Edit: Mila
Beta: Zen
_______"Mẹ, con dùng hết rồi."
"Đi tìm ba mày."
"Mẹ, đế giày của con bị hư rồi..."
"Để bố mày mua cho."
"Mẹ...Nhà trường thông báo đóng tiền tài liệu."
"Đừng réo tao nữa, để ba mày đóng cho."
"Mẹ, thẻ căn tin..."
"Đi tìm ba mày."
Câu nói mà Tu Từ được nghe nhiều nhất lúc nhỏ đó chính là câu "Đi tìm ba mày", mối quan hệ trong gia đình không tốt, trong một khoảng thời gian dài cậu đã cho rằng tất cả mọi người đều giống như gia đình cậu vậy.
Mãi cho đến khi lớn hơn một chút Tu Từ mới hiểu ra rằng, có những người dù đã học lên tới cấp 3 rồi nhưng vẫn được ba mẹ đưa đón, còn được cùng nhau dắt tay về nhà.
Tất cả đều không giống như nhà của cậu, ở trong nhà lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt, dù ở trước mặt người ngoài cũng chẳng muốn thể hiện sự hoà thuận trong gia đình.
Tu Từ đã từng nghĩ rằng, có lẽ mình không phải là con do bố mẹ sinh ra.
Nhưng mỗi khi trong lòng cậu dấy lên sự nghi ngờ về mối quan hệ huyết thống của mình, thì ngay lập tức cậu có thể nghĩ ra hai đến ba điều nhỏ nhặt khiến cậu cho rằng cha mẹ cũng có yêu thương mình.
Ví dụ như cha của Tu Từ, ông là một người có vẻ nghiêm túc, nhưng ông sẽ hỏi tại sao con không nói khi con biết giày thể thao của mình bị hư, sau đó sẽ kiên nhẫn dẫn cậu đến trung tâm mua sắm để mua giày...
Ví dụ như mẹ của cậu, nửa đêm sẽ lén lút đến phòng cậu, khi cậu thấy không khỏe, sẽ nhẹ nhàng đo nhiệt độ trán cho cậu, sau khi xác định được nhiệt độ bình thường, bà sẽ đắp chăn cho rồi mới đi.
Một ví dụ khác, tuy hai người đã ly hôn từ lâu, nhưng họ vẫn giấu Tu Từ trong vài năm, giả vờ rằng họ vẫn là một gia đình.
Sau này Tu Từ mới hiểu ra, cậu chính là đứa trẻ không nên có mặt trên đời này.
...
Đợi đến khi Phó Sinh nhận ra có điều gì đó không ổn, thì Tu Từ đã biến mất được 20 phút.
Mọi người ai nấy đều đã về hết, Phó Sinh đi thanh toán hoá đơn, sau đó quay trở lại bàn ăn, nhìn thấy Bạch Đường Sinh cùng với một vài người nữa, không khỏi cau mày hỏi: "Em ấy đã quay lại chưa?"
"Chưa." Phong Thừa uống hơi nhiều, ôm cái đầu choáng váng của mình.
Phó Sinh cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã 20 phút kể từ lúc Tu Từ nói với anh rằng cậu muốn đi vệ sinh, cậu cảm thấy có hơi chóng mặt.
Diệp Thanh Trúc thấy biểu hiện của anh có gì đó không đúng, cũng liếc nhìn điện thoại di động, vội đứng dậy: "Để tôi đi xem thử."
Bạch Đường Sinh đặt đũa xuống: "Làm sao để con gái cô đi đến nhà vệ sinh nam được? Để tôi và Phó Sinh đi là được rồi."
Trừ bọn họ ra thì những người khác đều đã đi về rồi.
Quán ăn vốn náo nhiệt đã trở về với không khí vắng vẻ ban đầu, trên bàn chỉ còn lại đồ ăn thừa và vô số chai bia nằm lăn lóc trên mặt đất.
Bước chân Phó Sinh nhanh hơn, một bên gọi điện thoại cho Tu Từ, một bên thì gọi tên cậu.
Anh hỏi ông chủ, ông chủ nói là cũng không để ý, người phục vụ cũng không biết cậu đi đâu, mà nhà vệ sinh thì lại không có ai cả, các phòng riêng bên trong đều trống rỗng không có lấy một bóng ma nào.
Vài người chia ra tìm xung quanh, tim Phó Sinh đập thình thịch, không biết có phải là do rượu k1ch thích hay là do Tu Từ mất tích nữa.Đã hàng chục cuộc gọi nhỡ cùng với vô số tin nhắn được gửi đi nhưng chẳng có ai hồi âm lại cả.
Đứng dưới làn gió mát của buổi đêm, Phó Sinh nhẹ nhàng nhắm mắt.
Nhưng giây tiếp theo anh liền bừng tỉnh lại, có lẽ không phải do Tu Từ tự mình rời đi, không phải còn có Lạc Kỳ An sao, hắn ta...
Bước chân vội vàng của Phó Sinh đột nhiên dừng lại vì bóng dáng của người trước mắt, niềm vui lấy lại được chưa đầy ba giây thì đã bị một ca nước lạnh dội thẳng xuống.
"Em đã đi đâu?"
Phó Sinh không nghĩ nổi vì lý do gì khiến cho Tu Từ chơi trò mất tích với mình, vì bản thân anh làm chưa đủ tốt nên Tu Từ mới bỏ đi ngay sau khi vừa trao nhẫn.
"Em..." Tu Từ khẽ mím môi, "Em chỉ đi dạo một chút..."
"Tại sao không trả lời điện thoại?"
"Điện thoại em hết pin..."
Phó Sinh gật đầu, nhìn cậu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Tu Từ lập tức hoảng lên, chạy tới ôm lấy eo Phó sinh: "Anh muốn đi đâu?"
Phó Sinh hít sâu một hơi, dừng lại một lúc mới nói: "Trở về khách sạn."
Mặc cho Tu Từ ôm lấy, anh gửi tin nhắn cho mọi người, thông báo đã tìm được cậu rồi
Mọi người gửi tin nhắn hỏi thăm thì Phó Sinh nói không có chuyện gì, do cậu uống nhiều nên đầu có chút choáng váng nên muốn đi dạo một lát.
Câu trả lời "vô cùng tự nhiên" này được rất ít người tin, đi dạo sao, nhiều người gọi cậu ấy như vậy mà cậu ấy không nghe thấy sao? Cậu ta cũng không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, thậm chí cũng không gặp một người nào.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Tu Từ và Phó Sinh, họ không có quyền can thiệp vào, tìm được người là tốt rồi.
Phó Sinh tắt điện thoại, chậm rãi nhưng kiên quyết đẩy bàn tay đang ôm eo mình của Tu Từ ra.
"Nhìn anh sốt ruột, lo lắng như vậy em có thấy vui không?"
"Không có, em..."
Lần này Phó Sinh dường như không muốn nghe lời giải thích của cậu nữa, đi thẳng về khách sạn.
Tu Từ xoa xoa đầu ngón tay, thấy anh không có ý quay đầu lại, hốc mắt cậu đỏ lên.
Cuối cùng cũng về tới khách sạn, chuẩn bị vào thang máy, Từ Từ nhìn Phó Sinh đi vào, không đợi cậu, nước mắt lập tức rơi xuống.
Mắt cậu nhoè đi, cậu bấm thang máy với đôi tay run rẩy, chờ đến lượt tiếp theo.
Khoảng thời gian này đặc biệt khó chịu, khi Tu Từ bước đến cửa phòng, Phó Sinh đã ngồi sẵn bên trong, cánh cửa không có khóa, chỉ hé mở một chút.
Tu Từ có chút sợ hãi không dám bước vào, sợ Phó Sinh sẽ nói ra điều gì đó khiến cho bản thân cậu không thể chịu nổi, nên chỉ có thể chán nản ngồi xổm xuống, dọc theo bức tường ôm lấy đầu gối khóc ri rỉ.
Tu Từ không hề biết rằng, cậu ở ngoài đấy khóc được bao lâu, thì Phó Sinh phía sau cánh cửa nghe hết được bấy lâu.
Anh lặng lẽ đứng, lắng nghe tiếng nức nở cố nén ở ngoài cửa, giống như có hàng trăm mũi kim sắt nhọn đang vào cơ thể anh, đau đớn tột cùng.
Phó Sinh tự nhận rằng mình đã nhẫn tâm, chờ cho đến khi Tu Từ khóc mệt rồi mới mở cửa, nhìn Tu Từ đang co ro bên vách tường nói: "Còn không chịu vào, tính ngủ cả đêm ở bên ngoài sao?"
Tu Từ hé môi, hoảng sợ lau đi nước mắt, khi cậu đứng dậy, cậu loạng choạng vài bước bởi hai chân đã tê cứng vì ngồi xổm, nhưng được Phó Sinh theo bản năng đỡ lấy.
Thấy cậu đã đứng vững, Phó Sinh liền buông ra, xoay người đi đến sô pha ngồi xuống.
Tu Từ vội vã đi vào, nhưng sau khi đóng cửa lại, cậu đứng im ở cửa, không dám di chuyển, cẩn thận nhìn sắc mặt của Phó Sinh.
Nhưng giây tiếp theo, cậu rơi vào hoảng loạn cực độ, Phó Sinh tháo chiếc nhẫn trên tay anh ra và đặt nó lên bàn trà.
Tu Từ khóc đến quên trời quên đất, run rẩy chạy đến bên cạnh Phó Sinh, nắm lấy tay anh: "Thực xin lỗi, em sai rồi, anh đừng như vậy, xin anh, đừng bỏ rơi em, em thật sự đã biết sai rồi..."
Cậu không biết nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ, Tu Từ khóc đến không thở được, cậu liên tục đeo chiếc nhẫn vào tay Phó Sinh nhưng vì đôi tay run run của mình mà mấy lần cũng không đeo vào được.
"Không cho khóc." Phó Sinh không dỗ dành cậu như mọi ngày, anh thản nhiên nói.
"Em không khóc, em không khóc nữa mà."
Từ Từ bừa bãi lau nước mắt trên mặt đi, nhưng càng lau thì nước mắt rơi càng nhiều, cậu cố kiềm chế, nhưng nước mắt cứ thế mà tuôn ra, chỉ còn cách phải tự mình cố gắng hết sức kiềm chế không để phát ra tiếng, âm thầm rơi nước mắt.
Phó Sinh nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay Tu Từ, hồi lâu mới nói: "Tránh xa tôi ra một chút, đứng yên." [1]
[1] Vì ở đây Phó Sinh đang giận Tu Từ nên sẽ đổi cách xưng hô sang tôi - em nhé.
Tu Từ vội vàng đứng dậy và cách xa đó nửa mét.
Lông mày Phó Sinh nhăn lại: "Cách ra xa thêm nữa."
Hô hấp Tu Từ chậm lại, thân thể co quắp, khó khăn lui về sau một bước nhỏ.
Phó Sinh không nói gì nhìn cậu hồi lâu, mới hỏi: "Em đi đâu, làm cái gì?"
"Em....."
"Tôi hỏi em một lần nữa, em đi đâu, làm cái gì?"
Giọng điệu và vẻ mặt của Phó Sinh như đang nói cho Tu Từ biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để cậu nói ra hết sự thật.
Cậu nghẹn ngào tóm tắt lại tin nhắn mẹ cậu gửi đến và khái quát lại một lượt tin tức liên quan đến Khương Sam.
Phó Sinh nhìn cậu một lúc lâu rồi hỏi: "Nếu đã sẵn sàng rời đi, tại sao còn quay về?"
Từ Từ cảm giác như mình sắp tắt thở, cảm giác bây giờ thật giống như đang đối mặt với thẩm phán: "Em sợ anh lo lắng..."
"Sợ tôi lo lắng?" Phó Sinh lặp lại câu nói của cậu, sau đó bình tĩnh nói với Tu Từ.
Tu Từ do dự bước lên phía trước, liền bị Phó Sinh kéo thẳng vào lòng, vừa cho rằng Phó Sinh sẽ dỗ dành mình như thường lệ thì ngay lập tức một cú giáng trời thần rơi xuống mông cậu, đau muốn chết.
"Đau..."
Lần này, Phó Sinh ra tay rất mạnh, gần như là anh dùng hết sức bình sinh của mình mà đánh, giọng điệu tràn đầy tức giận: "Tôi chiều chuộng em quen rồi, nuôi em tròn lên vài ký, là để em đi hiến tuỷ cho người khác sao?"
"Không, em không..." Tu Từ đau đến tê dại, cậu không biết cú tiếp theo sẽ rơi xuống lúc nào, nhưng cậu cũng không muốn trốn tránh, tình nguyện đón nhận tất.
"Quay trở lại vì sợ tôi lo lắng, em làm chuyện này mà cũng không nghĩ đến bản thân mình sẽ ra sao hả?"
"Em không muốn hiến tuỷ cho cậu ta..."
"Vậy em đi làm gì?" Phó Sinh càng tức giận hơn, còn nói dối, "Đừng nói với tôi là em chỉ đi xem."
Tu Từ nằm trong lòng Phó Sinh lau nước mắt, không một câu phản bác lại.
Đương nhiên, cậu không đơn giản chỉ là đi xem, nhưng cậu không có nói dối.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cứu người được gọi là em trai này, ngay cả khi việc ghép tuỷ thành công.
Cậu đã đi kiểm tra rất nhiều thông tin liên quan, trong số đó có nhiều thông tin nói rằng việc hiến tặng tủy sẽ không gây hại đến cơ thể của người hiến tặng và người hiến tặng có thể đổi ý bất cứ lúc nào trước khi phẫu thuật.
Có thể là do men rượu thúc giục, hoặc có thể là do cậu vốn là loại người này, khi tìm thấy rất nhiều ví dụ trên mạng nói về việc người hiến tạng đổi ý sau khi bệnh nhân đã thực hiện phẫu thuật cắt bỏ tủy, điều dẫn đến cái chết cho bệnh nhân, cậu cũng muốn làm như vậy.
Nói là trả thù cũng đúng, hoặc là bởi vì không muốn bị uy hiếp nữa cũng không sai... Hoặc là ngay từ đầu cậu đã là một người có tâm địa ác độc.
Nhưng đứa trẻ kia thì có lỗi gì đâu? Nó chỉ là một đứa trẻ ngây thơ chưa biết sự đời.
Tu Từ không dám nói ra những điều này, cậu sợ Phó Sinh sẽ nghĩ rằng cậu đáng sợ, là một kẻ mất trí, thậm chí còn dám nghĩ đến việc giết người.
Nhưng sau khi rời đi chưa đầy một phần tư giờ, cậu đã hối hận rồi.
Cậu đứng trong gió đêm lạnh lẽo, vuốt v e chiếc nhẫn Phó Sinh vừa đeo cho mình hôm nay.
Bọn họ không phải sẽ có một tương lai tốt đẹp hay sao, rất nhiều chuyện có thể dùng một cách khác để giải quyết.
Nhưng khi cậu lấy điện thoại di động ra và muốn gửi tin nhắn cho Phó Sinh, thì cậu phát hiện điện thoại di động đã hết pin từ lúc nào.
Quay trở lại quán ăn thì đã không còn một bóng người, mang trong người một nỗi hoang mang cực lớn, Tu Từ gần như ngã quỵ, mãi cho đến khi chủ quán ăn gọi cậu, nói rằng mọi người xung quanh đang đi tìm cậu, cậu mới lấy lại được bình tĩnh.
"Xin lỗi anh..."
Tu Từ đợi thật lâu sau không thấy Phó Sinh đánh mình nữa, cậu vội lau lấy nước mắt đứng dậy, ngập ngừng ngồi vào lòng Phó Sinh, thấy anh không đẩy ra, nhanh chóng vùi mặt vào xương quai xanh của anh, ôm thật chặt lấy cổ anh.
"Tu Từ, tôi cảnh cáo em lần cuối." Âm thanh của Phó Sinh chậm lại một chút, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, "Nếu em dám làm chuyện gì để tổn thương đến chính mình, dám đi hiến tủy, thì tôi coi như em đã chết."
Từ Từ lặng lẽ rơi nước mắt, nghe vậy vội vàng gật đầu, nhưng lại sợ mình không đủ chân thành, khàn khàn nói: "Em sẽ nhớ kỹ, sẽ không... "
Phó Sinh không nói gì, anh đứng dậy thả cậu xuống, động tác của anh không thô bạo, thậm chí còn ổn định, nhưng Tu Từ vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ anh.
Cũng may là Phó Sinh chỉ đi tắm, trước khi bật vòi sen thì nói với Tu Từ: "Đừng vào."
"..."
Tu Từ, người đang định c ởi quần áo và đang tính cách để Phó Sinh tha thứ cho mình, đã bất động ngay tại chỗ.
Phó Sinh tắm xong rất nhanh, anh trở lại giường nằm xuống, cũng không để ý đến Tu Từ.
Tu Từ đứng ở sô pha hồi lâu, mới yên lặng cầm đồ ngủ đi tắm, cũng không dám như trước không mặc đồ ngủ chui vào chăn.
Cậu ôm cái đầu ướt sũng trèo lên giường, thấy mắt Phó Sinh đang nhắm, trước khi ngủ, cậu cẩn thận đeo chiếc nhẫn mà Phó Sinh đã tháo ra để trên bàn trà vào ngón áp út của anh. Rồi nằm trên một chiếc gối khác, từ khi mà hai người ngủ chung đến giờ vẫn chưa dùng đến nó.
Trước khi nhắm mắt, cậu nắm nhẹ ngón tay út của Phó Sinh, cuộn tròn hướng về phía đối phương, nhưng lại cách nhau một chiếc gối.
Hôm nay, cậu có chút mệt mỏi, Tu Từ vừa nhắm mắt định ngủ, thì lập tức bị giọng nói của Phó Sinh đánh thức.
"Tu Từ, tôi cảm thấy em một chút cũng không muốn nhớ lời."
Tu Từ sững sờ mở mắt ra, thấy Phó Sinh đang cười hình như có hơi giận dữ.
"Đi ngủ mà tóc tai cũng không chịu sấy, muốn ngày mai sốt 40 độ à?"
"Em quên mất..." Tu Từ hai tay hai chân đứng dậy, chạy lon ton vào phòng tắm lấy máy sấy tóc mà không mang dép lê, bởi vì sàn nhà quá trơn nên mông cậu đã hôn lên sàn nhà một cái, phát ra một tiếng ầm.
Phó Sinh chợt ngẩng đầu dậy, lập tức vào phòng tắm để ôm Tu Từ bị ngã lên: "Có bị thương ở đâu không?"
"Không có..." Tu Từ tránh ánh mắt của anh, "Em không phải cố tình quên sấy tóc, chỉ là quên em mất tiêu..."
Tất nhiên, việc cậu không mang dép khi xuống giường là cố tình.