Buổi sáng ngoại trừ tiết tự học ra thì tổng cộng có tiết học.
Hà Nguyệt Tâm học xong tiết thứ mới lôi điện thoại ra.
Mở máy ra xem mới thấy có vài tin nhắn chưa đọc.
Hà Thúy Chi: Ngày đầu tiên đi học sao rồi? Thích ứng được chưa?
Hà Thúy Chi chỉ nhắn tin nhắn đơn giản vậy thôi, nhưng Hà Tinh Hoài lại nhắn rất nhiều tin.
Hà Tinh Hoài: Em gái em gái, em đâu rồi?
Hà Tinh Hoài: Không xem điện thoại sao?[Cắn ngón tay]
Hà Tinh Hoài: Đang nghiêm túc nghe giảng à?
Hà Tinh Hoài: Nhìn bảng đen thì không nên cách gần quá, cẩn thận sẽ hư mắt đấy.
Mở bàn phím điện thoại lên. Hà Nguyệt Tâm lần lượt trả lời tin nhắn của hai anh trai, chỉ nói thích ứng rất tốt, che dấu việc bạn học trong lớp không quá thân thiện với cô.
Hà Tinh Hoài trả lời lại trong chớp mắt.
Hà Tinh Hoài: Vậy thì tốt. Thành tích là chuyện thứ yếu, lên lớp mệt thì cứ ngủ, giáo viên dám nói em thì em nói với anh, anh sẽ đi nói với họ.
Hà Nguyệt Tâm có chút cạn lời, lúc này mới phản ứng lại được, thì ra trong mắt Hà Tinh Hoài thì thành tích của cô rất bình thường.
Đối với Hà Tinh Hoài mà nói, thành tích của cô có tốt hay không không quan trọng, vì dù sao cũng có người anh trai là anh đây ở sau dọn đường giúp cô, ai lại dám nói cô nửa câu không phải chứ.
Hà Nguyệt Tâm có chút không biết phải làm sao, lúc lên lớp cô vẫn luôn nghiệm túc nghe giảng, nếu như trọng điểm mà giáo viên giảng cô đã biết rồi, thì cô sẽ xem trước nội dung phía sau, cô thề kiếp này cô nhất định phải thi vào trường đại học mà cô thích. Học tập đối với cô mà nói rất là quan trọng.
Cô trả lời lại một câu "Biết rồi".
Mở Vòng Bạn Bè ra, tiếng trước Hà Tinh Hoài có đăng một trạng thái.
"Ngày đầu tiên em gái đến trường." Hình đính kèm là mem "Nhỏ bé, đáng thương, lại bất lực".
Xem ra anh hai của cô gần đây đặc biệt thích dùng hình meme này.
Hà Thúy Chi: Vậy thì tốt.
Hà Thúy Chi: Hết tiết học buổi sáng em đến cửa hông trường học nha.
Hà Nguyệt Tâm:?
Anh cả kêu cô nghỉ trưa đến cửa hông để làm gì nhỉ?
Ngước đầu lên đúng lúc nhìn thấy giáo viên ôm sách bước vào trong phòng học, cô đơn giản trả lời một chữ được, rồi nhét điện thoại lại vào trong túi.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là môn toán.
Giáo viên môn toán họ Vương, ông lên lớp có một thông lệ, đó là mỗi lần giảng xong bài học hôm đó thì ông sẽ kêu học sinh luân lưu đi lên bảng làm bài tập.
Mỗi lần tới khâu này học sinh bên dưới đều rất khẩn trương, bài tập này đều là nội dung bài giảng hồi nãy, nếu như hồi nãy lúc học mà lỡ thẩn thờ thì lên bảng làm bài là lộ hết nguyên hình ra, và còn phải chịu một trận trào phúng của Thầy Vương nữa.
Thầy Vương gập sách lại, đặt lên tên bàn, bên dưới học sinh yên tĩnh đi rất nhiều, Thầy Vương bắt đầu kêu học sinh lên bảng làm bài.
"Học kỳ mới bắt đầu mới, vậy thì......bắt đầu từ hàng đi."
Ngón tay ông làm động tác quẹt thẳng xuống: "Học sinh dãy , Tề Dự, Lưu Dương 刘洋, Vương Mộng Giai,......"
Lúc chỉ tới Hà Nguyệt Tâm thì không khỏi ngừng lại một chút.
Hà Nguyệt Tâm ngồi ở hàng cuối ở dãy này.
Ông nhíu nhẹ lông mày lại, trước khi lên lớp Cô Mã kéo ông lại huyên thuyên cả buổi, không chỉ ông, cô ấy còn kéo tất cả giáo viên dạy lớp cô ấy đến một bên huyên thuyên hết.
Chuyện mà cô ấy nói tất nhiên là chuyện của Hà Nguyệt Tâm.
Cô Mã muốn bọn họ chiếu cố học sinh mới một chút, tiến độ và tốc độ học tập của học sinh mới không thể nào so được với học sinh của trường cấp trọng điểm của bọn họ. Phương pháp học tập cũng khác với trường bọn họ nữa.
Lúc mới bắt đầu, đừng nghiêm khắc quá, tránh gây tổn thương đến lòng tự tin của học sinh.
Cuối cùng ông cũng không có kêu ra tên của Hà Nguyệt Tâm, tay chỉ qua bên cạnh: "Đại diện môn, bài cuối cùng em lên đi."
Đại diện môn toán là một nữ sinh đeo kính, cô lập tức đứng dậy ngay.
Hà Nguyệt Tâm nhìn thầy giáo chỉ đến bạn học trứng mặt cô xong rồi quẹo một vòng chỉ tới chỗ đại diện môn cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Bạn học còn lại trong lớp tự nhiên cũng hiểu rõ đây là ý gì, mấy người bị điểm danh lên bảng trước đó, biểu cảm trên mặt trở nên ý vị sâu xa.
Tề Dự thấy chả sao cả, trong đầu cậu giờ đây chỉ có đề bài cậu phải làm thôi, bước chân cũng lập tức đi thẳng lên bảng.
Vương Mộng Giai nhịn không được, dựa vào cái gì cô bị điểm danh mà Hà Nguyệt Tâm lại không chứ?
Cô tay nắm sách giáo khoa, bất mãn nói: "Thầy Vương, như vậy có quá không công bằng không? Dựa vào cái gì mà nó không cần lên bảng làm chứ?"
Ngón tay cô chỉ ra đằng sau, chỉ về phía Hà Nguyệt Tâm.
Nhất thời cả lớp đều thuận theo ngón tay của cô, nhìn thẳng vào mặt Hà Nguyệt Tâm.
Thầy Vương không nghĩ tới mình sắp xếp như vậy thế nhưng lại có học sinh có can đảm trực tiếp đối chọi với ông như thế này, trước đây ông cũng từng phá lệ như vậy qua, lúc đó cũng đâu có ai dị nghị đâu chứ.
Sắc mặt ông trầm xuống, nhìn có chút uy nghiêm: "Em ấy là học sinh mới, vẫn chưa quen với phương pháp dạy học của chúng ta, để em ấy thích ứng thêm vài tiết học rồi nói. Có ý kiến gì sau giờ học đến phòng làm việc của tôi mà nói."
Mặt Vương Mộng Giai càng phẫn nộ hơn, quay đầu lại hung hăng trừng Hà Nguyệt Tâm một cái, mới không tình không nguyện đi lên bảng.
Hà Nguyệt Dao chống tay lên bàn học, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt. Nhìn sắc mặt của Vương Mộng Giai thì biết sự chán ghét đối với Hà Nguyệt Tâm đã lên đến một trình độ nhất định rồi, cộng thêm việc Thầy Vương phận biệt đối xử, học sinh trong lớp ngược lại sẽ càng bất mãn với Hà Nguyệt Tâm hơn.
Quả nhiên, mọi người thấy Vương Mộng Giai đứng lên phản đối, nhưng cuối cùng lại phát triển theo hướng như vậy thì chỉ cười nhẹ một tiếng, bĩu bĩu môi.
"Thầy Vương, để em lên bảng làm đi."
Hà Nguyệt Tâm giơ tay, đồng thời giọng nói trong trẻo cũng vang lên.
Cô không hiểu tại sao Thầy Vương lại không cho cô lên bảng làm bài, nhưng nhìn phản ứng của bạn học trong lớp thì hầu như đều cảm thấy không công bằng.
Hơn nữa nội dung bài giảng hôm nay cô đã học trước ở nhà lúc trước khi nhập học rồi, thậm chí cô còn học trước đến mấy chương sau nữa kìa.
Đề này cô biết làm.
Thầy Vương không nghĩ tới lúc này Hà Nguyệt Tâm sẽ nói những lời như vậy, khựng lại giây, lại nghĩ đến lời dặn của Cô Mã, đứa trẻ này chắc không phải là sợ bản thân được đối xử đặc biệt, bạn học sẽ có ý kiến với ông, nên mới đứng ra ư?
Ngữ khí của ông nhu hòa hơn rất nhiều: "Em vừa mới đến, không cần miễn cưỡng lên bảng đâu, làm quen trước, nhuần nhuyễn kiến thức của chương này rồi nói sau."
Nhưng mà cô đã nhuần nhuyễn hết rồi. Hà Nguyệt Tâm có chút khó hiểu.
Phương Viên ngồi bên cạnh kéo kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Tâm, đây là kiến thức mới học, thầy cũng kêu bà không cần lên rồi, bà không cần miễn cưỡng đâu."
Tuy rằng Hà Nguyệt Tâm dạy cô làm đề, hơn nữa còn làm đúng hết nữa, tốc độ làm cũng rất nhanh, nhưng đó chỉ là đề lớp mà thôi.
Đề lớp có thể giống với đề lớp sao?
Chuyện lên bảng làm bài này, mỗi lần cô trốn còn không kịp nữa là, nếu như làm sai rồi thì sẽ mất mặt trước lớp. Vốn mọi người nhìn thì đều không thích Hà Nguyệt Tâm rồi, lát nữa nều mà làm sai thì khẳng định sẽ bị mọi người cười nhạo cho mà xem.
Bọn cô vẫn là nên khiêm tốn tí thì tốt hơn.
Vương Mộng Giai thấy Hà Nguyệt Tâm nói muốn lên bảng thì có chút mắc cười quay đầu lại: "Thầy Vương, đây là bạn Hà Nguyệt Tâm tự mình nói muốn lên bảng đấy nha, hơn nữa như vậy mới công bằng chứ."
Cô vốn bất mãn với việc thầy giáo thiên vị Hà Nguyệt Tâm, nếu như Hà Nguyệt Tâm tự mình muốn lên, vậy thì cô sẽ không khách sáo nữa.
Dựa vào trình tự mà nói thì đề cuối cùng là khó nhất, hơn nữa đề đó trùng hợp là của Hà Nguyệt Tâm.
Cô không tin nó có thể làm ra.
Hà Nguyệt Tâm nhíu nhẹ mày lại, bài làm được, không có lý do gì không làm cả, hơn nữa nhìn Vương Mộng Giai có vẻ không tin cô có thể làm ra được vậy. Trong lòng cô đột nhiên có chút không chịu thua.
"Đề này em biết làm, không cần đổi qua cho đại diện môn lên đâu thầy, như vậy sẽ không công bằng với các bạn khác."
Tề Dự đứng trên bục giảng, tay cầm phấn đang chuẩn bị làm bài thì bị tình huống trước mắt đánh gãy, cậu nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, lại nhanh chóng dời mắt ra chỗ khác.
Cô ta biết làm hay không liên quan gì đến cậu chứ.
Cậu bỏ thời gian cả kỳ nghỉ hè ra để đến lớp học thêm chính là để vượt qua bạn học xếp hạng trước mình trong học kỳ trước, cũng chính là bạn chung bàn với cậu.
Những người khác cậu căn bản không để vào mắt.
Thầy Vướng thấy mình có khuyên nữa cũng vô ích, Hà Nguyệt Tâm vẫn muốn lên bảng làm bài, ông lắc lắc đầu, cuối cùng nói: "Được thôi."
Bên dưới vang lên tiếng nghị luận.
"Nó thật sự muốn lên bảng kìa, bị ngu à, lên đó cũng chỉ tổ mất mặt mà thôi."
"Tôi không tin nó thật sự có thể làm ra, đề này tôi thấy có chút khó đấy."
"Đề cuối cùng là khó nhất, cũng tại nó không may thôi, lại còn phô trương thanh thế nữa, tôi sa mạc lời rồi."
Mấy bạn học lần lượt bước lên bục giảng. Mỗi người chia bảng đen lớn ra thành mấy phần bằng nhau, mỗi người một chỗ viết đề bài lên trước, rồi mới viết bài giải lên sau.
Hà Nguyệt Dao nhìn bóng lưng của Hà Nguyệt Tâm, có chút thong dong. Thành tích của Hà Nguyệt Tâm cô rõ mồn một, thành tích toán học cũng bình thường thôi, chỉ cao hơn mức trung bình một xíu, không vượt quá điểm, sớm muộn gì cũng mất mặt trước lớp thôi, nhưng không nghĩ rằng cô sẽ thấy được cảnh này sớm như vậy.
Nhất thời trong phòng học vang lên toàn tiếng phấn viết lên bảng đen.
Tốc độ giải bài của Hà Nguyệt Tâm rất nhanh, bước xuống bục sớm nhất.
Đợi mấy người khác cũng làm xong, Thầy Vương bắt đầu cho điểm từ trái sang phải, bắt đầu từ Tề Dự.
Bao gồm Tề Dự, Vương Mộng Giai, Hà Nguyệt Tâm thì tổng người, đề.
Đề của Hà Nguyệt Tâm xếp ở cuối cùng.
Tối đa là điểm, Thầy Vương nhìn đáp án của Tề Dự một hồi, hài lòng gật đầu, dùng phấn đỏ viết số bên cạnh.
Tề Dự ngồi dưới lớp thấy vậy nở nụ cười hài lòng. Loại bài này đối với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tiếp theo cũng là cái điểm , Vương Mộng Giai và bạn học khác bởi vì tính toán xuất hiện một lỗi nhỏ, mất điểm.
Đến trước bài giải của Hà Nguyệt Tâm thì Thầy Vương đứng đó không nhúc nhích luôn.
"Nó viết cái quái gì vậy, tại sao tôi xem không hiểu?"
"Công thức này chúng ta có học qua sao? Chẳng lẽ là nó tự chế ra sao?"
"Tự chế công thức, lợi hại, người đầu tiên trong lịch sử."
Nói xong bên dưới cười thành một đoàn.
Tất cả bài tập sau mỗi chương mặc định đều liên quan đến kiến thức học trong chương đó, đáp án của Hà Nguyệt Tâm có vài công thức và ký hiệu mà bọn họ chưa từng gặp qua, nên đương nhiên sẽ cho rằng Hà Nguyệt Tâm tự chế ra.
Ngón tay Thầy Vương nắm chặt phấn đỏ, nhìn lên bảng một lúc lâu, chậm rãi chắp tay ra sau, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của học sinh dưới lớp thì xoay đầu lại nhìn bọn họ.
Học sinh dưới lớp và Thầy Vương nhìn nhau mấy giây, lập tức không cười nữa. Tại sao bọn họ lại cảm thấy ánh mắt Thầy Vương nhìn họ mang chút kỳ thị nhỉ? Cứ như đang cười nhạo bọn họ chưa thấy qua sự đời vậy?
Thầy Vương thấy dưới lớp im lặng rồi thì cầm phấn viết số dưới bài giải của Hà Nguyệt Tâm, ngừng một chút, lại viết thêm "+" ở đằng sau nữa.
Động tác của Thầy Vương khiến cho bên dưới lớp đều ngây hết người.
Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại được điểm tối đa?
Được điểm tối đa đã thôi đi, tại sao lại còn cộng thêm điểm nữa chứ?
Đây không phải là điểm còn cao hơn Tề Dự sao?
Sắc mặt Tề Dự cứng đờ, nụ cười hài lòng bên khóe miệng cũng biến mất rồi, cậu nhíu mày lại, không hiểu Thầy Vương tại sao lại cho điểm Hà Nguyệt Tâm như vậy.
Cậu cẩn thận coi lại bài giải của Hà Nguyệt Tâm.
Nhưng mà, tại sao bài giải của Hà Nguyệt Tâm cậu đều coi không hiểu chứ?
Vương Mộng Giai thấy tình huống như vậy thì cũng ngây cả người, Thầy Vương thiên vị học sinh mới cũng không thể thiên vị đến mức này chứ?
Công thức Hà Nguyệt Tâm viết rõ ràng không đúng mà, hôm nay có giảng qua về công thức này à?
Cô lớn tiếng nói: "Thầy Vương, thầy có phải cho điểm nhầm hay không? Tại sao nó có thể được điểm tối đa chứ! Thầy cũng quá không công bằng rồi đi!"
Thầy Vương nhịn không được rồi, cầm cây thước trên bàn lên, chỉ mấy người bao gồm cả Vương Mộng Giai hồi nãy đã cười nhạo Hà Nguyệt Tâm.
"Mấy em nói tôi nên nói mấy em gì đây, trước khi nghỉ hè tôi đã nói gì với mấy em hả?"
Mọi người nhìn qua nhìn lại, đều có chút khó hiểu, trước khi nghỉ hè ổng đã nói gì?
Thầy Vương tức muốn trào máu: "Tôi nói với mấy em! Ngoại trừ việc phải hoàn thành bài tập hè ra, thì phải học trước kiến thức lớp cho tôi, có thể học trước bao nhiêu thì học trước bấy nhiêu, tụi em ai làm được rồi hả? Hả? Ai làm được đứng lên cho tôi! Tôi xem thử coi có ai không!"
Thầy Vương đột nhiên nổi giận, cái lớp đang náo nhiệt đột nhiên im lặng hẳn đi.
Bọn họ có tự tin với thành tích của mình, còn về việc học trước, chuẩn bị trước kiến thức của bài học hôm nay là đủ rồi. Ai lại đi chuẩn bị đằng sau nữa chứ.
Ông dứt khoát đi xuống bục giảng, chỉ thẳng mặt cái người cười nhạo Hà Nguyệt Tâm lớn tiếng nhất.
"Người ta không những học trước, mà còn học trước đến tận chương thứ rồi! Bọn em còn cười nhạo người khác nữa ư? Còn tự chế công thức nữa chứ, đây, em chế cho tôi xem thử đi!"
Người đó nhất thời đỏ bừng cả mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Câu không có học trước, nhưng cậu cũng không biết Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại học trước nhiều như vậy, còn dùng công thức học ở chương sau để làm bài, hơn nữa còn làm đúng hết nữa!
Không phải nói Hà Nguyệt Tâm học kém sao, cái này ai có thể nghĩ tới chứ!
Tề Dự nhíu mày, cậu dùng toàn bộ tinh lực để bù đắp kiến thức của lớp , kiến thức môn toán lớp cậu chỉ học trước đến chương thứ thôi, Hà Nguyệt Tâm thế nhưng đã học trước đến chương thứ rồi ư?
"Mấy đứa em thật là muốn tức chết tôi mà, bản thân không cố gắng đã thôi đi, ở đó còn rãnh rỗi mà đi cười nhạo người khác nữa chứ? Người ta vẫn là đến từ trường cấp bình thường đấy, mấy em rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy?"
Bị Thầy Vương chửi không ngóc đầu lên như vậy, mặt Vương Mộng Giai cũng có chút đỏ lên, đầu cúi xuống thấp nhất có thể, không dám ngẩng đầu lên nhìn Thầy Vương, sợ Thầy Vương sẽ trút giận lên đầu cô.
Mọi người trong lòng giờ đây ai cũng rụt cổ lại hết, sợ sẽ bị Thầy Vương giận lây.
Có người nhỏ giọng nói: "Vậy......Số đằng sau là sao vậy thầy?"
Thầy Vương trút hết cơn giận, người cũng hòa nhã hơn chút: " điểm là vì Hà Nguyệt Tâm đã học trước bài, biểu dương em ấy, còn điểm còn lại là điểm trình bày."
Mọi người nhìn chữ viết trên bảng của cả người, nhất thời không dám lên tiếng nữa.
Chữ viết của những người khác trên bảng đều đi lên tận trời xanh cả, cỡ chữ lúc nhỏ lúc lớn, ngay cả chữ của Tề Dự cũng có chút xiêu vẹo.
Chữ của Hà Nguyệt Tâm rất ngay ngắn, cho dù là dùng phấn để viết bảng cũng vẫn cứ như đang viết trên giấy vậy, thẳng hàng thẳng lối, giãn cách dòng vừa đủ, thể chữ thanh tú nét viết rõ ràng, nhìn rất mỹ quan lại thoải mái.
Giáo viên chấm bài thích nhất là chữ viết như vậy.
Bên dưới lớp nhất thời không còn lời nào để nói nữa.
Bọn họ thật sự là phục rồi, đứa nào đồn Hà Nguyệt Tâm học kém vậy? Học kém giải đúng đã thôi đi, trình bày còn đẹp như vậy nữa chứ?
Tề Dự mím chặt môi, nhìn số bên cạnh bài giải của mình, rồi lại nhìn số + của Hà Nguyệt Tâm, tay siết chặt lại.
Thấy sắc mặt Tề Dự không tốt, bạn chung bàn an ủi nói: "Không sao đâu, ông cần phải để trong lòng, nói không chừng nó chỉ là may mắn mà thôi, trùng hợp học trước đến đó mà thôi, chỉ cần học đến chương thứ thì đề này thật sự không khó, ai cũng có thể làm ra được, chỉ có thể nói được rằng thái độ học tập của nó rất tốt mà thôi."
Trong lòng Tề Dự dâng lên một cảm giác nguy cơ sắp đến, cậu không để lời nói của bạn chung bàn vào lòng, nếu như là may mắn, thế tại sao Hà Nguyệt Tâm lại tự tin đến vậy chứ, hơn nữa hồi nãy Hà Nguyệt Tâm là người đầu tiên giải xong đi về chỗ, nếu như chỉ là học trước nội dung mà thôi thì tại sao lại có tốc độ giải bài nhanh vậy chứ?
Không nghĩ tới Hà Nguyệt Tâm không những không bị xấu mặt mà còn được Thầy Vương khen ngợi hết lời nữa chứ.
Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại âm thầm học tập như vậy ư?
Hà Nguyệt Dao dùng sức trừng cuốn sách trước mắt, cho dù Hà Nguyệt Tâm cố gắng học hành thì sao chứ, thành tích của cô lúc nào cũng đứng trong top của lớp cả, cho dù thái độ học tập của Hà Nguyệt Tâm có tốt đi chăng nữa, đầu óc ngu si thì cũng chả thể vượt qua cô được.
Thấy Thầy Vương khen ngợi Hà Nguyệt Tâm hết lời như vậy, Phương Viên vui mừng đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói với Hà Nguyệt Tâm: "Bà giỏi thật đó! Bà đã học trước đến mấy chương sau luôn rồi à?"
Hà Nguyệt Tâm gật đầu: "Trước khi nhập học có học trước, sợ sẽ không theo kịp mọi người."
Ánh mắt Phương Viên sáng rỡ, so với Hà Nguyệt Tâm thì cô quả thật quá lời rồi, trách không được thành tích lại kém đến vậy. Hà Nguyệt Tâm tuy rằng gia cảnh không tốt, nhưng bà ấy lại xinh đẹp và thích học tập.
Bản thân đúng là thua xa bà ấy mà.
Trong lòng cô đột nhiên có một suy nghĩ, nếu cô có thể siêng như Hà Nguyệt Tâm thì có thể thoát số đội sổ không nhỉ?
Nhưng nghe thấy trước mắt có người nhỏ giọng nói là Hà Nguyệt Tâm chỉ là ăn may mà thôi.
Thì Phương Viên có chút phẫn nộ không thôi: "Rõ ràng là bà nỗ lực hơn bọn họ không biết bao nhiêu, thế nhưng lại nói bà chỉ là do ăn may mà thôi!"
Hà Nguyệt Tâm cũng nghe thấy những lời đó, an ủi nói: "Sắp thi tháng rồi, đến lúc thành tích ra lò thì bọn họ sẽ biết thôi, bà không cần tức giận đâu."
Phương Viên nghe xong mới thả lỏng nắm tay ra: "Ừm!" Cô muốn thấy Hà Nguyệt Tâm đè bẹp bọn họ!
Sau chuyện lần này, cũng ít người cười nhạo Hà Nguyệt Tâm không kiêng nể hơn, từ nhìn cô bằng ánh mắt địch ý biến thành làm lơ.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, mọi người đều lần lượt ra khỏi lớp, chuẩn bị đến căn tin ăn cơm.
Phương Viên kết bạn được với Hà Nguyệt Tâm, liền không đợi kịp kéo Hà Nguyệt Tâm đi ăn chung ở căn tin với cô.
Hà Nguyệt Tâm nhớ ra chuyện Hà Thúy Chi kêu cô đến cửa hông trường học, vội từ chối: "Tôi còn có chút chuyện, bà đi trước đi."
"Sao vậy?"
"......Có chút chuyện."
Phương Viên nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Vậy tôi đem cơm lên cho bà nhà?"
Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Không cần đâu. Tôi sẽ quay lại ngay mà."
Nói xong Hà Nguyệt Tâm đi ra khỏi lớp, thời điểm này mọi người đều đi ăn cơm hết rồi, nên cửa hông rất ít người qua lại.
Cách thật xa thì cô đã nhìn thấy chiếc Maserati mà cô mua giúp anh cả đang đậu bên đường rồi.
Thấy cô đến gần, Lý Nham lập tức xuống xe, trên tay cầm một hộp cơm giữ ấm.
"Anh cả đâu rồi?"
Lý Nham nói: "Hà Tổng đang ở công ty." Hà Thúy Chi lại vào chế độ làm việc rồi, bận trăm công ngàn việc mới giành ra được chút thời gian dặn dò ông chuyện này.
Lý Nham cung kính nói: "Hà Tổng lo đồ ăn trong căn tin không vệ sinh, nên dặn nhà bếp mỗi ngày đến giờ phải làm xong cơm sau đó đưa đến cho Tiểu thư."
Đầu bếp trong nhà đều là đầu bếp lớn nhận qua giải vàng trong ngành ăn uống, đầu bếp trong căn tin đương nhiên là không so bì được rồi.
Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng yêu cầu phải tươi mới và sạch sẽ nữa.
Hà Thúy Chi không yên tâm để Hà Nguyệt Tâm ăn cơm ở trong căn tin, nên mới dặn dò Lý Nham đưa cơm đến cho cô.
Hơn nữa các món ăn đều hợp với khẩu vị của Hà Nguyệt Tâm, còn thông qua tư vấn của nhà dinh dưỡng để phối hợp dinh dưỡng cho Hà Nguyệt Tâm nữa.
Hà Nguyệt Tâm: "......Đưa đến mỗi ngày sao?"
Cô không nghĩ tới anh cả kêu cô đến cửa hông là để Lý Nham đưa cơm đến cho cô.
Cô nhìn hộp cơm, có đến tận tầng lận.
Thấy cô nhìn qua, Lý Nham nói: "Tiểu thư yên tâm, đều là mới nấu xong hết cả, bây giờ vẫn còn nóng hổi nữa.
Hà Nguyệt Tâm có chút do dự: "......Không, ý của con là, có nhiều qua không? Con sợ con ăn không hết."
Lý Nham cười tỏ ý đã hiểu, ông biết sức ăn của Hà Nguyệt Tâm không nhiều, ông vội nói: "Phân lượng của mỗi món ăn đều không nhiều, chỉ là chủng loại nhiều thôi, và cũng chỉ nhìn bên ngoài thấy nhiều thôi. Sau này chỉ cần Tiểu thư đi học, tôi sẽ đưa cơm đến cho Tiểu thư mỗi ngày."
Lý Nham không chỉ là quản gia trong nhà, ông còn phụ trách một phần công việc thư ký nữa, kêu Lý Nham ngày ngày đưa cơm cho cô, cô cảm thấy có chút đảm đương không nổi......
Nhưng bất kể cô nói gì, Lý Nham cũng chỉ nói là do Hà Thúy Chi dặn dò, kiên trì đưa cơm mỗi ngày cho cô.
Hà Nguyệt Tâm chỉ đành bưng hộp cơm về lớp.
Mở ra xem, tổng cộng có món cháo, mỗi món đều khác nhau, nhưng không tính là nhiều, vừa đủ cho Hà Nguyệt Tâm ăn.
Hà Nguyệt Tâm vẫn chưa ăn xong, Phương Viên đã quay trở lại lớp rồi.
Phương Viên nhìn hộp thức ăn trên bàn học của Hà Nguyệt Tâm, nhịn không được nói: "WOW, nhìn ngon quá!"
Thấy là đựng trong hộp cơm giữ ấm, cô ngừng lại một chút: "Người nhà bà đưa đến cho bà à?"
Hà Nguyệt Tâm gật đầu, đích thực là anh cả dặn người đứa cơm đến cho cô.
Phương Viên nhìn Hà Nguyệt Tâm không nhịn được nhu hòa hơn nhiều, gia đình Hà Nguyệt Tâm cũng quá tiết kiệm rồi đi, cơm trưa đều phải làm xong ở nhà rồi đưa tới trường. Chẳng lẽ là vì tiết kiệm tiền ăn sao?
Cũng quá đáng thương rồi đi.
Nhưng......Mỗi món đều nhìn rất ngon miệng. Tay nghề của gia đình bà ấy tốt đến vậy sao?
Thấy Phương Viên nhìn đến có chút thèm thuồng, Hà Nguyệt Tâm múc một chén cháo cho cô.
Phương Viên thử xong lập tức kinh ngạc hô lên: "Ngon quá!"
Ngon hơn tất cả những món cô từng ăn qua nhiều! Hà Nguyệt Tâm thật hạnh phúc quá mà, có người nhà có tay nghề giỏi như vậy!
Tuy rằng Hà Nguyệt Tâm rất nghèo, nhưng có thể hưởng thụ được mỹ thực như vậy, nghèo cũng đáng mà!
Hà Nguyệt Tâm không biết trong lòng Phương Viên đang nghĩ gì, nhưng chia sẽ bữa trưa chung với bạn bè, cảm giác hình như thân thiết thêm rất nhiều.
Đến lúc ra về, Hà Nguyệt Tâm nhớ đến dự định của mình, mấy căn nhà mà anh cả cho đều quá lớn rồi, mà nhà của ba mẹ nuôi thì lại sắp giải tỏa, nhà lớn họ nhất định sẽ không chịu ở đâu.
Cô phải mua một căn hộ nhỏ hơn chút, rồi mới đi thuyết phục ba mẹ nuôi dọn vào ở.
Cách trường học mấy con đường có một trung tâm môi giới bất động sản, trước khi đến trường cô đã tra qua rồi, định là tan học rồi sẽ qua xem thử.
Phương Viên thuận đường với cô, nhiệt tình kéo cô đi chung, nói là muốn dạo tiệm sách gần trường.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi có chút chuyện khác phải làm, hay là để ngày khác tôi đi chung với bà đến tiệm sách sau nhé?"
"Có chuyện gì vậy, hay là tụi mình không đến tiệm sách cũng được."
Hà Nguyệt Tâm có chút không biết làm sao, chẳng lẽ bắt cô phải nói với Phương Viên rằng cô muốn đi mua cái nhà sao?
Phương Viên lắc lắc cánh tay của Hà Nguyệt Tâm, ngữ khí mang chút nũng nịu: "Bà muốn đi đâu vậy?"
Hà Nguyệt Tâm chỉ đành nói: "Gần đây thôi."
Phương Viên nằm chặt cánh tay cô, biểu cảm trên mặt có chút khoa trường: "Gần đây gần trường có thiếu niên du côn bòn tiền học sinh đấy. Tôi vẫn là nên đi chung với bà thì hơn, bà đẹp như vậy, nếu bọn họ không cướp tiền mà chuyển qua cướp sắc thì sao!"
Bị Phương Viên chọc cười, Hà Nguyệt Tâm chỉ đành nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi chung."
phút sau, trên đầu Phương Viên khi đi chung với Hà Nguyệt Tâm đứng trong sảnh trung tâm môi giới bất động sản mọc đầy dấu "?"