táo, hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.
Hôm nay, dù là thay đổi thành người khác, cũng không có khả năng thả nàng rời đi.
Hết chương 58