Editor: Qingluanpei
Chương Nữ chủ xin thuốc ( )
Nhìn thấy Nguyễn Lâm thị, thím Ngũ lập tức đẩy Nguyễn Kiến Quốc ra, giống như gặp được người thân mà bắn liên thanh: "Thím Nguyễn ơi, tôi nhớ rõ vài ngày trước Nguyễn Kiều Kiều nhà bà phát sốt, có đi đến vệ sinh sở lấy thuốc đúng không? Nhanh nhanh cho tôi một ít, con nhãi chết tiệt nhà tôi đột nhiên sốt cao, làm cách nào cũng không hạ sốt được.
Bà nhanh cho tôi ít thuốc đi."
Giọng điệu kia, cứ như thể việc Nguyễn Lâm thị phải cho cô ta thuốc là điều hiển nhiên.
"Cô nói lung tung gì thế? Mỗi người một bệnh, sao có thể uống thuốc bừa bãi được.
Cô muốn thuốc thì đi đến vệ sinh sở kê đơn, cũng không mất mấy xu." Nguyễn Lâm thị từ chối.
Đùa hả, mấy hôm trước vừa mới ầm ĩ với bà, bà cũng không rộng lượng đến nỗi cứ như thế mà cho cô ta thuốc.
"Không phải là do tôi quá sốt ruột sao? Bà cứ cho tôi một ít trước, lần sau, lần sau tôi trả lại cho bà là được chứ gì?"
"Phì! Ai muốn thuốc của cô chứ! Cô đang nguyền rủa nhà ai thế?" Nguyễn Lâm thị tức giận mắng.
"Đúng, đúng, đúng.
Là tôi nói sai.
Thím Nguyễn à, Đình Tử cũng coi như là được bà nhìn từ nhỏ đến lớn, nhà bà lại có thuốc, cho tôi một ít đi." Thím Ngũ vỗ vỗ miệng mình.
"Không có." Cũng không phải là Nguyễn Lâm thị keo kiệt, thật sự là không thể uống bậy thuốc được.
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì đến lúc đó ai chịu trách nhiệm? Vệ sinh sở ở cuối thôn, đi qua đi lại cũng chỉ mất khoảng phút, nếu chạy thì nhiều lắm là mất phút.
Thế nhưng cô ta lại tới nhà bà xin thuốc, thật sự là quá moi ( keo kiệt)!.
Ngôn Tình Trọng Sinh
"Ai da, thím Nguyễn à, bà đừng nhỏ mọn như thế, chỉ cần một chút, một chút là đủ rồi, chỉ cần hạ sốt là được."
"Cô có thời gian ở đây kỳ kèo với tôi thì không bằng đi cuối thôn mua thuốc đi.
Mau đi đi, lúc này vệ sinh sở còn chưa đóng cửa đâu." Nguyễn Lâm thị vẫn từ chối, vừa nói vừa đẩy thím Ngũ ra cửa, bang một tiếng đóng sầm cửa lại.
Thím Ngũ bị đẩy ra ngoài, ngay lập tức nổi giận, cũng quên là chính mình tới xin thuốc, hướng về phía cửa chửi bậy: "Làm hương thân nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết đấy.
Thím Nguyễn à, nhà bà cũng thật là thấy chết mà không cứu.
Uổng công nhiều năm làm hương thân như vậy!"
Nguyễn Lâm thị cũng nổi giận, mở cửa vác đòn gánh đập thím Ngũ, mắng: "Bà đây còn chưa tính sổ với cô đâu, cô vậy mà còn không biết xấu hổ.
Cút! Bà đây cho dù có thuốc thì thà vứt cho chó cũng không cho cô!"
Thím Ngũ thấy Nguyễn Lâm thị dùng đòn gánh đánh thì vô cùng hoảng sợ, nhảy lùi về sau vài bước, né tránh vô cùng vất vả, thậm chí còn té lăn ra đất.
Thấy Nguyễn Lâm thị còn muốn đánh tiếp, cô ta nhanh chóng xoay người chạy, vừa chạy vừa mắng chửi.
"Cái thứ đồ gì thế không biết!" Nguyễn Lâm thị hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại.
"Bà ơi? Ngũ Y Đình sinh bệnh ạ?" Nguyễn Kiều Kiều đứng ở trước cửa nhà chính hỏi.
"Ai da, sao Kiều Kiều lại dậy rồi? Sao cháu không mặc thêm quần áo vào, trời lạnh lắm, cháu nhanh vào trong phòng đi." Nguyễn Lâm thị thấy Nguyễn Kiều Kiều chỉ đi dép lê ra ngoài mà không mặc thêm áo khoác thì nhanh chóng ôm cô bé vào bên trong.
"Bà nội ơi, là Ngũ Y Đình bị bệnh ạ?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi lại lần nữa.
"Ừ." Nguyễn Lâm thị mắng Nguyễn Kiệt ở bên cạnh một câu, trách cậu không trông Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận.
Bà sờ tay chân của Nguyễn Kiều Kiều, xác định không bị lạnh rồi mới trả lời: "Thím của con bé chạy tới nhà chúng ta đòi thuốc, cũng không biết là nghĩ thế nào."
"Còn thế nào ạ, chắc chắn là tiếc tiền chứ gì nữa." Nguyễn Kiệt ngồi bên cạnh nói, giọng điệu mỉa mai.
"Liên quan gì đến cháu chứ.
Con nít con nôi, đừng có suốt ngày nói ra nói vào.
Đi đi đi đi.
Trở về ngủ đi." Nguyễn Lâm thị không kiên nhẫn xua tay.
"Vâng vâng vâng.
Bà đúng thật là ví dụ điển hình của việc qua cầu rút ván mà." Nguyễn Kiệt chậc chậc ra tiếng..