Các thành viên của SK tuổi đều không lớn, vừa gọi món xong lập tức bắt đầu xào xáo lên hết.
Đương nhiên trung tâm đề tài đều xoay quanh Hà Nguyệt Tâm cả.
Eger có chút hưng phấn nói chuyện với Hà Nguyệt Tâm: "Cảm giác thắng anh trai em như thế nào? Thực ra thì bọn anh cũng muốn trải nghiệm thử lắm, nhưng khổ nổi là không có cơ hội đó, Lão đại cũng chả cho bọn anh cơ hội đó đâu."
Trước đây cho dù Hà Diễn Lạc có nhường đi chăng nữa thì cuối cùng anh ấy vẫn sẽ thắng, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Lão đại nhường tới triệt để như vậy đấy.
Bình thường khi huấn luyện thì trong đám bọn họ không có ai có thể thắng được Hà Diễn Lạc cả.
Hồi nãy Hà Diễn Lạc nhường lộ liễu như vậy, em gái không ngốc, nghĩ kỹ một chút là có thể tự ngẫm ra ngay thôi.
Nhưng nói thế nào thì đối với đương sự mà nói thì việc bị nhường cũng là chuyện có chút nhục nhã, lỡ như em gái là thật lòng muốn thắng anh thì sao đây?
Bây giờ bị bàn tán trước mặt như vậy, em gái nghe thấy chắc sẽ có chút không tự tại đây.
Anh chậm rãi nói: "Với trạng thái hôm nay của cậu mà thi đấu, thì muốn thắng ai cũng khó cả."
Lời vừa dứt, cơ bắp trên mặt Eger lập tức cứng đờ, có chút khóc không ra nước mắt, bây giờ không phải là đang ăn cơm sao! Muốn tính sổ thì cũng để tối nay họp mới nói đi, bây giờ tính sổ luôn là có ý gì đây.
Mặt cậu không còn chút máu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, những thành viên hùa theo Eger hồi nãy cũng như quả cà tím úng vậy, đều héo ú hết rồi.
Không còn ai nói thêm câu nào nữa.
Hà Nguyệt Tâm cảm thấy lời nói của Hà Diễn Lạc có chút nghiêm khắc, hình như là đang tức giận, cô cũng thức thời mà ngậm miệng lại, cắm đầu cắm cổ mà ăn thôi.
Trong lòng Hà Diễn Lạc đang nghĩ đến chuyện khác nên chỉ ăn mấy miếng liền không ăn thêm nữa mà dựa lưng vào ghế, anh đặt tay lên sau ghế, có chút lười nhác nhìn góc nghiêng mặt của Hà Nguyệt Tâm khi đang ăn cơm.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra được, trong nhà có một người nuông chiều sinh hư như Hà Nguyệt Dao, và mấy người anh trai làm lơ Hà Nguyệt Tâm thì cuộc sống của Hà Nguyệt Tâm khẳng định là không được tốt rồi.
"Anh có một căn nhà ở đường Tư Hợp vẫn đang bỏ trống, nhưng đồ điện gia dụng đều đầy đủ hết cả, hay là em dọn qua đó ở đi?"
Trên người anh có phần di sản lớn mà ba mẹ để lại cho, anh thì lại sống trường kỳ trong ký túc xá, yêu cầu với vật chất cũng không cao lắm, cho nên trong tay giờ chỉ có căn phòng này thôi.
Miệng Hà Nguyệt Tâm vẫn còn đang cắn dở cục thịt viên, vẫn chưa kịp nuốt xuống, cô ngu người ngẩng mặt lên nhìn anh ba mình: "?"
Hà Diễn Lạc thấy cô có chút khờ khạo thì khóe miệng khẽ nhếch lên: "Hay là, nếu như em sống một mình thấy sợ thì anh ba cũng sẽ dọn qua đó sống chung với em, như thế nào?"
"Cái gì? Lão đại, anh không ở ký túc xá nữa à?!"
Hà Diễn Lạc vào SK đã nhiều năm rồi, trước giờ đều sống trong ký túc xá thôi, bởi vì sống trong ký túc xá thì vừa mở cửa ra là có thể luyện tập ngay được, Hà Diễn Lạc càng là con người huấn luyện như cuồng ma vậy, thời gian huấn luyện một ngày dài cỡ tiếng đồng hồ. Nếu như ở trong ký túc xá thì sẽ tiện hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ Hà Diễn Lạc lại đột nhiên muốn chuyển ra ngoài ở ư?
Hà Diễn Lạc nhìn bọn họ một cái, thần sắc có chút không tập trung, nhưng chỉ với một ánh mắt đó thôi đã có thể khiến bọn họ ngậm miệng lại lần nữa rồi.
Hà Nguyệt Tâm nuốt thịt viên xuống, có chút nghi hoặc nói: "Em đang sống trong nhà rất tốt mà, tại sao phải dọn ra ngoài ở với anh ba chứ?"
Giọng điệu Hà Diễn Lạc mang chút sao cũng được: "Em vừa mới được đón về nhà không lâu, nhưng tình hình trong nhà chắc là em cũng rõ rồi, trong nhà có mấy thằng lâu năm không về nhà, còn có một đứa con nuôi tu hú chiếm tổ nữa. Cho nên nói tại sao em cứ phải ở trong căn nhà đó để tự tìm khó chịu chứ, dọn ra ngoài ở không phải là tốt hơn sao?"
Hà Nguyệt Tâm ngây người nhìn anh chằm chằm, tin tức của anh ba hình như lạc hậu có chút nghiêm trọng thì phải, nhưng anh ba của kiếp này hình như cũng giống như ba anh trai kia vậy, cũng có chút khác đi rồi, bắt đầu đối tốt với cô rồi sao?
Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, chẳng lẽ là anh ba cũng vì sống trong nhà thấy không thoải mái cho nên mới dọn ra ngoài ở sao?
Trong mắt Hà Diễn Lạc lóe lên tia sáng lạnh lùng, bên Hà Nguyệt Dao đương nhiên anh sẽ tự nghĩ cách giải quyết rồi, nhưng điều gấp rút nhất bây giờ chính là phải khiến cho em gái dọn ra khỏi cái hang hùm tổ sói mới được.
Hà Nguyệt Tâm thở dài một hơi, kiên nhẫn phổ cập thông tin cho anh ba: "Anh ba, Hà Nguyệt Dao đã dọn ra ngoài rồi, anh cả tìm được ba mẹ ruột cho chị ấy rồi, chị ấy đã dọn về sống chung với ba mẹ ruột rồi."
Hà Diễn Lạc: "......?"
Hà Nguyệt Tâm lại nói tiếp: "Hơn nữa anh cả, anh hai, anh tư đều đối xử rất tốt với em. Anh cả còn thuê tài xế riêng cho em nữa, album nhạc mới của anh hai còn có bài hát viết riêng vì em nữa, lúc mà chân em bị thương vẫn là anh tư cõng em đến phòng ý tế trường nữa đấy."
Hà Diễn Lạc: "......?"
Hà Diễn Lạc có chút ngây người, tiêu hóa hết lời nói của Hà Nguyệt Tâm xong vẫn còn thấy có chút khó tin.
Mấy người đó sao đột nhiên lại đổi tính hết rồi? Kiếp trước ba người không phải đều mặc kệ Hà Nguyệt Tâm mà cưng chiều Hà Nguyệt Dao sao, sao bây giờ lại thay đổi hết rồi?
Còn nữa, Hà Thúy Chi thế nhưng lại tìm ba mẹ ruột cho Hà Nguyệt Dao ư?
Hai đầu lông mày của anh bất giác nhíu nhẹ lại. Chẳng lẽ là người trùng sinh không chỉ có một mình mà thôi ư?
Tuy rằng nói hoàn cảnh trong nhà bây giờ của Hà Nguyệt Tâm đã tốt hơn rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút không vui. Trước khi tới đây anh đã tính trước là sẽ thuyết phục Hà Nguyệt Tâm dọn ra ngoài ở chung với anh, thậm chí anh đã tưởng tượng ra luôn cảnh tượng sau khi em gái dọn qua, hai anh em họ sẽ sống chung như thế nào luôn rồi, tưởng tượng nhiều rồi anh cũng cảm thấy như vậy cũng không sai lắm.
Nhưng bây giờ em gái đang sống trong nhà rất tốt, vậy thì anh có lý do gì mà khuyên em gái dọn ra ngoài ở nữa chứ.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, nhỏ giọng dỗ: "Như vậy đi, nếu như em dọn ra ngoài ở chung với anh trai thì anh trai sẽ nuôi em, như thế nào?"
Tiền tiêu vặt hằng tháng ở nhà của Hà Nguyệt Tâm là ngàn, với năng lực của anh, có thể cho em gái số tiền tiêu vặt gấp lần số đó. Hà Nguyệt Tâm không ham tiền, nhưng Hà Nguyệt Tâm hiếu thảo, em ấy chắc chắn sẽ muốn bố mẹ nuôi của mình sống tốt hơn.
Hà Nguyệt Tâm không biết tại sao anh ba lại kiên trì như vậy, suy nghĩ một hồi cô lôi một tấm thẻ từ trong balo ra đặt lên trên bàn.
Các thành viên khác đang cắm đầu cắm cổ ăn cơm nhưng thực ra thì cũng có nghe ngóng động tĩnh bên hai người họ, tầm mắt cả nhóm nương theo ngón tay Hà Nguyệt Tâm rơi xuống tấm thẻ trên bàn.
Tầm mắt vừa đụng phải tấm thẻ đó thì dính hẳn lên đó luôn, đó là thẻ đen đó!!!!
Hà Nguyệt Tâm giơ tay lên, xòe tay ra, đưa ngón tay về phía Hà Diễn Lạc.
"Anh cả đã chia đống di sản lúc trước ba mẹ chia cho anh em tụi mình cho em rồi, nghiêm khắc mà nói thì trong tay em đang có căn nhà, nhiều hơn anh ba căn lận đó."
Hà Diễn Lạc: "......"
Cái này hình như có chút khác với tưởng tượng? Không chỉ không giống, mà là quá khác rồi.
Ngoài ra, con bé này là đang khoe khoang với anh đó hả?
Là đang trả thù việc anh dọa nó trong game và trêu chọc nó chân ngắn đó à?
Hà Nguyệt Tâm ra dáng nghiêm trang uống một hớp trà, đôi chân nhịn không được lắc qua lắc lại dưới bàn, cả người đều có chút vui vẻ đắc ý.
Cảm giác không thiếu tiền thật tốt mà. Đặc biệt là nhờ sự nhắc nhở của anh ba, cô mới phát hiện thì ra cô giàu tới vậy, thậm chí còn giàu hơn cả anh ba cô nữa.
Kế hoạch của Hà Diễn Lạc tuy rằng đã bể hết rồi, nhưng nhìn dáng vẻ đắc ý của em gái thì mặt mày nhu hòa hơn rất nhiều, giọng nói mang chút ý cười giễu nhẹ một tiếng: "Phú bà nhỏ."
Cũng không còn lý do thuyết phục em gái nữa rồi, thấy em gái bây giờ sống rất tốt, cũng không muốn dọn ra ngoài ở, Hà Diễn Lạc có chút buồn tẻ thở dài một hơi.
Hà Nguyệt Tâm vẫn có chút nghi hoặc: "Anh, anh làm gì mà cứ kêu em dọn ra ngoài ở vậy?"
Hà Diễn Lạc cụp mắt xuống, giọng nói thả trầm xuống, nửa thật nữa giả cảm thán: "Bởi vì anh ba chỉ có một mình thôi, có chút cô đơn."
Hà Nguyệt Tâm: "......"
Mắt Hà Nguyệt Tâm dừng lại trên người Hà Diễn Lạc, anh đang dựa lưng vào ghế, có chút uể oải, mắt cụp nhẹ, nhìn có chút không được vui, anh đang nhìn ly trà trong tay mình, ngón tay chà sát nhẹ thành ly.
"Vậy anh dọn về nhà ở đi, chúng ta ở chung với nhau." Hà Nguyệt Tâm mở miệng nói.
Hà Diễn Lạc có chút ngạc nhiên nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người cô giây, sau đó dẹp hết tất cả biểu cảm trên mặt đi, giọng nói cũng lạnh nhạt hẳn đi: "Ăn no chưa?"
Hà Nguyệt Tâm chậm chạp "hả" lên một tiếng, sau đó gật gật đầu.
"Vậy đi thôi."
Hà Nguyệt Tâm vừa về đến nhà, chậm chạp đi vào trong phòng khách, trong phòng khách không có người. Cô đã nói với ba anh trai là hôm nay cô đi xem thi đấu, nên sẽ về trễ một chút.
Tâm trí cô bây giờ vẫn còn ngừng lại ở câu nói hồi nãy của anh ba.
Trước giờ anh ba vẫn luôn chỉ có một mình, nghe anh cả nói anh ba lúc còn rất trẻ đã bỏ nhà ra đi để đi đấu game rồi. Kiếp trước sau khi anh ba hồi phục tinh thần lại rồi cũng không nói tiếng nào mà đi mất hút.
Một anh ba như vậy thì làm sao mà không cô đơn chứ.
Nhìn dáng vẻ của anh ba, cuộc sống của anh ba hình như ngoài game ra thì không còn gì cả. Sau khi về nhà thì cô có ba anh trai chơi chung, còn anh ba thì sao? Anh ba sẽ trở về chiến đội hay là quay về nhà một mình đây?
Cô đột nhiên cảm thấy tâm trạng có chút sa sút.
Hà Thúy Chi nghe thấy động tĩnh dưới lầu, anh xoa nhẹ mi tâm, thoát khỏi trạng thái làm việc, đẩy cửa phòng sách ra, đúng lúc thấy Hà Nguyệt Tâm đang bước lên lầu.
Giọng nói nhàn nhạt của Hà Thúy Chi vang lên khắp hành lang: "Sao vậy, tâm trạng không tốt à?"
Nhìn dáng vẻ của Hà Nguyệt Tâm không chút không tập trung, nếu như anh mà không lên tiếng nhắc nhở thì anh sợ em gái sẽ nhìn không rõ bậc thang mà vấp té mất.
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên, lúc này cô mới nhìn thấy là Hà Thúy Chi đang đứng trước cửa phòng sách, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, nhìn cô với vẻ mặt đầy lo âu.
Giọng nói Hà Thúy Chi nghe không ra chút lên xuống nào nhưng lại khiến người khác không thể chối từ được, anh vẫy vẫy tay: "Qua đây."
Hà Nguyệt Tâm ngồi xuống ghế trong phòng sách, không biết anh cả kêu cô vào đây để làm gì nữa. Chỉ thấy anh cả ôm một cái thùng giấy lớn từ trên bàn đến trước mặt cô.
Mở ra xem thì bên trong đều là các loại đồ ăn vặt khác nhau, hơn nữa một trong số đó đều là những đồ ăn vặt mà thường ăn ở trường nữa.
Mắt Hà Nguyệt Tâm sáng rực lên, lúc cô học bài thì thỉnh thoảng cũng sẽ ngừng lại để nghỉ ngơi, ăn đồ ăn vặt thả lỏng tinh thần một chút. Nên trong balo của cô cũng sẽ bỏ mấy món đồ ăn trong đó.
Giọng nói của cô cũng vui vẻ hẳn lên: "Anh cả, sao anh có nhiều đồ ăn vặt vậy?" Chẳng lẽ bình thường anh cả cũng thích ăn đồ ăn vặt sao?
Hà Thúy Chi lại ngồi trở về bàn làm việc của mình, Hà Nguyệt Tâm thả lỏng hơn rất nhiều, cô bay về phòng mình thay đồ xong lại chui vào trong phòng khách, nằm ổ trên sofa ăn đồ ăn vặt.
Hà Thúy Chi thấy em gái ở trước mặt anh ngày càng không kiêng dè gì thì cười nhẹ một tiếng. Anh có hỏi qua Phương Viên là Hà Nguyệt Tâm thích ăn đồ ăn vặt nào, Phương Viên gửi lại cho anh một danh sách dài, còn tổng kết cả khẩu vị của Hà Nguyệt Tâm nữa. Tất cả những thứ này đều là dựa theo khẩu vị của Hà Nguyệt Tâm mà mua về hết cả.
Lý Nham vừa mới giao tới không bao lâu, anh còn chuẩn bị là khi nào Hà Nguyệt Tâm về thì sẽ đưa tới tận phòng cho em ấy nữa.
Bây giờ thấy Hà Nguyệt Tâm ăn đồ ăn vặt trước mặt anh như vậy thì anh thay đổi chủ ý rồi, không đưa đến phòng em gái nữa, cứ để đồ ăn vặt ở đây luôn cũng không tệ.
Hai anh em một người làm việc, một người ăn vặt, thời gian chậm rãi trôi qua, cả căn phòng tràn ngập không khí hòa thuận và yên tĩnh.
Hà Nguyệt Tâm đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: "Anh cả, anh ba quay về rồi."
Ánh mắt nhìn màn hình máy tính của Hà Thúy Chi khựng lại, đẩy gọng kính lên trên sóng mũi, tầm mắt dừng lại trên người Hà Nguyệt Tâm, anh khẽ nhướng mày: "Sao em biết? Em gặp nó rồi à?"
Hành tung của Hà Diễn Lạc từ trước đến giờ đều không có báo cho bọn họ, cũng không cần thiết phải báo, vì dù gì thì Hà Diễn Lạc là con người cả năm cũng chẳng về nhà được một lần. Bọn họ cũng đã quen với cách hành sự này của Hà Diễn Lạc rồi, đều là người thành niên cả rồi, cũng không cần người làm anh cả như anh phải quản thúc.
Trong đầu Hà Nguyệt Tâm tràn đầy nghi hoặc, cô muốn anh ba dọn về nhà sống chung với mọi người, cả nhà đoàn tụ bên nhau, tốt biết bao. Nhưng anh ba hình như không muốn.
Hà Nguyệt Tâm thử đổi chủ đề: "Anh cả, không biết là có phải cảm giác của em bị sai không, nhưng em luôn cảm thấy anh và anh hai, anh tư khi nhắc đến anh ba thì thái độ đều có chút......kỳ lạ?"
Ngón tay đang gõ bàn phím của Hà Thúy Chi khựng lại, xoay đầu kinh ngạc nhìn cô.
"Còn nữa, em kêu anh ba về nhà, anh ba không có từ chối nhưng lại đổi qua chủ đề khác." Hà Nguyệt Tâm nói tiếp, cô có chút thấp thỏm, không biết anh cả có đồng ý nói cho cô biết sự thật của việc anh ba xa cách ba anh trai còn lại không.
Hà Thúy Chi mấy chốc liền hiểu ngay cô muốn hỏi gì, nửa hồi sau mới lên tiếng: "Tâm Tâm cảm thấy như thế nào?"
"Em không biết nữa. Em chỉ muốn tất cả mọi người đoàn tụ bên nhau thôi. Hơn nữa," Cô dừng lại một hồi, nhớ tới biểu cảm lúc nãy khi Hà Diễn Lạc nói câu nói đó, "Anh ba chỉ sống có một mình, nhìn rất là đáng thương."
Hà Thúy Chi trầm mặc giây, hai đầu lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Anh không cảm thấy người một nhà thì nhất thiết phải sống chung với nhau, anh và Hà Nguyệt Tâm sống chung với nhau là đủ rồi. Dù sao thì Hà Nguyệt Tâm cũng là em gái anh, anh muốn bảo vệ em ấy. Còn mấy đứa em trai còn lại ai cũng có cuộc sống của riêng mình cả, ai cũng cần có không gian của riêng mình cả, giống như anh vậy, trước đây anh cũng không thường ở nhà đó thôi, nhưng mọi người không phải cũng đều sống rất tốt, rất sóng yên biển lặng đó sao?
Làm gì phải suốt ngày cột chặt lại với nhau chứ.
Nhưng Hà Nguyệt Tâm hiển nhiên là hy vọng bọn họ đều có thể sống chung với nhau.
Anh thở dài một hơi: "Em có nhớ chuyện anh ba em từng bỏ nhà ra đi không?"
Thấy Hà Thúy Chi cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi, Hà Nguyệt Tâm ngừng cái miệng đang ăn vặt không ngừng lại, gật mạnh đầu một cái: "Ừm."
"Từ lúc anh đến tuổi có thể tiếp nhận giáo dục thì trong nhà đã dựa theo tiêu chuẩn của người kế thừa để bồi dưỡng anh rồi, ngoài việc phải hoàn thành giáo trình trên trường ra thì thời gian còn lại đều dùng để học những môn phụ như thương mại, ngoại ngữ,...v...v. Mấy đứa còn lại đến tuổi rồi thì cũng vậy nhưng sẽ không nghiêm khắc như anh. Lúc bắt đầu chỉ có một mình anh, sau này thì Hà Tinh Hoài và Hà Diễn Lạc cũng bắt đầu giống anh, mỗi ngày đều có những giờ học học không hết. Hà Diễn Lạc bề ngoài ngoan ngoãn lên lớp, nhưng đằng sau thì lại mê chơi game, hơn nữa còn cấm hoài không dứt ra được, không nghe lời giáo huấn, sau này còn phát ngôn nói muốn trở thành game thủ chuyên nghiệp, coi game như công việc vậy."
"Ba mẹ đương nhiên là sẽ không đồng ý rồi, không những không đồng ý mà còn cảm thấy nhục nhã vì chuyện đó nữa. Ở trong mắt bọn họ, chơi game là chơi bời lêu lổng, càng huống chi gia đình chúng ta như vậy nữa, bên ngoài có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào như vậy nữa. Ba mẹ đập nát hết tất cả thiết bị chơi game của em ba, đóng băng thẻ ngân hàng của em ba, không cho phép em ba chơi game nữa."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó em ba liền bỏ nhà ra đi rồi, chỉ để lại một tờ giấy nói là muốn đi làm tuyển thủ eSports, chứng minh cho ba mẹ thấy."
"......"
"Nửa năm sau, ba mẹ qua đời rồi."
Hà Nguyệt Tâm không tự giác được siết chặt bịch đồ ăn vặt trong tay, cô biết, ba mẹ qua đời là do lúc du lịch bên nước ngoài gặp phải sóng thần.
Hà Thúy Chi thở dài một hơi: "Hôm nhận được tin xấu đó anh có nghĩ cách liên hệ em ba, nhưng liên hệ không được. Sau này mới biết được là lúc đó em ba đang thi đấu bên nước ngoài, bởi vì muốn tránh ba mẹ tìm thấy em ba ngăn cản em ấy đánh game nên đã cắt đứt hết tất cả phương thức liên hệ rồi. Như em ba mong muốn, ba mẹ cho dù chết rồi cũng không cách tìm ra em ấy. Sau này lúc làm đám tang thì em ba mới khoan thai đến muộn."
Hà Nguyệt Tâm ngưng thần, cho nên anh cả, anh hai và anh tư là bởi vì chuyện này mà xa lánh anh ba sao?
Là do không lý giải tại sao Hà Diễn Lạc có thể vì game mà bỏ nhà ra đi, thậm chí ngay cả khi ba mẹ xảy ra chuyện rồi cũng không liên hệ được, cuối cùng trong đám tang mới khoan thai đến muộn ư?
Hà Nguyệt Tâm trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Anh cả, anh có trách anh ba không?"
Cô không có cách nào phán quyết được, cô đã thấy qua dáng vẻ hăm hở khi đánh game của anh ba trong khi thi đấu, cũng chính bởi vì vậy nên mới có nhiều fan hò hét vì anh như vậy.
Hà Thúy Chi khẽ mím môi, suy nghĩ của anh rất đơn giản. Hà Diễn Lạc vì muốn trở thành tuyển thủ eSports bỏ nhà ra đi đó là lựa chọn của em ba, nhưng khi ba mẹ qua đời không liên hệ được em ấy cũng là sự thật.
Anh chủ quan không tán thành cách làm của em ba. Game quan trọng đến vậy sao?
Nhưng sau khi trải qua chuyện trùng sinh anh mới hiểu rõ hơn một chút. Kiếp trước sau khi gia đình phá sản, Hà Diễn Lạc cũng vội vàng về nhà cùng anh em bọn họ gánh món nợ trên vai, còn bởi vì chuyện này mà bị đuổi ra khỏi chiến đội của mình nữa, sau này sau khi em ba phấn chấn trở lại rồi thì vẫn kiêng quyết không chút do dự mà bắt đầu lại từ đầu trên con đường tuyển thủ eSports.
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, em ba vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc cả.
Hà Nguyệt Tâm cụp mắt xuống, thì ra sự ngăn cách của mấy anh trai là bởi vì việc này. Anh ba vì đánh game mà bỏ nhà ra đi, sau này ba mẹ qua đời rồi cũng chả thấy bóng dáng đâu cả, lúc cử hành tang lễ thì mới có mặt, sau khi tang lễ kết thúc thì anh ba lại biến mất không thấy bóng dáng, và cũng ít liên hệ với ba anh trai còn lại nữa.
Có lẽ nào là bởi vì anh ba đang áy náy trong lòng không?
Hà Thúy Chi thở dài một hơi: "Bây giờ anh cũng có thể hiểu được cách làm lúc trước của em ba rồi, nhưng hiểu là một chuyện, anh vẫn không tán đồng với cách làm của em ấy."
Cô cũng hiểu được cách nghĩ của anh cả, hiểu anh ba là một nhưng, nhưng sự ngăn cách trong lòng nhất thời cũng không thể nào xóa nhòa đi ngay được, chủ động đi làm hòa là chuyện không có khả năng lắm.
Thấy vẻ mặt rầu rĩ khổ não của Hà Nguyệt Tâm, Hà Thúy Chi giải thích tiếp: "Thực ra thì điều quan trọng không phải là bọn anh có trách nó không, mà nó đang tự trách mình. Em ba có nút thắt trong lòng, nó không chịu về nhà, cũng không muốn có dính líu gì với bọn anh. Em ba vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với ba mẹ có lỗi với bọn anh, nhưng em ba lại không có cách nào từ bỏ game cả."
Hà Thúy Chi tổng kết: "Nút thắt ở chỗ của em ba."
Hà Nguyệt Tâm không lời nào để nói nữa. Anh ba không muốn về nhà là bởi vì trong lòng có nút thắt ư?
Vậy nếu như tháo giải được nút thắt đó thì sao? Vậy cả nhà bọn họ không phải là có thể đoàn viên rồi sao.
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên, có chút trịnh trọng nói với Hà Thúy Chi: "Ý anh là, chỉ cần anh ba về nhà, thì bọn anh đều sẽ tiếp nhận anh ba đúng không?"
Hà Thúy Chi khựng người giây, nhu hòa nhìn cô, anh thở dài trong lòng một hơi.
Thấy trong mắt Hà Nguyệt Tâm mang chút chờ mong thì trong lòng nhu hòa hơn rất nhiều.
Anh ý thức được một chuyện, anh không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của em gái.
Nếu như có thể khiến kỳ vọng trong lòng Hà Nguyệt Tâm không bị hụt hẫng thì những mâu thuẫn và kiên trì trước đây hình như cũng không còn quan trọng nữa.
"Ừm."