Chương 9: Ánh mắt đấy của nó là sao?
Trì Kính Dao trở mặt nhanh hơn trở lòng bàn tay, mới vừa rồi còn khóc hu hu oan ức, lúc này lại như không có chuyện gì, cẩn thận cuộn hai tấm da cáo lại cất đi, rồi sau đó tò mò nhìn con mồi mà Bùi Dã bắt được.
Lúc này mắt của cậu hơi đỏ, lông mi dài ướt nước mắt, lộ ra dấu vết vừa mới khóc xong.
Bùi Dã nhìn cậu một lúc lâu, mày nhíu lại thành một hàng, thật sự không hiểu trong đầu vật nhỏ này nghĩ cái gì.
"Nhị ca bắt được thứ gì tốt không?" Trì Kính Dao vừa nói vừa mở bao bố mà Bùi Dã khiêng về.
Nhưng miệng bao buộc quá chặt, bàn tay nhỏ bé của Trì Kính Dao không có lực nhiều, thử nửa ngày vẫn chưa mở ra được.
Bùi Dã thấy thể duỗi tay cởi bao bố ra, nhìn Trì Kính Dao đầy ẩn ý.
Chỉ thấy Trì Kính Dao mở miệng bao ra nhìn vào bên trong, biểu cảm lúc này có hơi phức tạp.
Trong bao bố chính là một con lợn rừng nhỏ.
Trì Kính Dao:.........
Tới xế chiều, sau khi Bùi phụ về nhà liền bắt đầu ra rìa bệ đá trong sân xử lý con mồi mà Bùi Dã mới bắt được.
Trì Kính Dao cầm trong tay hai quả dại đứng ở bên cạnh vừa ăn vừa xem, lúc đầu Bùi phụ còn lo cậu sợ hãi, nhưng chỉ thấy cậu hơi nhíu mày, sau đó lại không sợ nữa.
"Lá gan của nữ hài ngươi thật sự không nhỏ." Bùi phụ bật cười nói.
"Sau này con còn muốn đi theo Nhị ca học săn thú mà, đương nhiên không thể sợ." Trì Kính Dao nói rất nghiêm túc.
Cậu vừa dứt lời, Bùi Dã ở cách đó không xa liền nói: "Ta không đồng ý dạy ngươi săn thú."
"Không săn thú cũng được." Trì Kính Dao bước thong thả đến bên cạnh Bùi Dã nói: "Huynh dạy ta phi đao cũng được."
Bùi Dã nhìn cậu không nói gì, nhưng Bùi Nguyên ở một bên lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Bởi vì sắc mặt của hắn nhiều ngày nay chuyển biến tốt, tâm trạng cũng không tồi, mỗi ngày đều ngồi ở trong sân một lúc lâu.
"A Dao, ta dạy muội viết chữ nha." Bùi Nguyên nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, vừa định nói mình biết chữ, lại ý thức được hiện giờ mình mới có 7 tuổi.
"Đại ca biết nhiều chữ lắm sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Nguyên cười ảm đạm, nói: "Cũng không phải nhiều, nhưng dạy chữ cho muội thì vẫn được."
Hắn vừa nói xong liền nhặt một cành cây nhỏ lên, ý bảo Trì Kính Dao ngồi cạnh mình.
Trì Kính Dao vội vàng lấy cái ghế đẩu ngồi bên cạnh Bùi Nguyên, liền thấy Bùi Nguyên cần cành cây trong tay viết lên trên đất một chữ "thiên" và chữ "địa".
"Thiên và địa." Bùi Nguyên chỉ chỉ hai chữ trên mặt đất.
Trì Kính Dao chú ý tới động tác của Bùi Nguyên, phát hiện ánh mắt của hắn luôn chú ý tới Bùi Dã, liền theo bản năng nhìn thoáng qua Bùi Dã.
Ánh mắt của Bùi Dã vốn đang đặt trên hai chữ kia, thấy Trì Kính Dao nhìn hắn liền dứt khoát đứng dậy rời đi.
Trì Kính Dao nhìn bóng lưng của Bùi Dã, lai nhìn Bùi Nguyên, nhạy bén cảm nhận được chuyện gì đó.
"Nhị ca không vui." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói.
Bùi Nguyên cười khổ một tiếng, nói với Trì Kính Dao: "Năm đó nếu ta không mặc bệnh, nhị ca của muội đã được đến học đường đi học rồi."
"Năm đó việc học của hắn đã được định rồi, tiên sinh của học đường thấy hắn thông minh, cũng rất thích hắn." Bùi Nguyên thở dài nói: "Không ngờ là ta lại mắc bệnh, việc học hành của hắn cũng bị ngừng hẳn."
Ở thời đại này, mặc dù phần lớn hài tử nhà nông đều không biết chữ, nhưng nếu trong nhà có đủ khả năng thì cũng cho con đi học thử một lần, nhỡ đâu lại có thể học ra thành tích thì cũng làm rạng rỡ tổ tông.
Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Không thể đi học đường, đại ca có thể dạy huynh ấy biết chữ mà."
"Ta cũng muốn vậy, nhưng hắn không muốn." Bùi Nguyên nói.
Năm đó chính hắn mắc bệnh không dậy nổi, không chỉ không thể tiếp tục đọc sách, còn thành gánh nặng trong nhà, Bùi Nguyên ít nhiều cũng thấy nản lòng một khoảng thời gian.
Đợi hắn nghĩ thoáng hơn thì Bùi Dã đã bắt đầu lên núi học săn thú với những thợ săn trong thôn rồi.
"Khi đó tất cả mọi người cho rằng hắn đang giận dỗi, muốn đi lên núi giải sầu." Bùi Nguyên nói: "Cho tới sau đó không lâu, hắn thật sự bắt được hai con thỏ trên núi mang về."
Bùi Nguyên nhìn về phía Trì Kính Dao, duỗi tay ra dấu một chút, nói: "Lúc đó hắn cũng không lớn hơn muội bao nhiêu."
Từ đó về sau, Bùi Dã không còn nhắc tới chuyện học nữa, cũng không cho người khác nhắc tới.
Nhưng mọi người trong nhà đều biết, năm đó không thể đi học vẫn luôn là điều tiếc nuối của Bùi Dã.
Cũng vì thế, hôm nay Bùi Nguyên đột nhiên muốn dạy Trì Kính Dao học chữ, hắn mới có phản ứng như vậy.
"Đại ca, huynh muốn nhận cơ hội dạy chữ cho ta, cũng muốn nhị ca cùng học sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Nguyên gật gật đầu, cười nói: "Nhưng tính tình nhị ca của muội quá bướng bỉnh, ta thấy hắn vẫn không muốn."
Trì Kính Dao nghe vậy có hơi đăm chiêu nhìn về phía Bùi Dã, tâm trạng có hơi phức tạp.
Trước đây cậu chỉ biết tương lai Bùi Dã rất thành công, nhập ngũ lập công, trở thành đại lão công huân vô song.
Lại không ngờ là đại lão khi còn nhỏ đã gặp phải nhiều chuyện chua xót như vậy.
Theo phán đoán của Trì Kính Dao, nội tâm Bùi Dã nhất định vẫn khát vọng được học.
Người ta luôn nói trong sách tự có nhà lầu vàng, người có chút khát vọng ai lại không muốn đọc sách biết chữ?
Hơn nữa ở thời đại này, đọc sách có lẽ là cơ hội duy nhất để hiểu biết về tứ phương thiên địa.
Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã đang giúp Bùi phụ xử lý con mồi ở cách đó không xa, trong lòng thầm tính toán.
Cậu muốn công lược Bùi Dã, vậy không thể dựa vào việc khóc nhè mãi được?
Lâu dần, Bùi Dã không phiền thì cậu cũng phiền.
Cho nên Trì Kính Dao quyết định nghĩ ra một cách mới, thử xem có thể đẩy nhanh tiến độ công lược không.
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao ghé sát vào tai Bùi Nguyên thấp giọng nói mấy câu gì đó.
Bùi Nguyên ngẩn ra, dường như có chút kinh ngạc, lại có chút chần chừ.
Trì Kính Dao lại nháy mắt với hắn, ý muốn nói rằng hắn cứ yên tâm.
Tối đó, ai cũng không nhắc lại đề tài này.
Vẻ mặt Bùi Dã vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí còn thấy xa cách hơn lúc bình thường.
Sau cơm tối, Bùi Dã quay về phòng, thấy Bùi Nguyên nằm trên giường, đang đọc sách dưới ánh nến.
Sau khi bị Trì Kính Dao "chiếm" mất phòng, Bùi Dã liền chuyển tới phòng của Bùi Nguyên, đặt một cái sạp thấp ở góc phòng.
Bùi Nguyên thấy hắn tiến vào, lén liếc nhìn một cái, nói: "A Dao nói muốn ta dạy học chữ."
Bùi Dã sửa sang lại sạp một chút, rồi nói một tiếng "Vâng".
"A Dao thông minh hiểu chuyện, lại còn hiếu học, ta cũng muốn dạy học cho muội ấy." Bùi Nguyên lại nói.
Bùi Dã lại "Vâng" một tiếng, không đưa ra ý kiến gì.
Bùi Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta thấy mực và giấy trong nhà đã dùng hết, mai đệ đi theo lão Tiền lên trấn bán thịt lợn rừng cho tiệm cơm đúng không? Lúc về nhờ đệ mua một ít giấy và mực giúp ta."
"Đệ biết rồi." Bùi Dã thản nhiên nói.
Bùi Nguyên nói xong liền thầm thở dài, lại nhịn không được mà lén liếc nhìn Bùi Dã một cái.
Thật ra mấy năm nay, Bùi Nguyên đã có suy nghĩ dạy học cho Bùi Dã rất nhiều lần.
Nhưng tính tình của hắn ôn hòa, Bùi Dã lại bướng, hắn không thể lay động được Bùi Dã một chút nào.
Hiện giờ hắn đã hiểu, nếu muốn đối phó với tiểu tử Bùi Dã này, dường như chỉ có mỗi cách của nữ hài kia.
Sáng sớm hôm sau, Trì Kính Dao rời giường từ sớm, để Dung nương buộc tóc cho cậu.
Ngày hôm đó cậu mặc ngoại sam vàng nhạt Dung nương sửa cho cậu, cả người nhìn cực kỳ hoạt bát.
Khi Bùi Dã nghe nói Trì Kính Dao muốn cùng đi lên trấn, rõ ràng hơi muốn từ chối.
Nhưng thấy Trì Kính Dao ôm hai tấm da cáo của nhà thím Thu trong tay, liền không nói gì nữa.
Hai người ngồi xe la nhà lão Tiền đi lên trấn như trước.
Đầu tiên Bùi Dã đem thịt lợn rừng mới săn được tới tiệm cơm bán.
Hắn bắt được một con lợn rừng vừa phải, đúng là lúc ngon nhất.
Khi Bùi phụ xử lý đã để lại chút thịt cho nhà mình ăn, còn lại thịt ngon sau khi lọc xương cũng được hơn 20 cân, đều đưa cho Bùi Dã mang đi bán.
Nhưng dường như giá thịt lợn rừng ở đây không cao, hơn 20 cân thịt cũng chỉ bán được hơn 100 đồng.
Bán thịt lợn rừng xong, hai người lại đi tới tiệm may lần trước.
Chưởng quầy trong tiệm vừa thấy Trì Kính Dao liền đi đến đón tiếp, thái độ rất nhiệt tình với cậu.
Lần trước mua tấm da cáo trắng của Trì Kính Dao, hắn cũng không nghĩ là có thể lời được bao nhiêu.
Không ngờ tấm da cáo đó lại được di nương của lão bản nhìn trúng, nói là lâu rồi chưa thấy tấm da cáo nào phẩm chất tốt như vậy, lão bản vui vẻ nên đã thưởng cho hắn rất nhiều thứ tốt.
Nên hôm nay gặp lại Trì Kính Dao, tâm trạng của hắn tất nhiên rất tốt.
"Tiểu nữ hài, sau này nhà ngươi có bao nhiêu da, bất luận là tốt hay xấu cứ đem đến đây bán cho ta đi." Chưởng quầy nói với Trì Kính Dao: "Ta cũng không khi dễ ngươi, chỉ cần là ngươi mang tới, ngoại trừ những loại da tốt sẽ có giá khác, còn lại thì ta sẽ mua của ngươi với giá cao hơn 3 phần so với thương nhân buôn da."
Mặc dù lời này hắn nói với Trì Kính Dao, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Bùi Dã ở bên cạnh, hiển nhiên đã biết Bùi Dã mới là người quyết định việc này.
Bùi Dã nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"
"Nhờ tấm da cáo lần trước của ngươi, lão bản đã liên kết với một xưởng chuyên xử lý da, tay nghề của bọn họ còn tốt những thương nhân buôn da, giá cả còn hợp lý." Vị chưởng quầy kia nói: "Mặc dù chúng ta cũng không dùng quá nhiều da, nhưng hiện giờ thế đạo bất ổn, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đấy thôi, ngươi nói có đúng không?"
"Nhưng chúng ta cướp sinh ý của hàng da, việc này các ngươi cũng đừng truyền ra ngoài." Chưởng quầy lại dặn dò.
Bùi Dã nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu đồng ý.
Nếu là chuyện hai bên cùng có lợi, tất nhiên hắn cũng không lý gì mà từ chối.
Sau khi chưởng quầy xem qua hai tấm da cáo kia, ra giá còn cao hơn Trì Kính Dao nghĩ một chút, hai tấm da cáo bán tổng cộng hơn 600 đồng.
Theo ước định của thím Thu, sau khi trừ đi mấy chục đồng đáng lẽ nhận được khi bán cho hàng da, gần 600 đồng còn lại thì sẽ chia cho bọn họ một nửa.
Sau khi đi ra khỏi tiệm may, Trì Kính Dao rất đắc ý.
Trong lòng cậu đã tính toán kỹ, sau này sẽ gộp cả da nhà thím Thu và Bùi Dã bán ở đây, đến lúc đó không chỉ có thể kiếm thêm chút tiền cho thím Thu, cũng có thể kiếm thêm được chút tiền, thật sự là một mũi tên trúng hai đích.
Bùi Dã nhìn cậu một cái, đi đến trước sạp bán bánh bao gần đó, mua hai cái bánh bao.
Trì Kính Dao nhận lấy một cái cắn một miếng, ngẩng đầu nhìn Bùi Dã hỏi: "Nhị ca, bây giờ chúng ta đi đâu nữa?"
Ánh mắt Bùi Dã hơi né tránh, nhìn quanh đường phố một vòng.
Cuối cùng, hắn nhìn về phía cuối đường nói: "Đi mua giấy và mực cho ngươi."
"Mua giấy và mực cho ta làm gì?" Trì Kính Dao lại cắn một miếng bánh bao hỏi.
"Không phải ngươi muốn đại ca dạy học chữ sao?" Bùi Dã hỏi.
"Ta không muốn học lắm." Trì Kính Dao nói: "Đại ca chỉ là muốn dạy cho huynh nên kéo ta xuống nước luôn thôi."
Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, nói: "Sao lại không học?"
"Học chữ thì có gì tốt chứ? Ta không thích học." Trì Kính Dao nói.
Trong lúc nói cậu đã ăn xong một cái bánh bao, lại không chút khách khí cầm lấy một cái khác.
Bùi Dã nhìn cậu một hồi lâu, giọng buồn buồn nói: "Học chữ.....!tất nhiên rất tốt."
"Ta không tin đâu, tốt như vậy sao huynh lại không học?" Trì Kính Dao nói.
Cậu nói xong câu này liền có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm vào Bùi Dã, muốn nghe được đáp án từ miệng của hắn.
Nhưng Bùi Dã chỉ im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nói gì cả, xoay người đi vào một tiệm bán văn phòng tứ bảo.
Trì Kính Dao nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác hơi khó chịu.
Không biết vì sao, mặc dù Bùi Dã không nói gì, nhưng Trì Kính Dao lại cảm giác đối phương có chút buồn.
Nếu theo đúng nguyên tác, đại ca của Bùi Dã không bao lâu sẽ chết, có lẽ Bùi Dã cũng không có tâm trí đi học lại.
Sau đó không lâu, Bùi Dã phải đi tòng quân, tuổi còn trẻ mà đã chậm rãi vươn lên từ biển máu núi xác, cuối cùng trở thành một đại lão như trong truyện.
Nghĩ như vậy, từ nhỏ đến lớn dường như Bùi Dã chưa từng thật sự thoải mái.
Bùi Dã mua xong bước ra khỏi tiệm văn phòng tứ bảo, liền thấy Trì Kính Dao đúng ở cửa, ánh mắt nhìn mình cực kỳ phức tạp.
Bùi Dã:.......
Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi!
Sao vật nhỏ này lại nhìn hắn với ánh mắt tình thương mến thương như vậy chứ?.
Chương 10: Có ngươi ngoài đây, muội ấy không tập trung được
Trên đường quay về, Trì Kính Dao vẫn đang suy nghĩ đến chuyện của Bùi Dã.
Đôi khi cậu cảm thấy Bùi Dã rất thông minh, có rất nhiều chuyện đối phương làm lại có vẻ không thông minh lắm.
Ví dụ như chuyện học chữ này, thật ra cũng không cản trở việc săn thú của Bùi Dã, nhưng có lẽ là Bùi Dã không muốn mình để mình có khát vọng nào khác, cho nên dứt khoát cắt đứt mọi cơ hội của mình. Đây dường như không phải là một sự lựa chọn của một người thông minh.
Cũng như chuyện ăn bánh bao này, 2 đồng một cái bánh bao, ăn một cái cũng không làm nhà mình nghèo đi, nhưng Trì Kính Dao chưa bao giờ thấy hắn ăn. Cậu cùng Bùi Dã đi lên trấn hai lần, lần nào đối phương cũng để bụng đói về nhà.
Nhưng Trì Kính Dao biết, mình là một người lớn lên trong thế giới hòa bình, hoàn toàn khác biệt so với hoàn cảnh của Bùi Dã, cho nên cậu không thể dùng quan điểm của mình để đánh giá Bùi Dã được, như vậy là không phải phép, cũng quá mức ngạo mạn.
Trì Kính Dao nghĩ thầm, nhịn không được mà thở dài.
Thầm nghĩ hiện giờ Bùi Dã đang ở tuổi ăn tuổi lớn, rất dễ đói bụng, chẳng may ảnh hưởng tới sự phát triển của cơ thể thì sao?
Bùi Dã nghe được tiếng thở dài của vật nhỏ, liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn đối phương.
Liền thấy vật nhỏ nhíu mày, vẻ mặt "phiền muộn", cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Nhị ca, huynh không đói bụng sao?" Trì Kính Dao đột nhiên hỏi.
"Không đói." Bùi Dã thản nhiên đáp.
Nhưng hắn vừa dứt lời, trong bụng liền phát ra tiếng phản kháng.
Trì Kính Dao thấy thế, lấy từ trong túi ra một quả trứng, đặt vào tay Bùi Dã.
Bùi Dã cúi đầu nhìn quả trứng trong tay, không biết đang nghĩ gì, bất giác nhíu mày.
Sau đó, hắn cầm quả trứng gõ nhẹ lên xe la, phát hiện quả trứng lần này. . . . . là trứng chín.
Bùi Dã cũng không ngại, bóc vỏ trứng, cắn hai miếng lớn.
Trì Kính Dao nhìn hắn ăn mà không khỏi cảm thán, thầm nghĩ thằng nhóc này quả thật đói lắm rồi.
Vào Bùi gia mấy ngày, Trì Kính Dao chưa từng chịu đói. Nhưng phần lớn con mồi mà Bùi Dã bắt được, trừ phần đem đi bán thì đều được Dung nương làm thành thịt muối hoặc thịt khô, một bữa chỉ ăn một phần nhỏ nên cơm canh của bọn họ quả thật không quá phong phú.
Mà cho dù là cơm canh đạm bạc thì Bùi Dã cũng ít khi ăn uống thoải mái.
Theo quan sát trước đó của Trì Kính Dao, giờ nghĩ lại thì với tính cánh của tên Bùi Dã này, có lẽ ăn không đủ no cũng không hé răng nói nửa lời.
Nhưng Trì Kính Dao không biết là, ngày đầu tiên cậu đến Bùi gia, Bùi Dã đã nghe thấy Dung nương nói muốn chia một phần thức ăn của mình cho Trì Kính Dao. Đương nhiên Bùi Dã không thể để mẫu thân của mình đói bụng được, cho nên bắt đầu từ ngày đó, hắn liền ăn ít đi một chút, xem như cho nhà mình dư ra một phần thức ăn nhỏ.
Nếu Trì Kính Dao biết được suy nghĩ này, tất nhiên lại cảm thấy thằng nhóc này rất ngốc.
Nhưng thiếu niên thường có lối suy nghĩ như vậy, ngốc cũng không hẳn nhưng bướng thì khá đúng.
Sau khi về tới thôn, hai người vẫn chưa về nhà ngay, mà phải đi đưa tiền bán da cho Thu thẩm trước.
Khi tới đường vào nhà Thu thẩm, Trì Kính Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện, bước chân khựng lại.
"Nhị ca?" Cậu hỏi Bùi Dã: "Hôm trước huynh thấy ta mang da về nhà, sao huynh có vẻ không vui như vậy?"
Bùi Dã nhìn cậu một cái, dương như nhớ tới chuyện hôm đó vật nhỏ tự dưng khóc thút thít với hắn, liền cân nhắc một lúc lâu mới nói: "Vốn cũng không phải tiền chúng ta nên được, sao phải vui?"
Trì Kính Dao nghe vậy liền hiểu, vấn đề là ở quan niệm.
Dù sao Bùi Dã cũng là người cổ đại, quan niệm không được thoáng như cậu.
Cho nên dù Bùi Dã khá thông minh, cũng sẽ không suy nghĩ tới mấy chuyện này. Nhưng đối với Trì Kính Dao, một thằng nhóc khôn lỏi, nghĩ được gì thì nghĩ, không cần phải để ý nhiều.
"Vậy sau này chuyện bán da. . . . . . ." Trì Kính Dao hỏi.
"Cứ theo ý của ngươi đi." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy liền yên tâm, tiếp tục bước chân nhỏ tới nhà lão Thu.
Bùi Dã nhìn bóng lưng của cậu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại muốn làm chuyện đó?"
Trì Kính Dao xoay người nhìn hắn, nói: "Chúng ta đều là người một nhà, nên tâm cũng luôn hướng về cũng một phía mà. Kiếm thêm chút tiền chữa bệnh cho đại ca, chẳng phải đó luôn là suy nghĩ của huynh hay sao?"
Bùi Dã nghe vậy thấy hơi bất ngờ, nhìn vật nhỏ ngây thơ trước mắt, cảm xúc trong lòng lại hỗn loạn.
Trì Kính Dao cưới với hắn, hỏi: "Nhị ca, huynh cảm động lắm đúng không?"
Ánh mắt Bùi Dã hơi lảng tránh, bước nhanh về phía nhà lão Thu.
Ngay khi hắn đi tới sát người Trì Kính Dao, Trì Kính Dao như nghe loáng thoáng được một tiếng "ừm" gần như không thể nghe thấy của hắn.
Sau đó, giọng nói máy móc vang lên trong đầu Trì Kính Dao:
[Nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã]
[Tiến độ công lược hiện tại: 7%]
[Nhận được 50 tích phân]
Trì Kính Dao: . . . . . . . . . .
Tình huống gì đây?
Ai nói cậu phải khóc mới nhận được thiện cảm chứ?
Nhất thời Trì Kính Dao thấy hơi lơ mơ, hơi ngờ ngợ ra được chuyện gì đó.
Có lẽ trước đây cậu đã hơi lầm về cách công lược Bùi Dã, nhưng mấu chốt trong đó thì cậu vẫn chưa thể hiểu rõ được.
Lúc này không phải thời cơ tốt, Trì Kính Dao quyết định sẽ suy nghĩ lại vấn đề này khi nào rảnh rỗi.
Hai người một trước một sau vào nhà, Thu thẩm và lão Thu đều ở nhà.
Nguyễn Bao Tử đang ngồi ở cửa chính chơi với tiểu oa nhi kia, sau khi nhìn thấy Trì Kính Dao thì rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy Bùi Dã cũng đi theo thì hắn liền ngồi ngoan ngoãn không phản ứng gì, chỉ lén trừng mắt nhìn Trì Kính Dao coi như chào hỏi.
Lão Thu chính là thanh niên Trì Kính Dao gặp trên núi mấy hôm trước, tên là Thu Phong, thật ra mới chỉ hơn 20 tuổi.
Chỉ là mọi người gọi lão Thu lão Thu thành quen, nhưng lại khiến hắn nghe có vẻ già hơn rất nhiều.
Bùi Dã lấy ra hơn 600 đồng bắn da ra, vốn định đưa cho nhà hắn hơn 400 đồng, mình giữ lại 200 đồng, nhưng Thu Phong nhất quyết không đồng ý, khăng khăng đưa cho hắn 300 đồng.
Sau đó, Bùi Dã lại nói ước định với chưởng quầy cửa hàng cho Thu Phong.
Thu Phong đồng ý ngay lập tức, còn chủ động nói sau này bất kể là bán da được nhiều hơn 3 phần hay là da tốt kiếm được nhiều tiền hơn thì cũng chia đều cho Bùi Dã.
"Ca ta nói trên đường đây rồi, chúng ta sẽ lấy 3 phần tiền chạy vặt, còn lại 7 phần sẽ là của hai người." Trì Kính Dao nói.
Thu Phong cũng rất kiên trì, vội hỏi: "Ta không thích mấy chuyện này, nếu không có các ngươi hỗ trợ, sau này da của ta cũng chỉ có thể bán cho hàng da. Sau này các ngươi lo liệu cho ta, ta cũng không cần bận tâm, phần nhiều hơn chúng ta sẽ chia đều, như vậy ta cũng thấy thỏa mãn lắm rồi. Đừng nói thêm nữa, cứ quyết định như vậy đi."
Bùi Dã thấy hắn kiên trì vậy, cũng không nói gì thêm nữa.
Hơn nữa, những lời Thu Phong nói cũng đúng, hiện giờ bọn họ giống như hai nhà cũng có lợi, đều lời mà không lỗ, dù là ai thì cũng thấy vui sướng thôi.
Ngày hôm đó, Thu Phong đã sắp xếp lại số da chưa bán trong nhà rồi đích thân mang tới Bùi gia.
Sau khi Trì Kính Dao theo Bùi Dã về, trước tiên liếc mắt nhìn Bùi Nguyên một cái.
Sáng nay cậu cố ý không lén đút thuốc cho Bùi Nguyên, là muốn xem thử tình trạng của Bùi Nguyên một chút.
Cũng may mặc dù hôm nay không uống [Dung quang hoán phát hoàn], nhưng Bùi Nguyên thoạt nhìn không quá tiều tụy, tinh thần vẫn rất ổn, chỉ là sắc mặt không tốt được như hôm qua thôi. Có thể thấy được mấy ngày nay, tâm trạng của hắn đã tác động tới bệnh tình, quả thật đã chuyển biến tốt hơn.
Trì Kính Dao kiếm tra số dư tích phân của mình một chút, sau khi trừ đi tích phân mua thuốc cho Bùi Nguyên, công thêm mấy lần được thưởng, hiện giờ cậu có tổng cộng 274 tích phân.
Trì Kính Dao do dự một lúc lâu, cuối cùng vào sáng sớm ngày hôm sau, cắn rắn dùng 50 tích phân đổi lấy một viên [Cường thân kiện thể hoàn], sau đó lén bỏ vào bát cháo của Bùi Nguyên.
Cũng vào ngày hôm đó, Trì Kính Dao bắt đầu cuộc sống "học chữ" của mình.
Chuyện Bùi Nguyên muốn dạy học cho Trì Kính Dao, chính là chuyện lớn cần "huy động nhân lực" ở Bùi gia.
Ngay hôm Trì Kính Dao và Bùi Dã lên trấn, Bùi phụ ở nhà thiết kế một tấm bảng, đặt lên án thư (bàn sách) trong phòng Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên chuẩn bị những gì sẽ dạy cho Trì Kính Dao trước, viết thật lớn lên một tờ giấy và nhờ Bùi Dã dán lên trên bảng. Đương nhiên, ý kiến này là của Trì Kính Dao, vì để Bùi Dã có thể "vô tình" nhìn thấy những chữ này.
Nhưng dường như Bùi Dã nhận phần ưu ái này, giúp Bùi Nguyên dán xong liền đi ra ngoài.
Nếu không phải hôm nay Dung nương có việc phải ra ngoài, dặn dò hắn ở nhà chăm sóc huynh trưởng và vật nhỏ kia, hắn đã đi lên núi từ sớm rồi.
Bùi Dã ngồi xổm cạnh bệ đá trong sân, nhàn rỗi mài phi đao.
Nhưng tiếng vật nhỏ đọc theo Bùi Nguyên "thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. . . . . ." vẫn không ngừng chui vào trong tai của hắn.
Cũng không biết vì sao, bình thường vật nhỏ rõ ràng rất thông minh, nhưng lúc đọc sách lại không nhạy lắm. Có mấy câu phải lặp đi lặp lại nhiều lần, Bùi Dã đã thuộc luôn rồi mà cậu vẫn nói lắp bắp, Bùi Dã ở ngoài nghe mà sốt ruột thay cậu.
Không lâu sau, Bùi Dã nghe được tiếng bước chân phía sau lưng.
Tiếng bước chân nhỏ mà dè dặt, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
"Ra ngoài làm gì?" Bùi Dã cũng không quay đầu lại mà hỏi.
"Ta không muốn học, đại ca nghiêm khắc quá." Vật nhỏ ngồi xổm bên cạnh Bùi Dã nói: "Nhị ca, đây là phi dao huynh dùng để săn thú sao? Có thể cho ta xem được không?"
Trì Kính Dao nói xong liền duỗi tay sờ vào đao của Bùi Dã, bị Bùi Dã vỗ nhẹ vào tay.
Trì Kính Dao ngẩn ra, nhìn mu bàn tay của mình, thấy bị vỗ ra một vệt đỏ.
"Đao rất sắc." Bùi Dã giải thích.
Hắn liếc mắt nhìn mu bàn tay của vật nhỏ, hiển nhiên cũng không ngờ tay của đối phương lại mềm yếu như vậy, vỗ nhẹ một cái cũng đỏ.
"Quay về học đi." Bùi Dã lại nói.
"Ta không muốn." Trì Kính Dao ngồi xổm cạnh bệ đá, duỗi tay nghịch nước trong chậu, miệng lẩm bẩm: Ta đã nói không muốn học chữ, là đại ca cứ khăng khăng bắt ta học."
Vật nhỏ nói xong dường như hơi tủi thân, hít hít cái mũi.
Bùi Dã nhìn cậu một cái, thầm nghĩ không phải là lại muốn khóc đấy chứ?
"Sao lại không muốn học?" Bùi Dã hỏi.
Hôm qua Trì Kính Dao cũng hỏi vấn đề này, Bùi Dã vẫn chưa trả lời.
Câu trả lời của Bùi Dã chính là không phải không muốn học.
Chỉ là hắn không muốn mình bị mấy chuyện này ảnh hưởng, tránh sinh ra những suy nghĩ viển vông hão huyền nào đó trong đầu.
Theo quan điểm của hắn, có một vài không nên khao khát, nếu không buông bỏ sớm thì sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu thêm thôi.
"Quá khô khan, nhàm chán, tẻ nhạt." Tay nhỏ của Trì Kính Dao nghịch nước, rồi quay đầu nhìn về phía Bùi Dã, nói: "Không tin thì huynh học thử mà xem, đảm bảo sẽ không trụ được nửa canh giờ đâu."
Cậu vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng của Bùi Nguyên ở sau lưng.
"Nhị đệ." Giọng của Bùi Nguyên vẫn còn suy yếu, nghe hơi vô lực: "Đệ ngồi ở bên ngoài, A Dao cũng học không vào, hay là đệ chịu khó vào ngồi ngốc trong phòng một lúc, cũng để A Dao chuyên tâm học chữ một lát."
Bùi Dã nghe vậy thoáng nhìn qua vật nhỏ, đối phương đang mày chau mặt ủ nhìn hắn.
Vì thế, Bùi Dã phóng đao đi, nhỏ giọng đồng ý.
Một lát sau, Trì Kính Dao lại quay lại phòng ngồi xuống.
Bên cạnh cậu đã có thêm Bùi Dã.
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. . . . . . . . ."
Giọng của Bùi Nguyên trầm ấm, dịu dàng, kết hợp với diện mạo của hắn trông khá là nho nhã.
Bùi Dã nhìn chữ trên bảng, cuối cùng cũng kết hợp câu mà vật nhỏ này nãy giờ đọc đi đọc lại không thuộc với từ chữ trên bảng kết hợp lại với nhau.
Qua một lúc lâu, dường như Bùi Nguyên thấy hơi mệt, xua tay cho bọn họ nghỉ một lát.
Lúc này ánh mắt của Bùi Dã mới rời khỏi bảng, nhìn về phía vật nhỏ bên cạnh.
Đã thấy vật nhỏ này tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu ngủ ngon lành.
"Này." Bùi Dã nói.
"Ưm. . . . . . ." Trì Kính Dao nuốt nước miếng sắp chảy ra, mơ mơ màng màng nói: "Thầy tới nhớ nhắc tao."
Bùi Dã: . . . . . . .
-------------------------------------------------
Hết chương 10.