17
Triệu Diễn bị bệnh.
Là học trò của hắn, chúng ta đương nhiên phải đến thăm hỏi.
Ta đi đầu, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Tang Lạc Lạc:
“Nghe cung nhân nói, là Tứ muội chọc tức phu tử.”
Ta dừng bước quay người, ánh mắt hung dữ.
Tang Lạc Lạc bị dọa đến đứng im, Thẩm Cẩn Ngôn cau mày:
“Tứ công chúa.”
“Tứ muội, bên ngoài đều đồn như vậy…”
“Nàng ta vốn ngang ngược, nếu nói nàng ta chọc tức phu tử cũng không phải không thể.”
“Cẩn Ngôn, chàng đừng nói như vậy, Tứ muội sẽ buồn đấy.”
“Trước kia nàng ta không có chí tiến thủ, ta còn tưởng lần này nàng ta sẽ thay đổi.”
Hai kẻ này, thật sự coi ta là đất nặn sao?
Ta còn chưa kịp nổi giận, Chu Tự đã xông lên, hắn đẩy Thẩm Cẩn Ngôn một cái:
“Thẩm Cẩn Ngôn, ngươi dám nói muội ấy thêm câu nữa thử xem?”
Trưởng tỷ hạ thấp đôi mắt, không còn vẻ tươi cười như thường ngày, sắc mặt u ám:
“Thẩm công tử, có phải nhớ nhầm đối tượng đính hôn với mình rồi không?”
Hai người này, hiện tại Thẩm Cẩn Ngôn một người cũng không chọc nổi.
Thẩm Cẩn Ngôn vô thức nhìn ta.
Đây là đang chờ ta giải vây cho hắn sao.
Trước kia để không phá vỡ thiết lập nhân vật, đối với Thẩm Cẩn Ngôn, ta chưa từng làm hắn mất mặt trước đám đông.
Điều này cũng khiến hắn cho rằng, ta vẫn là Tề Tứ ngày xưa coi hắn như trời.
Nhưng hiện tại, chỉ có năm chúng ta, ta cũng không muốn giả vờ nữa.
Ta cười lạnh: “Bàn tán về hoàng thất thế nhưng phải vào đại lao đó.”
“Ngươi lấy thân phận đè ta?”
Sắc mặt Thẩm Cẩn Ngôn tối sầm, ánh mắt nhìn ta mang theo vài phần chán ghét.
Ta tức giận, hắn tưởng mình là cái thá gì?
Chỉ là nhi tử của một thần tử, còn dám tỏ vẻ với ta, một đích công chúa, hắn phản rồi:
“Đè ngươi? Ta không chỉ đè ngươi, ta còn đè cả hai ngươi! Tin hay không, bây giờ ta sẽ ném các ngươi vào hầm ngục trong hành cung?”
“Nàng ấy là Nhị công chúa, là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi có thể vô lễ như vậy?”
Thẩm Cẩn Ngôn nghiêm mặt dạy dỗ, bộ dạng thực sự buồn cười, mấu chốt là Tang Lạc Lạc còn thật sự bày ra dáng vẻ Nhị công chúa của mình.
Nhưng dáng vẻ của nàng ta chưa bày được mấy giây đã bị ta vạch trần:
“Một công chúa không có trong ngọc điệp, cũng xứng gọi là công chúa sao? Chỉ là phụ vương nhân từ, ban cho nàng ta chút thể diện mà thôi.”
Mặt Tang Lạc Lạc lập tức đỏ bừng, trong mắt nàng ta nhanh chóng chứa đầy nước mắt nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ không chịu khóc.
Ta cười khẩy, thể hiện đúng dáng vẻ của một ả nữ nhân độc ác:
“Tang Lạc Lạc, sau này phiền ngươi nhìn rõ thân phận của mình. Lần sau nhìn thấy ta, nhớ kẹp chặt đuôi tránh xa một chút.”
Thẩm Cẩn Ngôn đỡ Tang Lạc Lạc đang lảo đảo, trừng mắt nhìn ta:
“Tứ công chúa thân phận tôn quý, e rằng Thẩm Cẩn Ngôn ta cũng không với tới.”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Thẩm Cẩn Ngôn tưởng ta hoảng sợ, cũng không cho ta cơ hội níu kéo, ngẩng cao đầu ưỡn ngực dẫn Tang Lạc Lạc đi.
Còn lại ba chúng ta, đứng trong hành lang, gió thổi tung bay.
Ta: “Một tên dưa héo, hắn vênh váo cái gì?”
Trưởng tỷ: “Hắn muốn hủy hôn sao? Nếu hủy cũng phải là chúng ta hủy chứ!”
Chu Tự: “Biểu muội, nếu muội thực sự muốn khóc, biểu ca cho muội mượn bờ vai.”18
Triệu Diễn không gặp chúng ta.
Chu Tự hỏi ta: “Bệnh của ngài ấy thật sự là do muội chọc tức sao?”
Nghĩ đến hôm qua, ta lộ vẻ xấu hổ:
“Có lẽ, là vậy.”
Trưởng tỷ lo lắng nói:
“Muội làm gì vậy? Phu tử tính tình không tốt lắm, muội cẩn thận sau khi ngài ấy khỏi bệnh sẽ đánh muội bằng thước.”
“Cũng không có gì, phu tử là quân tử, sao có thể so đo với một tiểu nữ tử như muội?”
Hơn nữa nói ra thì chuyện này, ta cũng là người chịu thiệt.
Triệu Diễn có gì mà phải tức giận?
Vì vậy, ta lại một mình quay lại, hắn vẫn không gặp ta nhưng không chịu nổi ta bám vào khung cửa vừa hét vừa khóc:
“Phu tử! Phu tử!”
Cửa mở.
Triệu Diễn đứng bên cửa, một thân trường bào màu xanh đen, giống hệt mưa khói Giang Nam.
Ta không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần, hắn quay đầu đi:
“Vào đi.”
“Được!”
Để cho ta gặp mặt, ta mặc nhiên cho rằng hắn đã tha thứ cho ta.
Ngày hôm sau, ta lại tiếp tục học buổi sáng.
Triệu Diễn bảo ta tiếp tục chép sách, không có việc gì thì đừng ồn ào.
Chép mãi, chép đến hết giờ, ta có chút nghi ngờ hắn cố tình phạt ta.
Có ai đi học lại bắt học sinh chép sách hai giờ đồng hồ chứ?
Chép như vậy mấy ngày, tay đều run rẩy.
Nửa đêm ta ngồi dậy: “Không phải ngài ấy bị bệnh sao?”
Trong bữa tiệc tối, tay gắp thức ăn của ta cũng run.
Phụ vương thấy ta học hành chăm chỉ, đặc biệt thưởng cho ta hai hộp châu báu vàng bạc, còn nói trong sách có vàng.
Ta nhất thời cảm thấy trăm mối ngổn ngang.
Phụ vương bảo ta phải cảm ơn phu tử thật tử tế, ta mang theo một hộp châu báu vàng bạc chia ra với nỗi đau đớn gõ cửa Triệu Diễn.
“Tứ công chúa.”
Bên ngoài đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách và giọng nói của Triệu Diễn vô cùng hòa hợp, nghe khiến người ta tê tê dại dại.
“Phu tử.” Ta lấy hộp châu báu ra, mỉm cười: “Cảm ơn phu tử đã dạy dỗ mấy ngày nay.”
“Tâm ý của Tứ công chúa ta nhận, lễ vật thì không cần.”
“Thế à, ta cũng nghĩ phu tử không thích những thứ phàm tục này.”
Ta thu hộp lại, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành:
“Phu tử quả là quân tử.”
“Ha.”
Triệu Diễn cười, xem ra ta nịnh nọt đúng chỗ rồi.
Ta còn uống thêm một chén trà ở đó.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ ta đã là đệ tử mà hắn tương đối ưng ý.
Trong lòng hắn hẳn đã có xếp hạng rồi.
Chúng ta còn cùng nhau ăn điểm tâm.
Không ngờ phu tử lạnh lùng cũng thích ăn bánh nướng ngọt như vậy.
Lúc về, tâm trạng ta vốn rất tốt.
Nhưng Thẩm Cẩn Ngôn lại chặn ta giữa đường.
Xui xẻo.
“Tứ công chúa.”
Ta lùi về phía sau một bước lớn, âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa chúng ta:
“Ngươi có chuyện gì?”
Hắn nhìn Mão Nguyệt sau lưng ta:
“Ta muốn nói chuyện riêng với công chúa.”
Ta không nhúc nhích, Mão Nguyệt cũng không nhúc nhích, bầu không khí có chút ngượng ngùng:
“Ngươi có gì thì nói ở đây.”
Thẩm Cẩn Ngôn bị ta làm mất mặt, sắc mặt có chút khó coi.
“Nếu ngươi không nói, vậy thì tránh ra.”
“Công chúa.” Thẩm Cẩn Ngôn kéo lấy tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Lần trước lời ta nói có hơi nặng nề, công chúa đừng để bụng.”
Ta dừng bước, cẩn thận đánh giá Thẩm Cẩn Ngôn một phen.
Phải nói rằng, là nam chính trong nguyên tác, hắn quả thực vô cùng tuấn tú, ôn nhu nho nhã, đúng là có sức hấp dẫn lòng người.
Đặc biệt là dáng vẻ cúi mày rũ mắt lúc này, có thể co có thể duỗi, quả không hổ là nhân vật sau này có thể quyền khuynh triều dã.
“Công chúa?”
“Thẩm công tử, như lời ngươi nói, quả thực Thẩm gia các ngươi không xứng với ta.”
Hừ, đợi ta khuyên Triệu Diễn vào triều, phụ thân ngươi còn có thể làm được thừa tướng sao? Phụ thân ngươi không làm được thừa tướng, ngươi làm sao có thể thăng tiến như diều gặp gió?
19
Ta dùng bữa ở chỗ phụ vương, vốn định xem có nên giúp ông khuyên Triệu Diễn vào triều hay không, ta cũng tiện thể kiếm chút lợi.
Không ngờ, phụ vương chủ động nhắc đến:
“Trẫm thấy con và Triệu Diễn ở chung khá tốt, hay là con đi khuyên hắn, để hắn ở lại triều làm quan?”
Mí mắt phụ vương sắp híp lại mất rồi.
Ta đưa tay ra:
“Phụ vương, sắp vào thu rồi, nghe nói gấm Thục ở đất Thục may quần áo đẹp lắm…”
“Năm nay tấm gấm thượng hạng nhất sẽ ban cho con.”
“Một tấm đủ may quần áo cho nhi thần sao? Nhi thần còn định may cho mẫu hậu một bộ nữa.”
“Hai tấm, không, bốn tấm, bốn tấm đều cho con.”
“Thành giao!”
Ta mãn nguyện lui xuống, ngày hôm sau tan học, liền sai người đi mời Triệu Diễn đến.
Vốn định phải mời nhiều lần, không ngờ hắn không từ chối, trực tiếp đến.
Khi Mão Nguyệt dẫn người đến, ta vẫn đang ăn điểm tâm.
Nghe cung nhân bẩm báo, ta vội vàng sắp xếp lại đĩa điểm tâm đã ăn một nửa, vỗ sạch vụn bánh trên người, đứng dậy nghênh đón hắn:
“Phu tử.”
Ta cười rạng rỡ, như ánh mặt trời giữa trưa.
“Tứ công chúa, không biết có chuyện gì không?”
Trước khi hắn đến, ta đã đuổi hết cung nhân trong điện, khi ta ra hiệu cho Mão Nguyệt đi canh giữ ở cửa, Triệu Diễn nhướng mày, khoanh tay không nói gì.
“Phu tử, mời ngồi.”
“Tứ công chúa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Ngài nếm thử cái này trước.”
Ta cười híp mắt đưa một miếng bánh hạt dẻ qua.
Sở thích của Triệu Diễn và ta trùng hợp một cách kỳ lạ, đều thích ăn các loại bánh nướng, đặc biệt là bánh hạt dẻ.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Ta thấy hắn cắn một miếng, mới bắt đầu nói: “Phụ vương bảo ta khuyên ngài ở lại triều…”
Nói được một nửa, ta lập tức chạy đến trước mặt Triệu Diễn, bịt miệng hắn lại khi hắn định nhổ ra.
Lòng bàn tay hơi ấm, Triệu Diễn bị bánh hạt dẻ làm nghẹn đỏ cả mặt.
Theo sự chuyển động của yết hầu, đảm bảo hắn đã nuốt xuống, ta mới buông tay:
“Phu tử, ngài là một người nói năng nhẹ nhàng.”
Gân xanh trên trán Triệu Diễn giật giật:
“Ngươi!”
Ta chắp tay:
“Phu tử, ta cầu xin ngài.”
Hắn không nói gì, đặt bánh hạt dẻ xuống, đi thẳng ra ngoài.
“Phu tử!” Ta gọi hắn lại: “Ngài không ra ngoài được đâu, trừ khi hôm nay ngài đồng ý với ta, ở lại.”
“Tứ công chúa.” Triệu Diễn trầm giọng: “Quan cao lộc hậu, thực sự không phải là điều Triệu Diễn mong cầu.”
“Vậy phu tử muốn gì? Chỉ cần phu tử chịu ở lại, bất kể là gì, ta đều sẽ dâng lên bằng cả hai tay.”
“…… ”
Triệu Diễn không trả lời ta, ta hết cách, đành phải tung ra đòn sát thủ của mình:
“Phu tử, ngài xem, đây là gì?”
Chiếc thắt lưng màu đen nổi bật trên cổ tay trắng ngần của ta, có chút chói mắt. Triệu Diễn nhìn rõ, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Đúng vậy, đây chính là thứ hắn để lại hôm đó.
Ta đã nhặt nó về, còn tự tay khâu lại:
“Phu tử, ngài, nếu ngài không chịu ở lại, ta sẽ đi nói với phụ vương, chúng ta đã tư thông từ lâu rồi, để phụ vương chỉ định cho ngài làm phò mã của ta, như vậy cả đời ngài đừng hòng trở về Tây Lăng!”
Triệu Diễn kinh ngạc nói:
“Ngươi đã có hôn ước, ngươi không cần danh dự nữa sao?”
“Phu tử như vậy cũng không chịu gật đầu, chẳng lẽ thật sự muốn làm phò mã của ta?”
Ta vừa tiến lên, vừa nhét chiếc thắt lưng trong tay vào trong vạt áo.
“Ngươi là một cô nương, sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
Hắn có chút suy sụp, thậm chí còn không gọi ta là Tứ công chúa nữa.
“Ta biết ngài không có ý định vào triều nhưng ta thực sự cần ngài.
Lỡ lời nói hết những lời trong lòng, thấy Triệu Diễn nhìn ta, ta vội vàng sửa lại:
“Phụ vương của ta, thực sự rất cần ngài.”
“…… ”
Triệu Diễn đồng ý.
Phụ vương sợ hắn đổi ý, ngày hôm sau đã nói khởi hành về cung.
Sau khi trở về, liền để hắn tiếp nhận chức Đại lý tự thiếu khanh.
Triệu Diễn vừa nhậm chức, phu tử của chúng ta cũng đổi người.
Phu tử mới là một lão học giả, trên lớp giảng bài khiến người ta buồn ngủ.
Ta không khỏi nhớ đến Triệu Diễn, nếu hắn còn ở đây, chắc chắn sẽ bắt ta đứng lên học bài.
Tam ca nghe nói Triệu Diễn vào triều thì rất phấn khích:
“Tứ muội, không biết vị đại nhân nào đã thuyết phục được Triệu phu tử, ngài ấy lại vào triều, quả thực là trời phù hộ Đại Tề ta.”
Ta gật đầu, theo diễn biến trong nguyên tác, sau tiệc Trung thu, Tam ca sẽ được phong làm Hoài vương, xuất cung lập phủ.
Sau khi được phong vương, huynh ấy sẽ bắt đầu vào triều.
Tam ca là người độ lượng, đối xử với chúng ta những đệ đệ muội muội này luôn tốt.
Trong nguyên tác, phụ vương giao Tam ca cho Thẩm tướng nhưng Thẩm tướng không những không giúp Tam ca uốn nắn lại tính cách xử sự quá ôn hòa của huynh ấy, mà còn ngầm dung túng, khiến huynh ấy đắc tội với không ít người.
Lần này, Triệu Diễn vào triều, phụ vương chắc chắn sẽ để Tam ca theo hắn rèn luyện.
Triệu Diễn là người ngay thẳng, trong triều cũng không có đảng phái, để hắn dẫn dắt Tam ca là tốt nhất.