Kêu Lưu Vĩnh chở Phương Viên về nhà trước, Hà Nguyệt Tâm mới ngồi xe về nhà.
Lúc về đến nhà thì đã là giờ tối.
Phòng khách bật đèn sáng trưng, vừa bước vào trong phòng khách liền bị cặp mắt nhìn thẳng vào người, Hà Thúy Chi hiếm khi làm việc trong phòng khách, giờ trước mặt anh là một cái notebook.
Hà Tinh Hoài nằm dài trên sofa chơi điện thoại, thấy có động tĩnh ngoài cửa liền lập tức ngước đầu lên.
Hà Thúy Chi nhíu mày: "Sao về trễ vậy?"
Hà Nguyệt Tâm không hiểu tại sao lại cảm thấy bầu không khí của Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài có chút kỳ lạ, tuy rằng hai người đều ngồi trong phòng khách, nhưng cách nhau cực xa, cứ như là không ai muốn để ý tới ai cả.
"Em đi dạo tiệm sách chung với bạn học."
Ánh mắt Hà Thúy Chi nhu hòa hơn rất nhiều: "Nhanh như vậy đã quen được bạn mới rồi à?"
Hà Nguyệt Tâm trả lời ừm một tiếng.
Cô dấu đi chuyện mình bị bạn học trong lớp cô lập, vì thực tế cô cũng không mấy quan tâm lắm. Bây giờ cô chỉ muốn đem hết tâm tư đặt vào chuyện học mà thôi.
Hà Tinh Hoài nhảy ra khỏi sofa, bay thẳng đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm: "Anh mới mua máy chơi game cảm ứng nè, em gái chơi chung với chút đi?"
Hà Nguyệt Tâm lắc đầu: "Em phải đi ôn bài."
Cô còn bài tập chưa làm hết, hôm nay còn tính làm thêm bộ đề cương nữa.
Biểu cảm trên mặt Hà Tinh Hoài thất vọng hẳn đi trong nháy mắt: "Được thôi."
Hà Thúy Chi nhíu mày, thành tích của Hà Nguyệt Tâm tuy rằng không tốt, nhưng kỳ thực lại có một trái tim yêu thích học tập, và hướng lên phía trước ư?
Mắt anh ảm đạm hẳn đi, có lẽ là vì kiếp trước anh vẫn luôn không quan tâm đến Hà Nguyệt Tâm, cho nên tới tận bây giờ mới phát hiện ra điểm này.
Kỳ thực đứa em gái này của anh vẫn luôn rất yêu thích học tập.
Anh nghĩ rồi nói: "Anh cả tuyển gia sư cho em nha, như vậy hiệu suất có lẽ sẽ tăng cao hơn một chút."
Hà Nguyệt Tâm "A" lên một tiếng, mục tiêu của cô là thi vào trường đại học top mà cô thích, nhưng cô quả thực chưa từng nghĩ tới việc mời gia sư về dạy kèm mình.
Được Hà Thúy Chi nhắc tới, cô quả thực là có chút động lòng.
Tập làm văn luôn là thứ cô rất dở, còn mấy môn khác cũng có mấy lần thiếu một hai điểm nữa mới được điểm tối đa, cô đã rơi vào trạng thái này rất lâu rồi, cũng có chút khổ não.
Càng về sau điểm càng khó để tăng cao lên thêm nữa, mời gia sư về dạy có khi lại có thể giúp cô vượt qua được trở ngại này!
Hà Nguyệt Tâm nói: "Được ạ."
Thấy Hà Nguyệt Tâm đồng ý, khóe miệng Hà Thúy Chi nhịn không được nhếch lên cao, khẽ lướt mắt nhìn Hà Tinh Hoài một cái.
Em gái rõ ràng đối xử thân thiết anh hơn so với Hà Tinh Hoài, anh vừa đề nghĩ sẽ mời gia sư về cho em gái, em gái liền đồng ý ngay rồi.
Nếu như để em gái chọn một trong hai người họ làm phụ huynh, thì em gái nhất định sẽ chọn anh.
Hà Tinh Hoài từ trong mắt Hà Thúy Chi nhìn ra được sự khiêu khích.
Anh hứ nhẹ một tiếng, xoay đầu qua chỗ khác.
Liên quan đến việc ai ở lại nhóm chat hội phụ huynh lớp hồi nãy, thì hai người vẫn không ai chịu lui bước cả.
Cô Mã không còn cách nào khác, lại không thể tùy tiện đá người ta ra khỏi nhóm được, đây không phải là đắc tội người ta rồi sao, vì thế chỉ có thể tìm hai người tốt nói xấu nói, cuối cùng Hà Thúy Chi thả cửa trước, kêu cái người giám hộ Hà Nguyệt Dao là Lý Nham rời khỏi nhóm, còn anh và Hà Tinh Hoài thì ở lại trong nhóm.
Nhưng hai người lại không ai chịu thay đổi biệt danh trong nhóm cả.
Cuối cùng chỉ có thể để cho hai người cùng lấy cái danh "Phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm" ở lại trong nhóm mà thôi.
Còn về việc Hà Nguyệt Dao không có phụ huynh trong nhóm, thì Cô Mã có chút mừng thầm, may mà bản thân Hà Nguyệt Dao vẫn chưa biết chuyện này. Cô phải để ý chuyện này mới được, sau này nếu có thông báo gì trong nhóm chat của lớp thì cô sẽ trực tiếp liên hệ bản thân Hà Nguyệt Dao vậy.
Hà Tinh Hoài thua trận này, trong lòng có chút không sảng khoái.
Anh đã làm nhiều điều nỗ lực như vậy rồi, nhưng Hà Nguyệt Tâm vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, ngữ khí em ấy vẫn không lạnh không nhạt như cũ.
Anh vẫn nên cố gắng hơn nữa mới được!
Thấy Hà Nguyệt Tâm muốn lên lầu vào phòng, anh vội nói: "Em đợi anh một chút!"
Nói xong liền bay thẳng lên lầu ngay, để lại Hà Nguyệt Tâm chấm hỏi đầy đầu.
Anh ôm một thùng hàng từ trên lầu xuống, bên ngoài bọc rất kỹ, cho nên nhìn vào rất là lớn, nhìn là biết hàng mới được giao tới.
Anh đặt thùng hàng lên bàn, hai ba cái liền mở được thùng ra, sau khi bỏ bao bì bên ngoài xong thì đồ bên trong nhỏ hơn rất nhiều.
Hà Thúy Chi và Hà Nguyệt Tâm thấy vậy đều vây quanh xem.
Sau khi tháo hết ra bên trong thế nhưng lại là một cái balo.
Thấy thần sắc Hà Nguyệt Tâm có chút lấy làm lạ, Hà Tinh Hoài có chút đắc ý, sau cái ngày dắt em gái đến thẩm mỹ viện về xong, anh liền nghĩ tới việc em gái phải đi học rồi nên tặng gì cho em gái mới tốt đây, cuối cùng nghĩ ra được nên tặng balo cho em gái.
Đáng tiếc là hàng đặt từ nước ngoài đến có chút chậm, anh phải thêm tiền rồi mới có thể giao nhanh về vào ngày hôm nay.
Cái balo này là mẫu mã hiếm có của một hãng chuyên về túi xách nổi tiếng ở nước ngoài, thiết kế phù hợp với mọi người, tập sách trong cặp có nặng đến thế nào đi chăng nữa, cũng có thể tận lực tránh việc đè nặng lên vai, chất lượng không những tốt, đeo trên vai cũng nhẹ nhàng hơn những loại balo bình thường khác.
"Đây là quà mà anh hai tặng em nhân dịp nhập học, thế nào? Xem coi có thích không!"
Nói xong anh nhìn Hà Thúy Chi một cách đầy khiêu khích. Anh có chút vui vẻ khi người khác gặp họa, anh nhớ việc phải tặng quà nhân dịp nhập học, Hà Thúy Chi lại không có.
Như Hà Thúy Chi như vậy, cũng xứng làm anh cả của Tâm Tâm ư?
Hà Thúy Chi cảm nhận được ánh mắt của Hà Tinh Hoài, ánh mắt âm trầm đi rất nhiều. Vốn tưởng rằng mời gia sư về cho em gái đã đủ lấy lòng em gái rồi, ai biết được Hà Tinh Hoài thế nhưng còn tặng quà nữa chứ.
Hà Nguyệt Tâm cắn nhẹ môi dưới, cô muốn nói balo bây giờ của cô đã dùng được một năm rồi, cũng không hư hại gì nhiều, vẫn có thể dùng tiếp được.
Nhưng anh hai đã đặc biệt tặng quà cho cô rồi, cô có chút do dự, không có từ chối thẳng thừng ra mặt.
Hà Tinh Hoài sợ Hà Nguyệt Tâm chê mắc không chịu nhận, vội nói: "Anh là người đại diện vùng Châu Á của nhãn hàng này, cái balo này chiết khấu thẳng từ xưởng sản xuất luôn, nên gần như là không tốn tiền luôn."
Anh xác thực là người đại diện của nhãn hàng này không sai, nhưng sản lượng của loại balo này rất ít, giá lại mắc như quỷ vậy, anh phải kêu người mò cả ngày với người ta mới có thể tới tay được. Tiền đương nhiên là trả đúng giá rồi.
Nếu đã là balo gần như không tốn tiền mua rồi, gánh nặng tâm lý của Hà Nguyệt Tâm trong nháy mắt giảm đi rất nhiều.
Cô lễ phép nói: "Cảm ơn anh hai."
Nghe Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc cảm ơn mình, thần sắc trên mặt Hà Tinh Hoài mềm mại đi rất nhiều.
"Không......không cần cảm ơn đâu."
Xem ra tặng quà cho em gái hiệu quả rồi!
Anh cảm thấy anh vẫn có thể tặng nữa, anh vẫn có thể tặng tiếp năm nữa!
"Không sớm rồi, Tâm Tâm, em không phải còn muốn ôn bài nữa sao, mau lên lầu đi."
Hà Thúy Chi lạnh giọng nhắc nhở.
Hà Tinh Hoài tặng quà cho Hà Nguyệt Tâm, đương nhiên là việc tốt, anh hận không thể khiến cho Hà Nguyệt Tâm nhận được càng nhiều quà càng tốt, nhưng khi anh thấy vẻ mặt đắc ý của Hà Tinh Hoài, thì đột nhiên tay có chút ngứa ngáy.
Đợi Hà Nguyệt Tâm lên lầu rồi, hai người nhìn nhau "đắm đuối".
Giây lát sau, Hà Thúy Chi lạnh lùng dời ánh mắt qua chỗ khác, Hà Tinh Hoài hứ nhẹ một tiếng.
Mấy ngày hôm nay vì chuyện Hà Tinh Hoài hủy hợp đồng với công ty mà hành trình định trước đều bị hủy hết rồi, nên giờ thời gian rảnh rỗi rất nhiều.
Đợi Hà Nguyệt Tâm lên lầu rồi anh liền nằm dài trên sofa, bắt chéo chân tiếp tục lướt điện thoại tiếp.
Nhìn máy chơi game cảm ứng TV một mắt, anh không có chút hứng thú muốn chơi nào cả.
Anh vì muốn chơi chung với em gái nên mới mua về. Như vậy có thể khiến cho em gái hoàn toàn tha thứ cho anh, nhiệt tình với anh hơn một chút.
Ai biết được em gái thế nhưng lại thích học tập như vậy chứ, sau khi tan học rồi ngay cả thời gian chơi đùa cũng không có.
Em gái nên vui vẻ vui chơi với anh chứ.
Anh rầu quá đi mất.
Em gái vì học tập mà bỏ rơi anh rồi.
Anh chỉ có thể rầu rĩ lướt nhóm phụ huynh, ý đồ muốn dùng thân phận phụ huynh của mình để thanh tẩy sự đơn côi.
Thường trong nhóm không ai nói gì cả, nhưng một khi có người mở miệng thì liền sặc mùi người trung niên.
Giáo viên mà khen học sinh nào thành tích có tiến bộ thì bên dưới sẽ có một đoàn người nhắn "học tập theo bạn học XX".
Không ít phụ huynh còn share một số đường link những bài viết về việc giáo dục con cái vào nhóm nữa.
Hà Tinh Hoài lướt lướt một hồi, đột nhiên hai mắt sáng rỡ lên.
Trong căn phòng yên tĩnh, Hà Nguyệt Tâm đang cắm cúi làm đề cương dưới ngọn đèn bàn.
Bên cạnh là máy đếm giờ, vang lên tiếng tích tắc tích tắc.
Điện thoại trên bàn đột nhiên run lên, Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên, bấm vào xem.
Hà Tinh Hoài nhắn tin cho cô.
Hà Tinh Hoài: [link] Cân bằng việc học và chơi, hứng thú dạt dào.
Hà Tinh Hoài: [link] - tuổi/những câu chuyện căn bằng giữa việc học và chơi không thể thiếu trên con đường trưởng thành của trẻ em!
Hà Tinh Hoài: [link] Phụ huynh học và chơi chung, tay nắm tay dạy con gái học toán, con gái học cực kỳ hưng phấn!
Hà Tinh Hoài nhắn xong ngón tay ngừng lại ở khung chat, anh ám chỉ rõ ràng đến vậy rồi chắc em gái sẽ hiểu được nhỉ.
Anh đợi hồi lâu, bên phía Hà Nguyệt Tâm mới chậm rãi nhắn trả.
Hà Nguyệt Tâm:?
Sau đó Hà Tinh Hoài lại share thêm mấy đường link kỳ kỳ lạ lạ nữa, Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, cô nghi ngờ Wechat của anh hai cô có phải đã bị hack rồi hay không.
Nhưng ngày hôm sau lúc ăn sáng, Hà Tinh Hoài ngoại trừ việc không có tinh thần ra thì những thứ khác đều rất bình thường.
Hà Nguyệt Tâm cũng không có truy hỏi đến cùng, chỉ coi như là Hà Tinh Hoài nhắn nhầm người thôi.
Bạn học trong lớp đã không còn có địch ý với cô rõ ràng như lúc bắt đầu rồi, chỉ là ngoại trừ Phương Viên ra thì không ai chủ động nói chuyện với cô cả.
Bạn học trong lớp nghiễm nhiên đã cô lập cô và Phương Viên rồi.
Ngay cả lúc học tiết thể dục, người khác đều là người nhóm, chỉ có cô và Phương Viên là người nhóm thôi.
Nhưng mấy thứ này cô đều không thấy sao cả, việc học đối với cô mà nói quan trọng hơn mọi thứ khác. Việc học sinh cấp lập nhóm như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của cô thì sao cũng được.
Sau khi hết tiết Ngữ Văn, giáo viên dặn mọi người nộp tập dùng để kiểm tra bài lúc trong tiết lên.
Mỗi dãy kêu một học sinh thu tập lại.
Hà Nguyệt Tâm viết bảng rất đẹp, chữ viết cũng rất đẹp. Giáo viên các môn đều từng khen ngợi cô trên lớp mấy lần rồi.
Mỗi một chữ đều viết rất rõ nét, những chữ cần móc nối xuống phía dưới, phần đuôi cũng có thể viết ra được độ cong rất đẹp.
Mỗi một chữ đều viết rất đẹp, kết hợp lại với nhau, trình bày hết lên giấy tập nhìn càng vui tai vui mắt.
"Chữ của bà đẹp thật đấy." Phương Viên viết xong nhịn không được liếc qua tập Hà Nguyệt Tâm một cái.
Nhà giàu thì đã thôi đi, còn đẹp như tiên nữ nữa, chữ còn viết đẹp như vậy nữa.
Không khoa trương mà nói, thì cô đã sắp biến thành fan của Hà Nguyệt Tâm rồi.
Hơn nữa mặc dù cô và Hà Nguyệt Tâm mỗi ngày đều bị cô lập, nhưng trên mặt Hà Nguyệt Tâm lại không có chút thất vọng nào cả, không giống cô, mỗi lần bị cô lập là lại một lần khó chịu.
Được khen, Hà Nguyệt Tâm chỉ cười nhạt một cái.
Lý Phàm phụ trách việc thu tập ở dãy cuối, hắn thu từ bên trái qua bên phải.
Lúc đến sau lưng Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên thì ngừng bước chân lại một hồi.
Tập thể lớp đều mặc định cô lập hai người họ.
Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, cái hôm lúc nhập học, Hà Nguyệt Tâm chỉ hắn một mắt thôi, hắn liền nhịn không được dời mắt khỏi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Nguyệt Tâm.
Trong lớp trước giờ hắn vẫn luôn hoành hành bá đạo quen rồi, hắn là nhân vật trung tâm trong đám con trai trong lớp, nữ sinh trong lớp cũng thích cái tính hi hi ha ha xua tan bầu không khí căng thẳng sau giờ học của hắn, hắn lại hay thích chơi trội nữa, nên nhiều khi giáo viên cũng không có cách nào với hắn cả.
Nhưng hắn lại không chịu nổi được một giây nhìn thẳng mặt của Hà Nguyệt Tâm.
Hắn vẫn còn chưa đi lên trước, chỉ là nhìn bóng lưng của Hà Nguyệt Tâm thôi thì đã cảm thấy có chút khẩn trương rồi, hắn ôm đống tập của bạn học đứng đó ngập ngừng lại vài giây.
Hà Nguyệt Tâm nhận ra được gì đó, nhàn nhạt nghiêng đầu, sau đó lễ phép nở nụ cười với hắn, đưa cuốn tập kiểm tra cho hắn.
Lý Phàm nhịn không được cúi đầu xuống, hai tai đột nhiên có chút nóng.
Hắn cũng không biết mình bị sao rồi nữa!
Tại sao lại trở nên không có tiền đồ đến vậy chứ, không phải chỉ là một nữ sinh thôi sao, nói chuyện với nó thì có gì không dám chứ!
Nghĩ như vậy, hắn hùng hổ lên, bước lên trước giật cuốn tập trong tay Hà Nguyệt Tâm đi, không dám nhìn mặt của cô.
Nhưng người trước mặt vẫn nhàn nhạt nói một câu: "Làm phiền rồi."
Giọng nói của Hà Nguyệt Tâm vừa dịu dàng lại không xéo sắc, nghe vào trong tai rất thư thái.
Hắn ừ một tiếng rất nhẹ. Không có chút ngang ngược như xưa tí nào cả.
Sau đó nhanh chóng xoay người đi, đặt đống tập lên bàn giáo viên trên bục giảng.
Sau khi quay về chỗ ngồi, bạn học liền kinh ngạc nói: "Mày sao vậy? Sao mặt đỏ vậy?"
Lý Phàm nhìn bạn ngồi chung bàn, cho nó một ánh mắt mày câm mỏ mày lại đi.
Hà Nguyệt Dao cũng phụ trách đi thu tập của bạn học, lúc quay về chỗ thì có đi ngang qua Lý Phàm, thấy mặt Lý Phàm có chút đỏ lựng, thì có chút nghi hoặc.
Sau khi quay trở về chỡ thì Vương Mộng Giai liền sáp lại ngay, cô bĩu bĩu môi nhìn về hướng Hà Nguyệt Tâm: "Thật kinh tởm mà, một ánh mắt thôi đã khiến mặt Lý Phàm đỏ như đít khỉ rồi, mấy thằng con trai bây giờ đó à, đều thích những thể loại đó cả?"
Sau khi hết tiết, Vương Mộng Giai liền ung dung nhìn quay lớp, đúng lúc nhìn thấy cử động của Lý Phàm.
Thấy Lý Phàm lúc đối diện với Hà Nguyệt Tâm liền tỏ vẻ cẩn trọng như vậy, thì khiến cho cô khó chịu trong lòng gì đâu đấy.
Sắc mặt Hà Nguyệt Dao trầm xuống, thì ra là vậy. Hôm nhập học phản ứng của Lý Phàm có chút kỳ lạ, nói là làm chủ cho cô, nói hung hăng nhất lớp.
Lý Phàm vốn là nhân vật trung tâm trong lớp, nếu hắn chịu cầm đầu thì đến lúc đó sẽ có thể xúi giục được những nam sinh khác.
Nhiều học sinh kháng nghị với giáo viên chủ nhiệm như vậy. Cho dù đến cuối cùng không có thành công đuổi Hà Nguyệt Tâm qua lớp khác đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành một tin tức lớn.
Mặt mũi của Hà Nguyệt Tâm đều mất hết rồi.
Nhưng Lý Phàm chỉ là nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái thôi thì liền nhát sợ rồi.
Nguyên nhân chỉ có một thôi, đó là Lý Phàm có hảo cảm với Hà Nguyệt Tâm rồi!
"Trước đó nó còn nói là thích bà nữa chứ, đúng là tra nam mà!" Vương Mộng Giai trào phúng nói.
Hà Nguyệt Dao mím môi, dọn tập vở trên bàn: "Đó cũng là chuyện không có cách nào khác mà, ai kêu Hà Nguyệt Tâm......"
"Thôi không có gì đâu."
Cô muốn nói rồi lại thôi.
Mấy ngày hôm nay ở trong nhà cô cứ như người tàng hình vậy, hai người anh trai hoàn toàn coi cô như không khí vậy. Mấy ngày nay cứ đến giờ ăn là cô đều trốn trong phòng mình ăn hết.
Người làm trong nhà cũng tập thể trở mặt hết rồi, thái độ lạnh nhạt hơn nhiều so với trước, mỗi lần đưa cơm cho cô không phải thiếu kiên nhẫn thì cũng không có sắc mặt tốt gì cả.
Món ăn cũng khác với trước đây rất nhiều, cô có lén nhìn qua đồ ăn của Hà Nguyệt Tâm rồi, đều là những món ăn mà đầu bếp chuyên của nó làm cả.
Còn cô thì chỉ có thể ăn những món người làm làm đại mà thôi.
Ngày mai thì kết quả xét nghiệm DNA ra rồi. Cô một bên mong kết quả xét nghiệm không phải là quan hệ cha con, một bên lại mong hai người anh còn lại mau chóng trở về nhà.
Bốn người anh thì đã có hai người đứng về phía Hà Nguyệt Tâm rồi.
Anh ba là tuyển thủ game, giờ vẫn còn đang huấn luyện khép kín ở Nga. Điện thoại không được xài, nên hoàn toàn không thể nào liên lạc được với anh cả.
Khai giảng rồi vẫn chưa thấy anh tư trở về từ Nam Cực, cô tra qua thông tin chuyến bay rồi, đường bay bên đó vẫn chưa khôi phục vận hành.
Mắt Hà Nguyệt Dao có chút chua xót. Cô sắp bị đuổi ra khỏi nhà đến nơi rồi.
Cô thu Hà Nguyệt Tâm một cách triệt để rồi.
Vương Mộng Giai thấy Hà Nguyệt Dao không nói chuyện, mấy ngày hôm nay Hà Nguyệt Dao trầm mặc đi không ít, cũng không thích nói chuyện nữa.
Cô vội truy hỏi: "Bà bị sao vậy? Nói cho tôi nghe đi. Chúng ta là bạn tốt mà, có gì mà không nói được chứ?"
Động tác dọn dẹp sách vào hộc bàn của Hà Nguyệt Dao khựng lại, lúc này mới úp úp mở mở đem chuyện thái độ người làm trong nhà và thái độ của mấy anh trai đã thay đổi nói ra.
Vương Mộng Giai lòng đầy căm phẫn: "Đều là con ruột hết cả, mắc gì đối xử như thế với bà chứ! Thật là quá đáng mà!"
Hà Nguyệt Dao cơ cứng mặt lại, sau đó liền cuối đầu xuống che giấu đi.
"Có thể là tôi đã có chỗ nào làm không tốt, nên mấy anh mới đột nhiên không thích tôi thôi."
Vương Mộng Giai không để những lời Hà Nguyệt Dao nói vào trong lòng.
"Thật là âm hiểm mà, vừa được đón về liền chia rẽ quan hệ của bà và anh trai bà ngay. Hôm qua cũng vậy, hại chúng ta bị Thầy Vương mắng. Không phải chỉ là học trước mấy chương bài thôi sao, có gì mà đắc ý chứ!"
Vương Mộng Giai tức giận mà thổ tào.
Hôm qua cô đứng lên kháng nghị, sau đó lại bị Thầy Vương hung hăng vả mặt trước mặt tất cả bạn học trong lớp, lúc đó trong lòng cô đã liệt Hà Nguyệt Tâm vào danh sách kẻ thù rồi.
Bây giờ nghe Hà Nguyệt Dao tố khổ như vậy, thì lửa giận trong lòng cô hoàn toàn phun trào rồi.
Hà Nguyệt Dao thấy Vương Mộng Giai tức giận như vậy thì tâm tình vui vẻ lên rất nhiều, thấy người khác mắng Hà Nguyệt Tâm, thật sự là thuốc giã tật u buồn mà.
Càng nhiều người ghét Hà Nguyệt Tâm thì cô càng vui.
Chuông lên lớp vang lên, cô nhắc nhớ nói: "Lên lớp rồi, đừng nói nữa. Nói xấu sau lưng như vậy, bị Lý Phàm bọn họ nghe thấy, nói không chừng sẽ ghét lây bọn mình đấy."
Càng nói như vậy, Vương Mộng Giai càng tức: "Ghét thì ghét đi, tôi sợ nó à?"
Vương Mộng Giai tức đến không được, suy nghĩ một hồi liền nghĩ ra một cách hay.
Cô phải dạy Hà Nguyệt Tâm một bài học mới được.
Thần sắc trên mặt cô đột nhiên vui vẻ hẳn lên, nở một nụ cười.
Tiết học đầu tiên vào buổi chiều là tiết thể dục, sau khi nghỉ trưa thì mọi người liền lần lượt đi ra khỏi lớp.
Trước đây cứ đến tiết thể dục thì hoạt động phân nhóm đều là ác mộng với Phương Viên. Mỗi lần tới lúc này cô đều phải đối mặt với sự lúng túng vì không có ai muốn chung nhóm với cô cả.
Trong lớp cô lúc nào cũng đội sổ, lại có chút sợ người lạ và dễ xấu hổ, mỗi lần giáo viên kêu cô trả lời câu hỏi thì giọng cô đều như muỗi kêu vậy.
Bởi vì điểm này nên không ít lần bị bạn học trong lớp cười nhạo.
Càng bị cười nhạo thì cô lại càng không muốn nói chuyện với bạn học trong lớp nữa.
Càng về sau thì trong lớp không còn ai chịu chơi chung với cô nữa, cô cũng dần bị cô lập một mình.
Nhưng Hà Nguyệt Tâm đến rồi thì lại khác, cô thích Hà Nguyệt Tâm, cho nên cố lấy dũng khí bắt chuyện với cô ấy, đó cũng là lần đầu tiên cô kết được bạn trên lớp.
Trước giờ cô chưa từng vui vẻ đến vậy cả.
Giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, cô liền ôm cánh tay Hà Nguyệt Tâm đi ra khỏi lớp.
Tiết thể dục mọi người phải chạy quanh sân trường trước rồi sau đó chia nhóm vận động.
Sau khi chạy quanh sân trường mấy vòng xong thì trán Hà Nguyệt Tâm đã đổ đầy mồ hôi rồi.
Phương Viên cũng thở không ra hơi, thấy mồ hôi trên trán Hà Nguyệt Tâm thì tính lấy khăn giấy ra lau, nhưng phát hiện đã xài hết rồi: "Chúng ta ra căn tin mua khăn giấy đi."
Hà Nguyệt Tâm nghĩ rồi nói: "Trong cặp mình có."
Thừa lúc giáo viên thể dục không chú ý, hai người liền lén lút mò về lớp học.
Bên ngoài lúc có lúc không truyền đến tiến ngoài sân bóng rổ, nhưng trong lớp học lại rất yên tĩnh.
Hà Nguyệt Tâm quét mắt nhìn, phát hiện có chút không đúng, bàn học của cô không có gì cả, sách vở lúc đầu để trên đây giờ đã biến mất không thấy rồi.
Đi vào xem mới phát hiện không chỉ tập sách, mà hộc bàn của cô và Phương Viên đều trống trơn hết, balo và tất cả tập sách của người họ đều không cánh mà bay rồi.
Biểu cảm trên mặt Phương Viên ngưng trọng lại, nhìn quanh tứ phía, xác định đây là chỗ ngồi của mình không sai.
Cô nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, trong mắt có chút mê mang và không biết làm sao.
Sắc mặt Hà Nguyệt Tâm âm trầm đến đáng sợ. Balo của bọn họ đều không thấy, bao gồm tất cả tập sách.
Nếu như không có tập sách thì những tiết tiếp theo bọn họ làm sao học đây?
Hơn nữa balo đó anh hai mới tặng cô hôm qua thôi.
Thấy sắc mặt Phương Viên có chút khó tin và không biết làm sao, Hà Nguyệt Tâm vỗ vỗ vai cô: "Tụi mình đi tìm thử xem."
Balo không thể nào mà không cánh mà bay được, vậy chỉ có một khả năng mà thôi.
Trong lòng cô có một suy đoán, nhưng không quá xác định.
Cuối cùng hai người tìm thấy balo của mình trong thùng rác bên cạnh toilet trong trường học.
Người đó hình như không sợ bị người khác phát hiện, cứ quăng đại balo của bọn họ ở trên cùng, giấu cũng không thèm giấu luôn.
Balo bị dính không ít nước bẩn, đã không nhìn ra được màu nguyên thủy của nó rồi.
Phương Viên ngồi xổm bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, vừa lấy balo của mình ra, vừa nhịn không được lau nước mắt: "Làm gì vậy chứ. Có cần phải vậy không chứ."
Trước đây cho dù bị cô lập, cũng không có bị vứt balo như vậy.
Hà Nguyệt Tâm cắn nhẹ môi dưới, balo của mình toàn vết bẩn không nói, còn có người cố tình dùng bút đen viết một dòng chữ "Đồ ngu bẩn thỉu, cút!!" trên balo cô nữa.
Hà Nguyệt Tâm nhìn chữ viết trên balo, nhíu chặt mày lại.
Mở balo ra xem, tập sách bên trong đều dính nước bẩn hết rồi, chữ viết đều nhòe hết rồi, không thể xài được nữa.
Trong lòng Hà Nguyệt Tâm có ngọn lửa cháy bùng lên.
Hủy hoại cái gì cũng được, nhưng hủy hoại tập sách của cô thì tuyệt đối không thể nhịn được.
Thì ra sự không để ý, không so đo trước đây của cô trong mắt những người này đều trở thành nhu nhược rồi sao?
Cô lấy balo của mình ra, lấy khăn giấy bên trong ra, lau sạch nước bẩn trên balo.
Trong khi đó còn đưa khăn giấy cho Phương Viên nữa.
Thấy Phương Viên ngồi xổm dưới đất nhìn balo của mình mà dùng bắp tay lau nước mắt trên mặt.
Hà Nguyệt Tâm căn nhắc trong giây lát, nhớ đến cảnh tượng Phương Viên bị cô lập trong lớp trước đây, cũng biết bây giờ không nên khuyên gì cả mà nên để cô ấy phát tiết cảm xúc ra hết mới được.
Cô lôi balo của Phương Viên ra, rồi dùng khăn giấy tỉ mỉ lau sạch.
Thấy tiếng khóc của Phương Viên nhỏ dần đi, cô mới kéo Phương Viên dậy: "Đi."
Mấy phút sau, Hà Nguyệt Tâm kéo Phương Viên về lớp học.
Bàn giáo viên còn đặt đống sách mới thu sáng nay, Hà Nguyệt Tâm quăng balo cho Phương Viên cầm, lập xem từng cuốn tập trên bàn.
Giọng nói Phương Viên vẫn còn mang chút giọng mũi: "Nguyệt Tâm, bà đang làm gì vậy?"
Bị bắt nạt đến trình độ này, trong đầu cô xẹt qua rất nhiều ý niệm, cô có chút muốn dứt khoát quay về nhà kêu ba mẹ chuyển trường cho cô luôn cho rồi.
Nhưng cô không nỡ xa Hà Nguyệt Tâm, nếu như cô đi rồi, Hà Nguyệt Tâm sẽ phải chịu ăn hiếp một mình thì sao đây.
Hà Nguyệt Tâm quay đầu, ý cười trên môi đã triệt để biến mất rồi, giọng nói còn có chút lạnh lùng nữa: "Nếu như người khác ăn hiếp bà rồi thì bà phải làm sao?"
Phương Viên có chút ngây người.
Động tác trên tay Hà Nguyệt Tâm không hề ngừng lại, cô lật rất nhanh, lật đến những trang có chữ viết nhiều nhất, nhìn hai mắt rồi lại lật sang cuốn khác. Chỉ một lát thôi đã lật được mười mấy cuốn rồi.
Thấy động tác của Hà Nguyệt Tâm, cô đáp dò thử: "......Ăn hiếp trở lại ư?"
Khóe miệng Hà Nguyệt Tâm nhếch lên: "Đúng vậy."
Phương Viên siết chặt balo trong tay, cô cũng muốn ăn hiếp lại lắm, nhưng cô không dám, lỡ như người khác lại báo thù trở lại thì sao đây? Lỡ như chấn động đến chỗ giáo viên thì sao đây? Lỡ như đến lúc đó bạn học trong lớp càng ghét cô hơn thì sao đây?
Lỡ như......
Hà Nguyệt Tâm lật đến một cuốn tập trong đó, ánh mắt sáng lên: "Kiếm được rồi."
Chữ viết của người này giống hệt chữ viết trên balo của cô.
Cô lật lại bìa tập, ngón tay quét qua tên viết ngoài bìa, mắt nhẹ nhàng híp lại.
Giây lát sau, trong toilet truyền đến tiếng nước chảy lách tách, Hà Nguyệt Tâm mở vòi nước ra, hứng nước vào trong thùng.
Đây là thùng nước cô tìm thấy trong toilet trường, chắc là của cô lao công để đó.
Cô tìm được cái, sức lực cô không lớn, nhưng vẫn tận lực hứng đầy nước vào thùng, hứng đến mức cô có thể miễn cưỡng cất bước được.
Phương Viên không biết cô muốn làm gì, đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn cô: "Nguyệt Tâm, bà đang làm gì vậy?"
Hà Nguyệt Tâm vừa hứng nước vào thùng vừa nói: "Nếu như không có chứng cứ mà bọn mình trả thù lại, thì đó là vô cớ gây sự, nhưng bọn mình có chứng cứ rồi báo thù thì đó là nó đáng đời."
Phương Viên nhìn vẻ mặt quả quyết của Hà Nguyệt Tâm, trong lòng cô cũng có một giọng nói đang rục rịch.
Tuy rằng gan cô không lớn như Hà Nguyệt Tâm, nhưng không đại biểu cô sẽ không tức giận.
Nếu như chỉ một mình cô bị đối đãi như vậy thôi thì nói không chừng cô sẽ nói với giáo viên, nhưng không có chứng cứ, giáo viên cũng sẽ không kiếm ra người nào đã làm chuyện này, cuối cùng thì cũng chỉ sẽ an ủi cô vài câu mà thôi, hoặc là sẽ ở trong lớp cảnh cáo suông một câu mà thôi.
Nhưng người đó nên nhởn nhơ thì vẫn sẽ nhởn nhơ, nên đắc ý thì vẫn sẽ đắc ý tiếp mà thôi.
Thùng nước được hứng đầy rồi, Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu hỏi cô: "Dám hay không?"
Phương Viên thế nhưng lại nhìn thấy được một tia nhuệ khí sắc bén từ trong mắt của Hà Nguyệt Tâm, người trước giờ vẫn rất ngoan hiền.
Cô hít sâu một hơi, nắm chặt tay lại: "Tôi dám!"
Trên sân trường, sau khi tập thể dục xong, mọi người đều tự do hoạt động khắp sân trường.
Mấy nam sinh trong lớp ôm trái bóng rổ chơi trong sân bóng.
Vương Mộng Giai và mấy nữ sinh cũng không đi xuống căn tin rồi, đứng bên cạnh sân bóng nhìn bọn con trai chơi bóng, trên mặt mỗi người đều đỏ bừng cả, nhất là Vương Mộng Giai, lúc Lý Phàm cho bóng rổ thì nhịn không được nhảy lên và hét hò.
Tiếng cô hoan hô là lớn nhất.
Mấy nữ sinh khác cười đẩy qua đẩy lại, nhịn không được nói: "Vương Mộng Giai, bà dè dặt một chút đi."
Vương Mộng Giai cười cười lườm bọn họ một cái, tâm tình cô đang tốt vô cùng. Hôm nay cô đã dạy dỗ Hà Nguyệt Tâm rồi, trút được bực tức trong lòng.
Nghĩ đến biểu cảm của hai người Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên khi nhìn thấy balo của mình thì cô nhịn không được muốn cười.
Là Hà Nguyệt Tâm đáng đời.
Cô cố tình đợi mọi người trong lớp đi hết rồi mới làm, cô không sợ bọn họ mách giáo viên, dù sao cũng không có chứng cứ, ai có thể chứng minh là cô làm chứ?
Mách giáo viên cũng chả làm được gì.
Cô nhìn bóng dáng của bọn con trai đang chơi bóng, trong đó thì thân hình và vẻ ngoài của Lý Phàm là không chê vào đâu được nhất.
Thực ra thì cô có chút thích Lý Phàm, việc này ngay cả Hà Nguyệt Dao cũng không biết. Cô biết Lý Phàm có hảo cảm với Hà Nguyệt Dao, còn tỏ tình với Hà Nguyệt Dao qua. Bởi vì cô là bạn thân của Hà Nguyệt Dao, cho nên trong lòng có chua xót đến thế nào thì cũng chỉ có thể nhịn xuống mà thôi.
Vì dù gì thì Hà Nguyệt Dao cũng không chấp nhận Lý Phàm.
Tuy rằng miệng lúc nào cũng nói Lý Phàm là tra nam, nhưng đó cũng là vì quá tức giận.
Cô lúc nào cũng gây sự chú ý cho Lý Phàm, ví dụ như bắt đầu chú ý tút tát bản thân, ăn diện thành phong cách mà Lý Phàm thích. Ví dụ như chủ động bắt chuyện với Lý Phàm, hoặc là như bây giờ vậy, hét hò vì hắn trong lúc hắn chơi bóng, thu hút sự chú ý của hắn.
Nhưng Lý Phàm thế nhưng lại đỏ mặt vì Hà Nguyệt Tâm, vậy sự cố gắng của cô trước giờ tính sao đây?
Sự ghen tỵ trong lòng cô không ngừng sinh sôi, Hà Nguyệt Tâm đáng đời lắm, tốt nhất là chịu không nổi rồi chuyển lớp hay chuyển trường luôn đi.
Nghĩ như vậy, cô nhịn không được đắc ý mà nhếch khóe môi. Dè dặt thì được gì chứ? Dè dặt có thể khiến Lý Phàm chú ý đến cô sao?
Lý Phàm lại vào một trái nữa rồi, cô vừa muốn nhảy lên hoan hô thì đột nhiên cảm giác có một dòng nước lạnh xối thẳng từ trên đầu xuống.
Cô nhịn không được nhắm mắt lại, khống chế không được hét chói tai ra tiếng.
Mấy nữ sinh khác lúc này mới phát hiện Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên đang xách xô nước đứng sau lưng Vương Mộng Giai.
Bọn họ đều bị dọa đến nổi hét lên rồi né ra chỗ khác.
Hà Nguyệt Tâm phát tiết xong rồi, quần áo Vương Mộng Giai đều ướt sũng hết rồi, đầu tóc đều dính bết hết trên trán, trên mặt. Tóc búi củ tỏi cô chải cả buổi giờ ướt nhẹp cả rồi. Quần áo trên người cũng ướt hết.
Giờ nhìn cô cứ như ma nữ vậy, không còn hình tượng gì hết.
Vương Mộng Giai xoay người lại, hét lên rồi lùi ra sau, bị nước kích thích đến mắt cô chưa kịp mở ra, vừa lùi bước, căn bản không phân biệt được phương hướng, thì lại thêm một xô nước dội thẳng lên đầu.
Cho dù là mùa hè thì nước này cũng có chút lạnh.
Bây giờ thân hình của Phương Viên trở nên tráng kiên vô cùng, cô đoán trúng phóc đường lui của Vương Mộng Giai, dội một lần không đủ, lại dội thêm một lần nữa, chỉ thiếu điều dí theo Vương Mộng Giai mà dội thôi.
Vương Mộng Giai cứ như ruồi không đầu vậy, bất luận trốn đến đâu đều sẽ bị dội thẳng đầu cả.
Tất cả mọi người trên sân trường đều bị động tĩnh này hấp dẫn sự chú ý, đều nhìn hết về phía này.
Bọn con trai bóng cũng không chơi nữa, đều ngừng lại nhìn qua đây hết. Rất nhiều người không hiểu chuyện gì xảy ra cả, nhưng những người mà từng bị Vương Mộng Giai bắt nạt qua giờ khắc này đều nở nụ cười vui vẻ khi người khác gặp họa cả.
Dùng bộ dạng ướt như chuột lột này trở thành tiêu điểm của cả trường, Vương Mộng Giai cơ hồ muốn tìm cái lỗ mà chui thẳng vào.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô cứ như là kim chích vậy, chích đến cô khó chịu vô cùng. Đáng sợ nhất là ánh mắt của Lý Phàm, Lý Phàm nhìn thấy bộ dạng này của cô rồi.
Nước trong thùng đã dội hết rồi. Phương Viên cảm thấy sự thư thái trước giờ chưa từng có.
Ai biểu ăn hiếp bọn cô chứ, đáng đời!
Hà Nguyệt Tâm vỗ vỗ vai cô, Phương Viên bị cô lập trong thời gian dài như vậy đây vẫn là lần đầu tiên phát tiệt lửa giận như vậy.
Đợi Vương Mộng Giai lau sạch nước trên mắt, mở mắt ra liền nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm đang im lặng đứng trước mặt mình, sắc mặt cô lạnh lùng và bình tĩnh đến đáng sợ: "Cô nói lại lần nữa xem, kêu ai cút?"