Giản Văn: “Thật ấm áp…”
Giản Văn như đang tỏa ánh hào quang chói mắt khiến lòng người rạo rực, bảo sao hắn luôn là đối tượng truy đuổi của đèn flash, được các thiếu nữ yêu thích…
Tim Tô Dư Phong đập lỡ một nhịp.
Cậu hoảng hốt vài giây mới trả lời: “Được.”
Hai nữ minh tinh bên cạnh: “…..”
Chương trình tạp kỹ thỉnh thoảng cũng sẽ chế tạo một ít ái muội để hấp dẫn người xem.
Bốn nam minh tinh, Giản Văn là người có địa vị cao nhất, giá trị nhan sắc cũng cao. Nếu muốn nam nữ phối hợp thì Giản Văn chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà hai nữ minh tinh vạn lần không ngờ đối phương lại thà giả ái muội với bạn tốt của mình còn hơn!
Giản Văn trêu chọc Tô Dư Phong xong liền đưa lại thẻ nhiệm vụ cho các cô gái.
“Ưu tiên phụ nữ, các cô chọn trước đi.”
Tô Minh Minh mập mạp, giá trị thể lực không cao.
Ba nhiệm vụ, cái nào hắn cũng chướng mắt. Hơn nữa, hắn là một đại nam nhân, sức lực chắc chắn tốt hơn phụ nữ, không thể tranh đoạt việc nhẹ nhất với các cô.
Nữ minh tinh hẳn là sẽ chọn đi tiệm cơm hoặc là trường học. Hắn không biết nấu cơm, chỉ có thể chọn trường học hoặc là công ty chuyển phát nhanh.
Tròng mắt hí của Tô Minh Minh nhìn qua nhìn lại, ý nghĩ xấu không ngừng tuôn ra.
Tên này ăn chơi trác táng nhưng cũng không ngốc, chỉ là có chống lưng nên nói chuyện không biết cố kỵ, muốn mình thoải mái thì phải dùng một ít mưu ma chước quỷ.
“To cao, cậu với tôi tổ đội đi.” Tô Minh Minh nhìn chằm chằm Hồng Đạt Lực.
Hồng Đạt Lực: “Chuyện này…”
“Tổ đội với tôi cậu không cao hứng?”
Tô Minh Minh nhướng mày, vẻ mặt không vui.
Mặc kệ là địa vị hay bối cảnh, Hồng Đạt Lực đều thua Tô Minh Minh. Công ty của Hồng Đạt Lực có chút mâu thuẫn với công ty của Giản Văn, nếu hắn đi tìm Tô Dư Phong gây phiền toái còn được, hắn không dám đụng vào ảnh đế Giản.
Tô Minh Minh còn khó hơn, là con trai của một ông chủ tư bản lớn…
Hồng Đạt Lực chỉ có thể căng da đầu cười nói: “Sao có thể vậy được? Chúng ta tổ đội với nhau nhất định sẽ là đội hoàn thành xong nhanh nhất.”
Tô Dư Phong yên lặng nhìn, hơi đoán không ra hướng phát triển hiện tại. Tô Minh Minh và Hồng Đạt Lực đâu có thân thiết gì, đây là đang muốn làm gì nhỉ?
Hai nữ minh tinh nhìn nhau, biểu cảm có chút vi diệu. Một người là nữ vương Phạm minh tinh, một người là Hệ minh tinh đáng yêu, điểm giống nhau của hai người là thể lực không tốt.
Nếu nam nữ phối hợp thì việc chuyển phát nhanh còn có thể miễn cưỡng thử một chút, nhưng bây giờ…
“Chúng tôi chọn trường học.”
Thật ra cũng có thể chọn tiệm cơm nhưng nữ vương Phạm minh tinh không biết nấu cơm nên đành bỏ qua.
Ba nhiệm vụ, còn lại hai cái, một là tiệm cơm một là chuyển phát nhanh, không thể nghi ngờ, đi chuyển phát nhanh là mệt nhất!
Khi thiết kế nhiệm vụ, đạo diễn vốn muốn đưa cho Tô Dư Phong và Hồng Đạt Lực. Cơ thể Hồng Đạt Lực cường tráng, có Tô Dư Phong làm nền sẽ càng thể hiện được sức mạnh, đến lúc đó sẽ không có ai oán hận, chỉ là sự nổi bật đều sẽ thuộc về Hồng Đạt Lực, Tô Dư Phong coi như tốn công vô ích.
Nhưng đạo diễn không ngờ kim chủ ba ba Giản Văn lại chặn ngang một chân, trực tiếp tổ đội với Tô Dư Phong. Đạo diễn không dám cản, cũng không dám nói gì.
Hồng Đạt Lực liếc Tô Dư Phong một cái: “Chân tay cậu gầy gò, đi chuyển phát nhanh có nổi không? Nhưng còn Tô Minh Minh…”
Đại thiếu gia chắc chắn sẽ không muốn chọn chuyển phát nhanh thì đi mà tranh với Tô Dư Phong! Hồng Đạt Lực lén lút dẫn đường cho Tô Minh và Tô Dư Phong xé nhau.
Cũng không biết vì sao Tô Minh Minh bỗng quấn lấy hắn, đúng là một phiền toái lớn, mau chóng lột ra thì tốt hơn, tốt nhất là làm cho Tô Minh Minh kết thù với người khác, họa thủy đông dẫn…
(Họa thủy đông dẫn: giá họa cho người khác, tìm người gánh tội thay)
Tô Minh Minh rối rắm, “Nói thì nói vậy nhưng tôi không biết nấu cơm.”
Đi chuyển phát nhanh dọn dẹp đồ đạc tuy rằng sẽ mệt nhưng hắn đã tìm được một culi tốt, không còn đáng sợ nữa.
Tô Dư Phong mỉm cười, đáy mắt là một mảnh gợn sóng quỷ quyệt.
Tiểu hồ ly cơ trí cảm thấy Hồng Đạt Lực có ác ý với mình nhưng lại không biết mình đắc tội với hắn lúc nào, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc cậu phản kϊƈɦ, trả lại Hồng Đạt Lực một chiêu.
“Rất nhiều chương trình thiết kế nhiệm vụ đều dựa vào đặc điểm của khách mời. Anh là người nổi danh với tập thể hình nhất, chuyển phát nhanh chính là nhiệm vụ để anh tỏa sáng, đội chúng tôi sao có thể đoạt mất được?”
Trực tiếp ném cái nồi trở về ~
Giản Văn đứng bên cạnh Tô Dư Phong hát đệm: “Đồng đội do cậu chọn đó Tô Minh Minh nhé, lát nữa coi chừng khóc.”
“Ha ha tôi sẽ không khóc đâu.”
Tô Minh Minh cười tủm tỉm, đôi mắt tỏa sáng, không biết đang nghĩ cái quỷ gì…
…..
Giản Văn và Tô Dư Phong đi taxi tới tiệm cơm.
Một tay cậu chống cằm, cân nhắc nói: “Anh nói xem lát nữa chúng ta phải làm gì? Vào phòng bếp hay đi chạy bàn?”
“Với phong cách độc ác của tổ tiết mục thì anh đoán là vào phòng bếp.”
Giản Văn không đọc kịch bản cũng đoán ra được. Chạy bàn chỉ tới tới lui lui giữa đám người, không có gì để xem. Nấu cơm thì khác, làm khó dễ khách mời một chút là được rồi.
Quả nhiên, vừa xuống xe tổ tiết mục đã trực tiếp đưa bọn họ vào phòng bếp.
Tiệm cơm này không lớn, nguyên liệu nấu ăn để sau bếp không tính là nhiều nhưng đủ để da đầu Giản Văn tê dại.
Đạo diễn giơ loa lên: “Hai người có nhìn thấy sọt khoai tây và cà rốt trong góc kia không? Đây là nhiệm vụ ngày hôm nay của hai người, trước h chiều phải xử lý xong xuôi toàn bộ.”
“Nếu hoàn thành nhiệm vụ thì có thể ăn một bữa tiệc lớn, nếu nhiệm vụ thất bại thì chờ các cậu chính là trừng phạt.”
Giản Văn nhướng mày: “Đạo diễn, tôi mua lại hết không phải là xong rồi sao? Dù gì thì tiệm cơm làm nguyên liệu nấu cơm cũng chỉ để kiếm tiền.”
“Nói đúng lắm!”
Tô Dư Phong không nhịn được, ôm bụng cười to.
Khóe miệng đạo diễn giật giật: “Không được! Không thể phạm quy!”
Đầu bếp đi tới phát hai con dao nhỏ, bắt đầu hướng dẫn chi tiết nhiệm vụ.
“Khoai tây gọt vỏ, sau đó cắt thành miếng. Cà rốt gọt vỏ, cắt nhỏ.” Đầu bếp lấy ra thêm một cái rổ nhỏ, “Cà rốt trong này thì khắc hoa trang trí.”
“Khắc hoa?” Giản Văn nghiêng đầu, nghiến răng: “Đạo diễn, ông chơi thật luôn à?”
Giản Văn đã lường trước tổ tiết mục sẽ không làm người nhưng không ngờ có thể tuyệt tình đến nông nỗi này!
Đạo diễn toát mồ hôi, rút khăn tay ra lau.
“Mỗi một nhiệm vụ đều có chỗ khó riêng. Chỗ khó của chuyển phát nhanh là thể lực, chỗ khó của tiệm cơm là kỹ thuật dùng dao…”
Tô Dư Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Giản Văn.
“Xem ra là anh không có cách nào đưa em bay được rồi, để em đưa anh đi.”
Giản Văn nhướng mày, hứng thú hỏi: “Em biết khắc hoa cà rốt?”
Hắn biết Tô Dư Phong biết nấu cơm nhưng lại không biết Tô Dư Phong có thể làm được cả những việc khắc hoa quả tinh xảo thế này.
“Vâng, anh chờ xem em bộc lộ tài năng đi.” Tô Dư Phong cầm một con dao lên.
Đầu bếp cười: “Có vẻ là không cần tôi nói thêm gì nữa rồi.”
“Đầu bếp, khoai tây gọt vỏ như thế nào? Cậu chỉ tôi một chút.” Giản Văn đi đến ngồi cạnh Tô Dư Phong, nghiêm túc thỉnh giáo.
Tô Dư Phong cầm một củ khoai tây lên, “Gọt khoai tây không cần kỹ xảo đặc biệt gì cả, đơn giản là quen tay hay việc thôi. Anh nhìn em làm mẫu một lần…”
Giản Văn cầm dao lên “ra trận”, nghiêm túc gọt vỏ. Bất cẩn một nhát chém đứt một miếng, đầu củ khoai tây tròn tròn bị cắt phăng, cái hiệu ứng hình ảnh này, tuyệt!
Giản Văn nhìn chằm chằm khoai tây trong tay, biểu cảm vi diệu. Ảnh đế Giản đóng phim và chụp ảnh luôn thuận lợi nhưng cũng có lúc thất bại.
“Không sao, từ từ luyện là được thôi. Lần đầu tiên em gọt khoai tây cũng bị như vậy đó.”
Tô Dư Phong giơ nắm tay lên cổ vũ Giản Văn. Trêи mặt cậu là tươi cười ấm áp, giống hệt một mặt trời nhỏ.
“Được, anh sẽ chăm chỉ luyện, cố gắng thành thạo nhanh để không làm mất mặt sư phụ.” Nội tâm Giản Văn một mảnh mềm mại.
Thật ấm áp thật ngọt ngào…
Có thể ở bên nhau thì gọt khoai tay cả đời cũng được.
Nghe hắn nói, Tô Dư Phong lại nhíu mày, ước lượng sọt khoai tây trước mặt.
“Không cần nhanh, từ từ thôi. Nhỡ đâu cắt vào tay thì biết làm sao?”
“Quan tâm anh vậy hả?” Giản Văn cong môi, nhịn không được bắt đầu trêu chọc.
Tô Dư Phong chớp mắt: “Đương nhiên rồi ~”
Hai người nhìn nhau cười, như đang có chung một bí mật to lớn nào đó.
Không khí ái muội này hơi hơi có một chút chân thật.
Đạo diện không nhịn được, lại móc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi.
Kim chủ ba ba không ngừng xào cp, thật làm người ta muốn trọc cả đầu. Bạn thấy hai người họ là thật thì lại không hôn không ôm, chứng cứ không đủ, nhưng bạn nói hai người trong sáng thanh bạch thì lời qua tiếng lại cợt nhả không ngừng, chọc mù mắt người nhìn!
Giản Văn ngồi trêи ghế nhỏ, nghiêm túc gọt khoai tây. Tô Dư Phong ở bên cạnh xử lý cà rốt.
Cậu cắt cà rốt thành những mảnh mỏng lớn nhỏ không giống nhau, bỏ vào trong bồn rửa. Sau khi cắt xong, cậu đi lấy nước sôi. Sau bếp của tiệm cơm có một cái nồi to lúc nào cũng chứa nước sôi, có thể lấy dùng bất cứ lúc nào.
Tô Dư Phong múc một ít bỏ vào trong nồi nhỏ.
Từng miếng cà rốt được bỏ vào trong nồi, ngâm phút, Tô Dư Phong vớt ra, để ráo nước, cuối cùng quấn từng lát thành hình một bông hoa, dùng tăm xỉa răng cố định lại.
Một đóa hoa hồng cà rốt xinh đẹp ra đời!
Vốn định dùng để làm khó dễ khách mời, có thể bình luận tác phẩm thất bại của khách mời vài câu hài hước, kết quả gặp phải tuyển thủ đẳng cấp Tô Dư Phong, quá trình ngược khách mời biến thành thời khắc tỏa sáng của cậu!
Giản Văn tấm tắc khen đóa hoa cà rốt xinh đẹp kia.
“Đẹp lắm! Đều là tay mà mấy thứ này vào tay anh coi như bỏ.”
Tô Dư Phong bật cười.
“Anh đừng có tâng bốc em. Lúc anh chơi đàn dương cầm không khác gì một vương tử đẹp trai, em căng lắm chỉ làm một đầu bếp thôi.”
Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau xử lý chỗ nguyên liệu.
Bởi vì có sự tồn tại đầy “hack game” của Tô Dư Phong mà bọn họ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì sắp đến thời gian mở cửa của tiệm cơm, những tổ khác vẫn đang làm nhiệm vụ nên bọn họ dứt khoát tiếp tục ở lại tiệm cơm. Nhìn những nguyên liệu tự mình vất vả xử lý được chế biến thành thức ăn, loại cảm giác thỏa mãn này đúng là không gì sánh bằng.
Nhưng mà điều khiến Tô Dư Phong rối rắm chính là khách của tiệm cơm này không nhiều lắm.
“Chúng tôi gọt khoai tây và cà rốt để sang ngày mai bán tiếp?”
Đạo diễn giơ loa lên: “Bán không hết thì tổ tiết mục sẽ mua, dùng để làm trừng phạt và bữa tiệc lớn.”
Mặc kệ là thua hay thắng đều không thoát nổi ma trảo của khoai tây và cà rốt!
Khóe miệng Tô Dư Phong giật giật, hơi muốn đánh người.
Hôm nay bọn họ gọt một sọt khoai tây và một sọt cà rốt, đặc biệt là khoai tây, nhìn ít ít nhưng đến lúc mang đi nấu mới thấy không ít tí nào. Hàm lượng tinh bột dồi dào như thế này ăn nhiều sẽ bội thực đó!
Một bữa tiệc lớn như vậy Giản Văn và Tô Dư Phong không chờ mong một chút nào!
Tô Dư Phong cau mày, mặt nhăn thành cái bánh bao. Giản Văn thấy thế liền bước đến trước mặt đạo diễn.
“Vừa rồi ông nói chúng tôi là đội đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ?”
“Đúng vậy.”
Giản Văn nhướng mày: “Đội hoàn thành đầu tiên không có phần thưởng gì sao?”
Trực tiếp cò kè mặc cả với tổ tiết mục, đạo diện không tiện từ chối, chỉ có thể tùy tiện vứt ra một miếng bánh ngọt.
“Bữa tiệc lớn tối nay hai người có thể tự chọn thêm một món. Chỉ một món duy nhất, hai người cân nhắc xem nên chọn gì.”
Giản Văn nói luôn: “Vịt quay đi, Tiểu Phong thích.”
“Hay là anh chọn món anh thích đi, lần trước em đi ăn vịt quay rồi.”
Tô Dư Phong ngại ngùng cúi đầu giả bộ sửa lại quần áo.
Giản Văn nhướng mày: “Anh là đồ đệ vô dụng, không giúp được gì nhiều. Hôm nay em là đại công thần, đương nhiên phải chọn món em thích.”
“Đồ nhi ngoan hiếu kính, em sẽ vui lòng nhận ~” Tô Dư Phong mỉm cười.
Đạo diễn hắng giọng ho khụ một tiếng.
“Đừng quên là không được lãng phí đồ ăn, đến lúc đó có món gì thì hai người phải ăn hết.”
Tô Dư Phong quay sang nhìn chỗ khoai tây và cà rốt, cảm thấy đau đầu ghê gớm.
Giản Văn thấy thế liền bước ra ngoài.
“Thiếu khách thì ra cửa đón khách về không phải là được rồi sao?”
Đi ra gần đến cửa, Giản Văn quay đầu nhìn Tô Dư Phong. Hắn đứng ngược sáng, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú được tô một đường viền vàng bắt mắt.
“Khoai tây và cà rốt phiền lòng đó cứ giao cho anh giải quyết.”
Lời tác giả:
Mặt Trời Nhỏ đáng thương bị khoai tây và cà rốt chồng chất đè kín!
Sói xám đuôi to lấy một cái xẻng: “Đào xong quả núi rau củ này thì ngươi chính là của ta!”
Mặt Trời Nhỏ: “…..”
Hết chương