Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xứng đáng

Khách sạn Sâm Hà nằm ngay trung tâm thành phố. Nơi này giống như một thành phố không bao giờ ngủ, mỗi ô cửa sổ như một vì sao tỏa sáng rực rỡ suốt đêm dài.

Tuy nhiên, cho dù khung cảnh này có phồn hoa bao nhiêu cũng không che lấp được tội ác dưới nó.

Bạch Hà Sinh căng thẳng đứng ngoài khách sạn khổng lồ. Trong phút chốc cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé, trong mắt cậu, ngay cả tòa nhà lộng lẫy cũng biến thành một gã khổng lồ với những chiếc răng sắc nhọn đang há to muốn nuốt chửng mình.

Sở Diễn vỗ vai cậu, sự an ủi trong mắt y khiến người ta an tâm.

Tâm trạng hỗn loạn ban đầu của Bạch Hà Sinh dần dần bình tĩnh lại, cậu chỉ còn nhớ rõ những gì người này nói trước khi cậu đi——

"Chúng tôi đến đây để trừng phạt kẻ xấu, vì vậy cậu không cần phải cảm thấy tội lỗi. Cậu chỉ cần nhớ rằng chúng tôi vẫn luôn ở phía sau bảo vệ cậu."

Dưới cái nhìn chăm chú của y, Bạch Hà Sinh gật đầu.

Điều mà Bạch Hà Sinh không biết là "chúng tôi vẫn luôn ở phía sau bảo vệ cậu." không phải lời nói suông.

Bởi vì Hình Uyên và Sở Diễn đã cùng ẩn thân đi theo Bạch Hà Sinh đến căn phòng mà Dương Chí Quần yêu cầu.

Trên đường đi, họ có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng của Bạch Hà Sinh và cả việc cậu lo sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên như thể bản thân đã làm sai điều gì đó.

Loại cảm giác bị ánh mắt người khác chỉ trỏ này Sở Diễn cũng đã từng cảm nhận qua.

Nếu không có Dương Chí Quần, Bạch Hà Sinh vẫn có thể yên ổn đọc sách trong thư viện trường học.

Sao tất cả những chuyện này lại là lỗi lầm của cậu ấy được?

Cũng có thể hiểu được, dù sao sự giáo dục mà Bạch Hà Sinh nhận được từ nhỏ không hề liên quan gì đến bầu không khí tục tĩu d@m d*c nên đương nhiên cậu ấy không có chút tự tin nào khi đứng ở đây.

Nhưng không sao, Sở Diễn sẽ giúp cậy ấy khi cần thiết.

Suy cho cùng, người đối diện chính là kẻ thù chung của họ.

Chính người đó đã lấy đi mạng sống của y mà không có chút ăn năn nào.

Gã ta nhất định phải trả giá thật lớn.

...

Đứng bên ngoài cửa phòng Bạch Hà Sinh chậm rãi siết chặt tay nắm cửa, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng gõ cửa lại là một việc dày vò như vậy.

Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm giơ tay lên gõ hai lần vào cánh cửa tối tăm.

Người bên trong hình như đợi đã lâu, vừa gõ cửa đã nghe thấy tiếng bước chân.

Rất nhanh, cửa bị đẩy ra.

Điều khiến cậu chú ý là ánh mắt nhớp nháp của Dương Chí Quần.

Trong chốc lát, Bạch Hà Sinh cảm thấy chán ghét sâu sắc.

Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Bởi vì Dương Chí Quần không phải người duy nhất trong căn phòng này!

Nỗi sợ hãi với những điều chưa biết nhanh chóng chiếm giữ trái tim Bạch Hà Sinh.

Đầu óc choáng váng, cậu quay người muốn chạy nhưng chưa chạy được một mét Dương Chí Quần đã túm lấy cánh tay cậu, nhìn từ trên xuống, ngữ khí tùy tiện: "Đến rồi, không vào ngồi sao?"

Cuối cùng Bạch Hà Sinh không nhịn nổi nữa, cao giọng hỏi: "Anh gọi tôi tới đây làm gì?"

Mặc kệ cậu sợ hãi, Dương Chí Quần chỉ dùng sức kéo cậu vào phòng, dùng ánh mắt lạnh lùng uy hiếp: "Đừng quên những gì tao đã dặn mày."

Nghe được lời này của gã, Bạch Hà Sinh cảm thấy mình lập tức mất đi năng lực phản kháng.

Không giống như Sở Diễn, đối với Bạch Hà Sinh sự an toàn của cha mẹ là điểm yếu duy nhất của cậu.

Chỉ ngây người trong chớp mắt mà cậu đã bị Dương Chí Quần kéo vào phòng, sau đó cửa đóng sầm lại, tàn nhẫn cắt đứt Bạch Hà Sinh với thế giới bên ngoài.

Bạch Hà Sinh sợ đến mức gần như quên mất mình có một chiếc máy ghi âm giấu trong túi.

Sở Diễn đang đứng bên cạnh Bạch Hà Sinh nhưng Dương Chí Quần và những người khác không thể nhìn thấy y, họ chỉ quét đôi mắt nhớp nháp về phía Bạch Hà Sinh đang run rẩy.

Bạch Hà Sinh dời mắt đi, cơ mặt căng thẳng. Áp lực lớn khiến cậu gần như mất tiếng.

Dương Chí Quần có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của con cừu non này, gã nheo mắt lại, muốn dùng đôi tay dơ bẩn chạm vào má cậu.

Những người còn lại trong phòng đều nhìn chằm chằm vào họ, chờ đợi kịch vui.

Nhưng Dương Chí Quần còn chưa chạm tới làn da trắng nõn thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ hất ra.

Đồng tử của gã giãn ra vì sốc.

Bạch Hà Sinh vừa nãy còn rụt rè không biết từ khi nào đã lộ ra ánh mắt kiên định, sự mềm yếu và nhút nhát biến mất, sự tàn nhẫn trong mắt cậu ấy khiến Dương Chí Quần sợ hãi một cách khó hiểu.

Cái nhìn này đã đánh thức ký ức của gã.

Năm đó, trong phòng riêng KTV đó, khi gã đè Sở Diễn xuống đất y cũng dùng ánh mắt tàn nhẫn như vậy nhìn mình.

Gã vẫn cảm thấy hơi sợ khi nghĩ về điều đó.Nhưng sao Bạch Hà Sinh luôn mặc người bày bố lại có thể có loại ánh mắt này?

Vừa rồi, Sở Diễn không thể chịu nổi khi thấy Bạch Hà Sinh tứ cố vô thân hệt như mình trước đây.

Y đã hỏi Hình Uyên liệu có cách nào để mình có thể điều khiển cơ thể Bạch Hà Sinh không.

Đối với Hình Uyên mà nói việc này không khó.

Người đối mặt với Dương Chí Quần lúc này không còn là Bạch Hà Sinh nữa mà là Sở Diễn.

Kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt.

Ánh mắt Sở Diễn lạnh lùng nhìn Dương Chí Quần.

Dương Chí Quần cảm thấy có gì đó không ổn nhưng gã chỉ nghĩ là do mình chưa uy hiếp dạy dỗ đủ nên con mồi mới dám to gan như vậy.

Bạch Hà Sinh và Sở Diễn không giống nhau.

Bạch Hà Sinh có quá nhiều ràng buộc, bao gồm cả việc học hành và cha mẹ.

Nhưng ở một góc độ nào đó mà nói, Sở Diễn chỉ có một mình.

Vì vậy, việc kiểm soát những người như Bạch Hà Sinh dễ hơn nhiều so với Sở Diễn.

Nghĩ đến đây, Dương Chí Quần nói: "Tốt nhất mày nên ngẫm lại về tình cảnh của mình. Chỉ cần một câu nói của tao cũng có thể hủy hoại gia đình mày."

Đôi mắt "Bạch Hà Sinh" nheo lại, dường như đã thu liễm lại một chút.

Tuy nhiên, "Bạch Hà Sinh" vẫn tỏ ra không tin, nói: "Anh có thể làm gì được gia đình tôi... Đây là xã hội pháp trị."

Nhưng trong lời nói vẫn có chút không tự tin.

Dương Chí Quần chế nhạo: "Xã hội pháp trị? Cười chết, ở đây, ông đây chính là luật!"

Dường như thấy những điều Bạch Hà Sinh nói rất nực cười, đám người đằng sau Dương Chí Quần cũng bắt đầu cười theo. Tiếng cười vây quanh Bạch Hà Sinh yếu đuối, cuối cùng trong mắt cậu cũng hiện lên chút sợ hãi.

Chỉ có Hình Uyên hiểu, sâu trong mắt Sở Diễn chính là chán ghét.

Bởi vì y đã trực tiếp trải qua loại tình huống này rồi.

Nhưng khi đó y còn trẻ và liều lĩnh.

Hiện tại y đã chuẩn bị đầy đủ, còn có một đại lão như Hình Uyên giúp đỡ.

Dường như đã cười đủ rồi, Dương Chí Quần chuẩn bị dạy cho kẻ phản nghịch này một bài học và bóp nát cốt khí của đối phương.

Gã ta nhắc đến một người: "Mày có biết mình có một tiền bối tên Sở Diễn không?"

Ánh mắt "Bạch Hà Sinh" hơi đổi nhưng rất nhanh lại biến thành dáng vẻ của một con cừu nhỏ, lo lắng nói: "Ý anh là tiền bối đã mất tích... chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?"

Dương Chí Quần cười nham hiểm, nói: "Nó đã chết!"

Nghe vậy, "Bạch Hà Sinh" dường như không thể đứng vững nổi, cậu loạng choạng sụp xuống, trong mắt có chút lo lắng sợ hãi.

Cậu khó khăn nói: "Cảnh sát cũng chưa điều tra ra, sao anh biết?"

Dương Chí Quần cười nhạo sự ngây thơ của cừu non mà không nhận ra mình đang bị người này từng bước dụ dỗ nói ra điều không nên nói.

Có lẽ gã nghĩ có nói ra cũng chẳng sao, dù sao có rất nhiều bạn bè biết gã giết người nhưng không ai dám hé miệng một câu vì họ biết nếu chống lại gã sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình.

Vì vậy, vờ như không biết là lựa chọn sáng suốt nhất.

Về phần Bạch Hà Sinh, người tiếp nối Sở Diễn, tốt nhất là cậu ta nên biết hậu quả của việc không vâng lời, nếu không sẽ phải rơi vào kết cục như Sở Diễn. Đừng trách gã vì đã không cảnh báo.

Vì vậy, gã bước tới gần Bạch Hà Sinh đang trốn trong góc, dùng ánh mắt nham hiểm nói: "Sở Diễn khác với mày, nó chết vì không nghe lời. Chỉ cần mày nghe lời thì sẽ không sao. Còn xác nó đã chìm xuống sông rồi, ha ha, tao đoán bây giờ ngay cả thi thể cũng bị cá ăn rồi."

"Bạch Hà Sinh" dường như bị dọa đến suýt ngã, lắp bắp hỏi: "Anh... giết, giết anh ấy à?"

Dương Chí Quần do dự nhưng cảm thấy có nói ra cũng không sao, dù sao Bạch Hà Sinh cũng không dám làm gì vậy nên gã vẫn tiếp tục uy hiếp: "Đúng vậy! Đó là cái giá của việc chọc giận tao."

Hình Uyên chống khuỷu tay xem kỹ năng diễn xuất mượt mà của Sở Diễn, biểu cảm gương mặt và chuyển động cơ thể của y đều hoàn hảo. Thành thật mà nói, y thực sự có tiềm năng làm việc trong Cục Quản Lý Thời Không.

"Bạch Hà Sinh" tiếp tục dẫn dắt: "Cảnh sát không quan tâm đ ến chuyện này sao?"

Dương Chí Quần chế nhạo: "Tất nhiên là không. Bọn họ nào dám? Còn không nhìn xem cha tao là ai."

"Bạch Hà Sinh" sửng sốt, Dương Chí Quần cảm thấy việc dạy dỗ như vậy là đủ rồi và giờ đến lúc thưởng thức con cừu non này. Gã dùng đôi bàn tay bẩn thỉu nhấc vạt áo đối phương lên từng chút một, đôi mắt nhớp nháp dính chặt vào làn da trắng trẻo.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hình Uyên vốn đang bình thản lập tức thay đổi.

Bạch Hà Sinh, người đang bị Sở Diễn thao túng không khỏi cảm thấy chán ghét.

Giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, người từ bên ngoài xông vào và bao vây những người bên trong.

Những người đó đang mặc cảnh phục!

Thấy vậy, "Bạch Hà Sinh" cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đẩy Dương Chí Quần ra, dù bận vẫn ung dung sửa lại cổ áo, sau đó nhìn Dương Chí Quần đầy khiêu khích.

Bây giờ cậu ta nào còn giống như con cừu nhỏ chứ.

Dương Chí Quần gần như hoài nghi nhân sinh.

Lúc này, viên cảnh sát đứng đầu cho biết: "Chúng tôi nhận được tin báo có người nói rằng ở đây đang xảy ra hành vi trái pháp luật, tình tiết rất nghiêm trọng. Xin hãy đi cùng chúng tôi".

"Bạch Hà Sinh" cong môi như thể chờ đợi đã lâu.

Đây là lần đầu tiên Dương Chí Quần gặp phải cảnh tượng như vậy nhất thời cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn lấy hết tự tin nói với cảnh sát: "Sao có thể? Chắc chắn các anh đang hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ đang trêu đùa nhau thôi."

Viên cảnh sát nghi ngờ nhìn gã ta, để đầu tấc giống hệt lưu manh, trên người là đồ hiệu nổi tiếng trị giá vài nghìn đô la. Trời ạ, nó có giá bằng vài tháng lương của anh ta đấy.

Sau đó anh liếc nhìn Bạch Hà Sinh, trong lòng cân bằng lại nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có chút đau lòng.

Đứa trẻ sạch sẽ này còn chưa bước vào xã hội sao lại bị những tên rác rưởi như vậy giẫm đạp?

Nhận thấy ánh mắt của cảnh sát, "Bạch Hà Sinh" cười ngượng ngùng, hoàn toàn khác khi đối mặt với Dương Chí Quần.

Cậu ấy nói: "Chú ơi, có lẽ chú đang cần thứ này."

Vừa nói, cậu vừa lấy từ trong túi ra một chiếc máy ghi âm nhỏ và đưa nó vào tay cảnh sát.

Giây tiếp theo, máy ghi âm đã phát lại những lời ghê tởm mà Dương Chí Quần vừa nói.

Sắc mặt Dương Chí Quần ngày càng tái nhợt trong khi sắc mặt của viên cảnh sát ngày càng u ám.

Vậy mà Dương Chí Quần còn dính vào một vụ án hình sự.

Hơn nữa, gã còn lấy cha mình ra làm lá chắn để thực hiện tội ác.

Trước đó, thị trưởng đã hứa với họ rằng họ không nên sợ hãi và phải điều tra thật kỹ càng mọi chuyện.

Có lẽ đến bây giờ Dương Chí Quần mới hiểu được nụ cười khi đó của "Bạch Hà Sinh".

Sắc mặt gã tái nhợt nhìn "Bạch Hà Sinh" đang thuật lại mọi chuyện cho cảnh sát, Hình Uyên và Sở Diễn đều chú ý đến ánh mắt của gã. Hai người không hẹn mà cùng quay mặt lại, ngay cả khẩu hình miệng cũng giống nhau - —

Mày nên xuống địa ngục thôi.

***

Sau đó, cha mẹ Dương Chí Quần đều lần lượt bị bắt và phải chịu những hình phạt nặng nề. Cả gia đình bị bỏ tù và chấp án, trở thành "người một nhà tương thân tương ái".

Cảnh sát trưởng bị cha mẹ Dương Chí Quần mua chuộc cũng bị cách chức và bị kết án có thời hạn vì tội giúp đỡ người khác phạm tội.

Lý lịch đám hồ bằng cẩu hữu của Dương Chí Quần cũng có thêm một vết đen "vinh danh tổ tiên", họ sẽ khó tìm được một công việc tử tế trong tương lai.

Về phần cha mẹ Sở Diễn, họ cũng bị trừng phạt vì tôi bạo hành con cái, không hoàn thành nghĩa vụ giám hộ, từ đó đi đường lại bị người chỉ trỏ không ngóc đầu lên được.

Hoàn cảnh của Bạch Hà Sinh cũng được một số người hảo tâm chú ý. Họ sẵn sàng giúp Bạch Hà Sinh học xong đại học và giúp cha mẹ cậu tìm việc ở thành phố. Tuy lương không cao lắm nhưng chắc chắn có thể sống tạm.

Khi ý thức của Sở Diễn tách ra khỏi cơ thể Bạch Hà Sinh, cậu hoàn toàn bối rối.

Sau khi choáng váng qua đi, cậu thấy mọi việc đã được giải quyết, Dương Chí Quần và đám bạn của gã đã bị còng tay, cảnh sát đang dẫn chúng lên xe.

Ánh sáng đỏ và xanh chiếu lên mặt cậu trông có vẻ bối rối và nhẹ nhõm.

Lúc này, một thanh niên mặc đồ đen đứng cạnh cậu.

Bạch Hà Sinh cảm kích nhìn y, hỏi: "Nhân tiện tôi còn chưa biết tên anh, anh có thể cho tôi biết được không?"

Sở Diễn cười: "Tôi nói tên ra cậu sẽ sợ hãi."

Bạch Hà Sinh không hiểu, chỉ một cái tên còn có thể dọa người đến mức nào?

Sở Diễn nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó vẫy tay chào cậu rồi rời đi cùng người đàn ông đẹp trai bên cạnh.

Bạch Hà Sinh chợt nghĩ đến một câu thơ - Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh*.

*trích trong bài Hiệp khách hành, câu trên nghĩa là: sau khi xong việc người hiệp khách phất áo ra đi, ẩn đi thân phận và công danh

Không biết vì sao, cậu cảm thấy hai người kia thật đẹp trai.

Cậu thầm quyết định sau này bản thân cũng phải trở thành một người như vậy, không thể khi nào gặp chuyện hai chân cũng nhũn ra, nói còn không rõ câu nữa.

Nếu không làm sao có thể che mưa chắn gió cho cha mẹ được?

Một số nhân viên cứu hộ đã đến con sông nơi Sở Diễn bị vứt xuống để vớt xác lên nhưng đáng tiếc, họ không vớt được gì mà thay vào đó chỉ có một đống rác nhựa và bao nilon. Họ thầm than rằng tình trạng ô nhiễm nguồn nước đang ngày càng nghiêm trọng...

Một số bạn cùng lớp của Sở Diễn đã đăng ảnh tốt nghiệp lên.

Trong bức ảnh tốt nghiệp đầy dấu ấn tuổi trẻ đó, mọi người đều mỉm cười tươi tắn, chỉ có Sở Diễn đứng trong góc, vẻ mặt vẫn luôn nhàn nhạt khiến người ta đau lòng, nhưng điều khiến người ta không thể xem nhẹ chính là y có một khuôn mặt khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Ấm áp, thoải mái và ưa nhìn.

Người đăng ảnh tốt nghiệp trên weibo cho biết: [ Tôi luôn muốn làm bạn với cậu ấy nhưng mọi người trong lớp đều cô lập cậu ấy. Tôi cũng là người rất thu mình và không biết phải mở lời với cậu ấy thế nào nhưng tôi biết cậu ấy thực sự là một người tốt bụng. Hôm đó trời mưa to, tôi không mang theo ô cậu ấy liền cầm ô tới hỏi tôi có muốn đi cùng không. ]

Nhưng một người như vậy đã bị hủy hoại dưới tay những kẻ như Dương Chí Quần và đủ loại đau đớn trong suốt cuộc đời.

Trong phút chốc, cơn phẫn nộ của mọi người nổi lên, họ cùng nhau tố cáo tội ác của Dương Chí Quần và gia đình gã.

Nhưng đôi khi công lý đến quá muộn.

Đến lúc nhận ra thì những bông hoa chịu đủ nắng gió vùi dập đã héo tàn rồi.

......

Sở Diễn và Hình Uyên trở lại Cục Quản Lý Thời Không.

Bởi vì Hình Uyên đã giúp y giải quyết nút thắt trong lòng, Sở Diễn rất cảm kích hắn. Khi hai người cùng nhau trở về, Sở Diễn còn lộ ra nụ cười chân thành hiếm thấy của mình.

Lúc này, rất nhiều nhân viên cũ của Cục Quản Lý Thời Không đang ngồi trong phòng khách uống trà, Sở Diễn nóng lòng muốn tham gia và giới thiệu người bạn mới của mình với họ.

Nhưng sau khi nhìn thấy Hình Uyên, bọn họ đã biểu diễn một màn "Nước sông Hoàng Hà từ trên trời chảy xuống" với Sở Diễn.

Sở Diễn sửng sốt nhìn bọn họ nhanh chóng đứng dậy, lộ ra ánh mắt nịnh nọt, cung kính nói với Hình Uyên: "Chủ Thần, ngài đã trở lại."

Sở Diễn sửng sốt, Chủ Thần gì? Chủ Thần ở đâu?

Sau đó y chợt nhận ra điều gì đó, nhìn sang bên cạnh. Không biết từ lúc nào vẻ mặt của Hình Uyên đã nghiêm nghị lại, hoàn toàn khác với người nhìn y nở nụ cười ranh mãnh như hồ ly trước đây.

Sở Diễn hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra cho đến khi những đồng nghiệp lão làng kéo y sang một bên và ấn đầu y xuống, ghé tai: Phải cung kính với Chủ Thần đại nhân, biết chưa? Hắn chính là lão đại của Cục Quản Lý Thời không!

Sở Diễn ngây thơ mờ mịt, không biết phải làm sao.

Hình Uyên liếc nhìn họ sau đó đi vào hành lang mà không ngoảnh lại.

Một nhiệm vụ giả kéo Sở Diễn đến bên cạnh, hỏi: "Chủ Thần đại nhân dẫn cậu đi đâu? Chẳng lẽ cậu vô ý phạm sai lầm bị lão đại đích thân dạy dỗ?"

Sở Diễn nghĩ thầm: Không, y nào đã làm gì, chẳng phải người dụ dỗ y là hắn sao?

Trong đầu y chợt hiện lên bốn chữ: "rút chim vô tình".

Y nghi ngờ hỏi: "Không phải hắn nói mình là cố vấn tâm lý ở đây sao?"

Nhiệm vụ giả cho rằng y còn đang choáng váng, trừng mắt nói: "Cố vấn tâm lý cái gì? Ở đây chỉ có người chữa trị vết thương thôi! Chủ Thần chỉ có trách nhiệm duy nhất là ra lệnh cho chúng ta chạy khắp các thế giới để duy trì sự ổn định của nó, làm sao có thời gian giúp chúng ta giải quyết vấn đề tâm lý!

Bọn họ đã nói vậy Sở Diễn cũng không có lý do gì để phản bác, cuộc tranh luận này kết thúc vô nghĩa.

Điều quan trọng là Hình Uyên đã lừa dối y, từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ tự nhận mình là Chủ Thần.

Trong lòng Sở Diễn hiện tại chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là mình đã vô tình tiếp cận ông chủ.

...

Hình Uyên đã quay lại không gian Chủ Thần và bật màn hình ba chiều lên xem giá trị tiêu cực của các nhiện vụ giả, của Sở Diễn đã giảm xuống mức thấp nhất.

Từ lúc bước vào, vẻ mặt vốn nghiêm nghị của hắn thả lỏng xuống.

Nhưng trong mắt lại dần hiện lên vẻ mệt mỏi.

Làm Chủ Thần nhiều năm như vậy, rất nhiều cảm xúc đều đã bị phong bế.

Nhưng gần đây theo thời không hỗn loạn, cảm xúc vốn bị không gian Chủ Thần ngăn cản đã dần dần thức tỉnh.

Hắn hiếm khi sống như một người bình thường.

Nhưng mọi người ở đây đều đối xử với hắn như một vị thần thượng đẳng, điều này khiến hắn cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Đôi khi hắn tự hỏi liệu tình trạng hiện tại của mình có tốt hơn so với tình trạng vô cảm như trước không.

Nhưng hắn không ghét tình cảm, bởi vì chỉ khi có tình cảm hắn mới cảm giác được mình cũng có máu thịt.

Cho đến khi hắn gặp một người mới hoàn toàn không nhận ra mình.

Quá khứ của người mới này thật đáng thương khiến người ta xót xa nhưng đôi mắt y lại luôn tràn đầy sức sống, luôn mang đến cho người ta cảm giác hứng khởi.

Đây là lần đầu tiên hắn muốn gần gũi với ai đó.

Nhưng suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một nhân viên bình thường của Cục Quản Lý Thời Không mà thôi.

Điều quan trọng nhất lúc này là giải quyết vấn đề rối loạn thời không.

Hệ thống vốn đang chờ đợi trong không gian Chủ Thần lúc này mới nói: "Chủ Thần đại nhân, giá trị tâm lý tiêu cực của 96354 đã giảm xuống mức tối thiểu, nguy cơ y bị virus ký sinh đã bị loại bỏ."

Nghe vậy, Hình Uyên đặt nắm tay lên môi, ho vài tiếng rồi bình tĩnh nói: "Được, tôi hiểu rồi."

Hệ thống lo lắng: "Chủ Thần, ngài không sao chứ? Từ khi thời không bắt đầu hỗn loạn thân thể ngài càng ngày càng kém."

Ánh mắt Hình Uyên lóe lên, hắn cũng không đặc biệt để ý thân thể mình.

Hắn bắt đầu chú ý đến một vấn đề khác: "Đã tìm ra loại virus gây rối loạn thời không chưa?"

Hệ thống lo lắng nói: "Vẫn chưa. Nó thật sự rất am hiểu ký sinh, chỉ cần nó ngụy trang chúng ta rất khó để phát hiện ra nó."

Điều gì sẽ xảy ra nếu virus ký sinh lên một nhiệm vụ giả nào đó?

Không chỉ là Chủ Thần mà sự an toàn của tất cả nhiệm vụ giả ở đây cũng sẽ bị đe dọa.

Tác giả có lời muốn nói:

Đáng tiếc virus gây hoảng loạn lại bị Sở Diễn bắt về nuôi như con.

Nuôi đến mức virus cũng động lòng...

Tống Chước: "..."

Thật ra theo cảm nhận của cá nhân mình thì màn trả thù này chưa đã nhưng đành vậy thôi bởi vì ngay từ đầy tg đã thiết lập rằng những người bản chất k xấu mới đến cục quản lý thời không được, nếu SD trả thù quá tàn nhẫn sẽ k phù hợp với thiết lập này. Tui còn thấy có 1 số người chưa phải trả giá gì vd như thằng nhóc chặn SD trước cửa phòng học ấy, nó chưa bị trừng phạt gì cả ( tiết lộ 1 chút là sau này nó còn lên sàn 1 lần nữa đấy)

Chỉ còn 10c nữa thôi là chúng ta phải chia tay SD và HU r mn ạ, mình có chút k nỡ ("。_。`)

Truyện Chữ Hay