Chương Tuyển tới gần
Ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ bình yên.
Đáng lẽ hôm nay sẽ là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác.
Nhưng hóa ra cuộc sống về hưu yên bình của y luôn đầy rẫy những thăng trầm.
Giống như có thứ gì đó trong bóng tối nói với y rằng có chạy cũng vô ích, y chỉ có thể đối mặt với những rắc rối đó, sửa lại thái độ của mình và tìm cách giải quyết từng vấn đề một.
Giống như bây giờ, Sở Diễn đang vui vẻ ăn bữa sáng được Lăng Phong làm cho.
Giấc ngủ của Lăng Phong vẫn luôn rất nông, mặc dù Sở Diễn đã đi ngủ sớm nhưng mỗi buổi sáng thức dậy vẫn rất khó khăn, phải nằm trên giường mê man rất lâu mới có thể xuống giường luống cuống mặc quần áo.
Y vẫn luôn rất ghen tị với Lăng Phong về điều này, cứ như hắn không có cảm giác buồn ngủ vậy, chỉ cần mở mắt ra là ý thức sẽ lập tức tỉnh táo, sẽ không bị cơn buồn ngủ và chăn nệm níu kéo.
Điều này có lẽ là do cuộc sống thời niên thiếu trong học viện quân sự.
Khi Sở Diễn đang cắn miếng trứng chiên do Lăng Phong làm trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu không phải do y phải làm vai ác thì Lăng Phong đã không phải chịu khổ nhiều như vậy.
Nhưng Lăng Phong ngồi bên cạnh lại ngước mặt lên nhìn y, khuôn mặt được nắng mai chiếu rọi trông rất thanh tú và dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng nhu hoà.
Trên thực tế, bàn ăn ở nhà y khá rộng, có thể do người chủ trước có một gia đình tương đối đông người nên đặc biệt chú ý đến vấn đề ăn uống, chiếc bàn cũng được làm lớn hơn một cỡ, có thể chứa tổng cộng tám hoặc chín người.
Về phần Lăng Phong, ban đầu hắn thờ ơ ngồi đối diện y, sau đó dần dần tiến lại gần y, cứ mấy ngày một lần lại càng gần hơn, cho đến bây giờ hắn gần như đã chạm vai với y!
Phải chăng vị trí gần gũi này có nghĩa là khoảng cách giữa họ đang ngày càng gần hơn về mặt tình cảm không?
Có thể là bởi vì Lăng Phong nấu ăn quá ngon, cũng có thể là bởi vì nụ cười của Lăng Phong quá ấm áp mới khiến y từ từ buông bỏ phòng ngự với hắn, có khi còn cùng hắn đi ra ngoài mua một số đồ nhu yếu phẩm.
Sở Diễn không có yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống và cảm thấy rằng mình nên quen với cuộc sống cô đơn.
Nhưng có lẽ Lăng Phong thật sự chăm sóc y quá tốt, nhất thời y không thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó Lăng Phong rời đi liệu y có thể thích ứng được với việc không có ai kiểm soát tính kén ăn của mình hay không, có thể có bữa sáng ăn mà không cần phải dậy sớm hay không? Lăng Phong sẽ nấu cho y những bữa ăn ngon mà không để y nhọc lòng, hắn sẽ nhắc y ngủ sớm và bảo vệ đôi mắt của y, sẽ đọc cho y nghe những quyển sách mà y thích.
Nhưng Sở Diễn vẫn luôn là một người rất Phật hệ, y chỉ đi một bước tính một bước, nếu đến lúc đó Lăng Phong thật sự rời đi y cũng sẽ từ từ học cách thích ứng, sẽ không theo Lăng Phong trở về Đế quốc, y sẽ không ép buộc Lăng Phong phải ở lại vì y, huống chi, y có tài đức gì.
Có lẽ chính những suy nghĩ này đã tạo nên tính cách Phật hệ của Sở Diễn.
Ngay khi họ đang tận hưởng buổi sáng yên bình, cả hai đột nhiên cảm thấy trong phòng tối đen.
Rèm cửa không đóng, trong phòng cũng không cần bật đèn, hôm nay thời tiết rất đẹp, không một gợn mây.
Màn đen không thể giải thích được vừa rồi là gì?
Sở Diễn còn chưa kịp nghĩ ra thì Lăng Phong tựa hồ đã cảm giác được gì đó, hai mắt lóe lên, sắc mặt tái nhợt.
Sở Diễn rất nhạy cảm với cảm xúc của hắn, vội vàng đặt đũa xuống, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Lăng Phong rất nhanh đã khôi phục bình thường, hắn giả bộ bình tĩnh nói: "Không có việc gì, em yên tâm đi."
Sở Diễn biết rất rõ Lăng Phong sẽ ôm hết mọi chuyện vào mình nên sau khi bị quân địch bao vây mới chọn làm người ở lại sau cùng bảo vệ mọi người.
Hắn càng nói không có gì thì càng có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng hắn không muốn nói Sở Diễn cũng không có cách nào ép hắn nói ra, chỉ có thể cúi đầu im lặng ăn cháo trứng trong bát.
Cháo có mùi rất thơm nhưng y lại chẳng nếm ra được vị gì.
***
Nguyên nhân khiến ánh sáng trong phòng đột ngột biến mất không ai khác chính là do một số phi thuyền khổng lồ dưới sự chỉ huy của Chương Tuyển đã đến Mạt Duy tinh và dễ dàng xuyên thủng tuyến phòng ngự mỏng manh đến mức nực cười của tinh cầu này.
Khi bay ngang qua nơi này có thể Chương Tuyển sẽ không bao giờ ngờ tới hắn vừa bay qua nơi ở hiện tại của người mà hắn cho rằng đã rời bỏ hắn.
Chẳng bao lâu sau văn phòng thị trưởng Mạt Duy tinh đã bị bao vây bởi một nhóm binh lính rất mạnh mẽ được trang bị súng đạn thật.
Vị thị trưởng điềm tĩnh có vẻ đã quen với tình huống này, ông ta khéo léo moi tài sản của hành tinh từ trong tủ ra rồi giao chúng vào tay một trong những người có vẻ là cấp trên ở đây.
Chương Tuyển thản nhiên lật qua nó, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt.
Mạt Duy tinh quả thực nghèo nàn đến mức khiến người ta bật cười, những thứ viết trên tài liệu này giống chi tiết về những món nợ hơn là tài sản.
Phải nói rằng tinh cầu này nghèo đến mức thỉnh thoảng phải vay nợ của người dân.
Chẳng trách thị trưởng lại hành động bình tĩnh như vậy, bởi vì hành tinh này quá nghèo nàn nên không ai muốn tới trộm cướp.
Nhưng Chương Tuyển là ai chứ, trước khi đến đây hắn đã điều tra chi tiết về hành tinh này, mức độ nghèo đói này nằm trong dự đoán của hắn ta.
Tuy nhiên thị trưởng lại có một cảm giác tự tin không thể giải thích được khi đối mặt với tình hình kinh tế tuyệt vọng trên hành tinh của mình.
Giống như việc nó nghèo đến mức đó là chuyện đương nhiên, nghèo đến mức chính trực, nghèo đến mức tự nhiên và bản thân có thể thẳng lưng đối mặt.Nhưng điều ông không ngờ tới chính là Chương Tuyển chỉ cười khúc khích, sau đó đập sổ nợ lên bàn, lời của hắn khiến mọi người rùng mình: “Tôi rất thích nơi này, ông có thể nhường lại vị trí này cho tôi không?"
Lần đầu tiên thị trưởng nhìn thấy khí tức mạnh mẽ như vậy, thắt lưng vốn thẳng lại cong xuống, cơ thể không khỏi run rẩy.
OMG! Ai lại muốn xâm chiếm nơi này chứ!
Tôi nguyền rủa cậu độc thân cả đời!
Thị trưởng là người thức thời lại có tài, bên ngoài cũng không dám lộ ra bất mãn chỉ có thể thầm mắng trong lòng: sau này vợ cậu nhất định sẽ bỏ trốn với người khác, cậu sẽ bị cắm thật nhiều sừng, vẻ mặt ủ rũ, khổ sở, cuộc sống nát bét!
...
Dù trong lòng thị trưởng mắng mỏ liên tục nhưng ông ta biết rõ rằng không thể lay chuyển được địa vị của Chương Tuyển với sức mạnh quân sự yếu kém của tinh cầu mình.
Không có cách nào, thực lực chênh lệch quá lớn, Chương Tuyển chỉ cần mang theo mấy chiếc phi thuyền là có thể hủy diệt thành thị này.
Để giảm bớt những thương vong không đáng có thị trưởng không còn cách nào khác là phải chịu đựng nỗi đau... từ bỏ chức vụ của mình.
Đúng, ông bị mất văn phòng thị trưởng rồi.
Ông quả là một thị trưởng hèn mọn, hu hu hu...
Sau khi mất chức, ông ôm vợ khóc thật to, thật khó tưởng tượng một người đàn ông hơn năm mươi tuổi lại có thể phát ra âm thanh "hức hức hức” ủy khuất như vậy.
Tuy sức khoẻ phu nhân thị trưởng không tốt nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt v e lưng ông, dùng vẻ mặt nhân hậu an ủi người đàn ông đang khóc.
Chờ tâm tình ông dần dần bình tĩnh lại bà mới hỏi: "Được rồi, vui lên đi. Hôm nay nhìn thấy phi thuyền của kẻ xâm lược, ông không phát hiện ra manh mối gì sao?"
Nghe bà nói xong thị trưởng chợt nhớ tới sau khi nhìn thấy phi thuyền do Chương Tuyên mang đến hôm nay ông nhanh chóng nhận ra một vấn đề.
Phải nói là chúng rất giống với chiếc phi thuyền của Lăng Phong về cả hình dáng lẫn thiết kế.
Thị trưởng nheo mắt lại, trong mắt lộ ra trí tuệ.
Ông nghiêm túc nói: "Cảm ơn bà đã nhắc nhở, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Bà có nghĩ rằng Lăng Phong và những kẻ xâm nhập này thực sự là..."
Người phụ nữ nhìn ông với vẻ hài lòng và ngoan ngoãn gật đầu.
Thị trưởng ngay lập tức được khích lệ và nói ra câu trả lời một cách vô cùng tự tin: "Bà có nghĩ rằng họ thực sự đã mua phi thuyền từ cùng một nhà phát triển không? Chúng ta cũng phải mua một cái!"
Phu nhân:"......."
Sao bà lại có thể yêu gã ngốc này ngay từ cái nhìn đầu tiên nhỉ?
***
Mặc dù hiện tại Mạt Duy tinh đã thuộc quyền sở hữu của Chương Tuyển nhưng rõ ràng hắn không định công bố chuyện này để khiến người dân Mạt Duy tinh hoảng loạn.
Hắn giỏi kiểm soát lòng người và biết rằng mọi việc nên được thực hiện từ từ.
Ngay cả khi đối phó Sở Diễn hắn cũng biết nhất định phải cho y một gậy rồi lại cho y một trái táo.
Bây giờ hắn đã hối hận vì sao ngay từ đầu không đối xử tốt hơn với y.
Nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì?
Hắn phải sống trong bóng tối hối hận cả đời.
Bên kia, Sở Diễn đang ở nhà nhàn nhã đọc sách.
Biển sách mênh mông có đủ thứ kỳ lạ, trong khoảng thời gian về hưu Sở Diễn cảm thấy mình đã học được rất nhiều thứ.
Y mỉm cười khép cuốn sách lại sau đó quay người nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lăng Phong, người từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ừm, có kiến thức và hiểu biết cũng vô dụng trong trường hợp này.
Y không biết làm sao mới có thể xoa dịu vẻ mặt căng thẳng của Lăng Phong.
Vì vậy y bước tới lặng lẽ đứng cạnh hắn, cũng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc và đôi mắt sâu thẳm.
Ừm, bầu trời rất xanh và mây cũng rất trắng.
Lăng Phong thấy y tới gần còn bắt chước giống mình nhịn không được cười lớn: "Em đang làm gì vậy?"
Sở Diễn cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Tôi đang làm cho anh vui vẻ."
Nụ cười của y được bao phủ bởi ánh nắng, ấm áp và hài hòa không thể giải thích được.
Lăng Phong cảm thấy tim mình như bị cào nhẹ, đập thật mạnh.
Lúc này, cửa phòng của bọn họ đột nhiên bị đóng sầm lại, mơ hồ nghe được tiếng gọi của thị trưởng.
Sở Diễn lộ ra vẻ khó hiểu sau đó bước ra khỏi phòng chuẩn bị mở cửa.
Lăng Phong là người đầu tiên ngăn cản, nhìn y thật sâu, dùng giọng dỗ dành nói: "Em về phòng đi, tôi đi mở cửa, nhớ đóng cửa lại."
Sở Diễn không biết tại sao hôm nay Lăng Phong lại kỳ quái như vậy.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt Lăng Phong cứng rắn như vậy y lại không biết nên nói gì, chỉ liếc nhìn cửa, gật đầu, ngoan ngoãn bước đi.
Lăng Phong nhìn bóng lưng Sở Diễn im lặng siết chặt nắm đấm sau lưng.
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
Trong lòng hắn vô cùng đau đớn bởi hắn đã đoán được rằng chỉ cần mở cánh cửa này ra thì cuộc sống bình yên của hắn và Sở Diễn sẽ không còn nữa.
Đứng ngoài cửa là ông thị trưởng tội nghiệp.
Ông nhìn thấy Lăng Phong mở cửa, nóng lòng muốn nắm lấy tay hắn, háo hức nói: "Cậu có thể cứu Mạt Duy tinh không?"
Lăng Phong mặt không biểu cảm nhìn ông ta, tóc mái che đi đôi mắt nhất thời không nhìn ra được cảm xúc gì.
Hắn chỉ bình tĩnh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
**
Chương Tuyển đang ngồi trong văn phòng với vẻ mặt u ám, dường như việc chinh phục một nơi dễ dàng như vậy không mang lại nhiều niềm vui cho hắn.
Hắn đứng bên bệ cửa sổ nhìn nơi tương đối yên bình này rồi châm một điếu thuốc với vẻ mặt vô cảm.
Làn khói trắng bay ra khỏi cửa sổ.
Vì lý do nào đó, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng - nếu như Sở Diễn còn sống hẳn là em ấy sẽ rất thích nơi này.
Bây giờ nghĩ đến điều này cũng chẳng ích gì, điếu thuốc chỉ rít một hơi đã không động tới nữa, chỉ lặng lẽ cháy giữa những ngón tay hắn, từ từ héo tàn như một bông hoa.
Lúc này có người gõ cửa phòng hắn.
Chương Tuyển không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: "Mời vào."
Người khách bước vào mà không nói một lời, đây không phải cấp dưới của hắn ta, cũng không phải thị trưởng vô dụng.
Chương Tuyển dừng lại một lúc và mờ mịt quay lại.
Lăng Phong đang đứng trước cửa đối diện với hắn với đôi mắt đen như cũ.
“Ha, vậy là cậu đang trốn ở một nơi như thế này à.”
Chương Tuyển nhếch môi, ném tàn thuốc còn lại vào gạt tàn, đút hai tay vào túi và nhìn hắn từ xa.
Có một rào cản không thể phá vỡ giữa hai người.
Chương Tuyển hừ lạnh: “Tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện, không ngờ cậu lại trốn ở đây nghỉ ngơi một thời gian. Sao rồi, không làm nổi nhân vật chăm lo việc nước nữa, cũng không có ý định tiếp tục chuộc lại tội lỗi của mình nữa, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, phải không?
Lăng Phong không trả lời thái độ cực đoan của hắn mà ngược lại hỏi hắn: "Anh thì sao, anh có biết hiện tại mình đang làm gì không?"
Chương Tuyển chỉ thở dài một hơi, dang rộng hai tay và nói một cách thản nhiên: "Việc tôi có thể làm là bố trí một vệ tinh tự nhiên cho Đế quốc. Tôi đang phục vụ cho Đế quốc."
Lăng Phong siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu anh thật sự làm gì nơi này anh chắc chắn sẽ hối hận cả đời."
Chương Tuyển thờ ơ nói: "Người khiến tôi ân hận nhất trên đời này đã không còn nữa."
Hai người im lặng đối mặt nhau, tinh thần lực ngưng tụ cực kỳ áp lực nếu có người lỡ bước vào nhất định sẽ bị thương.
Chương Tuyển tiến lại gần Lăng Phong, mặc dù khóe miệng vẫn hơi nhếch lên nhưng ánh mắt lạnh lùng và giọng nói cũng lạnh lùng chẳng kém.
"Hiện tại cậu đang ở đây thì cứ ở yên đó, đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Đợi việc ở đây xử lý xong cậu có thể trở về Đế tinh làm Đại Hoàng tử của cậu."
Sau một khoảng trầm mặc hắn nói thêm: "Dù sao đây cũng là thứ duy nhất em ấy để lại."
Lăng Phong trừng mắt nhìn hắn, mở miệng tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rất nhanh lại từ bỏ.
Nếu Chương Tuyển biết Sở Diễn vẫn còn sống hắn chắc chắn sẽ mang y đi.
Nếu như vậy mọi hy vọng của Sở Diễn sẽ tan biến.
Hắn không muốn nhìn thấy kết quả này.
Hắn quyết định sẽ thoả thuận với Chương Tuyển theo cách riêng của mình.
Đêm đó Lăng Phong không về nhà.
Khi Sở Diễn đang đợi người bên cửa sổ, y nhàm chán hà hơi vào cửa sổ rồi vẽ một bông hoa nhỏ năm cánh lên đó.
Nhàm chán, thực sự quá nhàm chán.
Mặc dù người của thị trưởng đã tới giao đồ ăn cho y nhưng sau khi ăn xong y lại cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu.
Nếu Lăng Phong ở đây có lẽ bọn họ đang cùng nhau dọn dẹp bát đ ĩa, hoặc cùng nhau ngắm sao và tán gẫu về lý tưởng sống của mình.
Nhưng bây giờ y chỉ có thể vẽ những vòng tròn một mình trong sự nhàm chán.
Mặc dù thị trưởng đã nói dối rằng Lăng Phong đang làm việc cho ông ta nhưng Sở Diễn vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Y ôm đầu gối và ngây người nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.
Khi y muốn ra ngoài trợ lý thị trưởng sẽ đến ngăn y lại.
Khi y muốn liên lạc với Lăng Phong trợ lý đã từ chối bằng mọi cách.
Mọi chuyện thật kỳ lạ.
Sở Diễn càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, quyết định ra ngoài điều tra.
Đêm đã khá muộn nhưng ánh sáng trong phòng vẫn giúp y nhìn rõ bên ngoài.
Nghĩ rằng cửa đã bị người của thị trưởng chặn lại, y tự hỏi rằng liệu mình có thể trốn thoát qua cửa sổ hay không.
Y trực quan đo khoảng cách từ đây xuống bên dưới, nếu dùng một tấm vải làm dây thừng thì chắc là đủ.
Sau đó y nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Khi vô tình ngã xuống đất và phát ra tiếng động nhỏ y thật sự rất muốn khóc.
Nhưng y nhanh chóng lấy sức bò lên khỏi mặt đất, vỗ nhẹ lớp bụi trên đầu gối và chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm sự thật.
Y cảm thấy Lăng Phong có thể đã gặp phải nguy hiểm gì đó.
Nếu không ánh mắt lúc rời đi của Lăng Phong hôm nay sẽ không quả quyết như vậy.
Chính ánh mắt đó khiến y cảm thấy vô cùng lo lắng.
Gió đêm quất lên mặt y có chút lạnh lẽo tựa như muốn thổi bay đầu óc y.
Ai lại chạy ra ngoài vào ban đêm?
An ninh ở đây tốt lắm hay sao?
Sở Diễn từ bỏ suy nghĩ không hợp lý của mình và bước đi mà không nhìn lại.
Thực ra y rất sợ bóng tối, hiện tại lại nghe thấy tiếng bước chân của chính mình vọng lại y cảm thấy rất sợ hãi, luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
.....
Dưới đài phun nước lớn ở quảng trường trung tâm có một người cô đơn đứng đó, trong đêm tối Sở Diễn chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
Dù sao cũng đã khuya rồi Sở Diễn cảm thấy vẫn nên đề phòng và giữ khoảng cách với người kia thì hơn.
Người đàn ông dường như đang cầm thứ gì đó tương tự như chai rượu trong tay, nhìn lên bầu trời, so với y năm đó còn có vẻ cô độc hơn.
Trước đây khi Sở Diễn vào vai vạn người ghét y cảm thấy linh hồn mình bị phong ấn trong cơ thể kiêu ngạo và ương ngạnh kia.
Y không thể tâm sự với bất cứ ai, ngay cả với những người xung quanh.
Trong cuộc sống này, dù hoàn cảnh sống có ra sao y vẫn luôn lạc quan và cảm thấy mình hạnh phúc hơn trước rất nhiều, vì y vẫn có thể nói ra những lời từ trái tim mình và tìm cách hòa giải mối quan hệ với những người đó. Kết quả là y đã tự do hơn nhiều so với trước đây.
Không biết vì sao người trước mặt lại buồn như vậy.
Sở Diễn im lặng nhìn một lúc sau đó sáng suốt lựa chọn đi đường vòng.
Mây đen che phủ bầu trời sao, bóng cây bị gió thổi lung lay.
Y còn chưa đi xa đã nghe thấy người đàn ông nhẹ giọng gọi nhỏ: "Tiểu Diễn."
Âm thanh đó bay vào tai y như một cơn gió.
Nhịp tim của y như sững lại, toàn thân y run rẩy.
Giọng nói này không phải của Chương Tuyển thì là ai?
Chắc tầm 1-2c gì đó nữa thôi là CT nhận ra SD rồi, sau đó là hành trình tìm ngược của anh ta, toii đã chờ ngày này rất lâu r:)))