Diêu Nhất Lâm bị hai anh em Lương gia liên tiếp chống đối, cười cũng cười không nổi nữa.
Đây đều là loại người gì vậy chứ!
Trong tài liệu tra được, Lương Nguyệt Ninh chỉ là một cô nhóc hướng nội có chứng tự bế, Diêu Nhất Lâm nghĩ cũng đơn giản, chỉ cần đem người mang ra gặp mặt, nói rõ ràng mối quan hệ, vậy thì chắc chắn quan hệ giữa bọn họ có thể sẽ được cô bé hòa tan đi chút ít.
Có Lương Nguyệt Ninh trong tay rồi, Lương Quyết Thành chẳng phải cũng sẽ nắm được dễ dàng sao.
Không nghĩ tới con nhóc này lại cảnh giác như vậy.
Căn bản là không chịu đi.
Trò cười trước cổng trường này chỉ diễn ra trong vòng mấy phút, sau đó Diêu Nhất Lâm liền không nhịn được lên xe rời đi.
Lương Nguyệt Ninh chỉ biết là người này có chút vi diệu. Nhìn qua thì không phải người tốt lành gì thế nhưng còn chưa bắt được mình đã theo đồng bọn lên xe trở về nhà rồi.
Cửa kính ô tô của Diêu Nhất Lâm bị gõ vang.
“Chị Diêu.”
Nữ sinh đứng ở bên ngoài hơi khom lưng, bề người rất xinh đẹp, đang mím môi cười.
Có chút quen mắt.
Diêu Nhất Lâm nghĩ ngợi: “… Cô là Tiễn gia, Tiễn Mân Văn?”
“Là em, chị Diêu.” Tiễn Mân Văn thanh nhã nói, “Mới nãy hình như là chị tìm con gái nhỏ của Lương gia nói chuyện phải không, chị quen em ấy ạ?”
Diêu Nhất Lâm bỗng nghĩ tới, Tiễn Mân Văn là chị gái của Tiễn Ý Ý, vô luận là quan hệ như thế nào thì Lương Nguyệt Ninh khẳng định cũng sẽ không từ chối cô chị gái này của Tiễn gia đi.
“Phải.” Diêu Nhất Lâm vén vén tóc, “Xem như là một cô em gái khác đi.”
Tiễn Mân Văn cười tủm tỉm, “Là vậy sao, thảo nào mà chị Diêu lại tới tìm em ấy.”
“Không quấy rầy chị nữa.” Tiễn Mân Văn nhường ra một bước, “Em về trước nhé.”
Tiễn Mân Văn chào hỏi Diêu Nhất Lâm xong, rũ mắt nghĩ ngợi cảm thấy có chút không đúng.
Trước đây cô ta nghe nói người của Diêu gia tới tìm Diêu Nhất Nam còn giống như là đã nói gì đó với Tiễn Ý Ý. Lúc ấy cô ta còn hoài nghi có phải Diêu gia muốn đáp lên quan hệ với Tiễn Ý Ý hay không. Thế nhưng cô đã có người bạn trai Lương Quyết Thành kia rồi, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Không nghĩ tới nhanh như vậy mà người của Diêu gia đã tới gặp đứa con gái kia của Lương gia.
Chẳng lẽ Diêu gia muốn từ một bên động thủ để Diêu Nhất Nam có thể ở cùng Tiễn Ý Ý?
Thật là… khiến người ta khó chịu.
Nếu như có thể trực tiếp cắt đứt mối quan hệ của bọn họ thì thật tốt.
Nhưng làm cách nào đây?
Rất lâu rồi cô ta không có liên lạc gì với Diêu Nhất Nam, ngay cả Lệ Tuần mà cô ta cho rằng mình có quan hệ rất tốt, lần trước sinh nhật cô cậu ta cũng không tới. Cô ta thực sự là không biết nên nhờ ai giúp đây.
Trực tiếp tìm tới cửa, Diêu Nhất Nam có phản ứng lại cô ta hay không?
Nếu như nói trước đây cô ta cảm thấy quan hệ giữa mình với Diêu Nhất Nam coi như không tệ thì bây giờ cũng chỉ có thể nói là thâm thù coi như không tệ.
Trực tiếp tìm tới cửa thì vần phải cần một lý do hợp lý.
Lúc nghỉ trưa, Tiễn Mân Văn thừa dịp Diêu Nhất Nam đi lòng vòng ở đằng sau, liền đem hắn ngăn lại.
“Diêu Nhất Nam.”
“Tránh ra.”
Ánh mắt Diêu Nhất Nam cũng không buồn nâng lên, trực tiếp đẩy cô ta sang một bên.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, rất quan trọng. Cậu có biết ngày hôm qua chị gái cậu đã tới tìm đứa con gái kia của Lương gia không!”
Diêu Nhất Nam dừng chân.
Chị hắn đi tìm Lương Nguyệt Ninh?
Cho dù hắn chưa từng tiếp xúc qua với nha đầu kia, thế nhưng từ tư liệu cũng đủ để biết tiểu nha đầu đó bởi vì chịu quá nhiều thiệt thòi từ cha dượng mà tính cách vẫn luôn hướng nội, thậm chí là tự bế, không thích cùng người khác nói chuyện, lá gan cũng vô cùng nhỏ.
Diêu Nhất Lâm tự tìm tới cửa, tám phần là sẽ dọa đến cô nhóc đó.
Ngẫm lại thì cũng chẳng có quan hệ gì với hắn cả. Đó là em gái của Lương Quyết Thành, cũng không phải em gái hắn, hắn cũng chẳng cần thiết phản bận tâm đến Lương Nguyệt Ninh làm gì.
Diêu Nhất Nam không biết mình vì lí do gì mà theo Tiễn Mân Văn đi tới góc khuất của tòa nhà dạy học.
Chỗ này không có người nào tới.
Mà cho dù là có người thì cũng không có ai chú ý tới Tiễn Mân Văn đang đeo khẩu trang.
Thanh danh của cô ta ở trong trường học không tốt lắm.
Chủ yếu là vì chuyện trước kia nháo với Tiễn Ý Ý, mà cô lại làm quá tuyệt cho nên đi qua đi lại cũng không có học sinh nào nguyện ý đi gần cô ta.
Cũng đã hơn nửa năm nay cô ta với Tiễn Ý Ý nước sông không phạm nước giếng, chưa làm ra loại chuyện ầm ĩ gì cho nên thời gian dài cũng không có ai nhớ rõ quá khứ của cô ta nữa, cho nên bây giờ cô ta mới miễn cưỡng trở thành một học sinh bình thường ở trong trường.
Nếu như biết cô ta đứng chung một chỗ với Diêu Nhất Nam, phỏng chừng lại có người muốn nói nhảm cho mà xem.
May mắn là bây giờ những người học ở tòa nhà này đều đã là học sinh năm cuối, tất cả đều đang bận chuyện của mình, không có bao nhiêu người sẽ phân tâm đi quản chuyện của người khác cả.
“Nếu như các người muốn đáp lên quan hệ với cô gái kia của Lương gia, tôi có thể giúp một tay.”
Tiễn Mân Văn mỉm cười: “Bạn học Diêu, chúng ta cũng coi như là bạn bè đi, nếu như cậu có gì cần tôi giúp thì chỉ cần mở miệng là được.”
Diêu Nhất Nam cười lạnh: “Sao tôi không biết từ bao giờ hai chúng ta đã là bạn bè rồi? Cô đừng có không dưng lại nhận vơ như thế.”
“… Các người muốn để gặp mặt nói chuyện với Lương Nguyệt Ninh có đúng không.” Tiễn Mân Văn bị chửi cũng chỉ thờ ơ, trước đó cô ta bị chửi cũng không ít đâu, “Cô ta rất cảnh giác, nếu không quen biết các người nhất định sẽ không đồng ý gặp mặt đâu.”
Đương nhiên là Diêu Nhất Nam biết chị gái mình tìm Lương Nguyệt Ninh để làm gì, nhất định là muốn thông qua tiểu nha đầu này thuyết phục được Lương Quyết Thành đi. Từ đầu tới giờ hắn cũng biết Lương Quyết Thành căn bản không để ý tới Diêu gia, chỉ có cha với chị gái hắn cứ một mực không tin, nhất định muốn tới thử một chút.
Hiện tại thì tốt rồi, nhục nhã cả đường.
Diêu Nhất Nam vô cùng tức giận.
Hắn cũng không biết chính xác là mình đang giận cái gì, thế nhưng là hành vi của chị gái hắn, hắn thực sự không còn lời nào để nói.
Quan hệ của Tiễn Mân Văn và Tiễn Ý Ý có thể dùng một câu "không ưa gì nhau" để hình dung, vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ, dám nói ra loại lời này.
“Cậu nghĩ là tôi giúp cậu không công sao?” Tiễn Mân Văn cũng không nóng nảy, “Tôi cũng có chuyện muốn nhờ sự trợ giúp của cậu, chúng ta song phương hợp tác đạt được mục đích của mình, thế nào?”
Diêu Nhất Nam bình tĩnh nhìn cô ta.
Nữ sinh trước mặt này, hắn nhìn nhiều một chút cũng thấy ghê tởm.
Lương Nguyệt Ninh vừa ra khỏi cổng trường liền bị người cản lại.
Lúc này không phải là một người xa lạ nữa, là là người mà cô bé biết.
Tiễn Mân Văn.
Chị gái của Tiễn Ý Ý.
Cô bé không biết nhiều chuyện của Tiễn gia cho lắm, chỉ nghe nói quan hệ của Tiễn Ý Ý và Tiễn Mân Văn không tốt. Ở trong Tiễn gia, Tiễn Ý Ý có liên hệ nhiều nhất chính là lão gia tử và tiểu thúc, cha mẹ cùng với người chị gái kia, cơ hồ là không hề tồn tại trong lòng cô.
Người này tại sao lại tìm đến mình chứ?
“Ninh Ninh, chị là chị gái của Ý Ý, chắc là em cũng biết, chị cũng biết em là em gái của bạn trai Ý Ý đấy.”
Người không hiểu rõ Tiễn Mân Văn, vào lần đầu tiên gặp cô ta đều sẽ có một ấn tượng tốt.
Khí chất của Tiễn Mân Văn lớn lên rất ổn, cũng dễ dàng nhận được hảo cảm của người khác.
Dùng ở trêи người Lương Nguyệt Ninh, cũng coi như có một chút hiệu quả.
Nhưng một chút hiệu quả đó dùng ở trêи Lương Nguyệt Ninh đã biết tình huống quan hệ của cô ta với Tiễn Ý Ý không tốt, trực tiếp miễn dịch.
“Chị có chuyện gì sao?”
Lương Nguyệt Ninh lấy điện thoại ra.
“Chị tìm anh hai, hay là tìm chị Ý Ý?”
“Không phải.” Sắc mặt Tiễn Mân Văn khẽ biến, “Chị tới tìm em.”
“Ninh Ninh, có một vài chuyện có lẽ em không biết, anh trai với chị Ý Ý vì muốn bảo vệ em mà đã giấu em một vài chuyện, em có muốn biết không?”
Tiễn Mân Văn nói.
Lương Nguyệt Ninh rũ con mắt.
“A, nếu bọn họ không muốn để em biết thì em không biết là được.”
“Nhưng nếu bọn họ vì em mà ở phía sau gánh chịu một ít tổn hại thì sao?”
Tiễn Mân Văn nhìn chằm chằm cô bé: “Em sẽ mặc kệ?”
Lương Nguyệt Ninh trầm mặc không nói.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, em là em gái của Lương Quyết Thành, chị lại là chị gái của Ý Ý, chúng ta đều là người một nhà, em cũng có thể gọi chị là chị. Chị chẳng qua là nghĩ nên nói cho em biết một số chuyện mà thôi, miễn cho em gái chị lại gạt em làm một chút việc không nên làm.”
Tiễn Mân Văn nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng đều là người một nhà, Ninh Ninh, em theo chị cùng ăn một bữa cơm, chị sẽ nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra.”
Lương Nguyệt Ninh trầm mặc thật lâu sau, chậm rãi gật đầu.
Cô bé theo lên xe của Tiễn Mân Văn.
Xe chở hai người tầm mười phút, tới một khách sạn gần đó.
Vẫn là khách sạn Lan Đình kia.
Lúc này người ngồi trong phòng tương đối nhiều.
Diêu Viễn, Diêu Nhất Lâm, còn có cả Diêu Nhất Nam, cả ba người đều ở đây.
Tiễn Mân Văn đẩy cửa ra.
“Ninh Ninh, vào đi.”
Ba người Diêu gia còn đang nói nhỏ gì đó, không nghĩ tới Tiễn Mân Văn lại thực sự mang được người tới.
Tinh thần bọn họ chấn động.
Mà sắc mặt của Lương Nguyệt Ninh lại hốt hoảng.
“Chị Tiễn, chị có ý gì? Vì sao còn có người khác ở đây?”
Tiễn Mân Văn không phản ứng lại cô bé, chỉ là gật gật đầu đối với Diêu Viễn: “Chú Diêu, dựa theo hứa hẹn, cháu đã hoàn thành việc cần làm, như vậy thì cam kết của ngài…”
“Yên tâm.” Diêu Viễn gật đầu, “Ta sẽ làm được.”
“Cám ơn ngài.”
Tiễn Mân Văn biết tiếp theo không phải là chuyện của cô ta.
Tác dụng suy nhất của cô ta ở trong chuyện này chính là lợi dụng thân phận chị gái của Tiễn Ý Ý, đem Lương Nguyệt Ninh có lòng cảnh giác cao lừa tới mà thôi.
Về phần người của Diêu gia muốn làm gì thì không thuộc phạm vi của cô ta.
Chắc cũng sẽ không đến mức đối với một tiểu nha đầu tuổi làm gì đó.
Tiễn Mân Văn lui ra ngoài, đồng thời đem cửa đóng lại.
Lương Nguyệt Ninh dùng sức vặn cửa, thế nhưng vặn thế nào cũng không ra.
Đây là lần trước bọn họ ăn quả đắng từ trêи người Lương Quyết Thành học được.
Không thể để cho người chạy mất, lưu lại, mặc kệ đối phương có cảm giác như thế nào, cứ từ từ nói chuyện đã.
“Ninh Ninh, đói bụng không, trước ăn cơm đã, ăn xong chúng ta lại nói chuyện.”
Lương Nguyệt Ninh nhăn mặt.
Cô bé cùng với Lương Quyết Thành lớn lên rất giống nhau, chẳng qua là bộ dáng ôn nhu hơn nhiều so với người anh trai kia, cũng càng giống mẹ Lương hơn. Ngày thường nhìn qua vô cùng mềm mại, khiến cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy cô bé chính là một tiểu loli manh manh mềm mềm.
Khuôn mặt hiện tại của cô bé, nhìn qua có một loại khí chất giống như của Lương Quyết Thành.
Lương Nguyệt Ninh lấy điện thoại di động ra.
“Đừng nghịch, chị biết em thích bảo cảnh sát, phòng này đã chặn hết tín hiệu rồi. Ngoan, đừng làm loạn nữa, ngồi xuống đây nói chuyện với chúng ta một chút.”
Diêu Nhất Lâm cười tủm tỉm.
“Ninh Ninh, chị tìm em tới đây thật sự là có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Diêu Nhất Lâm lấy ra một phần tư liệu đưa cho Lương Nguyệt Ninh.
“Em là em gái của chị.”
Lương Nguyệt Ninh không nhận, chỉ là dùng một loại ánh mắt khiến cho người ta xem không hiểu đảo qua ba người Diêu gia.
Diêu Viễn biết, tiểu cô nương là đang sợ hãi, tám phần là sẽ không ăn bữa cơm này, đơn giản buông đũa, đứng dậy.
“Ninh Ninh, ta là cha của con.”
Hắn giang rộng hai tay.
“Xin lỗi, nhiều năm như vậy không tìm được ba mẹ con con, đã làm cho con phải chịu khổ rồi.”
“Bất quá không có việc gì cả, hiện tại cha đã tìm được con, về sau sẽ không để cho con chịu khổ nữa.”
Nói đến chỗ cảm động, khóe mắt Diêu Viễn thậm chí còn nặn ra một giọt nước mắt.
Lương Nguyệt Ninh trầm mặc một lát.
“Ông nói, ông là cha ruột của tôi?”
Hai mắt Diêu Viễn sáng lên.
Nhìn một cái liền thấy rõ, tiểu nha đầu này so với tiểu tử kia nghe lời hơn nhiều. Này không phải là đang dao động sao?
“Đúng vậy, cha là cha ruột của con!!!”
Lời của Diêu Viễn còn chưa dứt, Lương Nguyệt Ninh đã phản thủ cầm lấy cái đĩa đồ ăn nóng hôi hổi ở trêи bản, hung hăng đập tới trêи đầu Diêu Viễn đang muốn đi tới ôm mình.
Thức ăn nóng cùng mảnh gốm sứ vỡ ra hòa lẫn với máu, kèm theo tiếng thét thống khổ của Diêu Viễn.
Khóe miệng Lương Nguyệt Ninh cong lên một độ cong quỷ dị.
Cô bé thong thả nói ra: “Cảm ơn sự xuất hiện của ông, đã khiến tuổi thơ của tôi trở nên thật kinh khủng.”