Tô Dư Phong: “Độc thân lâu quá rồi, bây giờ nhìn huynh đệ cũng thấy đẹp!”
Trong ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của mọi người, Giản Văn bình thản đi về bên cạnh Tô Dư Phong.
Hắn cúi người xuống, quơ quơ một ngón tay trước mặt cậu.
“Hồi hồn.”
Vành tai Tô Dư Phong ửng đỏ, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần.
“Giản Văn, anh, anh quá đẳng cấp rồi đó!”
Vẻ mặt Giản Văn vân đạm phong khinh, mãn nguyện mỉm cười.
“Lúc trước có lần quay phim hình sự cảnh sát bắt cướp, đã nghiêm túc rèn luyện qua, nền tảng tốt.”
Tô Dư Phong: “……”
Cái này gọi là nền tảng tốt ấy hả? Là nghịch thiên thì có!
“Vậy yêu cầu của anh là gì?”
Giản Văn cong môi, “Không vội, chuyện này anh sẽ cẩn thận cân nhắc.”
Hai người đi ra chỗ lều che nắng, trêи bàn có đủ các loại đồ ăn vặt. Đương nhiên, để đảm bảo vấn đề bảo trì dáng người của diễn viên mà đa số đều là đồ ăn vặt ít đường. Khay đựng hoa quả có rất nhiều trái cây tươi ngon, dâu tây màu đỏ là bắt mắt nhất.
Tô Dư Phong cầm một quả dâu tây cho vào miệng nhai nhóp nhép.
“Dâu tây này chua chua ngọt ngọt, đúng là mỹ vị ~”
“Thích thì ăn nhiều một chút.” Giản Văn móc mấy thanh socola từ trong túi áo ra, “Leo núi sẽ cần rất nhiều thể lực, em ăn một ít đi bổ sung năng lượng.”
Tô Dư Phong bật cười.
“Em cũng có mua socola, có mang theo đây rồi. Cái này anh ăn đi, anh cũng cần bổ sung thể lực đó.”
Giản Văn không nói gì nhét socola vào tay cậu một cách cường thế. Hắn nhìn chằm chằm Tô Dư Phong, ánh mắt sâu thẳm.
“Thể lực của anh rất tốt, không cần cái này, em có thể tự nhìn bằng chính mắt mình.”
Tô Dư Phong: “…..”
Hình như đang có một chiếc xe chở Tiểu Hoàng (chó shiba) gào thét đi ngang qua trước mặt!
Thêm một vị khách mời thử sức với cầu độc mộc nhưng mà Vưu Khả không hề chú ý đến tình trạng của người đang vật vã trêи cầu, tầm mắt cô chỉ dừng ở chỗ khu nghỉ ngơi của Giản Văn và Tô Dư Phong.
A a a, ảnh đế Giản trộm cho Tiểu Phong một thanh socola…. Ánh mắt sủng nịch kia thật muốn mạng mà!
Máu fan cp dâng lên, trầm mê đớp đường, cho đến khi nghe được một tiếng động lớn cô mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía vũng bùn.
Cái người to con Hồng Đạt Lực trực tiếp rơi bộp vào trong bùn!
Cũng may tổ tiết mục đã nghiên cứu cẩn thận thể trọng của khách mời, tỉ mỉ chế tạo bùn, người nặng nhất rơi vào cũng sẽ không bị thương, chỉ là bị chìm sâu vào bùn.
“Khụ khụ…”
Tô Dư Phong suýt chút nữa bị nước trái cây làm cho sặc chết.
Giản Văn nhanh chóng đặt ly nước trái cây trong tay mình xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.
“Cẩn thận.”
Tô Dư Phong khụ một lúc lâu mới dừng được.
“Em, em không sao. Em chỉ không ngờ Hồng Đạt Lực lại bị ngã.”
Giản Văn liếc nhìn sang, lộ ra phần thần sắc ngoài ý muốn.
“Chuyện này có gì kỳ lạ? Cơ thể của hắn cường tráng, vóc dáng còn cao, muốn giữ thăng bằng không dễ đâu.”
Tô Dư Phong hơi mỉm cười, xấu hổ gãi đầu.
“Vừa rồi nhìn anh nhanh nhẹn như vậy em còn tưởng những người tập hình nhiều sẽ thực hiện được dễ hơn.”
Giản Văn hơi nâng cằm, khóe môi cong lên. Hơi thở cao lãnh xưa nay tiêu tán gần hết, nhiều thêm vài phần ngả ngớn phong lưu, là kiểu tà khí nói không nên lời.
“Em cho rằng anh là ai chứ? Ai cũng có thể bắt chước được sao?”
Tim Tô Dư Phong đập lỡ một nhịp.
Giản Văn quá, quá khiêu gợi rồi!
Rõ ràng biết cả hai đang phối hợp xào cp nhưng Tô Dư Phong có cảm giác mình không chống đỡ được.
Độc thân lâu quá rồi, bây giờ nhìn huynh đệ cũng thấy đẹp!
Ở bên kia Hồng Đạt Lực đã giãy giụa bò ra khỏi vũng bùn. Tư thế té xuống của hắn không tốt lắm, hơn một nửa khuôn mặt đều bị dính bùn.
Trêи người Hồng Đạt Lực một nửa sạch sẽ một nửa bùn, nhìn buồn cười kinh khủng.
“Ha ha ha ha….”
Nhìn thấy khuôn mặt chật vật kia, Tô Dư Phong không nhịn được cười ra tiếng.
Những khách mời khác cười ha ha, nhân viên công tác cũng không ngoại lệ. Tiếng cười bao phủ toàn bộ nơi quay hình, trong không khí toàn là hơi thở vui sướиɠ.
Mặt Hồng Đạt Lực đỏ bừng, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn đi lên đài tiếp tục khiêu chiến.
Cần phải có người thông qua thì cửa này mới được thông qua. Số lượng tổ tiết mục yêu cầu nhất định không phải là ra cho vui, một suất còn lại chắc chắn để lại cho Tô Minh Minh.
Nếu Hồng Đạt Lực không qua được thì bọn họ xác định bỏ qua manh mối của cửa này. Hồng Đạt Lực không muốn cửa cuối buổi tối bị tăng độ khó, có quỷ mới biết tổ tiết mục rác rưởi này sẽ còn bày trò gì!
Sau khi mọi người cười xong cũng khôi phục lại bình tĩnh.
“Lực ca, cố lên!
“Hồng Đạt Lực, cố lên! Cậu có thể!”
Tô Dư Phong và Giản Văn chả có hảo cảm gì với Hồng Đạt Lực nhưng cũng thảo mai nói vài câu cổ vũ, nhìn chung khá hòa thuận.
Hồng Đạt Lực nghe lời cổ vũ của bọn họ cũng chả cảm động gì, chỉ lo tập trung vào nhiệm vụ. Hắn lại lên đài, nỗ lực đi qua cầu độc mộc. Nhưng cái người to con này quá uổng phí một thân thể lực, khả năng giữ thăng bằng quá kém. Hắn ngã liên tục mấy lần, cả người đen thui như tượng đất.
“Lực ca, anh nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi thử một chút.” Vưu Khả kiến nghị, đi lên đài thử cầu độc mộc.
Hai nữ minh tinh giữ thăng bằng khá tốt, chậm rãi di chuyển đều thành công đi qua.
Tô Minh Minh cũng đi lên thử sức, kết quả hai chân vừa đứng ở trêи cầu thì cả người lăn xuống.
“Ha ha ha…”
Hiện trường lại bị tiếng cười bao trùm, Hồng Đạt Lực và Tô Minh Minh cố gắng mấy lần, cuối cùng Hồng Đạt Lực cũng thành công qua cầu, nhiệm vụ được hoàn thành trong thời gian quy định.
Đạo diễn cho nghỉ một giờ, thay quần áo mới và ăn uống nghỉ ngơi một chút.
Đọc truyện ở trang chính chủ để editor không đặt pass những truyện về sau: truyenwiki.com andyh hoặc wordpress
Sau khi nghỉ ngơi, mọi người bắt đầu cửa thứ hai.
Con đường này dùng mấy tấm nhựa ghép thành, chiều dài khoảng chừng đến m, một đầu dựng nhiều tấm bảng to kết nối với máy móc, một đầu là bùn lầy.
Đạo diễn đi tới trước tấm bảng, kéo miếng vải màu đen xuống, lộ ra hình dáng thực sự bên trong. Là một tấm bảng rỗng ruột, ở giữa là một hình người.
“Mọi người đứng ở trước bùn, bày ra tư thế thích hợp, chỉ cần có thể thành công thông qua khoảng trống ở giữa bảng là hoàn thành, làm hỏng bảng hay ngã xuống bùn là thất bại.”
“Cửa này vẫn cần người thông qua như cũ, nhưng mà số lượng bảng có hạn, dùng hết là kết thúc.”
So với cầu độc mộc và leo núi thì cửa này khá đơn giản. Bảng đầu tiên là một tư thế của quân nhân, rất đoan chính và nghiêm túc.
Mắt Tô Minh Minh sáng ngời, “Cái này để tôi thử.”
Tuy không có kịch bản nhưng vì để mang hiệu quả thì những tấm bảng đằng sau chắc chắn sẽ càng ngày càng khó! Mọi người biết cơ thể của Tô Minh Minh không thể ứng phó được với nhưng động tác khó nên để cho hắn đi.
Nhưng mà khi tấm bảng này tiến đến gần chỉ còn mấy mét, Tô Minh Minh mới nhận ra cái hình này gầy hơn hắn!
Tô Minh Minh gấp đến mức mồ hôi đầy đầu.
Tô Dư Phong cũng đổ mồ hôi, “Đây là bảng dễ nhất, chẳng lẽ để lãng phí sao?”
Tiếc quá! Nếu đổi thành người khác thì đã có thể qua rồi, không biết đằng sau còn những tư thế quỷ dị gì…
Tô Minh Minh cái khó ló cái khôn, nghiêng người sang độ, đứng yên.
Bảng thuận lợi đi qua, không bị tổn hại gì.
“Qua rồi!” Tô Dư Phong hưng phấn nhảy lên.
Giản Văn chua, liếc cậu một cái.
“Vừa rồi anh qua cầu độc mộc em đâu có cao hứng đến mức khoa chân múa tay nhảy lên như vậy?”
Tô Dư Phong ngẩn người.
“Em, em… Em lo đằng sau nhiều bảng khó nên nếu Tô Minh Minh có thể qua thì xác suất thành công của chúng ta sẽ cao hơn.”
Giản Văn sân kín nhìn cậu, không nói gì.
Tô Dư Phong mím môi, không biết nói gì mới tốt.
Tròng mắt Vưu Khả nhìn qua nhìn lại hai người, nội tâm bùng lên tiếng thét chói tai.
Ghen rồi!!
Tô Dư Phong nhíu mày, giơ một ngón tay chọc chọc người bên cạnh.
“Giản Văn, anh tức giận?”
“Không.” Giản Văn hắng giọng, “Anh không sao, đừng nghĩ nhiều.”
Hồng Đạt Lực và nữ vương minh tinh cũng thuận lợi qua, không bị rơi vào bùn, mà bảng càng ngày càng khó, càng ngày càng cao.
Thêm một tấm bảng xuất hiện, là một hình người nhỏ đầu gối gấp khúc độ, nhìn rất đáng sợ.
Khóe miệng Tô Dư Phong co giật, “Đạo diễn, mấy người không đẩy một người xuống bùn là không cam lòng đúng không?!”
Đạo diễn nhìn trời, trực tiếp giả chết.
Thực ra ban đầu chỉ muốn thiết kế bảng đơn giản thôi nhưng trước đó đã có ba người thông qua, không có ai bị ngã vào bùn, không đủ thú vị, người xem có lẽ sẽ không thích. Đạo diễn dứt khoát tăng độ khó, quyết tâm đẩy một người xuống bùn.
Thấy đạo diễn không có ý định thay bảng, Tô Dư Phong trực tiếp đi lên.
Giản Văn yên lặng nhìn cậu, trong mắt toàn là lo lắng. Nếu không phải lo đằng sau sẽ càng khó thì Giản Văn đã xuất thân ra trận rồi.
Tô Dư Phong quay qua quay lại hai vòng, bắt đầu bày tư thế.
Khả năng giữ thăng bằng của của cậu rất tốt, thật sự có thể ngồi giữa không trung.
Đạo diễn trợn mắt há mồm hô: “Bắt đầu!”
Bởi vì đã có ba người chơi trước nên Tô Dư Phong biết vị trí trống ở giữa nằm ở chỗ nào, cậu chọn đúng vị trí, bày đúng tư thế, vì vậy không bị đụng vào xung quanh.
Thành công qua cửa!
Tiếp theo là một tư thế cong chữ U, Vưu Khả luyện vũ đạo nên cũng thành công thông qua.
Sắc mặt đạo diễn khó coi cực điểm, móc ra đòn sát thủ.
Thành viên cuối cùng là Giản Văn, nhìn tấm bảng kia, chiếc mặt nạ cao lãnh bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
Khoảng trống của tấm bảng này không tiếp đất, không thể đứng trêи mặt đất được. Đây là một tư thế nhảy lên!
Chỗ trống hình người hoàn toàn nằm ở trung tâm của bảng.
Tô Dư Phong hít sâu một hơi, “Đạo diễn, ngài bắt nạt người khác quá rồi đó!”
Giản Văn cởi áo khoác nhét vào ngực Tô Dư Phong. Hắn tiến lên một bước, trong mắt toàn là sương lạnh.
“Đạo diễn, nếu lần này tôi qua ông phải nhảy vào bùn, thế nào?”
Đạo diễn: “……”
Những khách mời khác cũng sôi nổi ồn ào, “Đạo diễn, tới đi!”
Đạo diễn cười bất đắc dĩ, “Được, tôi đồng ý.”
Khách mời nhiều lần bị làm khó dễ cuối cùng cũng có thể hưng phấn phản kháng, cùng nhau dìm đạo diễn… coi như là một cảnh đáng xem.
Bàn tính trong lòng đạo diễn lạch cạch vang lên, nếu Giản Văn thật sự có thể nghịch thiên cũng không sợ.
Tô Dư Phong cau chặt lông mày, chạy tới đứng cạnh vũng bùn. Cậu xin nhân viên công tác một cái khăn lông, định lát nữa giúp Giản Văn lau bùn.
Cái tư thế nhảy lên này căn bản không thể hoàn thành. Chẳng những chân tay không thể mở ra phù hợp hoàn toàn mà khi bảng đi qua nhảy hơi cao quá một chút hoặc thấp quá cũng đều sẽ thất bại.
Môi Giản Văn mím lại, bình tĩnh nhìn chăm chú đằng trước, không biết đang nghĩ cái gì.
Bảng tiến tới càng gần, Giản Văn lại không giống dự kiến của mọi người nhảy lên trêи mà là nhảy về phía trước. Hắn như đang đóng vai một cảnh sát linh hoạt, hoặc một con cá heo, chui qua lỗ trống giữa bảng.
Giản Văn nhảy chui qua, lăn hai vòng trêи mấy miếng ván nhựa, hóa giải quán tính, ổn định thân thể. Hắn quỳ một gối trêи mặt đất, một tay chống đất, quần áo hỗn loạn nhưng tư thái thì của siêu anh hùng!
Mặc kệ là khách mời hay nhân viên công tác, đều ngây dại.
Tô Dư Phong lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy về hướng Giản Văn. Cậu ngồi xổm xuống, ấn tay lên vai Giản Văn, cúi đầu xem xét.
Trong mắt cậu không giấu được hoảng loạn, giọng nói run rẩy, “Giản Văn, anh không sao chứ?”
Hết chương