Tay nhỏ của Vân Hề âm thầm nắm chặt dưới chăn gấm, nàng tựa hồ có thể nghe được âm thanh rên rĩ vì đau đớn của chàng ấy.
Không được, quá chậm, hiện tại tiến độ quá chậm, phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn mới được.
Còn phải mau mau nghĩ cách ra cung.
Ra không được, có cách giải quyết cũng đều là uổng phí.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hiện tại, với thân phận này của nàng mà muốn thoát khỏi thâm cung đi ra ngoài, dường như so lên trời còn khó.
Vân Hề phát hiện nàng còn chưa có bắt đầu đi tìm Tử Ngọc Trúc, thì trước mặt đã có một vấn đề khó giải.
Thật là làm người đau đầu.
Vân Hề trở lại phòng đã bắt đầu tu luyện, trừ bỏ ăn cơm cùng ngủ, thời gian còn lại nàng đều dồn toàn bộ tinh thần sức lực đặt vào tu luyện nội lực, tăng mạnh tu vi và học kiếm pháp.
Nhưng nơi này là nơi nào, là nơi không ngừng diễn ra cảnh hỗn loạn thị phi, là hậu cung.
Cũng không phải nàng ngoan ngoãn ở trong địa bàn của mình sẽ không bị người khác đến tìm phiền toái.
Thái độ và biểu hiện của nàng ở cung yến sinh thần, cùng với sự yêu thương của Đế Vô Thích đối với nàng, đã làm nàng trở thành cái đinh trong mắt của thật nhiều người.
Thái phi nương nương nghẹn mấy ngày nay, chung quy cũng không thể nhịn xuống.
“Vân mỹ nhân, Thái phi nương nương mời người qua uống trà.”
Lúc cung yến Thái phi An Lăng Yến đã nhìn mình không vừa mắt, Vân Hề cảm thấy bà già phù thủy kia mời mình đến sẽ không có chuyện gì tốt, phản ứng đầu tiên đương nhiên là muốn cự tuyệt.
“Thân thể của ta không thoải mái, có lẽ là đi không được, còn mời vị cô cô này bẩm báo Thái phi, đợi thân thể ta tốt lên sẽ đến thăm hỏi Thái phi nương nương sau.”
“Không biết Vân mỹ nhân bị bệnh gì? Như thế nào chưa mời ngự y?” Tử Anh không vội không chậm mà hỏi.
Trong hậu cung, có thể sống sót còn được Thái phi tin tưởng trọng dụng, sao có thể bị một hai câu của Vân Hề lừa dối được.
Vân Hề chống đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, một bộ nũng nịu người đẹp bệnh: “Lá gan của ta rất nhỏ, chỉ cần bị kinh hách sẽ kích phát bệnh tim, mới nãy ta vừa nghe nói Thái phi nương nương muốn gặp ta, tim của ta đã bị dọa đến phát tác. Bệnh này là từ trong bụng mẹ bệnh ra, ngự y cũng trị không hết.”
Nàng nói như vậy cũng không xem như gạt người, bởi vì nguyên chủ đúng thật là có bệnh tim, chỉ là sau khi Vân Hề tới chưa từng phát tác qua.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tử Anh cô cô trên mặt lại treo lên nụ cười, dịu dàng nói: “Thái phi nương nương tính tình thật sự rất dịu dàng, mở lòng với hạ nhân, có tấm lòng Bồ Tát, có phải Vân mỹ nhân hiểu lầm gì rồi hay không?”
Vân Hề thật sự muốn ả ta vuốt chính lương tâm lặp lại lần nữa.
Nhưng trên mặt vẫn là tiếp tục diễn với nàng ta: “Là lá gan của ta quá nhỏ, không liên quan gì đến Thái phi, ta vừa nghe đến hai chữ Thái phi thì nhớ tới mấy ngày trước Thái phi nương nương muốn đánh ta, chỉ nghĩ thôi ngực ta đã càng đau thêm.”
Trà của mụ già phù thủy này nàng cũng không dám uống.
Vân Hề tay nhỏ chống ngực, mày bởi vì đau đớn mà nhíu lại với nhau: “Ấy dà, đau đến không thể hô hấp.”
Tử Anh chỉ có thể dựa theo Thái phi căn dặn, ra đòn sát thủ cuối cùng: “Vân mỹ nhân tiến cung lâu như vậy, chẳng lẽ không nhớ đệ đệ của mình sao?”
“Đệ đệ?”
Trong đầu Vân Hề xuất hiện ký ức về em trai của nguyên chủ.
Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn không nghĩ về chuyện nhà họ Vân, cũng xem nhẹ một ít ký ức về nhà họ Văn.
Hiện tại mới nhớ tới, nguyên chủ đúng thật là có một người em trai đã tám tuổi, sau khi cha mẹ chết, em trai và nguyên chủ đều bị chủ nhân dòng họ Văn nhận nuôi.
Tình chị em rất sâu đậm, nguyên chủ đồng ý tiến cung làm quân cờ cho nhà họ Văn, dùng sắc đẹp của nàng tới tranh sủng, cũng là vì chủ nhân dòng họ đồng ý sẽ chăm sóc em trai của nguyên chủ.
Nếu Vân Hề kế thừa thân phận của nguyên chủ, thân là chị gái cũng không thể bỏ mặc em trai sống chết.
“Như thế nào? Chẳng lẽ Thái phi nương nương cũng mời đệ đệ của ta đến uống trà?”
Tử Anh đến gần vài bước, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Thái phi nương nương nói, nếu Vân mỹ nhân không đến uống chén trà này, vậy có lẽ trên đời này sẽ không nhất định còn gặp lại đệ đệ của người.”
Hết chương 48