Đế Tinh*
Mình nghĩ Đế Tinh là tinh cầu chứa Đế quốc ấy, Đế quốc nằm trên đó
Sở Diễn vừa nghe thấy giọng nói đó đã gần như ngã xuống đất, cũng may mấy ngày nay y đã luyện cho mình được một trái tim mạnh mẽ.
Y đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho Lăng Phong im lặng sau đó dùng ánh mắt bảo Lăng Phong một mình ra ngoài trước.
Lăng Phong gật đầu, đi ra ngoài đóng cửa lại một chút. Để tránh cho Chương Tuyển nghi ngờ, cửa không hoàn toàn đóng chặt chỉ để lại một khe hở nhỏ.
Không hiểu sao Sở Diễn luôn có một loại cảm giác như đang yêu đương vụng trộm với nhân tình vậy.
Mặc dù giữa bọn họ vô cùng trong sáng và thanh bạch nhưng bầu không khí thực sự rất kỳ lạ!
Khi Lăng Phong và Chương Tuyển gặp nhau giống như hai đám mây đen tụ lại, bầu không khí vô cùng u ám. Sở Diễn sợ đến mức nhịn không được nhét một quả táo vào miệng để kìm nén cảm xúc của mình.
...
Chương Tuyển nhìn vết thương trên tay Lăng Phong cười khinh một tiếng, theo cách lý giải của Sở Diễn thì ánh mắt khinh thường đó có nghĩa là - ồ, đã lâu không gặp, thật là khéo.
Lăng Phong không để ý tới hắn, chỉ bình tĩnh ngồi sang một bên, ánh mắt rơi vào miếng khăn giấy Sở Diễn băng bó cho mình.
Hoài nghi hợp lý rằng nếu Chương Tuyển biết thứ này đến từ đâu, hắn ta nhất định sẽ không do dự rạch vài vết thương lên tay mình đâu.
Lăng Phong bình tĩnh nói: "Sao lại tới tìm tôi? Giữa chúng ta không có gì để nói cả."
Chương Tuyển nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thân thiện nhưng vì đã cất công đến đây nên cũng không dài dòng nữa:
"Một thời gian nữa tôi sẽ rút khỏi Mạt Duy tinh."
Lăng Phong hơi nhướng mày: "Sao vậy, không phải anh muốn biến nơi này thành căn cứ phòng thủ sao?"
Chương Tuyển bất đắc dĩ cười: "Không có cách nào, em ấy thích nơi này, tôi đương nhiên không thể phá hủy nó."
Người hắn nói tới ai thì không cần nhắc lại nữa.
Lăng Phong im lặng suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu chúng ta rời đi Sở Diễn sẽ như thế nào?"
Chương Tuyển lại không có quá nhiều lo lắng về vấn đề này: "Tất nhiên là tôi sẽ mang em ấy đi cùng."
Lăng Phong cười lạnh: "Anh cho rằng em ấy nguyện ý đi cùng? Anh nghĩ xem vì sao em ấy luôn cố gắng trốn khỏi chúng ta như vậy?"
Chương Tuyển rõ ràng bị nói trúng chỗ đau, ánh mắt hắn trầm xuống.
"Mạt Duy tinh chỉ là một tinh cầu nhỏ, thậm chí còn không có hệ thống phòng thủ cơ bản nhất. Tiểu Diễn không thể tự bảo vệ mình ở đây. Nếu kẻ xâm lược không có mắt để mắt đến nơi này thì Mạt Duy tinh sẽ diệt vong."
"Hơn nữa, khuôn mặt của Tiểu Diễn rất nổi bật ở Mạt Duy tinh. Nếu có kẻ háo sắc nào đó mê mẩn em ấy, hậu quả sẽ không lường được."
Lăng Phong nghe xong cũng lâm vào trầm mặc.
Có lẽ vì lời nói của Lăng Phong đã đánh trúng điểm đau của Chương Tuyển vậy nên hắn cũng không lưu tình chút nào nói rõ: "Còn cậu thì sao? Hiện tại cậu đã lấy đi danh phận Đại Hoàng tử, nếu Sở Diễn trở về Đế quốc em ấy phải đứng ở vị trí nào?"
Chương Tuyển nói không sai, đối với Sở Diễn mà nói ở Đế Tinh y xác thực không có nhà để về.
Nhưng Sở Diễn lại muốn phản bác hắn: Lấy lại thứ đáng lẽ phải thuộc về mình thì Lăng Phong có gì sai!
Lăng Phong nhìn thật lâu vào miếng khăn giấy trên ngón tay mình, trong mắt lại mang theo vài phần hối lỗi không nên tồn tại.
Hắn kiên quyết nói: "Cho dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ ở bên em ấy."
Bầu không khí nhất thời vô cùng nặng nề.
Lúc này, thiết bị truyền tin của Chương Tuyển đột nhiên sáng lên, là cấp dưới của hắn đang muốn báo cáo.
Thuộc hạ này không nói gì mà chỉ chiếu lên một đoạn video, ngụ ý bảo hắn hãy xem thật kỹ:
Trong video có một anh chàng Alaska không thông minh cho lắm đang dùng đầu làm búa, trước tiên đập đầu vào gối, sau đó đập đầu vào ghế sofa, sau đó nữa lại coi bản thân là vũ công điên điên khùng khùng nhảy tới nhảy lui xung quanh. Một lúc sau lại ngậm lên một mảnh quần áo trên mặt đất rồi thực hiện thủ thuật độc đáo: lắc đầu thần công. Trước sự có mặt của những người chứng khiến lông chó bay đầy trời.
Điều này làm người ta nhớ đến một câu - điều khiến bạn tự tin nhất là làn da của mình phải không?
Tiểu Gia thể hiện qua hành động của mình: Không, là lông!
Chương Tuyển nhìn nó với khuôn mặt đen xì và chuẩn bị cạo sạch lông nó khi khi hắn quay lại.
Lăng Phong cũng nghe được không khí tuyệt vọng của cấp dưới trong video, không khỏi nghĩ tới những lời Sở Diễn đã nói với mình lúc vào cửa.
Chà, có vẻ như Chương Tuyển thực sự bị y lăn lộn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Lăng Phong suýt nữa bật cười.
Chương Tuyển nhanh chóng đóng lại thiết bị nhưng bầu không khí lạnh lùng và trang trọng vừa rồi đã tan biến.
Sở Diễn là tồn tại như thế nào? Đó là khi mũi tên đã lên dây thì y vẫn luôn có biện pháp khiến sát ý giữa họ giảm đi rất nhiều, không giết hại lẫn nhau, giống như băng tuyết tan rã, xuân ý sống lại.
Giống như một loại thuốc thần kỳ vậy.
Sở Diễn lặng lẽ trốn trong phòng, cũng đang nghĩ xem tương lai mình nên đi về đâu.Vì muốn về nhà nên y phải ra tay để khiến những người này hết hy vọng với mình.
Cho nên nếu cứ trốn ở Mạt Duy tinh thì y sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu này.
Quyết định này rất khó đưa ra nhưng nếu những điều hệ thống nói là sự thật: hoàn thành nhiệm vụ là có thể về nhà.
Đây thực sự là một sự lựa chọn rất hấp dẫn.
Trong lòng y âm thầm đưa ra quyết định, tâm tình cũng bình tĩnh hơn.
Hệ thống nói phải tìm cách khiến họ hết hy vọng với mình.
Nhưng hết hy vọng này nằm trong phạm trù nào? Y phải làm đến mức nào?
Dựa trên kinh nghiệm quá khứ, có lẽ y cần phải đoạn tuyệt với tất cả bọn họ để đạt được mục tiêu này.
Đây thực sự là một nhiệm vụ rất khó khăn đối với một thanh niên Phật hệ đang tận tâm tận lực muốn về hưu như y.
Y dựa vào tường muốn yên lặng chờ đợi Chương Tuyển rời đi.
Nhưng trước khi cánh cửa đóng lại y đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đến gần.
Thanh âm càng ngày càng gần, xuyên qua cánh cửa mỏng Sở Diễn cảm giác đối phương đã nghe được hơi thở của mình, trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, ngay cả nhịp tim của y dường như cũng trở nên ồn ào.
Cổ họng y căng thẳng như bị thứ gì đó chặn lại, cơ thể như đông cứng ở đó, không thể cử động chút nào.
Y nuốt khan, chăm chú nhìn ra ngoài, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Giọng nói của Chương Tuyển vang lên bên ngoài: "Lăng Phong, cậu có ở lại đây cũng vô ích. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn bị tôi nhốt như thế này mãi. Không bằng để tôi đưa cậu về Đế quốc?"
Lăng Phong lãnh đạm nói: "Không cần, nhận ý tốt của anh, hiện tại tôi ở đây sống cũng rất tốt, không cần xử lý giấy tờ, rất dễ chịu."
Chương Tuyển cười lạnh một tiếng, mở cửa.
Sở Diễn trốn sau cánh cửa sợ đến mức không dám cử động, đứng chết lặng như gà.
Ánh mắt Chương Tuyển rơi vào con dao làm bếp, trên mặt đất dường như có một chút máu, lập tức chế giễu: "Đường đường là Đại Hoàng tử của Đế quốc ngay cả trái cây cũng cắt không xong? Thật khó cho Tiểu Diễn còn ngưỡng mộ cậu như vậy."
Giữa mày Lăng Phong cũng có chút khẩn trương nhưng hắn vẫn giả vờ thoải mái nói: "Vậy anh thì sao, Tiểu Diễn ở cạnh anh cũng sẽ không quá thoải mái đâu."
Sở Diễn băn khoăn không biết mình có nên ra ngoài nói chuyện không, trái tim bé nhỏ của y thật sự không chịu nổi!
Ngoài ra, khi nói chuyện các anh đừng có tỏ ra thù địch như vậy, chúng ta không thể thân thiết hơn được sao?
Các anh đánh nhau cũng không sao, dù sao cũng ngang tài ngang sức. Nhưng tôi thì khác, tôi còn đang phải cố gắng sinh tồn trong khe hở giữa hai người đấy, nếu Chương Tuyển đạp một cái khiến tôi dính luôn trên tường thì sao?
Y chợt nghĩ tới một chuyện phi thực tế rằng nếu mọi chuyện thực sự phát triển theo hướng đó, có lẽ y có thể quay lại thế giới ban đầu luôn.
Suy cho cùng, không ai có thể giữ được tình cảm ban đầu của mình đối với một đống máu thịt dính trên tường...
Nhưng y thật sự không muốn chết xấu xí như vậy!
May mắn thay, Chương Tuyển chỉ nhìn vào bếp rồi rời đi.
Không khí giữa hai người này vẫn luôn như vậy, luôn tràn ngập sự thù địch ngột ngạt, giống như một cơn gió mạnh ùa vào khiến cánh cửa đập vào khung cửa vang lên một tiếng "rầm" lớn và cả căn nhà cũng bắt đầu rung chuyển.
Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Sở Diễn cũng chậm rì rì bước ra từ sau cánh cửa, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Y vốn định lập tức đứng dậy rời đi nhưng bây giờ Chương Tuyển đã đi trước một bước, nếu y đi theo sau hai người có thể sẽ vô tình đụng mặt nhau.
Y không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời ở lại đây.
Lăng Phong cụp mắt nhìn y, ánh mắt u ám buồn bã: "Em có nghe thấy những lời tôi vừa nói không?"
Sở Diễn gật đầu.
Lăng Phong hít sâu một hơi, không nhìn y mà ngẩng đầu nhìn đàn chim bay ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm chế nói: "Tôi biết em không muốn quay về cùng tôi, nếu em muốn ở lại đây tôi cũng sẽ tìm cách giúp em, tôi..."
Sở Diễn nhìn Lăng Phong như vậy, nhất thời muốn xoa đầu hắn nói "Đứa nhỏ ngốc".
Chẳng qua Lăng Phong cao hơn y lại cùng tuổi, làm như vậy thật sự không thích hợp.
Lăng Phong không dám nhìn thẳng vào mắt y, trên thực tế hắn cũng không dám nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình.
Trong lòng hắn không hề chính trực rộng lượng, trong lòng hắn cũng có một phần âm u đen tối muốn giam cầm Sở Diễn bên cạnh mình. Cho dù là dùng thủ đoạn gì, cho dù là đáng xấu hổ hay đáng hận hắn cũng muốn có được tình yêu của Sở Diễn, muốn em ấy ỷ lại vào mình nhiều đến nỗi không thể rời xa mình.
Nhưng chung quy Sở Diễn cũng không phải một con rối không có ý thức, hắn không muốn nhìn thấy Sở Diễn biến thành như vậy.
Tất cả những gì hắn có thể làm là cho dù thế giới có biến đổi như thế nào thì hắn cũng sẽ luôn giữ vững sơ tâm của mình, bất kể ai làm tổn thương Sở Diễn thì hắn cũng tuyệt đối không trở thành một trong số đó.
Theo góc nhìn của Sở Diễn, Lăng Phong trông có vẻ hơi đáng thương.
Giống như một chú chó lớn đáng thương, buồn bã vẫy đuôi nhìn chủ nhân đang dần rời xa thế giới của mình.
Sở Diễn đột nhiên cảm thấy có chút không chịu nổi.
Ngay cả vào lúc này Lăng Phong vẫn không ngừng hứa hẹn với y: "Nếu em thích nơi này, tôi sẽ tìm cách phái một số cơ sở quân sự phòng thủ tới đây để bảo vệ em, để em không gặp nguy hiểm."
"Mặc dù có thể em không muốn nhưng tôi vẫn phải bố trí một vài vệ sĩ xung quanh em. Em không cần lo lắng họ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của em. Họ rất có kinh nghiệm và sẽ ở bên cạnh em trong cuộc sống hàng ngày, sẽ giữ khoảng cách...."
Hắn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Sở Diễn đã ngắt lời: "Tôi bằng lòng quay về cùng anh."
Lăng Phong sửng sốt, khó tin nhìn Sở Diễn.
Sở Diễn lộ ra nụ cười ôn hòa, có chút nhẹ nhõm nhưng cũng giống như trấn an.
Y ấm áp nói: "Sau khi trở lại Đế quốc, anh không cần lo lắng tôi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh có thể trở thành Đại Hoàng tử chân chính, có lẽ tôi cũng sẽ trở thành một người qua đường Giáp* ở Đế quốc. Có thể anh không tin nhưng thực ra tôi khá giỏi sống lưu lạc đấy."
*chỉ người qua đường k có gì đặc biệt
Lăng Phong cứng họng: "Sao tôi có thể để em sống cuộc sống như vậy..."
Sở Diễn bình tĩnh nói: "Lăng Phong, anh không làm gì sai cả. Thân phận của anh chính là của riêng anh, cuộc sống của anh cũng là của riêng anh. Nếu anh đã kiên quyết nói như vậy, tôi thực ra chỉ là người ngoài cuộc trong cuộc sống của anh. Trên thực tế nếu không có tôi cuộc sống của anh sẽ càng suôn sẻ thú vị hơn."
Có lẽ bởi vì biết mình cuối cùng cũng sẽ rời đi, Sở Diễn muốn nói rõ ràng một số chuyện với hắn.
Lăng Phong nhìn y thật sâu, Sở Diễn còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã siết chặt cổ tay y, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm: "Với tôi mà nói em là phần không thể thiếu nhất trong thế giới của tôi, cũng là phần quan trọng nhất."
Sở Diễn ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ còn chưa kịp nhận ra sức nặng của lời nói đó thì Lăng Phong đã ôm y thật chặt vào lòng.
Không biết vì sao y cảm thấy thân thể Lăng Phong khẽ run lên.
Chẳng lẽ hắn đã mơ hồ nhận ra mình sẽ không ở lại thế giới này bao lâu nữa?
***
Khi Sở Diễn về đến nhà Tiểu Gia đã bị nhốt trong lồ ng. Lúc này cậu nhóc đang nằm héo hon trong đó như một ngọn cỏ khô héo bơ phờ. Khi nhìn thấy Sở Diễn về, giống như nó đã nhìn thấy mẹ mình vậy, ngao ngao kêu khóc với y.
Sở Diễn sửng sốt một giây sau đó nhìn thấy Chương Tuyển đẩy cửa thư phòng đi ra.
Khi Tiểu Gia nhìn thấy Chương Tuyển, nó sợ hãi đến mức không dám cử động, không biết hắn đã giáo dục cẩu sinh* cho con chó ngốc này kiểu gì.
*biến thể từ nhân sinh
Nhìn Tiểu Gia như vậy, Sở Diễn không khỏi nhớ tới chính mình ở kiếp trước, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Chương Tuyển dường như sợ y hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tôi không làm gì nó cả, chỉ dọa nó một chút thôi."
"Một chút" này không biết đã hung ác đến mức nào rồi, y không dám nói, cũng không dám hỏi.
Sở Diễn chỉ liếc nhìn Chương Tuyển một cái sau đó đi ngang qua hắn ta như không nhìn thấy và xoa đầu chó của Tiểu Gia một cách không thương tiếc.
Coi người khác như không khí cũng là một cách làm tổn thương rất tàn nhẫn, kỳ thực khi Sở Diễn làm điều này cũng rất có gánh nặng về mặt tâm lý nhưng vì y đã quyết định tìm cách khiến họ hết hy vọng với mình nên đương nhiên y phải lợi dụng những khuyết điểm của bản chất con người để họ chán nản với mình rồi.
Hơn nữa, làm tổn thương Chương Tuyển với y mà nói cũng không có quá nhiều gánh nặng tâm lý.
Về phần tại sao lại lấy Chương Tuyển khai đao, hừmmmm, đây có lẽ là do hắn may mắn thôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Chương Tuyển cảm thấy thực sự khó chịu khi bị phớt lờ.
Sở Diễn cảm thấy như mình đang bị bao vây bởi hai con chó lớn, một là con chó đáng thương mà y đang vuốt v e, một là Chương Tuyển đang vô cùng trông mong nhìn y, không rời một bước.
Sở Diễn đột nhiên không biết phải làm sao, đây không phải là chuyện mà y có thể xử lý được.
Cuối cùng, y dứt khoát không chịu giải thích gì với hắn và chuẩn bị đi thẳng về phòng.
Chương Tuyển nắm lấy cổ tay y, đôi mắt tràn đầy đau đớn.
Sở Diễn nhìn hắn, nghĩ thầm, nếu kiếp trước hắn có thể cho y một nửa ánh mắt này thôi thì có lẽ y cũng không phải đi tới bước đường đó.
Chương Tuyển nhìn y một lúc lâu, thấp giọng nói: "Tiểu Diễn, tôi biết em ghét bỏ tôi nhưng em có thể cho tôi một cơ hội không?"
"Nếu như em chán ghét tôi, em có thể tùy thời quay lại báo thù, em muốn tôi làm gì cũng được."
Sở Diễn im lặng nhìn hắn, trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện một loạt ý tưởng như giải quyết hiện tượng nóng lên toàn cầu, xây dựng một đất nước xinh đẹp, hỗ trợ vùng Tây Bắc và điều trị hội chứng Parkinson* cho những người đang vật lộn với nó mỗi ngày.
*là cái hội chứng khiến tay cứ run lên, k thể cầm chắc được ấy, lên gg sẽ rõ hơn
Nhưng Chương Tuyển chắc chắn nghe không hiểu những điều này.
Y chỉ lạnh lùng gỡ tay Chương Tuyển ra sau đó nhìn thẳng vào hắn ta và nói từng chữ một: "Có một số việc không thể dễ dàng giải quyết chỉ bằng hai từ "trả thù"."
Khuôn mặt Chương Tuyển ngay lập tức lộ ra sự đau xót và không biết phải làm sao.
Sở Diễn không nhìn hắn nữa mà xoay người đóng chặt cửa, hoàn toàn không để lại bất kỳ kẽ hở nào giữa hai người.
***
Thời gian trôi qua, ngày trở về của Chương Tuyển và Lăng Phong ngày càng gần.
Lăng Phong cuối cùng cũng lấy lại được tự do, ngày này qua ngày khác đều lén lút tranh đấu với Chương Tuyển. Biểu hiện cụ thể là có thể khiến Chương Tuyển khó chịu bao nhiêu thì Lăng Phong sẽ vui vẻ bấy nhiêu. Sở Diễn gần như đã trở thành bậc thầy hòa giải bất đắc dĩ trong câu chuyện này và tất nhiên, trong hầu hết các trường hợp y sẽ chọn đứng về phía Lăng Phong, điều này khiến Chương Tuyển đặc biệt buồn bã.
Ngày hôm nay, Lăng Phong tới phòng Sở Diễn giúp y thu dọn hành lý.
Kỳ thật Sở Diễn cũng không có quá nhiều đồ vật, lúc đến tay không khi ra đi trắng tay cũng không có gì khác biệt.
Trong đôi mắt trong trẻo của Lăng Phong hiện lên chút đau lòng.
Chương Tuyển đứng sang một bên hoài nghi nhân sinh.
Không phải chứ, hắn đã rối rắm rất lâu vì không biết Sở Diễn có nguyện ý cùng hắn trở lại Đế Tinh hay không, kết quả chỉ cần một câu của Lăng Phong đã khiến y đi theo rồi?
Điều này này này...
Thật sự rất khó để không ghen tị!
Vì vậy ánh mắt hắn nhìn Lăng Phong càng thêm ghét bỏ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tùy thời tuyên chiến.
Mãi đến khi ngồi trên phi thuyền trái tim Sở Diễn vẫn còn đập rất nhanh.
Y đã nghĩ ra kế hoạch khiến họ từ bỏ mình.
Trước hết, y cần bắt đầu một tình yêu giả dối, sau đó làm một số chuyện khiến đám vai chính hoàn toàn hết hy vọng với y.
Đương nhiên, cũng không phải là y thật sự yêu đương, đối với y mà nói đây chỉ là một bước cần thiết để có thể khiến những vai chính này buông tha y thôi.
Chỉ hy vọng Đoạn Trạch Vân đừng nhớ đến hôn ước giữa y và hắn nữa.
Chương Tuyển cũng nên từ bỏ ý định gài bẫy và trói y lại bên cạnh hắn.
Về phần Quân Bất Thần* và Tiêu Mục chỉ cần duy trì quan hệ đối kháng với bọn họ với tư cách là thành viên của Đế quốc là được, bọn họ sẽ sớm nhận ra dù sao hai bên vẫn là kẻ thù, giữa kẻ thù thì không có gì để nói cả.
*chỗ kia tg để là ĐTV nhưng ĐTV là người Đế quốc mà, sao đối lập với Đế quốc được nên mình sửa lại, chắc tg nhầm
Nghĩ tới đây, Sở Diễn cảm thấy con đường phía trước của mình đột nhiên rõ ràng hơn rất nhiều.
Y nhìn các loại đồ ăn trái cây bày trước mặt, nhất thời cảm thấy có chút không quen.
Y đang trên đường trở về chứ không phải đi du lịch.
Còn đống đồ ăn bừa bộn này là gì vậy, chẳng lẽ còn có thể đói được sao?
Trong chuyến du hành dài ngày, Sở Diễn cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt y bắt đầu sụp xuống.
Nhìn các tinh vân và các tiểu hành tinh bên ngoài, ánh mắt Sở Diễn liên tục nhảy qua nhảy lại giữa "Wow, thế giới thật rộng lớn" và "Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá." Cuối cùng, y nghiêng đầu dựa vào vai Lăng Phong.
Lăng Phong rũ mi sau đó cẩn thận đặt Sở Diễn xuống, để y yên bình nằm trong lòng mình.
Bộ dáng lúc ngủ của Sở Diễn rất đẹp, lông mi dài phủ xuống dưới mắt một tầng bóng nhỏ khiến người ta cảm thấy mềm mại xinh đẹp.
Lăng Phong nhìn khuôn mặt say ngủ của Sở Diễn thật lâu, sự quyến luyến trong lòng từng chút một len lỏi lên đáy mắt, khiến khuôn mặt hắn trông thật dịu dàng và lưu luyến.
***
Tại một bữa tiệc hoành tráng, trong số các khách mời có vài cô tiểu thư quý tộc vừa uống rượu vừa nhìn một vị Công tước tuấn tú.
Hắn rất nổi bật giữa đám đông và luôn bộc lộ sức hấp dẫn khó cưỡng.
Nghe nói hắn từng đính hôn với một người nhưng người đó đã chết trong một vụ nổ và không bao giờ quay trở lại nữa.
Nhưng bất chấp điều này hắn vẫn không có ý định có một cuộc liên hôn mới với bất kỳ ai.
Những tiểu thư quý tộc này không thể hiểu được tại sao một người có điều kiện và năng lực như hắn lại treo cổ trên một cái cây như vậy.
Không biết người kia đã cho hắn uống mê hồn canh gì mà có thể khiến một người xuất chúng như vậy thủ thân như ngọc vì mình?
Gia tộc Đoạn Trạch Vân phú khả địch quốc*, nhưng tuổi còn trẻ như vậy hắn đã có thể quản lý cả một gia tộc lớn một cách có trật tự bằng bản lĩnh của mình. Hắn không có tật xấu gì, đối xử với người khác cũng rất bình đạm thân sĩ... Tiểu thư quý tộc nhà ai nhìn thấy hắn mà không lay động xuân tâm, đến nhấc chân cũng không nổi?
*vô cùng giàu có, đến mức có thể chống lại cả 1 quốc gia
Nổi tiếng nhất trong số đó là tiểu thư Giang Chi Dĩnh của gia tộc Hách Vân.
Cô có cái nhìn táo bạo về tình yêu và tin rằng nếu thích ai đó thì nên dũng cảm theo đuổi, cho dù phải dùng đến thủ đoạn gì cũng là bản lĩnh của cô.
Sau khi kiểm tra lớp trang điểm tinh xảo lần cuối, cô nở nụ cười vũ mị, chiếc váy dạ hội màu đỏ tươi trông quyến rũ như một bông hồng đang nở rộ.
Cô lập tức nhắm vào Đoạn Trạch Vân sau khi hắn vừa nói chuyện xong với ai đó và đang đứng một mình ở bàn uống rượu, vẻ mặt cô đơn, nụ cười nhàn nhạt. Cô từng bước một đi về phía hắn, hương thơm say lòng người lan tỏa trong không khí khô nóng khiến những người đàn ông xung quanh sững sờ một lúc.
Một mỹ nhân như vậy cho dù như thế nào cũng cực kỳ hấp dẫn.
Chỉ là Đoạn Trạch Vân lại thờ ơ với sự quyến rũ của cô.
Mặc dù Giang Chi Dĩnh cảm thấy có chút thất vọng nhưng loại cảm xúc này cũng không làm cô bận tâm được bao lâu.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, giả vờ đứng không vững rồi làm đổ hết rượu trong ly.
Sự thật là đợt Tết này lúc rảnh rỗi mình đã đọc hết bản qt của bộ này rồi, càng ngày càng hay mn ạ. Nên dạo này mình đang cố chạy bộ này nhanh nhất có thể để mn cùng đọc với mình, cú plot twist rất gắt và cũng có chút ngược nha mn nhưng k phải ngược kiểu máu chó đâu, mình thấy rất hợp lý. Có thể hiểu được vì sao SD lại hình thành tính cách Phật hệ và có phần hơi hèn mọn như thế nữa, tội ẻm lắm mn ạ, quá khứ ẻm k mấy tốt đẹp đâu. Mình sẽ k spoil quá nhiều, như thế sẽ mất hay nhưng mn có thể mong chờ nha(~ ̄▽ ̄)~ (và đừng cmt hỏi link qt mình đã nhắc ở văn án r, mình sẽ block đấy)