Sau Khi Xuyên Sách Cưa Đổ Công Chính

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người được chọn để kết hôn với Vu Sảng là em gái ruột của Cao Khâm Thường, một cô gái mới ngoài hai mươi, vẫn còn đang là sinh viên đại học.

Sinh ra trong gia đình như họ, liên hôn gần như là số phận đã định cả đời. Vì vậy Cao Khâm Thường tuy đã nhanh chóng chấp nhận, nhưng dù sao đó cũng là em gái ruột của hắn, nên hắn vẫn có chút tình cảm chân thật.

Không biết vì sao, hắn đã có chọn lọc mà kể lại cho em gái nghe vài lời của Lạc Đình.

Em gái họ Cao vốn đã không hài lòng lắm với cuộc hôn nhân này, lại có tính cách kiêu căng, nghe xong những lời đó liền nổi giận đùng đùng.

Dưới ánh mắt đe dọa của ông Cao, cô tiểu thư nhà họ Cao kia ném lại một câu: "Muốn cưới thì bố cưới đi." Rồi chạy trốn ra ngoài, đến tận ngày hôm sau vẫn chưa tìm thấy người.

Vu Sảng tắt điện thoại, không nhận bất kỳ cuộc gọi nào gọi đến.

Dù là của nhà họ Cao hay nhà họ Vu, hắn đều không để ý đến, chỉ một mình ngồi bên cửa sổ uống cà phê.

Bên ngoài, nơi chỗ ngồi ngoài trời có một cây bạch quả to lớn, lá vàng rơi đầy mặt đất, vẽ nên một bức tranh giao mùa thu đông trên những chiếc ghế gỗ trống trải.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nghĩ, giá như Lục Nhất Mãn ở đây thì tốt biết mấy.

...

Vu Xuyên nhìn gương mặt có phần thất thần của Vu Sảng.

Chỉ nhìn bề ngoài, họ thật sự không giống nhau, không ai nghĩ rằng họ là anh em sinh đôi, nhưng thực tế, họ chỉ cách nhau có một phút mà thôi.

Nhưng chính một phút đó đã quyết định vị trí anh trai của Vu Sảng, giao phó cho hắn những trách nhiệm nặng nề kia.

"Anh ấy thực sự rất ghét hình xăm trên cổ mình." Vu Xuyên lẩm bẩm.

Lục Nhất Mãn ngước mắt nhìn y, đổi tư thế ngồi, tạo dáng lắng nghe.

Vu Xuyên liếc nhìn anh một cái, rồi lại cúi mắt xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa, y đã trở về với vẻ kiêu ngạo vốn có.

"Lục Nhất Mãn, sao lại là anh chứ?" Y cười một tiếng, không rõ cảm xúc.

Y còn biết Lục Nhất Mãn sớm hơn cả Vu Sảng.

Bởi vì lúc đó Vu Sảng đuổi theo Dư Tứ Minh nhiệt tình như vậy, tất nhiên y phải điều tra rõ tất cả những người xung quanh Dư Tứ Minh, Lục Nhất Mãn đã lọt vào mắt y như thế.

Nói thật, lúc đó y đã không hài lòng lắm với Dư Tứ Minh rồi, bởi vì y không thích đối phương có một mối quan hệ mập mờ như vậy.

"Chẳng phải chính anh đã chọn tôi sao?" Lục Nhất Mãn nhìn y không chút cảm xúc.

Vu Xuyên khựng lại, đột nhiên nhìn vào mắt anh, bất chợt bật cười.

"Vậy anh cũng đã nhắm vào Vu Sảng từ lúc đó sao?"

Lục Nhất Mãn lười biếng liếc y một cái, vén mái tóc dài bên thái dương.

"Lựa chọn của tôi chẳng liên quan gì đến lựa chọn của anh cả."

Ánh mắt sắc bén trong mắt Vu Xuyên mới rút đi.

Khi xưa, dẫu cho Dư Tứ Minh mang đến cho Vu Sảng quá nhiều đau khổ và giằng xé, y cũng không đưa Dư Tứ Minh đi, đó là vì y hiểu Vu Sảng cần có một điểm tựa, cần có người bên cạnh.

Nhưng Dư Tứ Minh quá yếu đuối, cậu ta không thể chống đỡ được tất cả cảm xúc của Vu Sảng, vậy nên những gì cậu ta mang lại cho Vu Sảng chỉ là nỗi đau rơi xuống đáy vực.

Nhưng Lục Nhất Mãn khác, người đàn ông bề ngoài và nội tâm không giống nhau này có thể ổn định Vu Sảng rất tốt, cung cấp tất cả giá trị cảm xúc mà hắn cần.

Đây là thứ mà ngay cả Vu Xuyên cũng không thể mang lại cho Vu Sảng.

Vì vậy y cho rằng Lục Nhất Mãn phù hợp với Vu Sảng hơn, y đã chọn anh.

Nếu không thì ngày hôm đó ở Minh Châu Hải Ngạn, y đã không đột nhiên nói cho Lục Nhất Mãn biết bí mật về bông hoa giấu trong tay áo của Vu Sảng.

Chỉ là không ngờ mối quan hệ của họ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, Vu Sảng đã mất kiểm soát, đã nảy sinh tình yêu với Lục Nhất Mãn.

Điều này chưa từng xảy ra với Dư Tứ Minh, nên y vẫn luôn coi Dư Tứ Minh như một món đồ chơi để bầu bạn với Vu Sảng.

Thậm chí y còn cho rằng, Vu Sảng sẽ không hiểu tình yêu là gì.

Nhưng Vu Sảng lại nảy sinh tình cảm với Lục Nhất Mãn.

Có lẽ ngay từ lúc y cho phép Lục Nhất Mãn vượt qua ranh giới, y đã phải hiểu rằng người đàn ông này vốn không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Nên nói rằng, không một ai có thể kiểm soát được Lục Nhất Mãn.

Nhìn Lục Nhất Mãn đối diện, Vu Xuyên hiểu sâu sắc rằng dưới vẻ ngoài ôn hòa đạo mạo kia là sự nguy hiểm tột cùng.

Trong cuộc đối đầu bằng ánh mắt giữa hai người, cuối cùng Vu Xuyên là người nhượng bộ trước.

Có lẽ ngay từ khi Vu Xuyên đến đây hôm nay, y đã quá bất lực rồi. Y không thể giúp được Vu Sảng, cũng chẳng thể giúp được chính mình, những nỗi đau và sợ hãi chôn giấu trong tim đang dằn vặt lấy y không ngừng.

"Vu Xuyên, hãy nói hết những gì anh muốn nói cho tôi nghe đi."

Đôi mắt sâu hoắm của Lục Nhất Mãn như đang xuyên thấu tâm hồn Vu Xuyên.

Đây là lần thứ hai họ gặp nhau ở quán cà phê. Lần đầu tiên, ánh mắt và lời nói của Lục Nhất Mãn với y hằng đêm đều vang vọng trong đầu y, như một cơn ác mộng không thể xua tan.

Lúc đó, Lục Nhất Mãn cực kỳ hung hãn, ánh mắt như kim đâm vào tim y, nhìn thấu mọi ý nghĩ, toan tính ích kỷ của y.

Nhưng Lục Nhất Mãn bây giờ lại ôn hòa như vậy, đầy kiên nhẫn, cũng mang theo sự cám dỗ nguy hiểm.

Tâm hồn Vu Xuyên đã bị dồn nén và giằng xé liên tục, không thể chịu đựng nổi nữa.

Đôi khi dịu dàng mới là vũ khí chết người nhất.

Y mím môi, ánh mắt bắt đầu giãy giụa, sau một hồi lâu, y mới mở miệng.

"Anh có biết không, hình xăm đó của anh ấy thực ra không chỉ đơn thuần để che đi vết sẹo kia."

Y nắm chặt ly cà phê trong tay. Trong khi cố gắng nói với Lục Nhất Mãn về những chuyện quá khứ đó, y cũng đang cố gắng lột trần chính mình.

...Mối quan hệ nhà họ Vu khá đơn giản, bởi vì lão gia Vu chỉ có một người con gái duy nhất, cũng chính là mẹ của Vu Xuyên và Vu Sảng.

Có lẽ vì mất mẹ từ nhỏ và không nhận được tình yêu đủ đầy từ lão gia Vu, mẹ của Vu Xuyên và Vu Sảng là một người phụ nữ có tâm lý phản kháng mạnh mẽ, nổi loạn, cực kỳ bướng bỉnh.

Cô tiểu thư độc nhất, viên ngọc quý duy nhất của nhà họ Vu đó, ở tuổi còn rất trẻ đã bỏ đi với một người đàn ông tầm thường.

Có lẽ là để phản kháng ông Vu, hoặc có lẽ ở độ tuổi đó, cô vẫn còn mơ mộng về một tình yêu lí tưởng.

Không lâu sau khi kết hôn, cô có thai. Trước đó họ sống rất hạnh phúc, nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi cả hai người có con.

Gạo cơm dầu muối, những việc vụn vặt trong cuộc sống bắt đầu làm mòn mỏi sự kiên nhẫn của cô, đồng thời còn có cả sự nghèo túng đè ép.

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng khi đi mua sắm phải chọn những món hàng khuyến mãi rẻ tiền, mỗi ngày phải ghi chép chi tiêu trong sổ sách, thậm chí sau khi có con, ngay cả sữa bột cũng phải tính toán mua loại rẻ nhất!

Những cuộc cãi vã nảy mầm từ đó.

Người đàn ông cho rằng anh ta đã rất cố gắng trong công việc, nhưng thế giới sẽ không vì sự nỗ lực của bạn mà đối xử khác biệt. Cô sinh ra đã là một tiểu thư quyền quý, những thứ này cả đời anh ta cũng không thể với tới.

Giờ đây, cô lại vì những vấn đề trong cuộc sống mà chỉ trích anh ta, vậy những phấn đấu của anh ta, giá trị của anh ta cứ thế mà bị phủ nhận như vậy sao?

Cãi vã sau khi xảy ra một lần, thì sẽ có vô số lần tiếp theo.

"Từ khi tôi có ký ức, họ đã cãi nhau không ngừng nghỉ, nhà cửa rất lộn xộn, đôi khi có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, còn có mùi rượu nồng nặc."

Khi đã mất đi nhiệt huyết với cuộc sống, mọi thứ sẽ trở nên lạnh lẽo theo.

Tất nhiên, ban đầu họ cũng không phát hiện ra sự bất thường của Vu Sảng.

Mãi đến khi ba tuổi, họ mới chợt nhận ra Vu Sảng không biết nói chuyện, thậm chí không biết khóc, không biết cười.

Hắn là một đứa trẻ không khỏe mạnh.

Điều này rõ ràng là một đòn giáng mạnh nữa vào cuộc sống vốn khốn khổ của họ.

"Mẹ bắt đầu không ngừng chỉ trích cha, bà cho rằng cha là kẻ vô dụng, nếu không phải vì ông ấy, mọi thứ sẽ không trở nên như thế này, cuộc sống của bà cũng sẽ không tồi tệ như vậy."

Vu Xuyên nghiêng đầu nhìn Vu Sảng ở quán cà phê đối diện, cười lạnh nói: "Từ đó về sau, họ dường như bắt đầu ghét bỏ chúng tôi."

Khi đứa trẻ mang lại không phải là hạnh phúc mà là gánh nặng, mọi khó khăn tủi nhục đều đổ dồn lên đầu chúng.

Cãi vã càng trở nên dữ dội hơn, mọi thứ đều đi đến cực đoan hơn.

Không biết từ khi nào, họ từ cãi vã chuyển sang đổ lỗi cho nhau, và khi mâu thuẫn bùng nổ, họ lại đập phá mọi thứ trong nhà đến tan nát.

Hành vi dữ dội và bạo lực như vậy, hoàn toàn không nhận thức được rằng vẫn còn hai đứa trẻ nhỏ cũng đang cùng gánh chịu tất cả những điều ấy.

Cho tới lúc đó, cô vẫn cố bám víu vào cuộc hôn nhân này không chịu buông tay.

Có lẽ cô vẫn không muốn thừa nhận thất bại với ông Vu, không muốn trở về trong tình trạng thảm hại như vậy, không muốn thừa nhận rằng sau khi rời khỏi nhà họ Vu, cuộc sống của cô bung bét đến thế.

Vì vậy, bất kỳ chuyện vặt nào trong cuộc sống cũng có thể kích nổ những mâu thuẫn dữ dội, từ đó mang lại những dằn vặt không thể thoát ra được.

"Mọi người đều nghĩ Vu Sảng không biết nói, nhưng thực ra không phải vậy, tôi đã từng nghe thấy."

Vu Xuyên nhìn sâu vào mắt Lục Nhất Mãn, dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng nói: "Anh ấy sẽ bịt tai tôi lại khi họ cãi nhau, nói với tôi "đừng sợ"."

Đây là câu nói đầu tiên Vu Sảng nói ra.

Đứa trẻ bị cha mẹ ghét bỏ đó, đã mở lòng với Vu Xuyên.

Vu Xuyên đột nhiên có chút xúc động, mắt đỏ bừng, chống tay lên bàn nói: "Chúng tôi cứ co ro như vậy qua sáu năm, khi bản thân tôi còn chưa có bất kỳ ý thức nào, anh ấy đã bảo vệ tôi!"

Cảm xúc dâng trào khiến lồng ngực y nhấp nhô nhẹ, y bình tĩnh lại, rồi ngồi xuống lại.

"Chính năm sáu tuổi đó, có lẽ họ cuối cùng cũng đã chán ghét mối quan hệ này, lúc đó, họ thậm chí không muốn thấy mặt nhau nữa, cũng không muốn nhìn thấy chúng tôi nữa."

Vu Sảng không được các trường học bình thường chấp nhận, nhưng họ không thể dùng nhiều tiền hơn để gửi hắn đến một nơi tốt hơn.

Trong những cuộc cãi vã và đổ lỗi cho nhau kéo dài liên miên vô tận, họ cuối cùng cũng mài mòn hết tất cả sự bướng bỉnh trong lòng, quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân này, quyết định ly hôn.

Đồng thời họ cũng đưa Vu Sảng và Vu Xuyên đi cùng, dự định sau khi ly hôn mỗi người sẽ dẫn theo một đứa con rồi rời đi.

Nhưng điều đáng cười là ngay cả trên đường đi ly hôn, họ vẫn cãi nhau về việc ai sẽ đưa Vu Sảng đi.

Không ai muốn mang theo gánh nặng này.

Họ ngồi ở ghế sau im lặng lắng nghe, Vu Xuyên vẫn còn hơi ngờ nghệch, chỉ nghe thấy họ sẽ tách y và Vu Sảng ra, y có chút sợ hãi, không khỏi căng thẳng.

Vu Sảng vẫn là vẻ mặt không cảm xúc, không khóc không cười như thường lệ. Nhìn thấy khuôn mặt hắn qua gương chiếu hậu, họ đồng thời nảy sinh sự chán ghét.

Biến cố xảy ra như vậy.

Trong lúc cãi nhau họ không nhìn thấy đèn đỏ ở ngã tư.

Khi va chạm xảy ra, Vu Xuyên còn chưa kịp phản ứng đã bị Vu Sảng ôm vào lòng.

Vu Sảng vốn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, phản ứng rất chậm chạp với mọi thứ, lại bảo vệ Vu Xuyên với tốc độ nhanh như vậy.

"Mảnh kính cắt vào cổ anh ấy, máu bắn lên mặt tôi, khi tôi ngẩng đầu lên, đó là vết thương vô cùng đáng sợ với ánh mắt run rẩy của anh ấy, lúc đó tôi mới biết, anh ấy cũng biết sợ."

Vu Xuyên nhìn chằm chằm vào ly cà phê trên bàn, nước mắt vô thức chảy xuống.

Lục Nhất Mãn hạ mi mắt, bàn tay đặt trên đùi đang siết chặt.

"Sau đó chúng tôi được đưa về nhà họ Vu, đổi họ. Còn họ trước đây, tôi đã quên rồi."

Y vô hồn nhìn Lục Nhất Mãn, y đã quên mất họ trước đây của mình, cũng quên mất khuôn mặt của cha mẹ.

Chỉ có lần đầu tiên Vu Sảng bịt tai y lại và nói đừng sợ, anh nhớ bó hoa lily rơi xuống trước mặt họ cùng với chiếc bình hoa vỡ nát.

Đó là thứ duy nhất mẹ y chăm sóc tỉ mỉ.

Sau này khi y trở về nhà họ Vu, mới phát hiện ra có một khu vườn trồng đầy hoa lily.

Còn về Vu Duyên và Vu Dậu, nếu truy nguyên thì là con cái của em trai lão gia Vu, ông đặt họ trước mặt để bồi dưỡng, có lẽ thật sự là vì tương lai của nhà họ Vu.

Khi đón họ về và đổi họ, lão gia Vu không còn cần đến họ nữa.

Bởi điều ông ta cần hơn cả chính là dòng máu của mình.

"Lúc đầu, lão ta không muốn tôi, lão chọn Vu Sảng," Vu Xuyên lau khô giọt lệ nơi khóe mắt, tựa lưng vào ghế, lại mang vẻ quý phái kiêu sa.

"Lão cho rằng Vu Sảng là anh cả, lại vẫn giữ được bình tĩnh sau khi trải qua biến cố như thế, rất phù hợp với yêu cầu của lão."

Vu Xuyên cười, đầy vẻ mỉa mai chua chát.

Khi ấy Vu Sảng mới 6 tuổi đã bắt đầu được đào tạo để trở thành người thừa kế. Hắn thường xuyên bị đưa đi, và khi trở về vẫn giữ nguyên vẻ như cũ, nhưng Vu Xuyên đã nhận ra sự thay đổi nơi hắn.

Bởi Vu Sảng đã bị kéo ra khỏi thế giới của riêng mình một cách cưỡng ép.

Ánh mắt bình thản và vô hồn của hắn đã thay đổi, trở nên hỗn loạn và hung bạo.

Không ai biết hắn đã trải qua những gì.

Nhưng trong mắt Vu Xuyên, Vu Sảng vẫn là Vu Sảng của y.

Người anh trai ấy vẫn sẽ leo lên giường ôm y khi y sợ hãi, vỗ về y ngủ trong nơi xa lạ và tăm tối này, vẫn sẽ lau khô những giọt nước mắt của y khi y bừng tỉnh sau ác mộng.

Vu Xuyên hoàn toàn không thể rời xa Vu Sảng.

Lúc đó, cổ Vu Sảng bị thương nặng nên phải băng bó rất lâu mới lành.

Vì vậy lão gia Vu cứ tưởng hắn không nói được là do vết thương ở cổ.

Dù vết sẹo trông có vẻ ghê rợn, nhưng thái độ bình thản của Vu Sảng lại khiến lão gia Vu vô cùng hài lòng.

Nhà họ Vu cần chính là một người như vậy.

Nhưng biến cố xảy ra sau khi Vu Thử khiêu khích Vu Xuyên. Đối với hai kẻ ngoại lai như họ, Vu Thử luôn có thái độ thù địch.

Nhưng vì địa vị của Vu Sảng khác với họ, những đứa trẻ mới vài tuổi đã nhận thức được rõ ràng, không dám trêu chọc Vu Sảng, nên chuyển mục tiêu sang Vu Xuyên - kẻ luôn bám theo Vu Sảng.

Vu Thử trực tiếp đá một hòn đá vào đầu Vu Xuyên, khiến máu chảy ròng ròng.

Sắc mặt Vu Xuyên lập tức thay đổi.

Còn Vu Sảng chứng kiến tất cả, mất hết lý trí, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Vu Thử. Dưới ánh mắt kinh hoàng của đối phương, hắn xách ghế đập gãy chân Vu Thử.

Một lần chưa đủ, lần thứ hai, lần thứ ba.

Vu Thử sợ hãi đến mức tè ra quần, bò lết trên đất cố gắng thoát thân, nhưng Vu Sảng vẫn không tha.

Nếu quản gia không kịp thời đến, có lẽ Vu Thử đã bị Vu Sảng đánh chết.

Vu Xuyên cũng đứng ngây người, nhưng trong mắt y lấp lánh một thứ ánh sáng khác.

Đó là Vu Sảng của y, Vu Sảng bảo vệ y.

Lão gia Vu rất nghiêm khắc với những đứa trẻ này. Sự việc nghiêm trọng như vậy lại xảy ra với người thừa kế mà ông đã chọn, ông lập tức hỏi Vu Sảng tại sao lại làm như vậy.

Nhưng Vu Sảng không đáp lại, chỉ im lặng nhìn xuống đất, không nói cũng không trả lời.

Lão gia Vu cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó bất thường, sắc mặt ông ta nhanh chóng trở nên âm trầm, lập tức cho bác sĩ đến khám cho Vu Sảng.

Dĩ nhiên, Vu Sảng là một đứa trẻ thông minh, có khả năng học hỏi rất mạnh.

Nhưng ngoài ra, hắn còn là một đứa trẻ bất thường.

Sắc mặt lão gia Vu lập tức thay đổi, ông ta không thể chấp nhận kết quả này, thậm chí khi nhìn thấy vết sẹo trên cổ Vu Sảng, ông ta cho rằng đó là sự lừa dối.

"Hình xăm của Vu Sảng được xăm vào lúc đó, mỗi mũi kim đâm xuống, anh ấy đều không khóc, nhưng tôi biết đó rất đau đớn."

Những ngón tay Vu Xuyên co lại. Dây leo kia như chiếc khóa giam cầm hắn, dưới ánh mắt lạnh lẽo của lão gia Vu, đã khắc sâu vào cơ thể Vu Sảng, thấm vào tận xương máu hắn.

"Lão ta từ bỏ Vu Sảng, cũng như đã từ bỏ Vu Thử và những người khác, dễ dàng vứt bỏ anh ấy, còn tôi, trở thành mục tiêu của lão."

Lúc đó y mới biết Vu Sảng học những gì mỗi ngày.

Áp lực nặng nề không thể gánh vác cứ ngày càng đè nặng lên vai y.

Cũng từ ngày đó, từ việc y đợi Vu Sảng về nhà chuyển thành Vu Sảng đợi y về nhà.

Nhưng sau khi bị kéo ra khỏi thế giới của mình một cách cưỡng ép, Vu Sảng đã không thể quay lại như trước nữa, hắn bắt đầu bị giằng xé giữa hai thế giới, cảm xúc ngày càng mất kiểm soát.

Lão gia Vu có người thừa kế mới, ông ta sẽ không dành nhiều sự chú ý cho một đứa trẻ đã bị từ bỏ.

Lúc đó, người chăm sóc Vu Sảng là bảo mẫu, cũng là vợ của quản gia già.

Bà ấy là một người phụ nữ rất hiền hòa và dễ mến.

Khi Vu Sảng lần đầu tiên mất kiểm soát cảm xúc và làm rách quần áo, bà đã thêu một bông hoa lên đó cho hắn.

"Như vậy, tâm trạng có tốt hơn một chút không?"

Vu Sảng ngây người nhìn bông hoa nhỏ bằng móng tay, nghe bà ấy dịu dàng nói: "Hôm nay Tiểu Sảng không đập vỡ cốc trên bàn, đây là bông hoa đỏ thưởng cho Tiểu Sảng."

Đó là lần đầu tiên trong mắt Vu Sảng có ánh sáng.

...

Những ngày tháng ở nhà họ Vu vô cùng ngột ngạt và lạnh lẽo. Họ chưa kịp cảm nhận nỗi đau mất cha mẹ, chưa kịp chấp nhận những biến cố này trong dòng chảy thời gian, đã bị ép buộc trưởng thành với một tốc độ đáng sợ.

Họ bị buộc phải chấp nhận tất cả những điều nặng nề và xa lạ ấy, chịu đựng nền giáo dục nghiêm khắc, tuân thủ những quy tắc lễ nghi đúng mực.

Cũng từ đó, Vu Xuyên trưởng thành nhanh chóng.

Có lẽ y luôn cảm thấy dù là vết sẹo ghê rợn hay hình xăm không thể xóa nhòa trên người Vu Sảng, đều là những vết thương do y gây ra cho hắn.

"Khi một người có niềm tin kiên định, thời gian trôi qua không còn khiến ta cảm thấy đau đớn nữa. Tôi muốn có được tất cả của nhà họ Vu, dù là tài sản hay quyền lực."

Trong mắt Vu Xuyên ánh lên tia sáng lạnh lẽo đầy tham vọng, như một lưỡi dao sắc đẫm máu.

Y quả thực đã đạt được rất nhiều thứ, những thứ ấy cho phép y đưa Vu Sảng ra khỏi nhà họ Vu, cũng cho y có tiếng nói và một vị trí để leo lên đỉnh cao.

Cho đến bây giờ, y vẫn đang đấu trí với lão gia Vu.

"Nhưng vật hy sinh là Vu Sảng, đúng không?" Lục Nhất Mãn bình thản nhìn y, một sức mạnh vừa ôn hòa vừa lạnh lẽo xuyên thẳng vào tâm can Vu Xuyên.

Vu Xuyên sững người, những ngón tay bắt đầu run rẩy, trong mắt hiện lên nỗi đau đớn.

"Tôi cũng không muốn như vậy, lúc đầu tôi thật sự chỉ muốn bảo vệ anh ấy!"

Dục vọng là một cái hố không đáy, khi Vu Xuyên nếm trải mùi vị của quyền lực, y muốn nhiều hơn nữa, muốn nuốt chửng cả lão gia Vu.

Nhưng y lại không muốn buông tay Vu Sảng, mang theo nỗi ân hận và tư tâm bí ẩn, y đã trói buộc Vu Sảng với mình, chia sẻ quyền lực cướp được cho Vu Sảng, ép buộc hắn bước vào vũng lầy này.

Trong mắt y, người anh thông minh và tài năng, chỉ vì một chút thành kiến mà lão gia Vu đã từ bỏ anh ấy!

Y muốn cho ông ta thấy, cũng muốn cho tất cả mọi người thấy, Vu Sảng không thua kém bất kỳ ai!

Tất nhiên, đó chỉ là lý do hoa mỹ của y mà thôi.

Y chỉ quá sợ hãi, quá cô đơn, y sợ rằng một khi Vu Sảng có được tự do sẽ rời xa y, y cũng sợ rằng mình thực sự không thể quay đầu trong cơn sóng dục vọng.

Chỉ cần Vu Sảng còn ở bên cạnh, mọi bóng tối chập chùng đều có thể bị xua tan.

Nhưng đồng thời, điều này cũng đẩy Vu Sảng vào tay lão gia Vu.

Mọi hành động của y đều là thách thức quyền uy của lão gia Vu, làm sao một người lạnh lùng ích kỷ có thể cho phép người thừa kế mình đào tạo quay lại cắn mình một phát?

Khi nhận ra y bắt đầu mất kiểm soát, lão gia Vu đã bắt đầu hành động, khiến Vu Sảng trở thành mục tiêu đầu tiên ông ta nhắm đến.

Vu Xuyên không muốn đầu hàng, cũng không muốn dâng hiến những gì mình có được, vì vậy y và lão gia Vu bắt đầu cuộc chiến kéo co.

Vu Sảng bị kẹt giữa hai người, bắt đầu chịu đựng nỗi đau từ cuộc đấu trí giữa họ.

"Tôi cũng không muốn như vậy." Vu Xuyên nhớ lại những lời lão gia Vu nói với y ngày hôm đó.

"Bởi vì, thứ cậu muốn đang ở chỗ ta. Cho nên, kẻ thực sự giam cầm nó, chính là cậu."

Y quá tham lam, y muốn có tất thảy, vừa không muốn buông bỏ quyền lực trong tay, vừa muốn trói buộc Vu Sảng bên cạnh mình, vì vậy nỗi ân hận tự cho là đúng của y thực chất là y đang bòn rút từ Vu Sảng.

Chính Vu Sảng đang gánh chịu cái giá phải trả cho quyền lực y có được.

"Chính tôi đang làm tổn thương anh ấy." Vu Xuyên rất đau đớn, y không muốn chấp nhận sự thật này. Bao nhiêu năm qua, Vu Sảng là điểm tựa tinh thần, là nơi gửi gắm mọi tình cảm của y.

Chỉ cần Vu Sảng còn đó, cuộc sống của y mới có màu sắc.

"Nếu anh ấy biết chính tôi đã mang lại tất cả những điều này, khiến anh ấy không thể thoát khỏi nhà họ Vu, chắc chắn anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi."

Vu Xuyên nắm chặt tay mình, vẻ mặt lo lắng sợ hãi như một đứa trẻ sợ bị trách phạt.

Lục Nhất Mãn liếc nhìn Vu Sảng đối diện, khẽ thở dài.

"Anh nghĩ anh ấy không biết sao?"

Vu Xuyên giật mình, ngước mắt nhìn anh.

Bao nhiêu năm qua, tuy y đã đưa Vu Sảng ra khỏi nhà họ Vu, nhưng lại giam cầm hắn trong căn biệt thự nhỏ của chính y.

Mỗi yêu cầu y đưa ra với Vu Sảng, thậm chí cả những gì Vu Sảng âm thầm chịu đựng mà không nói ra, có thật sự là vì hắn không biết gì không?

Hay là hắn biết, chỉ vì đó là Vu Xuyên, là người duy nhất đồng hành cùng hắn trong những năm tháng cô đơn, nên hắn biết, và cũng sẵn lòng?

Vu Sảng yêu thương Vu Xuyên.

Một tình yêu sâu đậm mang chức trách của người anh.

Vu Xuyên khóc, khóc không ra hình dáng, khóc đến mức hỗn loạn.

Y yêu Vu Sảng sâu sắc đến vậy, trong tình yêu ấy lại ích kỷ lừa dối chính mình, lấy lý do hoa mỹ để giam cầm Vu Sảng, nhưng không ngờ Vu Sảng lại cam tâm tình nguyện chịu đựng nỗi đau y mang lại, điều đó khiến y càng thêm khổ sở.

Lục Nhất Mãn nhìn y khóc nức nở, đẩy hộp giấy trên bàn về phía y, bình tĩnh nói: "Vu Xuyên, đôi khi anh thật sự rất ngây thơ."

Vu Xuyên nấc lên một tiếng, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.

Lục Nhất Mãn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống y.

"Bất kỳ ai cũng phải học cách tự mình gánh chịu hậu quả."

Vu Xuyên không muốn từ bỏ tất cả trong tay, vậy thì chính y phải là quân cờ để đấu với lão gia Vu.

Nếu không phải y tự cho là đúng khi gắn quyền lực vào Vu Sảng, Vu Sảng đã không phải, cũng không nên gánh chịu những điều vốn không thuộc về hắn.

"Đừng khóc nữa, nhìn xấu chết đi được."

Anh liếc nhìn Vu Xuyên, quay người bước đi không ngoái lại.

Về tất cả những gì liên quan đến Vu Sảng, anh đều biết.

Chỉ là khi nghe từ miệng Vu Xuyên, hình ảnh con người chân thật và sống động ấy vẫn khiến trái tim anh đau nhói.

Vu Xuyên đờ đẫn nhìn bóng lưng anh rời đi, hít hít mũi, lại đưa tay lau nước mắt. Sau khi khóc, nơi u tối trong lòng y nứt ra một lỗ hổng, để không khí trong lành tràn vào.

Y nghiêng đầu, nhìn Lục Nhất Mãn bước thẳng về phía quán cà phê đối diện.

Còn Vu Sảng, vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy Lục Nhất Mãn, ánh mắt bỗng sáng lên.

Đó là ánh sáng xuất hiện trong mắt Vu Sảng khi lần đầu tiên nhìn thấy bông hoa trên tay áo thuở nhỏ.

Truyện Chữ Hay