Giản Văn: “Lần sau để anh cõng em.”
Đạo diễn đưa thẻ nhiệm vụ qua: “Hai người xem đi.”
Tô Dư Phong mở phong bì, cẩn thận đọc nhiệm vụ.
“Động tác chỉ định là ôm đồng bọn?” Cậu ngẩng đầu, yên lặng nhìn Giản Văn ngồi bên cạnh.
Giản Văn khụ một tiếng, “Hình như hơi thân mật quá, nhưng mà chúng ta đang xào cp, vừa may…”
“Vâng.” Tô Dư Phong nhẹ nhàng gật đầu, không có hoài nghi gì.
Có vẻ đạo diễn cũng muốn dùng “tình yêu” của bọn họ để tạo nhiệt nên mới chọn cậu với Giản Văn làm gián điệp?
Ngày mai mới bắt đầu chính thức quay. Đạo diễn sắp xếp xong cho gián điệp trước một ngày để tránh bị các khách mời khác phát giác.
Tô Dư Phong cất thẻ nhiệm vụ, rời khỏi phòng. Giản Văn đi theo cậu.
“Tiểu Phong, hôm nay em có buổi quay quảng cáo phải không?”
“Vâng.” Tô Dư Phong gật đầu, “Lần đầu tiên em được quay quảng cáo, hơi căng thẳng.”
“Anh đi cùng em.”
Giản Văn đút tay vào túi quần, tư thái tự nhiên tùy ý.
Tô Dư Phong ngẩn người, “Anh… anh muốn đi? Vậy thì chúng ta đi.”
Hi vọng mình sẽ biểu hiện tốt một chút, không bị mất mặt trước mặt Giản Văn…
Tô Dư Phong nhận được một lời mời quảng cáo cho nhà hàng, giới thiệu món ăn hot nhất của nhà hàng đó, chính là món vịt quay.
Hiện trường quay chụp ở ngay trong nhà hàng, cửa kính trong suốt, từng chiếc bàn vuông xếp ngay ngắn, và vịt quay nóng hổi.
Mắt Tô Dư Phong trợn ngược, có cảm giác đi không nổi. Thất sách! Lẽ ra nên ăn thật no rồi mới tới đây!
Tô Dư Phong nuốt nước miếng, tủi thân ngập tràn, lập tức biến thành một con mèo trong mắt chỉ có ăn và ăn, lỗ tai cụp xuống.
Giản Văn nhướng mày, đeo khẩu trang, xoay người rời đi.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia vẫn còn đang điều chỉnh ánh đèn, Tô Dư Phong ngồi ở bên cạnh, nhắm mắt lẩm nhẩm lại lời thoại trong kịch bản.
Những lời thoại này cậu đã sớm ghi nhớ nằm lòng.
Nhưng cái mùi thơm ngào ngạt của vịt quay khiến cậu hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, dù có nhắm mắt lại vẫn ngửi được mùi thơm đáng giận kia trong không khí, không nhẩm lại lời thoại thì cậu chẳng biết phải làm gì.
“Anh, em mang theo một ít đồ ăn vặt, hay là ăn một chút đi cho đỡ thèm.” Trợ lý sinh hoạt lấy một cái túi ra.
Trong túi đều là đồ Tô Dư Phong thích ăn, nào là chocolate, khoai tây chiên linh tinh.
So với vịt quay trước mặt, kém xa!!
“Không cần đâu.” Tô Dư Phong xua tay.
Tuy rằng quay trong nhà hàng để không cho người ngoài tiếp cận nhưng Giản Văn là bạn của Tô Dư Phong nên còn thể ra vào tự do.
Hắn mở cửa, xách theo một túi đồ ăn vặt đi vào.
“Muốn ăn món gì trước? Ở đây có cánh gà hấp muối, cổ vịt…”
Nhiều thứ, tất cả đều là thịt thơm ngào ngạt!!
“Vâng ~” Tô Dư Phong cười tươi rói, xé ngay một túi.
“Vịt quay này quá thơm, đã thế lại không được ăn, thèm chết em, nếu không ăn chút thịt khác chống đỡ thì phỏng chừng em sẽ chịu không nổi.”
Hơn nửa tiếng sau, vị trí đạo cụ và ánh sáng đã được nhϊế͙p͙ ảnh gia chỉnh sửa xong xuôi.
Tô Dư Phong đứng lên, đi tới một cái bàn, ngồi xuống.
“Thơm quá ~”
“Da trông thật giòn…”
Biểu hiện của Tô Dư Phong không tồi, chụp ảnh vài lần là xong.
Cuối cùng cậu cũng được ăn vịt quay khi bắt đầu sang công đoạn quay video, nhưng mà bởi vì để lâu nên nguội mất rồi, vị ngon kém hơn lúc mới ra lò nhiều.
“Nguội nhưng ăn vẫn ngon.” Tô Dư Phong lau miệng, “Nhà hàng này làm món vịt quay đó không tồi.”
“Khi nào rảnh anh dẫn em đi ăn.”
“Vâng ạ ~”
—
Tập bắt đầu quay, mọi người lại tụ tập đông đủ.
Đạo diễn cầm loa, lại bắt đầu kéo cừu hận.
“Trong số mọi người sẽ có người là gián điệp. Hôm nay có nhiệm vụ, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ sẽ nhận được một gợi ý về gián điệp.”
“Thành công được nhiệm vụ sẽ thắng, gián điệp thất bại. Nếu mọi người không hoàn thành đủ nhiệm vụ nhưng thành công chỉ ra và xác nhận gián điệp thì gián điệp thất bại, kết quả cả hai cùng thua, tất cả cùng nhận hình phạt.”
Giản Văn vuốt cằm, trong mắt là ánh sáng lập lòe.
“Xem ra chúng ta phải hoàn thành được nhiệm vụ, nếu không thì dù có bắt được gián điệp cũng không thể thoát được khỏi hình phạt.”
Hồng Đạt Lực nhìn chằm chằm Tô Dư Phong, biểu cảm vi diệu.
“Ảnh đế Giản, nếu Tô Dư Phong là gián điệp cậu có chỉ ra cậu ta không?”
Tim Tô Dư Phong run lên, căng thẳng không biết mình đã để lộ cái gì, thân thể cứng đờ như khúc gỗ.
“Sẽ không.” Giản Văn cong môi, “Nếu Tiểu Phong là gián điệp, số lượng gián điệp sẽ là .”
Ánh mắt Vưu Khả nhìn qua nhìn lại giữa Giản Văn và Tô Dư Phong, bắt đầu soi đường.
“Giản ca, anh thật không tốt bụng. Tô Dư Phong chạy tới đâu anh cũng theo tới đó…”
“Thì sao?” Giản Văn nhướng mày.
Tâm tình Tô Dư Phong thả lỏng hơn nhiều, bật cười, “May là em không phải gián điệp, nếu không thì thật là nghiệp chướng nặng nề.”
Xem ra cậu không để lộ gì cả, chỉ là đơn thuần Hồng Đạt Lực không vừa mắt cậu, soi mói mà thôi.
“Hai người nói không phải gián điệp thì là không phải sao? Tôi thấy cả hai người đều khả nghi.” Hồng Đạt Lực vì mục tiêu được lên hình, không từ thủ đoạn.
Còn chưa có gợi ý nào đã bắt đầu đoán mò.
Tô Dư Phong liếc hắn một cái, “Tôi thấy anh mới khả nghi. Nhiệm vụ của gián điệp là phá hư nhiệm vụ, nhiệm vụ đầu tiên còn chưa bắt đầu anh đã đoán mò…”
“Đúng vậy, bọn họ có chỗ nào không thích hợp đâu?” Vưu Khả buồn bực.
Hồng Đạt Lực vốn dĩ chỉ là đoán mò, đối thoại với ảnh đế Giản, tranh thủ lên hình. Hắn căn bản chẳng có chứng cứ!
“Trực giác.” Hồng Đạt Lực mặt không đổi sắc nói.
“À, anh cũng có giác quan thứ sáu à, chuẩn không? Kể nghe thử một chút.”
Hồng Đạt Lực không nói gì.
Đạo diễn nhìn bọn họ bắt đầu khịa nhau, chỉ cảm thấy đau đầu.
Chờ bọn họ nói xong mới cầm loa lên.
“Người đâu? Lấy đạo cụ.”
Tô Dư Phong bật cười, “Lại còn người đâu… nghe kiểu gì cũng thấy rất giống ‘người đâu, chuẩn bị hành hình’ ấy.”
Một câu thành sấm!
Nhân viên công tác cầm thảm mát xa ra, sắp xếp ghép nối trêи mặt đất.
Vốn mọi người còn đang xôn xao phân tích xem ai là gián điệp, giờ đây đầu óc đều trống rỗng.
“Đạo diễn, ông muốn mạng người à?!”
“Đạo diễn, cái trò này tôi có thể không chơi không?” Vưu Khả thất kinh.
Đau thì đau, nhưng so với đau thì để lộ ra khuôn mặt xấu xí dữ tợn trêи màn hình còn đáng sợ hơn!
Cô là một minh tinh đi theo hình tượng đáng yêu điềm đạm, làm gì có cái ảnh nào không được chỉnh sửa qua? Lần trước khiêu chiến mặt mộc đã là cực hạn rồi, giờ còn phải làm mặt xấu?!
Thảm mát xa nhanh chóng được ghép xong, một đường thật dài, chấn động nhân tâm!
Đạo diễn vô lương tâm lại cầm loa lên: “Có ai muốn thử trước không?”
“Ghi nhớ một điều, không được mang giày, chỉ có thể đi tất, đi hết trong vòng ba phút mới được tính là thông qua.”
Tô Dư Phong mếu máo, bất lực đến nỗi tai thỏ cũng rũ xuống, “Đạo diễn, tôi thấy ngài mới là gián điệp!”
Giản Văn nhìn bé thỏ con nhà mình, bỗng nhiên có xúc động muốn lôi đạo diễn ra đập.
Ngày đó hắn quên mất không hỏi nội dung của từng nhiệm vụ cụ thể, không ngờ đạo diễn có thể chơi tới mức này.
Đi trêи thảm mát xa đã đủ khổ rồi, còn chơi hạn chế thời gian, đây là đang ép người vào đường cùng!
“Đạo diễn, ông hạn chế thời gian là muốn chúng tôi trực tiếp chạy qua?” Giản Văn nhướng mày.
Đạo diễn khụ một tiếng, “Nhân viên công tác đã làm thử, trong phút hoàn toàn có thể đi qua, cố lên.”
Cố lên cái đầu ông!
Nói nhẹ nhàng như vậy sao không tự ra mà đi thử?!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, có chút khó xử.
Bọn họ đều là những minh tinh có địa vị không nhỏ, hoàn toàn có thể bãi công không chơi, nhưng ai đứng ra bãi công trước là cả một vấn đề…
Bọn họ không muốn làm theo lời đạo diễn, lại không muốn làm người đi đầu, hi vọng lẫn nhau có một người đứng ra làm chủ.
Tô Dư Phong nhìn chằm chằm con đường thảm mát xa kia, cắn môi đứng dậy.
“Để tôi đi thử trước.”
Cậu đi sang một bên, cởi giày ra, chỉ còn đeo tất trắng, chậm rãi giẫm lên thảm…
Mọi người trợn mắt, há hốc mồm.
Cậu có bản lĩnh đứng ra khiêu chiến sao không đứng ra bãi công?!
Giản Văn yên lặng nhìn thân ảnh của cậu, lo lắng sốt ruột.
“A…”
Tô Dư Phong đau đến nhe răng trợn mắt, cố gắng bước thật lớn để nhanh chóng kết thúc đợt tra tấn này. Cậu có cảm giác mình là một mỹ nhân ngư đang khiêu vũ trêи ngàn lưỡi dao, mỗi một bước đều gian khổ và đau đớn…
Mặt mày Tô Dư Phong nhăn nhó, run rẩy bước từng bước, loạng choạng như một con rối gỗ, nhìn có chút buồn cười.
“A a a…”
Tô Dư Phong nhịn không được kêu thành tiếng, bộ dạng thảm thê không nỡ nhìn.
Mọi người nhịn không được, cười thành một đoàn.
Chỉ có Giản Văn cau mày, đứng ở bên cạnh con đường thảm mát xa chờ cậu.
Cuối cùng Tô Dư Phong cũng hoàn thành, trở về với mặt đất bằng phẳng. Giản Văn trực tiếp vươn tay lồng dưới hai bên nách cậu, nhấc cả người lên.
“Chân rất đau phải không? Làm thế này có tốt hơn chút không?”
Nếu không phải đang có đông người ở đây, Giản Văn đã dùng tư thế bế công chúa luôn rồi.
Hai chân lửng lơ trêи không trung, đầu óc Tô Dư Phong hỗn loạn, ngây ngốc chớp mắt.
Cái tư thế như đang bế trẻ nhỏ này là thế nào?
“Em, em không sao, anh buông ra đi.” Mặt Tô Dư Phong đỏ lên, đẩy đẩy Giản Văn.
Giản Văn cong môi, mặc cho thỏ con giãy giụa, hắn vẫn đứng lù lù bất động.
“Vừa rồi em kêu ngao ngao, còn nói là không đau?”
“Đã không sao rồi, anh buông tay đi.” Tô Dư Phong xấu hổ, nghiêng đầu, nhìn mọi người đang ngồi ở bên kia, nội tâm càng thêm hoảng loạn.
“Mau lên, buông tay.”
Lúc này Giản Văn mới để cậu xuống, tiện thể xoa xoa đầu.
“Vừa rồi rất đau phải không?”
“Vâng.” Tô Dư Phong mếu máo, “Hi vọng các cửa về sau đừng có dùng thảm mát xa nữa.”
Trong mắt cậu là hơi nước mỏng, muốn bao nhiêu tội nghiệp có bấy nhiêu tội nghiệp. Đạo diễn nhìn cái tình cảnh yêu phi cáo trạng với hoàng thượng này, sọ não đau muốn nứt ra.
“Tôi dùng thảm mát xa là muốn chân mọi người được mát xa, tăng cường sức khỏe. Nhiệm vụ của chúng ta nhìn tuy khó nhưng tuyệt đối vô hại!”
Vưu Khả hận không thể ném đi cái mặt nạ đáng yêu, lôi đạo diễn ra đập một trận.
Cái gì mà vô hại? Tổn thương hình tượng chính là đại hại!
“Nếu có lần sau để anh cõng em qua, đừng sợ.”
Tô Dư Phong ngẩn ra, căng thẳng cúi đầu, nói lí nhí.
“Cái, cái này không tốt lắm, anh cũng sẽ bị đau…”
Vưu Khả đáng thương vô cùng nói vọng sang, “Dư Phong ca, em có thể mượn ảnh đế Giản một chút không? Em cũng muốn được cõng qua.”
Tô Dư Phong ngơ ngác, “Gì cơ?”
Giản Văn đặt tay lên vai Tô Dư Phong, mỉm cười “thân thiện”, trong mắt là ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu cuồn cuộn.
“Ngại quá, nằm trêи lưng tôi đi qua thảm mát xa là đãi ngộ đặc quyền của Tiểu Phong, người ngoài không mượn được.”
Lời tác giả:
Giản Văn: “Lần sau anh cõng em. Không cần nói cảm ơn, lấy thân báo đáp là được rồi.”
Tô Dư Phong: “…..”
Hết chương