Vừa hết tiết tự học buổi sáng thì có không ít người vây quanh bên cạnh Hà Nguyệt Tâm.
Giấy thi đều phát hết xuống rồi, thành tích mỗi môn của Hà Nguyệt Tâm đều cao đến kỳ lạ.
"Ông trời ơi, bài này mà bà cũng có thể giải ra à, bà còn lợi hại hơn cả lớp A nữa đấy!"
"Tôi thấy thì ngay cả lớp A cũng giải không ra đâu."
Thấy tất cả mọi người đều vây quanh cô như vậy, Hà Nguyệt Tâm chỉ nở nụ cười nhẹ, lấy được điểm số như vậy chứng mình thực lực của cô nằm trong top cao của trường, nhưng cô càng để tâm đến những điểm đã mất hơn, cô vẫn còn rất nhiều không gian tiến bộ.
Trịnh Viên nhìn bài thi của Hà Nguyệt Tâm, vừa ngưỡng mộ vừa cảm thán.
Lúc đầu cô còn muốn ôn bài cho Hà Nguyệt Tâm, bù đắp cảm giác áy náy khi Hà Nguyệt Tâm bị cô lập mà mình không ra tay giúp đỡ, nhưng Hà Nguyệt Tâm không chỉ tổng điểm mà điểm từng môn đều cách xa cô cả con đường, cô còn muốn ôn tập cho Hà Nguyệt Tâm nữa ư? Hà Nguyệt Tâm ôn tập cho cô thì có đó.
Đại đa số người đều có tâm lý ngưỡng mộ người mạnh, bây giờ điểm của Hà Nguyệt Tâm bày rõ ràng trước mặt bọn họ như vậy rồi, ánh mắt của mọi người trong lớp nhìn Hà Nguyệt Tâm đều thay đổi rồi.
Cả lớp học chỗ náo nhiệt nhất chính là xung quanh chỗ Hà Nguyệt Tâm, người vây quanh Hà Nguyệt Tâm đa số đều là con gái, còn mấy bạn nam thì đứng ngoài nhìn, muốn qua đó nhưng lại ngại không dám qua.
"Như vậy thì không phải thi chia lớp xong là Hà Nguyệt Tâm sẽ có khả năng bị chuyển sang lớp A sao."
"Không phải có khả năng mà là chuyện chắc chắn % rồi!"
"Hu hu, nhưng mà Nguyệt Tâm, bọn mình đều không nỡ để bà đi."
"Đúng đó."
"Bài này......bà làm sao giải ra vậy, có thể cho tôi xem không?"
Một giọng nói vang lên ngoài vòng vây vây quanh Hà Nguyệt Tâm, mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Tề Dự đang mặt không biểu cảm đứng đó mím chặt môi thể hiện sự không tự tại của cậu.
Cậu cố lấy hết dũng khí mới đi qua đây. Bài này cậu xem rất lâu rồi nhưng vẫn không hiểu tại sao mình lại mất điểm, nhưng Hà Nguyệt Tâm nhất định sẽ biết.
Thấy Tề Dự thế nhưng lại tìm Hà Nguyệt Tâm chỉ bài thì xung quanh lại có người nhỏ giọng nghị luận.
"Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy Tề Dự đi hỏi bài người khác đấy. Ổng không phải vẫn luôn tự cho là mình giỏi à."
"Lúc Hà Nguyệt Tâm vừa mới chuyển vào lớp mình không phải ổng còn chế giễu Hà Nguyệt Tâm sao? nói cái gì không ngồi chung bàn với nữ sinh có thành tích kém. Bây giờ thì sao, thành tích của Hà Nguyệt Tâm không biết tốt hơn ổng bao nhiêu nữa."
"Aizz, tôi đoán chắc bây giờ ổng hối hận lắm."
Nghe tiếng mọi người nghị luận, sắc mặt Tề Dự không được tốt lắm, nhưng Hà Nguyệt Tâm giỏi hơn cậu đó là sự thật, cậu không thể không thừa nhận.
Hà Nguyệt Tâm thấy bộ dạng này của Tề Dự thì nhíu mày nhẹ. Cảnh tượng bị Tề Dự chế giễu trước lớp vẫn còn hiện rõ trước mắt, bây giờ Tề Dự đứng trước mặt cô, không có chút kiêu ngạo, trong mắt tràn đầy chần chừ, muốn biết được đáp án từ chỗ cô, nhưng lại sợ cô từ chối, thậm chí trong mắt còn có chút khẩn cầu nữa.
Cô thở dài một hơi, nếu như đã là chuyện đã qua rồi thì cô cũng không nhất thiết phải chấp nhặt nhiều đến vậy.
Hà Nguyệt Tâm đưa tay ra, Tề Dự lập tức đưa giấy thi trong tay qua cho cô.
Đợi Hà Nguyệt Tâm giảng xong, Tề Dự mới tỉnh ngộ, sau khi tỉnh ngộ xong, cậu trầm mặc mất giây, có chút do dự nói với Hà Nguyệt Tâm: "Xin lỗi."
Hà Nguyệt Tâm ngây người, đợi cô phản ứng lại trong đầu vang lên câu nói lúc trước của Tề Dự: "Tôi không ngồi chung với người có thành tích kém, đặc biệt là con gái có thành tích kém."
Tề Dự rất ít khi xin lỗi, càng đừng nói là xin lỗi trước đám đông.
Cậu mím môi nói: "Câu nói đó không phải hoàn toàn là ý của tôi, nhưng lời đã nói ra rồi thì chính là lỗi của tôi. Tôi không có kỳ thị học sinh yếu, càng không kỳ thị con gái."
Lời vừa nói ra, xung quanh yên lặng mất giây, bọn họ cũng không nghĩ tới là Tề Dự đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Hà Nguyệt Tâm hiểu ngay, cười gật gật đầu. Lời nói đó cô đã trả đũa qua rồi, nhưng Tề Dự đặc biệt đến xin lỗi cô thì cô cũng vui vẻ mà tiếp nhận.
- --
Từ lúc Hà Thúy Chi dọn về nhà ở thì anh đã dọn luôn địa điểm làm việc về nhà luôn.
Lúc này trong phòng sách.
Lý cung kính đứng bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh, mấy hôm nay Hà Thúy Chi làm việc lần đầu tiên thẩn thờ vô số lần, đều là bởi vì lo lắng cho Hà Nguyệt Tâm.
Mấy ngày nay Hà Nguyệt Tâm đi thi mà xảy ra đủ thứ chuyện thì mặt mày của Hà Thúy Chi cứ nhăn nhó suốt.
Em gái chuẩn bị lâu như vậy, ban ngày học trên trường xong, buổi tối còn phải về nhà học gia sư nữa, anh nhìn thôi đã đau lòng không thôi rồi.
Anh vốn tưởng rằng dựa vào sự nổ lực trong khoảng thời gian này của em gái thì thành tích nói không chừng sẽ có một bước tiến bộ vượt bậc thì sao, nhưng thi tháng ngày thì em gái liền sốt ngày liền.
Nghe nói lúc thi Tự nhiên Tổng hợp còn ngủ gục trong giờ thi nữa, như vậy thì làm sao mà em gái thi tốt được chứ?
Ngay cả anh khi bị bệnh thì hiệu suất làm việc cũng đều sẽ giảm mạnh nữa đây này.
Hà Nguyệt Tâm tuy rằng mấy ngày này nhìn không khác gì bình thường cả, trên mặt cũng không có vẻ gì là ủ rũ chán chường cả, nhưng Hà Nguyệt Tâm trước giờ vốn rất hiểu chuyện, nói không chừng là vì không muốn để cho bọn họ lo lắng nên mới giả bộ như không có chuyện gì.
Hôm nay là ngày ra thành tích, trong lòng anh lo lắng không thua kém gì em gái cả.
Anh đẩy laptop trước mặt ra trước một chút, thực sự là không tập trung được, anh lôi điện thoại ra, kéo Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ vào chung một nhóm trò chuyện.
Hà Tinh Hoài:?
Hà Lộ Từ:?
Hà Thúy Chi đang gõ chữ, chữ còn chưa gõ xong thì trong nhóm nhảy lên tin nhắn của Hà Lộ Từ.
Hà Lộ từ: [Hình ảnh]
Trong hình là bài thi tiếng Anh, trên giấy có viết tên của Hà Lộ Từ, chữ viết cong cong vẹo vẹo, nhưng đã có tiến bộ hơn trước rất nhiều rồi, ít ra là đã có thể nhìn rõ chữ đó là gì rồi.
Bên góc trên bên phải là khung điểm, trong khung là số và được gạch dưới thêm hai gạch.
Hà Lộ Từ: Em trên trung bình rồi!!!!
Hà Thúy Chi:.
Hà Tinh Hoài: Ờ, tụi tao không quan tâm cái này, cám ơn, bọn tao chỉ quan tâm việc em gái thi không tốt làm sao dỗ thôi.
Hà Lộ Từ: [Mặt mỉm cười]
Hà Lộ Từ thật muốn quăng điện thoại vào mặt Hà Tinh Hoài mà, nhưng nghĩ lại thì thấy Hà Tinh Hoài nói rất đúng.
Anh cũng quan tâm lỡ như em gái thi không tốt thì sao dỗ đây.
Đợi hai người quậy xong thì Hà Thúy Chi mới vào chủ đề chính.
Hà Thúy Chi: Lời ít ý nhiều, dỗ sao nào?
Hà Thúy Chi đang làm việc trong phòng sách, Hà Tinh Hoài buổi sáng cũng có hành trình, lúc này chỉ là đúng lúc rảnh rỗi lôi điện thoại ra xem. Hà Lộ Từ đang ở trường, đang trong giờ học.
Hà Tinh Hoài: [Khóc lớn]
Hà Tinh Hoài: Chắc em gái rất là buồn đây. Lần thi đầu tiên của lớp mà đã thi không tốt rồi.
Hà Lộ Từ: Aizz.
Lần này cả đám người ít đi chút không hòa hợp, cũng không giành sự quan tâm của em gái nữa, đối với em gái mà nói thì không có gì quan trọng hơn việc học cả. Tâm tư nhỏ đó của bọn họ đứng trước việc khiến em gái vui lên thì không đáng đồng nào cả.
Nhưng làm sao mới có thể khiến em gái vui lên đây?
Hà Thúy Chi: Mấy ngày trước mới càn quét được một đống châu báu trong buổi đấu giá, Tâm Tâm chắc là sẽ thích.
Hà Thúy Chi đây là tư duy của trai thẳng, trong mắt anh thì ngoại trừ tiền bạc, nhà cửa, châu báu thì hình như không còn tìm được cách nào khác để dỗ Hà Nguyệt Tâm vui cả.
Châu báu của lần bán đấu giá này vẫn bị càn quét hết hơn phân nửa, còn tạo thành một trận rúng động trong buổi đấu giá nữa. Bên ngoài đều đang đoán mò rằng Hà Thúy Chi vung tiền như nước như vậy rốt cuộc là vì ai đây.
Hà Tinh Hoài ngừng gõ chữ lại một hồi, trên mặt nhếch lên nụ cười coi thường.
Hà Tinh Hoài: Anh lại tính gạt em ấy là đồ rẻ tiền à?
Ba người trong khoảng thời gian này không ít khi làm chuyện này, ngay cả Hà Lộ Từ đều không thể tránh khỏi được, nhưng cũng may là đến tận bây giờ lời nói dối đó vẫn chưa bị vạch trần, nhưng ba người đều vẫn cứ nơm nớp lo sợ, vì thế mà giảm bớt tần suất nói dối xuống.
Hà Thúy Chi: Không, anh nói là di vật của mẹ để lại cho em ấy.
Hà Tinh Hoài:......
Hà Tinh Hoài: Mẹ đang ở trên trời nhìn anh đấy, anh không sợ bị sét đánh à?
Hà Thúy Chi: Mẹ mà thấy anh cưng chiều Tâm Tâm như vậy thì sẽ càng vui mừng hơn.
Hà Tinh Hoài:......
Hà Tinh Hoài: [Trợn trắng mắt]
Hà Lộ Từ: [Giơ ngón cái] [Giơ ngón cái]
Hà Thúy Chi: Còn em thì sao @HàTinh Hoài
Hà Tinh Hoài: [Hình ảnh]
Trong ảnh là hình đĩa single, single lần này khác với những lần trước, bên trong chỉ có một bài hát mà thôi. Bên ngoài bìa có viết tên của bài hát đó ——《Tâm Nguyệt》, ảnh nền là hình Hà Tinh Hoài bận một bộ đồ da màu đen, cổ đeo dây chuyền khóa kéo, mặt đánh mắt khói nhìn đời bằng nửa con mắt. Phối hợp với mái tóc màu bạc của Hà Tinh Hoài thì vừa Ace vừa hoang dã.
(Ace: Át chủ bài, toàn năng, khi xuất hiện thì chỉ nhìn thấy mình người đó thôi.)
Hà Tinh Hoài gửi hình lên xong, bắt chéo chân ngồi dựa lưng vào sofa.
Anh cả tặng quà đầy mùi đồng thúi, anh thì không giống vậy, anh tặng cho em gái bài hát mà anh tự tay sáng tác cả nhạc lẫn lời, có ý nghĩa vô cùng, còn có thể thể hiện cá tính và mị lực của anh nữa.
Em gái nhìn thấy người anh trai đẹp trai là anh đây viết nhạc cho em ấy thì có thể không vui được sao?
Trong nhóm trầm mặc mất mấy giây.
Hà Thúy Chi: Đừng trách anh đây nói thẳng, em gái chưa chắc là sẽ thích.
Hà Lộ Từ: Loại tự luyến như anh bọn em chịu không nổi, Tâm Tâm có thể chịu nổi sao?
Hà Lộ Từ: Anh buông tha em gái đi.
Hà Thúy Chi:.
Hà Tinh Hoài nổi quạo ngay, bàn tay gõ bàn phím đều mang theo lửa giận, hận không thể chọc thủng màn hình điện thoại, hai người phàm phu tục tử này biết gì chứ?
Hà Tinh Hoài: @Hà Lộ Từ, đừng chỉ nói mình anh, còn mày tính dỗ như thế nào?
Hà Lộ Từ: Bài thi trên trung bình đó.
Hà Lộ Từ: Tâm Tâm thích nhất bộ dạng có chí tiến thủ của em.
Hà Thúy Chi:.
Hà Tinh Hoài: Ohm.
Hà Lộ Từ: [Nổi giận] [Nổi giận]
Hà Thúy Chi thấy Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ lại cãi lộn nữa thì đặt điện thoại trên bàn, não của hai đứa em này rốt cuộc cấu tạo từ gì vậy, trông mong hai đứa nó dỗ Hà Nguyệt Tâm vui hình như không khả thi lắm.
Đang rầu rĩ thì điện thoại trên bàn báo có tin nhắn mới.
Hà Thúy Chi cầm lên coi thì thấy nhóm phụ huynh lại có tin nhắn mới. Từ sau khi vào nhóm phụ huynh thì Hà Thúy Chi chưa từng chặn nhóm này qua bao giờ, trong nhóm có người nhắn tin thì anh sẽ nhấn vào xem. Anh và Hà Tinh Hoài không ai chịu thoát khỏi nhóm cả, hai người đều giữ khư khư biệt danh phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm, chỉ là Cô Mã vì để dễ phân biệt nên đã dùng phụ huynh lớn và phụ huynh thứ hai để đặt cho hai người.
Cô Mã: @Tất cả mọi người, các vị phụ huynh chú ý, thành tích thi tháng lần này đã có rồi, lát nữa tôi sẽ gửi thành tích vào trong nhóm, lần thi tháng này các em đều có tiến bộ! Tiếp tục cố gắng!
Cô Mã: Trọng điểm biểu dương, lần này lớp chúng ta có một em thi lọt top toàn khối! Thành tích ba môn đạt hạng nhất toàn trường, giành được vinh quang cho lớp A! Mọi người cùng chúc mừng nào! [Vỗ tay] [Vỗ tay]
Phụ huynh Trịnh Viên: [Giơ ngón cái]
Phụ huynh Tề Dự: [Giơ ngón tay]
Đằng sau là một đội hình dài, toàn là icon giơ ngón cái.
Phụ huynh Vương Lệ 王丽: Con cái nhà ai vậy, giỏi quá!
Phụ huynh Châu Phương 周芳: Trước đây không thấy trong lớp có người lợi hại như vậy nhỉ?
Phụ huynh Ngụy Vi 魏薇: Đúng đó. Đứa lợi hại nhất không phải cũng chỉ thi được hạng , thôi sao.
A là lớp chia lại theo thành tích thi của học kỳ cuối lớp , đều là mấy học sinh từ hạng tới toàn trường.
Bây giờ thế nhưng lại nhảy ra một đứa thi được vào top toàn khối ư?
Hà Thúy Chi lướt xem tin nhắn trong nhóm, mặt không chút biểu cảm, bây giờ trong đầu anh chỉ toàn nghĩ tới việc làm sao để dỗ em gái vui.
Nhìn thấy tin nhắn này, anh có chút kinh ngạc nhướng mày một cái, sau đó cũng theo đội hình gửi icon giơ ngón cái lên.
Quả thật lợi hại.
Hà Tinh Hoài cũng nhìn thấy tin nhắn trong nhóm phụ huynh, thấy Hà Thúy Chi theo đội hình thì anh cũng không chịu thua.
Phụ huynh lớn Hà Nguyệt Tâm: [Giơ ngón cái]
Phụ huynh thứ hai Hà Nguyệt Tâm: [Giơ ngón cái]
Lúc bắt đầu trong nhóm cũng có người hiếu kỳ khi thấy biệt danh của hai người khá giống nhau, nhưng về sau thì cũng không thèm quan tâm nữa. Bọn họ cầu mong một nhóm chỉ được cho phụ huynh vào thôi, vì bình thường bọn họ đều bận tối mặt tối mày, ngay cả nhóm phụ huynh đều đặt chế độ tắt âm.
Cô Mã thấy hai anh trai của Hà Nguyệt Tâm đều nhắn icon giơ ngón cái thì ngón tay khựng lại, hửm? Hai người này là đang mèo khen mèo dài đuôi sao?
Nhắn tin xong, Hà Thúy Chi thoát khỏi WeChat, đặt điện thoại qua một bên.
Một lát sau, điện thoại trên bàn lại run lên, Hà Thúy Chi do dự trong chốc lát rồi vẫn lấy lên xem, kết quả vừa mở ra thì thấy có rất nhiều phụ huynh đang tag anh.
Anh mù mịt không hiểu, mở lịch sử tin nhắn ra xem.
Thì ra mấy phút trước, trong nhóm đều đang hỏi là bạn học nào vậy, đợi đến lúc họp phụ huynh bọn họ phải hỏi thăm kinh nghiệm dạy con của phụ huynh em học sinh đó mới được.
Cô Mã dứt khoát gửi hẳn hình bảng xếp hạng vào trong nhóm luôn, nhưng bảng xếp hạng chỉ có top của lớp thôi. Vị trí hạng nhất hiển nhiên là tên của Hà Nguyệt Tâm.
Phụ huynh Ngụy Vi: Tổng điểm !! Ông trời ơi!!
Phụ huynh Trịnh Viên: [Giơ ngón cái] [Giơ ngón cái] [Giơ ngón cái] [Giơ ngón cái] [Giơ ngón cái]
Phụ huynh Ngụy Vi: Là con của hai phụ huynh Hà Nguyệt Tâm hồi nãy sao?
Phụ huynh Vương Lệ: Đứa trẻ này giỏi quá!! Rốt cuộc làm sao dạy ra được vậy, phụ huynh có thể nói phương pháp giáo dục không? Làm phiền rồi!
Phụ huynh Vương Lệ: Bình thường có học bổ túc không? Bài tập về nhà đều đích thân giám sát sao?
Phụ huynh Châu Phương: @Phụ huynh lớn Hà Nguyệt Tâm, @Phụ huynh thứ hai Hà Nguyệt Tâm.
Ngón tay Hà Thúy Chi cứng đờ lại, qua một lúc sau, mới gõ ra một dấu chấm hỏi.
Hà Thúy Chi:......?
Trong nhóm thấy anh hiện hồn thì gần như là sôi sục lên luôn, từng vấn đề giáo dục quăng qua chỗ anh. Ví dụ như bình thường giáo dục con em như thế nào, bình thường con em có tự giác học hành không, có phụ đạo thêm không?
Hà Thúy Chi:......
Ngón tay anh cứng đờ, cả người đều cứng đờ, lúc này hoàn toàn như một tảng đá vô tri vô giác.
Anh do dự giây lát rồi nhắn tin riêng với Cô Mã.
Hà Thúy Chi: Trong lớp có phải có một em khác cùng tên Hà Nguyệt Tâm không?
Chẳng lẽ là cùng họ cùng tên?
Lúc này Cô Mã ngồi trong văn phòng ôm điện thoại mù mịt không hiểu.
Cô Mã: Tại sao phụ huynh hai người đều hỏi cùng chung một vấn đề vậy?
Hà Thúy Chi:?
Cô Mã gửi một tấm hình chụp màn hình qua, phụ huynh thứ hai của Hà Nguyệt Tâm phút trước cũng mới nhắn tin riêng với cô, vấn đề của hai người y chang nhau, đều hỏi, trong lớp có phải không chỉ có một em học sinh tên Hà Nguyệt Tâm không.
Hà Thúy Chi:......
Cô Mã: Không có, tôi bây giờ khẳng định mà cho anh biết, lớp chúng ta chỉ có một học sinh tên Hà Nguyệt Tâm thôi, đó chính là em gái của hai vị.
Hà Thúy Chi:......
Hà Thúy Chi không biết nói gì, chỉ có thể dùng dấu ba chấm để biểu đạt tâm tình của mình. Trong lòng anh tràn đầy dấu chấm hỏi.
Hửm? Có phải có chỗ nào không đúng không? Hay là nhận thức của anh có vấn đề?
Mấy phút trước ba anh em bọn họ không phải còn "vui vẻ" thảo luận làm sao dỗ em gái sao, bây giờ em gái không những không thi bể, mà còn thi được hạng nhất lớp, hạng năm toàn khối, thành tích môn đạt hạng nhất trường nữa.
Bây giờ còn cần dỗ nữa không?
Anh cảm thấy bây giờ trái tim nhỏ bé bị kinh hãi của anh cần người dỗ hơn.
Qua mấy phút sau, hai người hồi phục tâm tình rồi cùng lúc gửi tin nhắn cho đối phương.
Hà Thúy Chi: Em thấy trong nhóm nói gì chưa?
Hà Tinh Hoài: Anh nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chưa?
Hà Tinh Hoài cười khổ, đâu những nhìn thấy đâu, một đám người tag anh thỉnh giáo phương pháp dạy học, anh nào biết phương pháp gì chứ, WeChat còn nhiều thêm x tin nhắn kết bạn nữa, anh nên kết hay không kết đây?
Hai người nhìn nhau không biết nói gì.
Hà Thúy Chi:......
Hà Tinh Hoài:......
Ừm, thì ra em gái của bọn họ, là một học bá không cần bọn họ dỗ.
Hà Lộ Từ đang ngồi trong lớp học, bây giờ có không ít người đang nô đùa điên cuồng trong lớp, có người còn chạy nhảy trên bàn nữa.
Vùng xung quanh chỗ ngồi của Hà Lộ Từ thì yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trên bàn anh là một tờ giấy thi, chính là bài thi tiếng Anh trên trung bình của anh, không uổng công anh khổ luyện từ vựng và ngữ pháp trong khoảng thời gian này, nỗ lực cuối cùng cũng có hồi báo rồi.
Kết quả này khiến anh tràn đầy đấu chí, thông qua nỗ lực của anh, tiếng Anh có thể trên trung bình vậy thì những môn khác đối với anh mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Cuộc thi chia lớp sau kỳ thi tháng này, không chừng anh có thể thi vào chung một lớp với em gái, đến lúc đó hai anh em gặp nhau trong lớp thường, tốt biết bao.
Hà Lộ Từ càng nghĩ thì tâm tình càng tốt lên rất nhiều.
Anh đúng dậy, chụp độ trên tờ giấy thi tiếng Anh, trong lòng thì đang tính coi khi nào sẽ báo tin mừng anh thi trên trung bình cho em gái biết.
Tôn Càn và đám đàn em hưng phấn xông vào trong lớp học, bởi vì tốc độ chạy quá nhanh nên đã xém đụng té người khác trên hành lang.
"Anh Lộ! Tin tốt! Em gái mày! Em gái mày thật là trâu bò vl!!"
Còn chưa vào trong lớp thì cậu đã la hét ỏm tỏi, người trong lớp đều hiếu kỳ nhìn về phía cậu.
Đám đàn em cũng hưng phấn cực kỳ, em gái Anh Lộ cũng quá lợi hại đi mất!! Hạng toàn khối!! Đây là khái niệm gì chứ!
Hà Lộ Từ đặt điện thoại xuống, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Tôn Càn thở không ra hơi, nhưng vẫn kiên trì nói hết câu: "Em gái mày, tổng điểm , hạng toàn khối!!"
Lời vừa nói ra thì mọi người trong lớp đều nhịn không được "Wa" lên một tiếng, đối với đám học kém như bọn họ mà nói thì số điểm này gần như là một đỉnh núi cao không thể nào vượt qua được, mà chỉ có thể ngửa cổ lên nhìn thôi.
Tôn Càn cũng vui mừng khôn xiết, cậu sớm đã coi Hà Nguyệt Tâm như là em gái của mình rồi, Hà Nguyệt Tâm thi được điểm cao như vậy, cậu thật lòng vui mừng thay em ấy.
Nhưng cậu vừa nói xong, Hà Lộ Từ đang đứng trước mặt lại ngu cả người. Không những ngu người, thậm chí ánh mắt còn có chút đờ đẫn, một lúc sau mới hoàn hồn lại.
Tôn Càn thô lỗ lay vai Hà Lộ Từ: "Anh Lộ, mày làm sao vậy?!"
"Anh Lộ, tỉnh lại đi! Nhanh, bóp nhân trung!"
Bị Tôn Càn cắt ngang như vậy, Hà Lộ Từ hồi thần lại, nổi giận nói: "Bóp em gái mày!"
Tôn Càn thấy anh tức giận thì vội rụt cổ lại.
Hà Lộ Từ mê mang ngồi xuống. Anh vô cùng chấn động và kinh ngạc, anh đang tiêu hóa tin tức này, em gái thi được , lần này tổng điểm của anh là bao nhiêu ấy nhỉ, chỉ có tiếng Anh được điểm, những môn còn lại không phải điểm thì là điểm, tổng điểm không hơn .
Nếu như mỗi môn anh đều trên trung bình thì nói không chừng phải tốn thời gian mấy tháng mới có thể làm được, nhưng miễn cưỡng trên trung bình và thi được điểm cao là hai chuyện giống nhau sao?
Có cho anh thêm năm thì anh có thể thi được trên điểm sao, đáp án là không thể, đó không phải là chuyện người nước tới chân mới nhảy có thể làm được.
Anh không thể nào học chung lớp với em gái rồi.
Em gái thi được điểm cao anh cũng rất vui mừng, vì em gái sẽ không thất vọng ủ rũ, sự cố gắng của em gái không có uổng phí.
Nhưng việc này không ảnh hưởng anh ủ rũ!
Hà Lộ Từ cầm bài thi trên bàn, cuốn lại đập lên đầu Tôn Càn.
Bà già nó đây được coi là tin tức tốt gì chứ?!
- --