Editor: Qingluanpei
Chương Nữ chủ lên sân khấu ( )
Là bạn tốt của Nguyễn Kiều Kiều, khi trái cây chín, Ngũ Y Đình luôn có thể được nếm thử mấy quả.
Tuy rằng cô nhóc thực chán ghét loại "bố thí" này của Nguyễn Kiều Kiều, nhưng đối với người đến cơm cũng không được đủ no như cô nhóc mà nói, đây không thể không xem như là một loại mỹ vị.
Cho nên bây giờ nhìn thấy quả mận khác trên tay Nguyễn Kiều Kiều, Ngũ Y Đình nhịn không được nuốt nước miếng liên tục, trong ánh mắt đều là khát vọng.
Nếu là nguyên chủ, lấy giao tình của cô ấy và Ngũ Y Đình, quả mận này đương nhiên có thể dừng ở trong miệng của Ngũ Y Đình.
Chỉ tiếc, người mà Ngũ Y Đình gặp được bây giờ là Nguyễn Kiều Kiều.
Làm một con mèo mập, trình độ bảo vệ thức ăn của Nguyễn Kiều Kiều thực lợi hại.
Muốn moi đồ ăn từ trong miệng cô nhóc, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nguyễn Kiều Kiều giống như không nhìn thấy được ánh mắt khát vọng của Ngũ Y Đình, tiếp tục bẹp bẹp cái miệng nhỏ, ậm ừ trả lời: "Khá ngon."
"Được rồi, vậy cậu có muốn cùng bọn tớ đi sau núi nhặt nấm không? Tớ nghe nói có rất nhiều nấm mọc ở đó, cho dù là không có nấm, còn có rất nhiều măng mùa xuân.
Cậu có muốn đi không, mấy bạn nam cũng tạo tổ đội, các anh trai của cậu cũng cùng đi đấy."
Nói xong lại mím mím môi, thật sự là còn nhỏ tuổi, không nhịn được hỏi: "Quả mận của cậu ăn ngon không? Có thể cho tớ nếm thử một miếng không?"
Cô nhóc cho rằng lấy giao tình của mình và Nguyễn Kiều Kiều, cô nhóc đã nói như vậy thì Nguyễn Kiều Kiều nhất định sẽ cho mình.
Lại không nghĩ tới Nguyễn Kiều Kiều nhíu cái mũi nhỏ, lắc đầu cự tuyệt: "Không được, cái này để phần cho anh trai tớ, không thể cho cậu được."
"Ầm" một cái, cả khuôn mặt của Ngũ Y Đình đều đỏ lựng lên.
Một phần là do xấu hổ, một phần là do tức giận.
Cô nhóc không nghĩ tới Nguyễn Kiều Kiều thật sự sẽ cự tuyệt, chỉ cảm thấy xấu hổ và buồn bực, rồi lại không biết nên nói cái gì, cả người đều trầm mặc.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không nói thêm lời nào, tiếp tục ăn của mình, phảng phất như không cảm giác được Ngũ Y Đình đang khó chịu.
Tuy rằng nguyên chủ cùng nữ chủ có thù không đội trời chung, nhưng đối với cô, Ngũ Y Đình nhiều nhất cũng chỉ là người xa lạ.
Cô mới không đi báo thù gì đó đâu.
Huống chi cô bé này còn quá nhỏ tuổi, không giấu được cảm xúc, thật sự cũng không đến lượt cô ra tay.
Cô đối với cái tên nam chủ rác rưởi đó một chút hứng thú cũng không có.
Nếu cô thật muốn làm chút gì, đại khái cũng chỉ có một việc, đó chính là ngăn cản nam xứng tiểu phản diện hủy diệt thế giới.
Muốn ngăn cản tiểu phản diện thì phải ngăn cản hắn yêu nữ chủ, đương nhiên việc đầu tiên là ngăn cản không cho hắn gặp gỡ nữ chủ.
Nguyên nhân tiểu phản diện yêu nữ chủ là bởi vì cô ấy cho hắn một cái bánh lá ngải.
Nghĩ đến đây, xem ra ở trong thời thơ ấu không hạnh phúc của hắn thì đây chính là ấm áp khó có được.
Hơn nữa ấm áp này còn là dưới tình huống nữ chủ cũng không dư dả gì nhưng vẫn cho hắn một cái bánh.
Nhưng mà hai ngày trước, Nguyễn Lâm thị vừa mới cho tiểu phản diện một bát cơm, chuyện này có thể hiểu rằng quỹ đạo gốc của tiểu phản diện đã bị thay đổi không? Rốt cuộc nguyên nhân mà tiểu phản diện yêu nữ chủ là bởi vì cô ấy đã cho hắn một cái bánh lá ngải mà.
Chỉ là tiểu phản diện đương nhiên không có khả năng bởi vì chuyện này mà yêu Nguyễn Lâm thị được.
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, xem ra sau này cô còn muốn ngăn cản tiểu phản diện và nữ chủ tiếp xúc với nhau.
Cô không muốn thật vất vả mới trở thành người mà thế giới đã bị hủy diệt đâu.
Ngũ Y Đình đợi Nguyễn Kiều Kiều một lúc lâu cũng không thấy cô bé phản ứng thì càng thêm tức giận.
Tuổi còn nhỏ cũng không biết che giấu cảm xúc, đôi mắt cũng trở nên đỏ hoe.
Cô bé trừng Nguyễn Kiều Kiều, có chút buồn bực, ngữ khí cũng cao lên: "Cậu rốt cuộc có đi hay không?"
Nguyễn Kiều Kiều liếc mắt nhìn cô nhóc một cái, vẫn là bộ dáng bình tĩnh kia, chậm rì rì lắc đầu: "Không đi.".