Long Tử suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng.
【Ma Chú này trừ bỏ giải trừ, còn có thể nghĩ cách tiến hành áp chế. Tuy không thể hoàn toàn giải trừ, nhưng hẳn là có thể ngăn chặn cơn đau đớn khi nó phát tác, cũng làm chậm lại tốc độ phát triển của Ma Chú. 】
“Vậy ngươi mau nói cho ta biết biện pháp đi, nên làm như thế nào?” Vân Hề phảng phất đã quên Đế Vô Thích mở miệng uy hiếp mình.
【lúc này ta còn chưa nghĩ ra được biện pháp nào, ngươi chờ ta hai ngày, ta lẻn vào biển sâu Long Cung tìm kiếm thử, xem có quyển sách nào liên quan đến Ma Chú hay không?! 】
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Long Tử nguyện ý giúp mình nghĩ cách, Vân Hề vô cùng vui vẻ, nói tiếng cảm ơn, lại nhịn không được xoay người từ trong chăn ló đầu ra trộm ngắm Đế Vô Thích.
Chỉ tiếc đèn cung đình không biết khi nào đều tắt hết, cái gì nàng cũng nhìn không thấy. Cũng không biết hiện tại hắn thế nào rồi, đợt trước nhìn hắn rất là đau khổ, nhưng hắn lại gắt gao chống chọi, ngay cả một tiếng rên cũng không có.
Đế Vô Thích nằm trên giường chờ cơn đau hòa hoãn dần, xoa xoa đầu đau muốn nổ tung, lại là một đêm không ngủ.
Lúc lên triều, bước chân xoay một chút, ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua phía giường mềm kia, lại thấy tiểu cô nương cuộc tròn thành một cục bột, lộ ra gương mặt đỏ hồng có chút dị thường, hàng mi lá liễu đều nhắn nhíu lại, cái trán đổ mồ hôi mỏng, cánh môi hơi hơi phát run.
Bộ dáng đáng thương đến cực điểm, giống một con mèo nhỏ bị thương.
Đế Vô Thích ý thức được tình huống này của nàng không quá thích hợp, đi nhanh qua, giơ tay chạm nhẹ vào trán của nàng, nhiệt độ vượt mức bình thường.
“Tịch Thiện, tuyên ngự y, kêu Huyền Long Vệ khiêng tới.”
Tịch Thiện vẫn luôn chờ ở ngoài điện, nghe được tiếng nói từ trong điện vọng ra, giật mình ngạc nhiên.
Ngự y?
Không phải vị này ghét nhất là ngự y sao?
Còn kêu Huyền Long Vệ khiêng tới, đây là có bao nhiêu gấp gáp nha.
Nhưng tâm tư của chủ tử nơi nào một nô tài như ông có thể nghi ngờ.
Vân Hề là bị Đế Vô Thích đánh thức, choáng choáng váng váng nghe Đế Vô Thích nói muốn tìm ngự y xem bệnh cho nàng, cư nhiên còn nhớ rõ muốn thay hắn giữ kín bí mật thị tẩm giả.
“Bệ hạ, không thể làm ngự y tiến vào, sẽ bị phát hiện.”
“Phát hiện cái gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phát hiện thị tẩm là giả, sẽ gây thêm phiền toái cho ngài.”
Đế Vô Thích không nghĩ tới, nàng sắp bị nướng chín rồi mà còn sợ gây phiền toái cho hắn, ôm cả người lẫn chăn, đi nhanh tới long sàng, bỏ người cùng chăn xuống.
Huyền Long Vệ tuân lệnh, thực mau đã khiêng ngự y tới.
“Bệ hạ, ngài cảm thấy nơi nào không thoải mái?” Ngự y bị Huyền Long Vệ khiêng một đường, lúc này đi đường còn có chút lắc lư.
“Không phải trẫm, là nàng.”
Lão ngự y tầm mắt đi theo hướng ngón tay kia nhìn qua, chỉ thấy có một vị cô nương ngồi trên long sàng, lông mi buông xuống, sắc mặt đỏ hồng dị thường, lộ ra tình trạng bị bệnh.
“Không biết vị tiểu chủ tử này nơi nào không thoải mái?”
Vân Hề biết bản thân bị bệnh, cũng không ngượng ngùng, đưa móng heo của mình trưng bày ra trước mặt ngự y: “Tay đau, đầu cũng choáng váng.”
Lão ngự y cả đời kiến thức qua vô số chứng bệnh cùng bệnh hiếm gặp, còn xem như trấn định.
Nhưng trong lòng Tịch Thiện đã một trận sóng to gió lớn, trộm nhìn thoáng qua Đế Vô Thích, đừng nói là tay của Vân mỹ nhân bị vị này làm hại đó nha? Tính tình vị này là có chút kỳ lạ thiệt, nhưng không đến mức thái như vậy đi.
Lúc này, tầm mắt của Đế Vô Thích đặt ở trên tay móng heo của Vân Hề, không có tâm tư chú ý ánh mắt hoài nghi hắn là thái của Tịch Thiện.
Đêm qua chỉ sưng đỏ đôi chút, tình huống hiện tại giống như càng nghiêm trọng so với trước đó, mu bàn tay còn nhú ra mụn nước.
“Tiểu chủ tử bị cái gì làm phỏng vậy?” Lão ngự y nhìn thấy vết thương trên tay Vân Hề, cẩn thận hỏi.
Vân Hề lắc lắc đầu: “Không phải bị phỏng, là không cẩn thận trúng độc.”
Hết chương 23