Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

chương 123: 123: tàn thuốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tu Từ không phải kẻ ngu, cậu lựa chọn tung hot search vào lúc này chính vì có cùng nghi ngờ với Phó Sinh.

Lúc đầu cái người tình cờ gặp ở đoàn phim chắc hẳn là Lạc Kỳ Phong chính, hắn ta tuy lời lẽ có phần cay nghiệt nhưng không quen biết cậu, có thể xác suất xuất hiện cùng một vết bớt ở hai người sinh đôi quá thấp.

Cho nên cậu tung video lên, một mặt là muốn trả thù đối phương, mặt khác là muốn thăm dò xem "Lạc Kỳ Phong" hiện tại sẽ phản ứng và đối phó thế nào.

Nhưng nếu như lúc trước đối phương thật sự cố ý hành động, vậy rốt cuộc là tại sao?

Tu Từ với ánh mắt thoáng vẻ lạnh lẽo và mờ mịt, bị Phó Sinh vội vã đi tới ôm vào lòng.

Hoàng Âm không chú ý đến sắc mặt Phó Sinh, đưa tay ngăn anh lại: "Muốn thân mật thì đợi lát nữa, trang điểm lại mất thời gian lắm."

Tu Từ đương nhiên không nỡ rời khỏi cái ôm của Phó Sinh, cậu có chút ngoan ngoãn quay đầu lại nói với Hoàng Âm: "Không sao đâu, em sẽ chú ý."

Hoàng Âm thoáng sửng sốt, hình như kể từ khi biết cô và Lâm Nhiễm có quan hệ, thái độ của Tu Từ đối với cô trở nên thân thiết hơn thường ngày rất nhiều.

Cô bất đắc dĩ nở nụ cười: "Được rồi, để lát nữa chị dặm lại cho cậu."

Nhìn ra hai người có lời muốn nói, Hoàng Âm quay người rời đi, Phó Sinh cúi đầu nghiêm túc dò hỏi Tu Từ: "Trước đây em có từng thấy mặt của Lạc Kỳ Phong ở chỗ nào khác chưa?"

Tu Từ chần chừ lắc đầu: "Chắc là chưa."

Cậu từ trước đến giờ vẫn luôn lấy Phó Sinh làm trung tâm, chẳng hề để tâm đến muôn vàn loại người xuất hiện trong cuộc sống.

Từ khi bị bệnh trí nhớ của cậu suy giảm đi không ít, những mảnh kí ức nhỏ nhặt không liên quan tới Phó Sinh không có gì quan trọng đáng để cậu phải nhớ.

Phó Sinh nhíu mày: "Chỉ sợ hắn ghim em, đăng video vừa rồi lên xem như là hắn hoàn toàn để mắt đến em rồi..."

Tu Từ thoáng do dự, khắc chế suy nghĩ chuyện gì cũng phải giấu trong lòng như hai năm trước, mở phần tin nhắn điện thoại ra đưa Phó Sinh xem.

【 Mèo con cũng sẽ cắn người.

【 Tôi vẫn luôn chú ý đến cậu.

Lông mày Phó Sinh nhăn chặt lại, hai câu này vừa nhìn đã khiến người ta vô cùng khó chịu.

Tu Từ hơi sốt sắng, cậu rụt rè nằm lấy ngón út Phó Sinh: "Em thật sự không quen biết hắn."

Phó Sinh hồi hồn lại, trong lòng có chút đau đớn và mệt mỏi, đứa nhỏ cuối cùng coi như đã ỷ lại vào mình được một lần, nhưng vẫn không hoàn toàn tin mình sẽ tin tưởng em ấy vô điều kiện.

Anh kéo Tu Từ vào lòng: "Vậy chúng ta phải cẩn thận hơn chút, đặc biệt là em, trước khi giải quyết xong chuyện này không được rời khỏi phạm vi tầm mắt tôi, biết chưa?"

Tu Từ vâng một tiếng trầm thấp: "Em sẽ nghe lời."

Cảnh tiếp theo là cảnh khóc duy nhất của Tu Từ trong toàn bộ phim, vừa rồi mới khóc một hồi ở hiện thực nên rất dễ để lấy tâm trạng.

"Vãng sinh cảnh thứ hai mươi phân cảnh hai lần một action!"

【 Mộ Tương đi vào Vị Ương cung, mạt bạch y từng ở đây đã biến mất, hắn ngồi một mình trước bàn đá uống rượu, trong lòng trống rỗng.

Là hắn để Sư Hòa đi, cũng cam kết sẽ không làm gì Mộ Ngọc.

Sống qua mấy đời nhưng hình như hắn chưa từng thực sự nắm lấy được thứ gì, cuộc đời của hắn chẳng có lấy một ý nghĩa nào cả.

Rượu một chén vào bụng, trên mặt cũng thêm vài tia lành lạnh.

Mộ Tương mang men say giơ tay lau đi: "Trời mưa à..." 】

"Tuyệt!"

Phó Sinh vừa nói xong, Giang Huy liền vỗ tay nói: "Cảnh quay này quả là hoàn mỹ!"

Trong lòng đế vương thiếu niên tràn đầy trống rỗng, mặc một thân hắc y hào hoa phú quý, ngồi trong sân mát mẻ uống rượu giải tỏa mối quan hệ tình cảm không rõ của mình.

Tu Từ giống như còn đang đắm chìm vào cảm xúc vừa rồi, thoạt nhìn khá đau khổ.

Thiết lập tính cách của Mộ Tương trong phim có vài điểm giống với cậu, nhưng cậu không phải Mộ Tương, cậu hiểu rõ ý lòng mình, không thể buông tay anh được.

"Giỏi quá." Phó Sinh xoa xoa gáy Tu Từ an ủi, tảng đá lớn Lạc Kỳ An đè nặng trong lòng dương như đã hơi nhẹ đi.

Vu Mạc nói đùa: "Đạo diễn Phó chú ý tí đê, bộ phim này mà chiếu, e rằng cậu có không ít tình địch."

"..." Phó Sinh bật cười, "Tình địch thì có ích lợi gì, sao mà cướp được.".

Truyện Tổng Tài

Tu Từ phối hợp ừm một tiếng, cậu còn gật gật đầu.

Vu Mạc: "..."

Tu Từ đúng là kiểu người có bị Phó Sinh ăn sạch vẫn vui vẻ chịu đựng.

Ngày hôm nay khá đặc biệt, là ngày Tiêu Duyệt đóng máy.

Cô quay xong hai cảnh cuối cùng là hoàn thành toàn bộ công việc lần này, bởi vì mai cô có thông báo phải đi vào đêm nay, mọi người cũng không kịp chuẩn bị bữa cơm tiễn cô.

Cảnh gần cuối là cảnh nàng vào đại lao vấn an cựu thái tử Mộ Ngọc, tuy lúc đầu gả cho hắn nàng đã thật sự oán giận, nhưng Mộ Ngọc là công tử văn nhã rất có phong độ, đối xử với nàng cũng tốt, lâu ngày qua lại đương nhiên sẽ động tâm.

Nhưng để bảo vệ nàng, phụ thân không chỉ ủng hộ Mộ Tương lên ngôi mà còn chủ trương cho nàng lần thứ hai gả cho một nam nhân khác làm thiếp.

Đôi phu thê hoàng thất hữu duyên vô phận nhìn nhau qua song sắt nhà giam, Mộ Ngọc lạnh nhạt nói với nàng: "Hãy tìm mối lương duyên khác rồi sống thật tốt."

Nàng rơi lệ lã chã.

Cảnh cuối cùng lại càng đau lòng hơn nữa, Tieu Duyệt đóng vai Mạc Đan vào ngày xuất giá lần thứ hai đã đá đổ ghế tựa treo cổ tự vẫn, thời điểm bị phát hiện đã ngừng thở, khuôn mặt từng thanh tú và lanh lợi kia mang vẻ tái nhợt và âm u của người chết.

"Qua." Phó Sinh đi lên trước, cho cô tiền lì xì đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, "Chúc mừng đóng máy."

Những người xung quanh đồng thời nói chúc mừng đóng máy cùng Phó Sinh, mạnh mẽ kéo Tiêu Duyệt từ cảnh phim nặng nề ra ngoài.

Tiêu Duyệt huhu nói: "Đạo diễn Phó tốt quá, lại còn cho tôi tiền lì xì nữa huhu,...!Thứ lỗi cho kỹ năng diễn xuất kém cỏi của tôi thường xuyên làm NG trễ nải thời gian, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn với tôi..."

Tiêu Duyệt còn chưa nói hết lời, đã bị ánh mắt của Tu Từ đang mím môi đứng sau Phó Sinh dọa cho đứng họng.

Tu Từ trông cũng không quá đáng lắm, chỉ là dáng vẻ không mấy tươi tắn.

Tiêu Duyệt vội vã chuyển đề tài: "Không nói dông dài nữa, chúc mọi người làm việc thuận lợi, Tu Từ và đạo diễn Phó kết lòng hợp dạ trọn đời!"

Cô lau đi nước mắt, nhìn sắc mặt Tu Từ chuyện từ âm u sang có nắng, âm thầm like một cái cho sự nhanh trí của mình.

Vu Mạc cười không ngừng, anh cố ý trêu chọc Tiêu Duyệt nói với Phó Sinh: "Kỹ năng diễn xuất đúng là không ổn thật, cảnh vừa nãy phải quay lại mới đúng, có ai thắt cổ tự tử thật mà đẹp như vậy không hả?"

Tiêu Duyệt lập tức cho Vu Mạc một đấm: "Đây là phim truyền hình, phim truyền hình đó hiểu không! Muốn tả thực như vậy không phải tôi xấu chết à?"

Vui đùa qua đi, Tiêu Duyệt lại bắt đầu cảm động.

Cô lên tài khoản weibo chính đăng bài: Đóng máy rồi...!Buồn quá, không nỡ rời xa zai đẹp đâu.

— Làm tui cười chết, lời này đổi lại là người khác nói tôi còn tin.

— Vu Mạc: Chớ cue.

— Rốt cuộc là ai hôm qua đăng bài ở clone bảo "Buồn quá, sau này không thể đu cp ngay tại chỗ rồi".

— =))))) Tiêu Duyệt à hãy thành thật nói xem là bà không nỡ rời xa ai?

— Nói thiệt chứ tối qua đọc bài bên nick phụ cháu còn sợ hú hồn, tưởng tình cảm của đạo diễn Phó với Tu Từ xảy ra vấn đề cơ, hóa ra là chị đây phải đóng máy, móa (đầu chó).

— Mộ Ngọc: Vợ ta điên cuồng đu cp của đệ ta cùng cẩu nam nhân khác thì phải làm sao bây giờ?

— Thật ra mấy bồ không cảm thấy đu cp huynh đệ Mộ Ngọc và Mộ Tương cũng rất được sao? Mộ Ngọc nói theo một cách nào đấy thật sự rất chiều Mộ Tương, Mộ Tương mỗi lần nói giết chết Mộ Ngọc đều không xuống tay được...

— Có cái beep! Mộ Tương và quốc sư không phải tốt lắm sao, tà giáo xê ra!

— Lầu trên cũng có cái beep! Mộ Tương rõ ràng là của đạo diễn Phó! (đầu chó)

— Nhìn lầu trên tui rơi vào trầm tư, cái tên Sư Hòa ngốc nghếch vô cảm này hiển nhiên không xứng với Mộ Tương của tui, không bằng cho các chiều không gian va chạm, khiến Mộ Tương ở thế giới này chết rồi xuyên qua cuộc sống hiện thực gặp đạo diễn Phó, sau đó được chiều lên tận trời...

— Bút nè bà dà [Quỳ xuống đưa ]

...

Tiêu Duyệt với tư cách là một trong những diễn viên chủ chốt đã đóng máy, khiến đoàn làm phim có thêm mầy phần buồn bã khi phải chia ly.

Dù sao mọi người cũng đã chung sống được mấy tháng, ít nhiều gì cũng có tình cảm.

Đặc biệt Tiêu Duyệt còn có tính tình hoạt bát, dễ nói chuyện, với ai cô cũng tám chuyện được, cô còn chuẩn bị quà chia tay cho tất cả mọi người, là một phần đồ ăn nhẹ cô tự làm.

Tiêu Duyệt cười vô cùng vui vẻ: "Là cô Diệp dạy tôi á! Sau này đi quay chương trình cuối cùng tôi cũng có tài lẻ để đem khoe rồi."

Diệp Thanh Trúc đứng ở trong góc nhỏ nhấp một ngụm trà, nhạt nhẽo mà cong cong khóe miệng.

Ngoại trừ Tiêu Duyệt đóng máy, thứ nhân viên trong đoàn phim đang bàn tán sôi nổi nhất là hot search có liên quan đến Lạc Kỳ Phong, hiện ở trên mạng phân hóa làm hai cực, một bên cho rằng đó không thể nào là Lạc Kỳ Phong, có thể là fan mô phỏng theo vết bớt của hắn vẽ lên hoặc chỉ là trùng hợp.

Phe bên kia cảm thấy Lạc Kỳ Phong lâu như vậy chưa lên tiếng nên chắc chắn là lỗi của hắn, cán chết một con mèo vô tội, chọc tức một người già khiến người ta đau tim rồi bỏ đi, không truy cứu trách nhiệm quả thực là trời không có mắt.

Ngay sau khi những lời lẽ này được đưa ra, đoàn đội quan hệ công chúng của Lạc Kỳ Phong liền lên tiếng trả lời, nói rằng đã gửi thư luật sư tới giải trí đại V này để kiện tội phỉ báng.

Những fan hâm mộ đương nhiên đã được trấn an phần nào, nhưng trong giới có ai lại không biết thư luật sư chỉ là một thứ ổn định tinh thần, tăng khí thế cho fan, ai cũng có thể gửi, còn chân tướng phải chờ pháp luật phán định mới chắc chắn.

Đêm nay Tu Từ lại mất ngủ, Phó Sinh dụ dỗ cậu uống thuốc ngủ.

Có lẽ do chuyện Lạc Kỳ An khiến Tu Từ có chút bất an, dù Phó Sinh phải xử lý công việc nên ngồi ở sopha, cậu cũng phải khóa ngồi trên đùi Phó Sinh, nằm nhoài trên cổ anh mới chịu ngủ.

Chuyện Phó Sinh đang xử lý là chuyện công ty anh, tuy đã giao lại vị trí tổng giám đốc cho người khác, những anh vẫn là một trong ba cổ đông lớn nhất, có một số việc không thể không ra mặt.

Vất vả mãi mới kết thúc video hội nghị trước ánh mắt trêu chọc của những người khác, Phó Sinh lại nhận được điện thoại của Từ Châu.

"Tin tức tốt."

"Bên trong xe tải có manh mối?"

"Không có." Từ Châu vô tình nói, "Nghe cậu nói xong tôi đích thân đi kiểm tra xe tới ba lần, chỉ thiếu mỗi bị coi là ăn trộm thôi, không hề phát hiện thứ gì."

Phó Sinh: "..."

Từ Châu chuyển đề tài: "Nhưng ở chỗ bỏ xe lại tôi phát hiện nửa điếu thuốc đốt dở, trông có vẻ được vứt vào hôm tai nạn, nếu như có thể tìm biện pháp đối chiếu DNA của Lạc Kỳ An..."

Phó Sinh thoáng kinh ngạc: "Cậu nghi ngờ người lái xe là Lạc Kỳ An?"

"Đúng, tôi đã xem lại camera ở đoạn đường kia nhiều lần, tuy người kia ăn mặc rất kín, nhưng càng nhìn càng thấy giống Lạc Kỳ An."

Tuy đối với người bình thường sẽ khó mà lý giải được hành vi tự mình lái xe đâm chết em trai, nhưng ngẫm lại những chuyện Lạc Kỳ An đã phải trải qua, có lẽ tâm lý của hắn chưa chắc đã bình thường.

Mà một kẻ tâm lý biến thái có làm ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không quá kỳ quái..

Truyện Chữ Hay