Trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng riêng, Lục Nhất Mãn chợt nhận ra còn có một bóng người khác. Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt đảo quanh căn phòng.
Trên chiếc sofa êm ái bên kia, một bóng đen như tan vào bóng tối. Người đàn ông mặc bộ đồ da đen bóng, nằm vắt vẻo như một cái bóng vô hình, hòa quyện vào không gian u tối của căn phòng. Nếu không chú ý, hẳn chẳng ai phát hiện ra sự hiện diện của cậu ta.
"Lạc Đình."
Giọng Bành Đa Đa vang lên, có chút ngượng ngùng khi nhìn tên đàn ông nằm ngả ngớn trên sofa. Cơn giận bùng lên, hắn gắt gỏng gọi to lần nữa: "Lạc Đình!"
Tên đàn ông nằm xoạc cẳng bỗng giật mình ngồi bật dậy. Cậu ta khoanh chân, tay chống cằm, để lộ đường nét sắc sảo trên gương mặt. Bằng giọng nói gợi cảm như bong bóng vỡ, cậu ta cất tiếng: "Ớ kìa anh trai, muốn làm một nháy hơm?"
"..."
"..."
Bành Đa Đa như muốn độn thổ vì xấu hổ.
Lục Nhất Mãn không nhịn được, bật cười thành tiếng. Quả nhiên là bạn của Bành Đa Đa, toàn những nhân vật thú vị.
Tên đàn ông vẫn còn đang ngái ngủ, chợt tỉnh hẳn khi nghe tiếng cười của Lục Nhất Mãn. Cậu ta vô thức lau miệng, đảo mắt nhìn quanh, rồi chợt thấy vẻ mặt giận dữ của Bành Đa Đa như muốn giết người.
"Đệt, mày bảo tao đến lúc 8 giờ, thế mà tao phải ngồi đợi chúng mày hai tiếng đồng hồ."
Bành Đa Đa nghiến răng ken két: "20 giờ, không phải 18 giờ!"
"18 giờ chẳng phải 8 giờ sao?"
"Đó là 6 giờ!"
"Đệt mẹ, ai lại đi đổi đồng hồ của tao vậy!"
Nhìn tên đàn ông nhảy dựng lên tức giận, Bành Đa Đa đã mất hết hy vọng.
Ban đầu Lục Nhất Mãn còn chưa hiểu lắm, nhưng khi người đàn ông đứng dậy, để lộ gương mặt dưới ánh đèn, anh đã hiểu ý Bành Đa Đa.
Đối phương và Dư Tứ Minh có điểm tương đồng.
Không phải vì họ giống nhau, mà là nhìn bề ngoài, cả hai đều thuộc tuýp thiếu niên trắng trẻo, thanh tú.
Điều này chẳng liên quan gì đến tuổi tác. Dù đã ngoài hai mươi, họ vẫn mang nét ngây thơ, trong trẻo của tuổi mới lớn, trông như vẫn đang ở độ tuổi mười bảy, mười tám vậy.
Nhưng cậu trai tên Lạc Đình này trông có vẻ hoang dã hơn Dư Tứ Minh nhiều.
Ánh mắt Lục Nhất Mãn lướt từ bộ đồ da đến đôi bốt đinh tán của cậu, rồi lịch sự nhìn đi chỗ khác.
"Tao đã bảo mày ăn mặc lịch sự một chút rồi, sao lại ăn diện kiểu này hả?"
Bành Đa Đa tức đến nỗi muốn đập đầu vào tường. Hắn có mấy người bạn gay đâu, cuối cùng tìm được một người, vậy mà lại chả biết cố gắng gì hết!
"Mặc vậy đẹp mà, siêu ngầu ấy chứ." Cứ lải nhải hoài phiền chết đi được.
Câu cuối cùng Lạc Đình không nói ra, sợ Bành Đa Đa sẽ thật sự nhào đến bóp cổ cậu mất.
Hơn nữa vì cuộc "xem mắt" này, cậu đã không trang điểm khói, thế là đủ nể mặt lắm rồi nha."Mày..." Bành Đa Đa hít sâu một hơi, sợ mình suýt ngất đi. Quay lại nhìn Lục Nhất Mãn phong độ đẹp trai, hắn cảm thấy đôi mắt mình được "thanh tẩy".
"Nhất Mãn, đây là bạn tôi, Lạc Đình."
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Bành Đa Đa, có lẽ tên công tử này cũng lần đầu làm chuyện "mai mối"... à không... xe duyên cho người ta.
Lục Nhất Mãn thấu hiểu trong lòng, vẫn giữ nụ cười lịch thiệp, gật đầu nói: "Chào anh, ngài Lạc."
Một câu ngài Lạc khiến Lạc Đình ngẩng đầu nhìn anh.
Lạc Đình quen Bành Đa Đa ở nước ngoài, cậu lớn hơn Bành Đa Đa một chút, chỉ là gương mặt trẻ con trông như vừa mới tốt nghiệp cấp ba.
"Chào anh, Lục Nhất Mãn."
Cậu phải thừa nhận, đối phương đẹp trai đến mức khiến người ta phải chú ý. Không chỉ là gương mặt ấy, mà còn là khí chất thu hút ánh nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lục Nhất Mãn mỉm cười, không để tâm việc đối phương gọi thẳng tên mình ngay lần đầu gặp mặt.
Anh cụp mắt nhìn đồng hồ đeo tay, lịch sự nói: "Xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài một lát. Vì cậu mang theo bạn mình, hôm nay cứ tính vào hóa đơn của tôi nhé."
Câu cuối cùng là nói với Bành Đa Đa. Nói xong anh mỉm cười bước ra khỏi phòng, cả người toát lên vẻ nhanh nhẹn, dứt khoát.
Bành Đa Đa sững người: "Ơ... không phải..."
Nhưng Lục Nhất Mãn đã bước ra ngoài, cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng khép lại.
Hắn cảm thấy Lục Nhất Mãn có vẻ không vui, mặc dù đối phương chẳng nói gì, vẫn luôn rất lịch sự.
Đúng vậy, lịch sự!
"Tại mày hết đấy, sao mày lại thất lễ thế!" Bành Đa Đa bực bội, dùng khuỷu tay huých vào cậu ta.
Lạc Đình đã chán ngấy, nhưng vẫn cố nhẫn nại trả lời: "Vậy phải nói thế nào? "Ngài Lục thân mến, rất vui được gặp anh. Tôi thấy anh trông cũng ngon đấy, không biết có muốn ngủ với tôi một đêm hay không?""
Nói xong cậu ta đảo mắt.
Giả tạo quá, hơn nữa, rõ ràng đối phương chẳng thèm để mắt đến mình.
"Mày không thể uyển chuyển một chút, lịch sự một chút sao?"
Bành Đa Đa nghiến răng ken két, tức đến nỗi tóc dựng đứng cả lên.
"Uyển chuyển kiểu gì hả? Chuyện yêu đương tao không rõ, nhưng nhìn anh ta rất muốn ngủ với người khác ngoài tao đấy chứ."
Thấy Bành Đa Đa sắp bị mình chọc tức chết, cậu khoát tay rộng rãi, ngồi phịch xuống sofa, rất phóng khoáng nói: "Mày đừng nghĩ nhiều nữa, anh ta không ưng tao đâu. Cũng may anh ta tính tình tốt, lần sau mày mà làm chuyện này nữa, không chừng người ta nổi giận đấy."
Lạc Đình nhìn sắc mặt Bành Đa Đa, vui sướng trước nỗi khổ của người khác. Quả nhiên, Bành Đa Đa nhìn về phía cửa, vẻ mặt rõ ràng có chút khó xử.
Có phải đã giận rồi không, nhưng hắn cũng chỉ muốn góp một phần sức lực thôi mà...
Lục Nhất Mãn bước ra từ hướng nhà vệ sinh. Khi đi ngang qua một phòng riêng, anh chợt dừng bước.
Giữa tiếng nhạc ồn ào của tầng trệt, âm thanh vỡ vụn từ căn phòng vẫn vọng ra rõ mồn một, liên tiếp không ngừng, chất chứa một cơn thịnh nộ bị đè nén tột cùng.
Ánh mắt anh khẽ xao động, nghiêng đầu nhìn sang. Những vệ sĩ đứng canh ngoài cửa cũng đưa mắt nhìn anh, đồng thời siết chặt hàng rào bảo vệ, không cho ai lọt qua.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào tai, rồi thong thả bước đi, hai tay đút túi quần.
Thấy anh không có động tĩnh gì, các vệ sĩ cũng thả lỏng người. Họ liếc nhìn cánh cửa đóng kín, lắng nghe tiếng đổ vỡ bên trong, rồi trao nhau ánh mắt ý tứ trước khi cúi đầu xuống.
Trong căn phòng, Vu Sảng chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen, cà vạt bị hắn giật lỏng, buông thõng trên cổ áo.
Hơi thở hắn dồn dập, tay áo xắn lên lộn xộn, mái tóc chải chuốt giờ rũ xuống trán. Đôi mắt phượng dài hẹp nhìn xuống những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới sàn, u ám và hoang mang.
Đây là chai rượu thứ mười sáu mà hắn đập vỡ hôm nay.
Chỉ mấy chục vạn thôi, hắn chẳng để tâm.
Chân loạng choạng lùi lại, hắn ngã phịch xuống sofa. Đưa tay che mắt, ngửa đầu ra sau, yết hầu lên xuống liên hồi, nhưng chẳng thốt nên lời.
Hắn biết vì nhà họ Vu không có mấy người đảm đương được việc, nên mới có hắn và Vu Xuyên.
Chỉ là càng lớn tuổi, hắn và Vu Xuyên càng khó kiểm soát.
Đây không phải điều mà lão gia họ Vu có thể chấp nhận. Vì vậy, dù là cố tình giao một dự án cho Vu Xuyên phung phí, hay bây giờ muốn hắn kết hôn, tất cả đều là lời cảnh báo.
Họ mang họ Vu, họ vẫn là người nhà họ Vu, họ vẫn nằm trong tay lão gia họ Vu. Những gì ông ta cho họ, bất cứ lúc nào ông cũng có thể lấy lại.
Kết hôn.
Bắt một người như hắn đi kết hôn. Chẳng biết định hại ai.
Vu Sảng không thể để Vu Xuyên thấy mình trong bộ dạng này ở nhà, nên mới đến đây.
Hắn chậm rãi vuốt ve cổ mình, không cảm nhận được hình xăm, nhưng lại chạm vào vết sẹo ngay trên yết hầu, xấu xí và dữ tợn.
Nhưng giờ đây, những dây leo ấy đã nở hoa.
Xăm một hình lớn như vậy lên vết sẹo khi mới tám tuổi thật đau đớn, đau đến tưởng chừng sắp chết.
Nhưng khi đau, hắn chẳng bao giờ nói đau.
Hắn nhìn thẳng lên trần nhà, trong căn phòng tối tăm, trần nhà đen kịt như một cái miệng há to, có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.
Chiếc chìa khóa áp sát ngực đã nhiễm hơi ấm cơ thể, hắn chậm rãi kéo dây buộc, lấy chìa khóa ra, im lặng ngắm nhìn hồi lâu.
Cuối cùng, hắn giật mạnh, cổ bị dây siết đến rướm máu, chiếc chìa khóa nằm yên trong lòng bàn tay.
Chỉ trong giây lát, chiếc chìa đã mất hết hơi ấm, lạnh lẽo trở lại.
Hắn buông tay, vô cảm nhìn nó rơi vào ly rượu, những bọt khí thoáng qua tan biến như không khí xung quanh.
...
Khi cửa phòng mở ra, Vu Sảng lại là vị Vu Sảng ăn mặc chỉnh tề, cao quý lạnh lùng như thường lệ. Toàn thân không còn dấu vết của sự mất kiểm soát trong phòng ban nãy.
Hắn khoác áo vest trên tay, bước ra khỏi phòng chậm hơn bình thường năm phút.
Nhưng hắn vẫn đúng giờ.
Dù chỉ thêm một chút thời gian, cũng vừa đúng năm phút.
Hắn bước ra khỏi phòng, đế giày chạm phải thứ gì đó. Cúi đầu nhìn xuống, một vệt đỏ nổi bật trên tấm thảm.
Nhìn chăm chú một lúc không biểu cảm, hắn cúi xuống nhặt lên.
Đó là một bông hoa hồng bằng bạc tinh xảo.
Rất đẹp.
"Kẽo kẹt" một tiếng, Bành Đa Đa từ phòng bên cạnh bước ra, giật mình khi thấy Vu Sảng.
Trong khoảnh khắc hắn cúi người, Bành Đa Đa thoáng thấy căn phòng phía sau tan hoang, liền vội vã quay đi, không dám nhìn thêm.
Lục Nhất Mãn đi quá lâu, hắn lo anh thực sự tức giận nên định ra ngoài tìm, ai ngờ vừa bước ra đã chạm mặt Vu Sảng.
Đối diện với đôi mắt đen láy của Vu Sảng, Bành Đa Đa lạnh sống lưng, lặng lẽ lùi lại một bước, nhường đường cho nhân vật máu mặt này.
Vu Sảng lướt qua hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, nắm chặt bông hoa hồng bạc trong tay, bước đi thẳng tắp. Những vệ sĩ mặc vest đen lập tức theo sát phía sau.
Khí thế ấy như thể đối phương không phải đến quán bar, mà là bước vào một cuộc đàm phán căng thẳng và ngột ngạt.
Tất nhiên, Vu Sảng sẽ không bao giờ tự mình mở miệng đàm phán với ai.
"Sao mày nhát gan thế?" Lạc Đình vỗ vai Bành Đa Đa từ phía sau, suýt làm hắn giật mình nhảy dựng.
"Mày không nhát thì dám vỗ vai anh ta như vỗ tao không?" Bành Đa Đa bực bội hất tay thằng bạn ra.
"Thôi quên đi, nhìn là biết người này không dễ chọc rồi."
Những kẻ công tử bột như họ nên tránh xa những người làm việc lớn như vậy thì hơn.
"Tuy biết anh ta ở đây mấy ngày nay, nhưng hôm kia tao đến cũng không gặp, sao hôm nay lại trùng hợp thế nhỉ."
Bành Đa Đa không hiểu nổi, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Nhưng Lạc Đình đã lảo đảo bước về trước, cậu ta thầm chửi một tiếng, vội vàng đuổi theo, cùng xuống lầu.
Cùng lúc đó, Vu Sảng vừa xuống tới tầng trệt đã nghe thấy một giai điệu bass khác hẳn.
Đồng thời, đám đông trong sàn nhảy bắt đầu hò reo ầm ĩ.
Hắn nghiêng đầu, hướng về phía ánh đèn chiếu sáng giữa sân khấu...