Năm thứ năm sau khi ta và Triệu Diễn thành hôn, thiết kỵ Tề quốc đã tiêu diệt Bắc cảnh.
Khi Bắc cảnh vương bị áp giải đến kinh, chỉ còn thoi thóp, nghe nói nhãn cầu của ông ta đã bị người ta móc ra.
Lần này do Chu Tự làm thống soái, Triệu Diễn làm quân sư.
Họ còn tìm tung tích của Tang Lạc Lạc, kết quả biết được, năm thứ hai sau khi nàng xuất giá, đã bị Bắc cảnh vương khi đó vẫn còn là hoàng tử hành hạ đến chết.
Việc đầu tiên Triệu Diễn làm sau khi trở về phủ công chúa, chính là đưa Hằng Nhi vào cung ở tạm.“Này, có ai làm cha như chàng không?”
“Có thằng bé ở đây, không tiện.”
“Chàng chàng chàng.”
Ta không nói nên lời, bởi vì Triệu Diễn đã chặn miệng ta.
Khi tình đến nồng, Triệu Diễn dụ dỗ bên tai ta:
“Công chúa, hiện tại quốc thái dân an, không bằng ta từ quan, đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi.”
“Thế Hằng Nhi thì sao?”
“Nó không phải đang ở trong cung sao?”
“Nhưng mà nó mới ba tuổi thôi.”
“Sắp vào hạ rồi, chúng ta có thể đến Giang Nam ngắm hoa sen hái sen trước, vùng sông nước mưa nhiều, nàng thích nhất là những ngày mưa, sao không đi xem mưa khói ở Giang Nam?”
Sai, quá sai rồi.
– Hết –