Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn

chương 6: chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Điện thoại vang lên ba tiếng vẫn không có ai trả lời.

Lâm Ngộ An không tự chủ được cắn cắn môi dưới, trong lòng vẫn ôm chút hi vọng.

Bây giờ đã bảy giờ tối, có đi làm thì cũng nên tam làm rồi chứ..

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng..

Mãi đến "đô" một tiếng, điện thoại tự động cắt đứt.

Lâm Ngộ An nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mí mắt giật giật, ánh sáng trong đôi mắt màu lưu ly nhạt dần tắt đi biến thnahf một mảnh trầm lặng tĩnh mịch.

Bên ngoài hơi nồi lẩu bốc lên mơ hồ hiện ra từng gương mặt tươi cười cùng với thanh âm ồn ào náo nhiệt.

Rõ ràng chỉ cách vài bước chân nhưng Lâm Ngộ An lại cảm thấy như là hai thế giới khác nhau.

Lúc này, Triệu Thừa Phi đã ăn được kha khá thấy Lâm Ngộ An đi đã lâu vẫn chưa về, nhìn xung quanh một lần, ánh mắt sáng lên khi phát hiện cậu ở trong góc, vẫy vẫy tay gọi: "Tam nhi, cậu làm gì ở đấy thế? Nhanh về đây, không về nữa là hết đồ ăn bây giờ."

Trong phút chốc, Lâm Ngộ An được kéo về hiện thực, quanh thân rốt cuộc cũng ấm áp lên.

Cậu điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cười đi về phía bạn cùng phòng.

"Sao đấy?" Triệu Thừa Phi húp hết bát canh, ngước mắt thấy sắc mặt cậu không tốt: "Rơi vào bồn cầu hả?"

Mạc Văn Kỳ nhíu mày, không đành lòng nhìn thẳng.

Bờ môi Lâm Ngộ An mang theo nhàn nhạt ý cười, nghe vậy nhếch khóe môi: "Không có gì, điều hòa trong quán mở hơi thấp, tớ thấy hơi lạnh."

Ba người ăn đến mồ hôi đầm đìa nhìn nhau, Triệu Thừa Phi mỏ miệng tính nói gì đó nhưng Mạc Văn Kỳ chọc chọc hắn, hắn cầm đôi đũa đâm đâm bát cơm thưc thời ngậm miệng không nói.

Sau khi trở về phòng ngủ thì đã chín giờ, trong lòng Lâm Ngộ An có việc, tắm xong liền lên giường.

Để lại ba người nhìn nhau không biết làm sao.

Đến một người vô tâm như Triệu Thừa Phi cũng cảm thấy không đúng lắm, hắn kéo cánh tay Cao Tường Vũ, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu nói..

lão tam có phải có chuyện gì giấu chúng ta hay không?"

Cao Tường Vũ cũng lo lắng nhìn màn giường của Lâm Ngộ An, nói: "Cậu ấy sau khi từ bệnh viện về liền có gì đó không đúng..

Cậu ấy không nói, chúng ta cũng không tiện hỏi."

Triệu Thừa Phi cũng gật đầu: "Đúng là không tiện hỏi."

Cao Tường Vũ nghi ngờ nhìn hắn: "Cậu nói cái gì?"

Triệu Thừa Phi ấp úng: "Chính là, chính là cái kia đó." Hắn nhăn nhăn nhó nhó, chỉ chỉ: "Da mặt lão tam luôn mỏng như vậy, khó trách không thể nói cho chúng ta.

Bảo tớ hỏi thì cũng không tiện."

Mặt Cao Tường Vũ liền biến đen: "Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy?"

"Không đúng à?" Triệu Thừa Phi nói: "Nếu không phải sao cậu ấy không ăn cay? Trước đây, cậu ấy chính là không cay không vui mà."

Cao Tường Vũ há miệng, muốn nói cậu ấy không phải không ăn cay mà là không ăn đồ ăn dầu mỡ, chỉ là nhìn bộ dạng của Triệu Thừa Phi, đôi mắt hắn cảm thấy cay cay, đơn giản cái gì cũng không nói.

Mạc Văn Kỳ mở cửa phòng tắm, dùng ánh mắt từ ái mà liếc nhìn Triệu Thừa Phi, chậc chậc hai tiếng làm cho hắn không hiểu ra làm sao.

Trong không gian tối tăm, Lâm Ngộ An nằm trên giường, nhìn bức tranh con hươu trên màn giường, một tay không tự chủ xoa bụng dưới, chậm rãi vuốt ve.

Cho đến giờ, cậu vẫn không dám tin tưởng, trong này lại có một đứa bé.

Đứa bé..

Đôi mắt Lâm Ngộ An tối sầm lại.

Chỉ tiếc là đứa bé này chắc chắn là không đến được thế giới này.

Cậu nhắm mắt lại, nhớ lời bác sĩ đã nói chỉ cảm thấy đau đầu.

Trước mười tám tuổi, Lâm Ngộ An đều sống cuộc sống của Beta, mà tỉ lệ thụ thai của Beta cực thấp, chuyện ngoài ý muốn mang thai là chuyện không thể nào có thể xảy ra.

Nhưng bây giờ, cậu là Omega, xác suật cực thấp ban đầu nay xuất hiện trên người người cậu lại chẳng hề hiếm thấy nữa.

Lúc phân hóa xong, cậu không dám nói với ba mẹ, tự nhiên cũng không dám báo lại với bên trường học.

Lúc đó chính là thi cuối kỳ, cậu muốn tậm thời giấu trước đã chờ thi xong lại nói.

Không nghĩ tới, giấu xong liền xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chuyện đến nước này, gửi tin nhắn cho Bùi tiên sinh không được, gọi điện cũng không nghe, Lâm Ngộ An không biết là hắn cố ý hay có chuyện ngoài ý muốn không nhận được.

Chỉ là, cậu cũng cần nghĩ đến một kế sách vẹn toàn.

Ba mẹ ở bên kia..

Lông mày Lâm Ngộ An nhíu chặt, suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn là không thể nói cho ba mẹ biết.

Không chỉ là chuyện mang thai, chuyện cậu là Omega, giấu được bao lâu thì liền giấu đi.

Chỉ là như vậy..

muốn phá thai cũng chỉ có thể tìm người cha kia của đứa bé..

Đương nhiên vẫn có một số phòng khám nhỏ nhưng Lâm Ngộ An tiếc mệnh, không thể bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà đi vào đó.

Nhưng bây giờ không liên lạc được với người cha kia của đứa bé, nếu tìm người khác đóng giả làm cha đứa bé..

Lâm Ngộ An suy nghĩ cả nửa ngày, tất cả Alpha và Beta cậu quen biết đều được điểm danh một lần.

Trong phòng ngủ này, tuy ba người còn lại đều là Beta nhưng cũng có chút không thích hợp.

Không chỉ là do thân phận mà còn do Lâm Ngộ An không muốn quấy rầy người khác vì chuyện riêng của mình.

Bọn học cũng không được, vậy cũng chỉ còn..

Lâm Ngộ An mím môi.

Cũng chỉ còn có Thanh ca.

Nhưng Thanh ca là ngươi luôn say mê vẽ vời.

Mấy năm qua, Lâm Ngộ An đã làm phiền hắn không ít, thật sự là không tiện làm phiền hắn thêm nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vị Bùi tiên sinh kia là thích hợp nhất.

Lâm Ngộ An cười khổ một tiếng.

Câu chuyện lại trở về điểm xuất phát.

Cậu nặng nề mà thở dài một cái.

Âm thanh ở bên ngoài màn giường vang lên không ngừng, "ba" một tiếng, đèn phòng ngủ bị tắt, sau đó vang lên tiếng ba người kia lên giường.

Bên trong màn, ánh đèn còn sót lại cũng trầm đi.

Cơn buồn ngủ kéo tới, Lâm Ngộ An mí mắt càng ngày càng nặng, cứ ngủ trước đã ngày mai dậy tính sau.

Ngày mai cậu còn muốn đến chỗ của Thanh ca để vẽ, lúc đó..

Cuối cùng, Lâm Ngộ An không chịu được, ngủ say.

Gió đêm nhè nhàng thôi qua, bóng cây ngoài cửa sổ khẽ đung đưa, tiếng ve kêu một tiếng lại một tiếng, chậm rãi kéo dài..

Lúc nửa đêm, trời tối đen.

Lâm Ngộ An giật mình tỉnh dậy, cầm lấy điện thoại ở bên gối, ánh sáng màn hình àm cho cậu không mở nổi mắt.

Cậu có chút mê man, đần độn, nước mắt hơi chảy ra, cậu híp mắt lại cố gắng xem điện thoại nhưng thoáng buông nhẹ tay, diện thoại liền rơi xuống gối.

Cậu thở dài một cái.

Thật sự chỉ là mơ sao?

Trước đây Lâm Ngộ An chưa từng phát hiện tiếng ngáy của Triệu Thừa Phi vang động trời, hiện tại chỉ cảm thấy không còn sức lục, muốn thế nào thì như thế đó.

Cậu mở to mắt nhìn nóc giường, ý thức chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.

Cửa ban công không khóa, ánh trăng lạnh lẽo có thể chiếu vào, cái bóng lúc ẩn lúc hiện ở trên rèm cửa sổ.

Lâm Ngộ An một đêm khó ngủ.

Sáng hôm sau, chuông điện thoại vang lên, Lâm Ngộ An nhắm mắt tìm trong chốc lát, phát hiện có tin nhắn của mẹ gửi.

[Mẹ: Hôm nay không phải là thứ sáu sao? Buổi trưa, con về nhà ăn cơm một bữa đi.]

Đây là tin nhắn được gửi lúc bảy giờ sáng, nửa giờ sau, có lẽ do Lâm Ngộ An không trả lời nên nàng liền gửi thêm một tin nhắn:

[Mẹ: An An? Con nhìn thấy tin nhắn chưa sao không trả lời? Mẹ đã mua xương sườn con thích ăn nhất rồi, buổi trưa về mẹ nấu cho con ăn nhé.]

Đến tám giờ.

[Mẹ: An An? ]

[Mẹ: Lâm Ngộ An? ]

[Mẹ: Ngủ đến giờ còn chưa tỉnh à? ]

Ngay sau đó, mẹ cậu liền gọi video tới.

Lâm Ngộ An ngáp một cái, nhìn thời gian, mới hơn chín giờ, những người khác còn đang ngủ.

Cậu nhấn phím gọi lại, điện thoại vang lên ba tiếng liền có người bắt máy.

"Alo." Mẹ cậu lên tiếng.

"Mẹ à, con vừa mới tỉnh."

"Mẹ biết." Thanh âm bên đầu kia điện thoại có chút bất mãn: "Ngủ cũng không biết đường mà dậy, em trai con đã dậy học bài từ sớm rồi kia kìa."

Lâm Ngộ An há miệng, thấp giọng nói: "Con cũng không có bài tập mà."

"Không có bài tập con liền không biết tìm việc mà làm à? Bằng tuổi con, anh trai con đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp rồi! Thời gian học đại học quý báu cỡ nào, con chỉ biết ngủ với ngủ, vốn đã không thông minh rồi, cẩn thận ngủ nhiều quá thành kẻ đần luôn đấy." Mẹ cậu bất mãn, liên tục cằn nhằn nửa ngày.

Ý thức Lâm Ngộ An chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe vậy còn mơ mơ màng màng suy nghĩ ngủ nhiều không thành kẻ đần được nhưng lại có thể có thêm một đứa trẻ.

Mẹ cậu nói hồi lâu cuối cùng cũng nghỉ ngơi, thanh âm chậm lại nói: "Được rồi, không nói con nữa, nói hoài cũng không thay đổi được.

Mẹ gửi tin nhắn cho con con có thấy không?"

Lâm Ngộ An ừ một tiếng.

Mẹ cậu lại nói: "Vậy còn không nhanh rời giường đi? Con lằng nhằng như vậy lúc nào mới về tới nhà được?"

"Mẹ.." Lâm Ngộ An do dự nói: "Cuối tuần này con còn có việc bận."

Mẹ cậu liền nổi nóng lên: "Có việc? Con thì có việc gì chứ? Hay con tính đi làm thêm?"

Lâm Ngộ An há miệng.

"Ngày hôm nay hiếm khi mẹ và ba con có thời gian, người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm không được sao? Nhà chúng ta bao lâu không có tập trung ăn với nhau rồi?"

"Làm thêm, làm thêm, làm thêm, mẹ đã sớm nói với con không cần đi làm thêm, tiền ăn của con không đủ à? Ba mẹ cũng không phải là để con thiếu chút tiền đó!"

Cuối cùng là một câu vạn năm không đổi..

"Con đứa nhỏ này có thể hiểu chuyện chút được hay không hả?"

Tay Lâm Ngộ An cầm điện thoại thật chặt, qua đi một lát mới trầm thấp trả lời: "Vâng mẹ! Con biết rồi."

Mẹ cậu nặng nề ừ một tiếng, tức giận nói: "Được rồi, nhanh rời giường đi, đừng để mọi người ở nhà chờ con."

Lâm Ngộ An còn chưa nói gì thì điện thoại đã bị mẹ cậu tắt đi.

Cậu cầm điện thoại ngồi một lúc, không nhịn được xoa xoa tóc, vẻ mặt buồn bực.

Có lẽ với người khác như vậy liền không biết điều nhưng mà..

Lâm Ngộ An thật sự không muốn trở về.

Ba mẹ cậu là nhân viên trong một công ty lớn, miễn cường có thể xem là nửa quản lý, thu nhập cũng là không ít.

Nhưng trong nhà có đến ba đứa trẻ nên cũng không thể xem là giàu có.

Bình thường, mặc dù cuối tuần là ngày nghỉ hưng phần lớn thời gian bọn họ đều bận công việc của mình, rất ít khi về nhà.

Đặc biệt là sau khi anh cả tốt nghiệp, cậu lên đại học, chỉ có em trai ở nhà, cả nhà liền rất hiếm khi gặp mặt nhau.

Đến cuối tuần cũng chỉ là nhắn tin, gọi điện nói vài câu, Lâm Ngộ An đã quen kiểu sinh hoạt như thế, lần này bỗng nhiên phải về nhà, cậu cũng không biết phải làm sao.

Cậu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, cầm điện thoại lên, tìm tới số điện thoại, chậm rãi nhắn tin:

[Ya~: Thanh ca, em hôm nay phải về nhà một chuyến, cuối tuần có lẽ là không thế đến được.]

Cũng không đợi trả lời, Lâm Ngộ An đã sớm quen, rón rén xuống giường đánh răng rửa mặt.

Đến chín giờ rưỡi, Lâm Ngộ An đeo balo dự định rời, Triệu Thừa Phi ngủ ở giường trên bỗng lên tiếng, thanh âm khàn khàn: "Tam nhi, mới sáng sớm cậu đi đâu thế?"

Lâm Ngộ An sợ hết hồn, vội thấp giọng nói: "Mẹ tớ vừa gửi tin nhắn bảo tớ về nhà ăn bữa cơm, khả năng tối nay tớ sẽ không về đâu."

Triệu Thừa Phi không có đáp lại, Lâm Ngộ An đoán là hắn lại ngủ rồi.

Đang muốn mở cửa, lại nghe Cao Tương Vũ mê mệt nói: "Được, được rồi.."

"Cậu về nhà đi thôi, trước khi về nhớ ăn sáng.."

Lâm Ngộ An sững sờ, lập tức cười cười: "Tớ biết rồi, các cậu ngủ tiếp đi!"

Sau khi cửa bị đóng lại, phòng liền khôi phục yên tĩnh.

Trời nóng thế này còn đi tàu điện ngầm, Lâm Ngộ An vẫn mang khẩu trang, không phải cậu có ý gì chỉ là không chịu được mùi vị hỗn tạp xung quanh.

Đi một lúc cũng phải hơn mười giờ cậu mới về đến tiểu khu.

Mặt trời bên ngoài hun người đều muốn đen, Lâm Ngộ An ra một thân mồ hôi, đi vào tầng trệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Về đến nhà, cửa bị mở ra trong nháy mắt, tiểu thiếu niên trong phòng cũng ngẩng đầu lên, kêu một tiếng: "Anh hai."

"Tiểu Kỳ." Lâm Ngộ An thay giày, nhìn xung quanh hỏi: "Mẹ đâu?"

Lâm Kỳ An nhìn vào nhà bếp: "Sáng sớm mẹ đã đi ra ngoài mua đồ giờ đang nấu canh sườn cho anh đấy!"

Lâm Ngộ An đi qua Lâm Kỳ An, tiện tay sờ đầu hắn một cái, thằng bé né tránh, cau mày nói: "Anh, anh đừng có sờ đầu của em, em còn muốn cao lên nữa đấy!" Mẹ Lâm vừa vặn bưng mâm hoa quả đi ra, nghe vậy nói Lâm Kỳ An: "Con là Omega, muốn cao như vậy để làm gì?"

Lâm Kỳ An nhíu mày: "Con không muốn, ít nhất con cũng phải cao bằng anh hai."

Mẹ Lâm trừng hắn: "Tại sao con không nói muốn cao hơn anh con luôn đi?"

Lâm Ngộ An cười cười, trong bầu không khí mẹ con hòa thuận cảm thấy có chút không dễ chịu.

Cậu chỉ cao m, không tính là thấp mà thật sự cũng không so sánh được với anh cả là một Alpha.

Lâm Kỳ an bĩu môi, không nói gì nữa.

Mẹ Lâm quay đầu lại nhìn Lâm Ngộ An từ trên xuống dưới, có chút bất mãn nói: "Con còn đứng đó làm gì, đi ửa tay ăn trái cây đi, chờ ba ba về tới rồi còn ăn cơm."

Lâm Ngộ An rầu rĩ gật đầu.

Mẹ Lâm nhìn bóng lưng cậu đi vào nhà vệ sinh, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Đứa con trai này của nàng..

Lớn lên chỉ được khuôn mặt là dễ nhìn.

.

Truyện Chữ Hay