Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

chương 50

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Làm thế nào để vượt qua đây?

Vốn dĩ Sở Diễn muốn tìm cơ hội để nói với Tiêu Mục vài câu, nhưng trên thực tế, mãi đến khi y đến gần nhà giam lạnh lẽo mới dần dần hiểu ra điều gì đó.

Có lẽ chỉ bằng cách thay đổi khuôn mặt và thân phận như bây giờ mới có thể nhìn thấy được bộ dạng ch ân chính của Tiêu Mục từ góc nhìn của người khác.

Tiêu Mục ngồi trong ngục, khác hẳn với những gì y thấy trước đây.

Nếu trước kia hắn am hiểu giả làm người tốt, giả mù sa mưa khiến tất cả mọi người cho rằng hắn là một người thầy tốt bạn hiền dịu dàng, đáng để kết bạn và tin tưởng, đồng thời, hắn luôn vô tình lộ ra tư thái cường giả, khiến người ta kính trọng và yêu thích, vừa quý mến lại vừa sợ hãi.

Cho nên bây giờ Tiêu Mục tựa như đã hoàn toàn tháo xuống lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia, hai chữ dịu dàng đã không còn quan hệ gì với hắn nữa, Sở Diễn chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt hắn là sự lạnh lùng, huyết tinh và hung ác.

Y biết mình không thể tùy tiện hành động, tâm đề phòng của Tiêu Mục lúc này so với bất cứ thời khắc nào trong quá khứ đều phải nặng hơn vài phần, huống chi đây căn bản không phải nơi thích hợp để nói chuyện, có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm y như vậy, đừng nói là nói chuyện, y có thể duy trì được nhân thiết của chủ nhân gương mặt này cũng đã thực không dễ dàng.

Khi ánh mắt của Sở Diễn và Tiêu Mục vượt qua nhiều chướng ngại vật mà chạm nhau trên không trung, Sở Diễn vô thức né tránh ánh mắt của hắn, để ngụy trang, y lập tức b ắn ra một ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm một đám cảnh ngục, khiến bọn họ sợ tới mức cả người giật bắn.

Hai tên cảnh ngục này ngay cả Liên Bang Nguyên soái cũng dám mắng vậy mà y chỉ liếc mắt một cái cũng khiến bọn họ sợ hãi.

Có lẽ là từ khi tới Liên Bang, Tiêu Mục đối xử với y vẫn còn tính là thân thiện, thậm chí còn sẽ chủ động quan tâm điều kiện sống và sự an toàn của y, phải biết rằng, đây là những điều mà trước đây y chưa từng dám nghĩ tới.

Sau khi đã quen với điều này, Sở Diễn thậm chí còn cho rằng Tiêu Mục đột nhiên được một vị cao nhân khai sáng và quyết định làm một người tốt, vậy nên mới tốt với y như thế.

Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ vẫn còn quá sớm để y quen với điều đó.

Tiêu Mục nhìn y tựa như nhìn không khí, rất nhanh đã rời tầm mắt, phảng phất một ánh mắt cũng không muốn cho y.

Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao hiện tại đối với y mà nói, bị Tiêu Mục nhìn chằm chằm không khác gì bị nướng trên lửa.

Nếu y đã tới đây một chuyến, tuy rằng không thể nói chuyện với Tiêu Mục nhưng vẫn là có thể tranh thủ tạo cho Tiêu Mục một môi trường sống hòa hợp hơn, chẳng hạn như, xử lý một chút hai tên cảnh ngục lợi dụng giậu đổ bìm leo* trước mắt.

*là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.

Giải quyết xong việc này, Sở Diễn dùng một loại biểu tình không tính là quá lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tiêu Mục, nhất thời không khỏi cảm khái vạn ngàn.

Đã từng, người đứng bên ngoài nhà lao chính là Tiêu Mục.

Người trở thành tù nhân là y.

Hiện giờ, không biết là phong thuỷ luân chuyển, hay là trời xanh không tha cho ai.

Y cầm lòng không đậu nghĩ, nếu Tiêu Mục biết y là Sở Diễn, hơn nữa còn có được ký ức kiếp trước, hai người bọn họ sẽ giống như xuyên qua thời không trở lại đời trước, đổi ngược thị giác cho nhau.

Nhưng vẫn có điểm khác.

Cho dù Tiêu Mục ngồi sau song sắt thì vẫn như cũ có thể duy trì tư thái bề trên, rõ ràng đang ở thế bất lợi vẫn có thể khiến người ta không dám tới gần.

Sở Diễn mím môi, tránh đi ánh mắt thâm thúy sắc bén của Tiêu Mục, ra vẻ thong dong đi ngang qua cửa phòng giam.

***

Công việc chung của giám thị viên chính là phụ trách quản lý một nhóm cảnh ngục dưới danh nghĩa của mình, duy trì trật tự tổ chức trong nhà tù.

Công việc này có thể coi là an toàn, dù sao y cũng chỉ phải tiếp xúc với mấy tên hung ác đó khi đưa tù nhân ra ngoài đi dạo.

Sở Diễn ngồi trong văn phòng, nhắm mắt lại hưởng thụ yên tĩnh khó có được.

Y đã xin phép Quân Bất Thần nghỉ năm ngày, trong khoảng thời gian này, Ngụy Trần sẽ tận lực nghĩ cách giúp y che giấu, nhưng đồng thời, Sở Diễn cũng phải tự khiêu chiến bản thân, đánh bạo tới nơi này khoác da sói*.* chỉ việc SD phải giả làm người xấu xa

Theo thói quen sinh hoạt ban đầu của chủ nhân gương mặt này, y xụ mặt an tĩnh ngồi ở bàn làm việc của chính mình, làm một mỹ nam an tĩnh.

Ngụy Trần không biết là xuất phát từ tâm lý gì, người hắn sắp xếp vào có diện mạo có vài phần tương tự với y, nếu không nhìn kỹ, có lẽ còn tưởng hai người bọn họ là anh em ruột thịt.

Sở Diễn tùy ý nhìn vào ngăn tủ đựng văn kiện, dựa vào hình ảnh phản quang trên đó để quan sát khuôn mặt này.

Khuôn mặt bọn họ cực kỳ giống nhau, môi mỏng, làn da trắng nõn, đuôi tóc hơi xoăn, khí chất nổi bật và một đôi mắt thời thời khắc khắc lộ ra cảm giác ôn nhuận.

Nhưng vẫn có điểm bất đồng chính là, gương mặt này khi không cười thoạt nhìn cực kỳ bất cận nhân tình, mười phần công kích, đặc biệt là thời điểm huy động cảnh côn*, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp bách.

*giống như cái dùi cui của mấy anh cảnh sát giao thông ấy

Sở Diễn chỉ nhìn vài lần liền dời mắt.

Nguyên thân không Phật hệ như y, cũng không thích uống trà cẩu kỷ, ngược lại thích uống cà phê không đường không sữa, buổi tối còn thích tăng ca, là một người cuồng công tác danh xứng với thực.

Đây đối với Sở Diễn ham ngủ sớm dậy sớm mà nói quả thực là khiêu chiến lớn lao.

Đặc biệt là khi trợ thủ của y bưng tới một ly cà phê chỉ ngửi thôi cũng đã thấy đắng ngắt, y cảm giác hai mắt mình đều tối sầm.

Trợ thủ thoạt nhìn còn rất trẻ, ánh mắt nhìn Sở Diễn cũng tràn ngập tôn kính ngưỡng mộ.

Nhưng cho dù cậu ta ngưỡng mộ cũng không đoán được, người này hiện tại đã không còn là người thầy cậu ta tôn kính.

Linh hồn của người nọ bây giờ chẳng qua là một thanh niên Phật hệ đi một bước tính một bước thôi.

Sở Diễn nhấp môi, đôi mắt nâu thẫm bị hơi nóng của cà phê huân đến ướt dầm dề, khiến cho khuôn mặt lạnh nhạt nhiều thêm một chút mềm mại.

Sở Diễn nhìn chằm chằm vào ly cà phê hồi lâu, một câu cũng không nói, chỉ cầm lòng không đậu hỏi thăm mười tám đời liệt tổ liệt tông của Ngụy Trần trong lòng, hy vọng bọn họ có thể thay mình dạy cho đứa nhỏ này một bài học.

Sở Diễn sợ khổ lại sợ đau, ly cà phê thật quả thực là đang nhảy Disco trên điểm đau của y.

Trợ thủ chậm chạp không rời đi, Sở Diễn chỉ có thể căng da đầu làm bộ mình rất bận, bắt đầu cẩn thận lật xem văn kiện trên bàn, sau đó tùy tay bưng ly cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Ừm....

Sở Diễn đã từng bị cay ngốc.

Nhưng bị đắng tới ngốc lại là lần đầu tiên y cảm nhận qua!!

Cuốn sổ trải nghiệm cuộc sống chết tiệt của y lại nhiều thêm một chương ly kỳ nữa.

.......

Trợ thủ tựa như một máy theo dõi hình người khiến cho việc lười biếng công tác của y cực kỳ khó khăn.

Cũng may nguyên thân là một người trầm mặc ít lời cho nên y chỉ cần bảo trì trầm mặc, nghiêm túc công tác thì tạm thời sẽ không bại lộ thân phận.

Đại khái cứ như vậy giằng co chừng một giờ, trợ thủ đã đưa đến cho Sở Diễn bảng giờ giấc sinh hoạt mới nhất của nhà tù.

Thời điểm Sở Diễn nhận văn kiện sắc mặt cực kỳ khó coi ( bị đắng), ngay cả mấy trợ thủ cũng sợ tới mức thở mạnh cũng không dám.

Nhưng trợ thủ vẫn hít sâu một hơi, bắt đầu mô tả tình huống cho Sở Diễn: "Lão đại, tuy rằng lần này thời gian làm việc của ngài nhiều lên, cũng tương đối nguy hiểm và vất vả hơn, nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng mọi người đều tán thành với năng lực và ủng hộ ngài."

Theo lời cậu ta, Sở Diễn bắt đầu rũ mắt chăm chú đọc lịch trình được an bài trên văn kiện.

Trong ngục giam Liên Bang, tù nhân có hai khoảng thời gian tự do, một là nửa giờ đọc sách vào hai giờ chiều mỗi ngày, hai là mỗi cuối tuần có một khoảng thời gian đi thông khí bên ngoài.

Theo mô tả của trợ thủ, thời điểm thông khí ngục giam Liên Bang sẽ không ngăn chặn việc đánh nhau giữa các tù nhân, bởi vì hành vi đó có thể giúp bọn họ phát ti3t tinh lực tràn đầy của mình, sau khi hai bên đều lưỡng bại câu thương* sẽ bị bác sĩ kéo đi, tiếp theo là giống như tử thi nằm liệt trong ngục giam, giảm bớt khó khăn trong quản lý, đề cao chất lượng giấc ngủ, rất tốt, rất "Nhân đạo".

*nghĩa là hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, đều không thu được lợi ích gì

Nhưng có một điều là mỗi tù nhân ra ngoài thông khí đều phải đeo một chiếc vòng có tác dụng ức chế tinh thần lực, nói cách khác, những kẻ muốn giáo huấn người khác chỉ có thể dùng phương pháp vật lý thô sơ nhất.

Sau khi nhìn thấy những tin tức này, Sở Diễn bắt đầu nhịn không được lo lắng cho an nguy của Tiêu Mục.

Trợ thủ thấy biểu tình lạnh lùng và động tác xoa xoa mi tâm của y, theo bản năng cho rằng y mệt mỏi, vì thế cực kỳ chân chó* muốn đi lên xoa bóp vai cho y.

* kiểu nịnh bợ, xun xoe ấy mn

Sở Diễn không quá quen tiếp xúc với người lạ, theo bản năng nghiêng người tránh đi.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của trợ thủ, Sở Diễn chỉ có thể mau chóng duy trì cao lãnh, sắc mặt lãnh đạm nói: "Ta muốn tự mình nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài một lát."

Một lời không hợp liền đuổi người, đây là chuyện thường tình.

Trợ thủ ngoan ngoãn gật đầu, không rên một tiếng đi ra ngoài.

Sở Diễn nhịn không được nhìn lịch làm việc dán trên tường, không khỏi lâm vào trầm tư.

Sở Diễn không thể hiểu được trạng thái tinh thần và thể chất của một người cuồng công tác, tại sao trên thế giới này lại có người lấy công tác làm niềm vui chứ, điều này thật sự hợp lý sao?

Buổi tối, y vừa ngáp liên miên vừa xử lý văn kiện, đôi khi sẽ ngẩng đầu nhìn bóng đêm thâm trầm bên ngoài cửa sổ, sau đó lại cúi đầu xử lý những văn kiện rậm rạp văn tự.

Việc này không khó, bởi vì Ngụy Trần sẽ giúp đỡ kịp thời và đưa ra lời khuyên về cách giải quyết.

Nhưng mà buồn ngủ quá!!

***

Khi trời tối, Sở Diễn mới nhận ra mình đã ngủ quên trong văn phòng một ngày, hơn nữa trên người còn được phủ thêm một chiếc áo khoác dày, bên cạnh còn có một vị đồng sự mặc chế phục giống y.

Sở Diễn ngơ ngác nhìn hắn một hồi, cố gắng thoát ra khỏi cơn buồn ngủ.

Một lát sau, y cuối cùng cũng thanh tỉnh, sau đó vô thức sờ sờ mặt mình xem có c hảy nước miếng hay không.

May mắn thay, sau khi ngủ với mái tóc bù xù y đã có thể giữ lại cho mình một chút hình tượng còn sót lại.

Đồng sự đã quen với bộ dáng lạnh nhạt cao ngạo của y, nhưng đây là lần đầu tiên thấy y lộ ra thần sắc mờ mịt thất thố này, trong chốc lát vậy mà cảm thấy có chút đáng yêu.

Thì ra kẻ bất cận nhân tình cũng sẽ có một mặt như vậy.

Chẳng qua, dáng vẻ này chỉ xuất hiện vào lúc y không thanh tỉnh mà thôi.

Có lẽ hắn nên ghi nhớ điều này, như vậy lần sau khi bị y mắng không thương tiếc còn có thể nhớ lại cảnh tượng sáng nay cho bớt giận, không đến mức nhịn không được muốn nhào lên dùng móng vuốt bóp ch ết y.

Sở Diễn tùy tiện sửa lại tóc, sau đó trả áo khoác lại cho vị đồng sự kia, còn nhẹ giọng nói cảm ơn.

Cảm ơn.

Trời ạ, hắn thực sự từ trong miệng người này nghe được tiếng cảm ơn.

Hắn đột nhiên căm ghét tại sao âm thanh không thể dùng để vẽ, hắn muốn đóng khung tiếng "Cảm ơn" này sau đó cẩn thận treo trên tường, thời điểm tâm tình không tốt liền nghe một chút, điều này có thể giúp hắn giảm bớt căng thẳng mức độ lớn nhất.

Sở Diễn đương nhiên không biết trong lòng hắn có tính toán gì, tiếng cảm ơn này chỉ là theo thói quen, dù sao y cũng chính là một bé ngoan như vậy.

Thấy thái độ hôm nay của y ôn hòa như thế, đồng sự cũng hiếm khi hàn huyên với y vài câu: "Lại thức đêm làm việc? Thật đấy, lần sau không cần liều mạng như vậy đâu, công việc sẽ không bao giờ hết."

Lúc này Sở Diễn cuối cùng đã vào trạng thái nhân vật mình diễn, vì thế bắt đầu lạnh nhạt đáp lại: "Chẳng lẽ bởi vì như vậy nên chúng ta không cần nghiêm túc làm việc sao?"

Đồng nghiệp vừa mới cảm thấy tâm tình tốt lên một chút: "......."

Hắn đã cảm động quá sớm.

Loại người này tốt nhất vẫn nên nhân lúc còn sớm bóp ch ết đi, giữ lại làm gì, ăn Tết sao?

***

Sở Diễn làm một ít công việc cơ bản hằng ngày, đến khoảng buổi chiều, y đúng giờ nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi chuông báo.

Điều này đại biểu cho việc đám tù nhân đã đến giờ có thể lại thấy ánh mặt trời trong thời gian ngắn ngủi.

Những đồng sự khác đã sôi nổi lấy cảnh côn, mặc vào quần áo phòng hộ, chỉnh tề ra ngoài một cách có trình tự.

Sở Diễn cũng nhanh chóng gia nhập cùng họ.

Mọi người dường như đều không vui vẻ lắm, suy cho cùng, đây cũng coi như là một công việc khó khăn và thường xuyên lặp lại.

Luôn có một số tù nhân không muốn bị cầm tù đánh bạo đi khiêu chiến uy nghiêm của giám thị viên, muốn thông qua vũ lực chống đối bọn họ.

Dù thế nào đi chăng nữa, hai bên vẫn đứng ở hai mặt đối lập.

Nơi thông khí là một nắp kính hình bán cầu.

Các tù nhân bị an bài ở một sân tập hợp, cameras giám sát 24/24 được đặt ở những nơi kín đáo, giống như một quả bom hẹn giờ treo trên đầu các tù nhân, đủ để bọn họ khắc sâu rằng mình chẳng qua là đang ở một cái nhà giam lớn hơn.

Chỉ có Tiêu Mục là không thèm quan tâm tới những điều này, khí chất của hắn tự nhiên đến mức khiến người ta cảm thấy không phải là cameras giám sát hắn, mà là hắn đang giám sát giám thị viên.

Sở Diễn và các nhân viên khác ở trong khoang giám sát, nhưng bởi vì nguyên thân là một người cuồng công tác, cho nên dưới tình huống y ở bên cạnh, giám thị viên khác cũng không cần thời thời khắc khắc duy trì lực chú ý quá cao, biểu tình cũng không quá nghiêm túc.

Sở Diễn cảm thấy công việc này không cần có kỹ thuật gì, chỉ cần nhìn chằm chằm là được, vì thế y làm mặt nghiêm túc, ánh mắt trầm ổn nhìn chăm chú vào màn hình giám sát, hy vọng ngày hôm nay có thể bình an kết thúc.

Đồng thời, y cũng đang nghĩ xem làm thế nào để có thể nói chuyện được với Tiêu Mục, với tình huống hiện tại, mục đích của chuyến đi này không đạt được, chẳng phải sẽ vô ích sao?

Y vô cùng lo lắng, lông mày cũng vô thức nhíu lại, vô cùng phù hợp với nhân thiết của nguyên thân, thoạt nhìn nghiêm khắc vô cùng.

Dưới màn hình giám sát, ánh nắng chói chang chiếu lên những tán lá xanh mướt, lấp lánh sáng lên, vạn vật trông thật yên bình.

Ngay khi Sở Diễn thoáng thả lỏng một chút, sự yên bình này bị phá vỡ một cách bạo lực.

Dẫn đầu là hai người đàn ông trong có vẻ hung dữ và mạnh mẽ, những tên thuộc hạ của họ đột nhiên bắt đầu chạy loạn, không biết từ nơi nào lấy ra một cậy gậy đầy gai, hung thần ác sát nhằm về phía Tiêu Mục, phát động một cuộc kích điên cuồng với hắn.

Sở Diễn sốc tới mức thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

Ngay lúc những giám thị khác đang chuẩn bị xem kịch vui, Sở Diễn cầm lấy cảnh côn gác ở một bên từng bước một đi ra ngoài.

Truyện Chữ Hay