Tổng cộng có chỗ bất động sản, một chỗ gần ven sông, một chỗ nằm ở trung tâm thành phố, còn chỗ đều là biệt thự cả, nằm ở vùng ngoại ô.
Nhưng nhìn kỹ thì căn biệt thự đều là tầng, căn còn lại thì ít nhất cũng phải hơn ㎡.
Nếu như để ba mẹ nuôi ở, bọn họ sống tiết kiệm quen rồi, cho dù trong tay có tiền dư cũng không thích thuê nhà lớn vậy để ở.
Cô còn phải viện lý do gạt họ qua đó ở nữa.
Cho nên diện tích quá lớn, bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý cũng sẽ không vào ở đâu.
Hà Nguyệt Tâm bất đắc dĩ nói: "Anh cả, mấy chỗ này đều quá lớn rồi."
Hà Thúy Chi nhíu mày, nhớ đến tình huống kiếp trước mới ngộ ra, là anh sơ sót rồi.
"Vậy anh cả đổi căn nhỏ hơn cho em được không?"
Hà Nguyệt Tâm vội lắc đầu: "Không cần đâu anh!"
Tối nay cô đã nhận đủ mọi loại kích thích rồi, nào là tài sản nào là nhà ở.
Nếu mà đổi nhà nữa thì cứ như cô không vừa lòng muốn trả giá vậy đó.
Hà Thúy Chi vừa nghe liền hiểu được ngay.
Anh có chút đáng tiếc nói: "Vậy em chỉ có thể khi nào có thời gian thì mua một căn khác vậy."
Hà Nguyệt Tâm trầm ngâm, đứng dậy, chân thành nói: "Cảm ơn anh cả."
Ánh mắt Hà Thúy Chi nhu hòa, mang theo chút ý cười: "Không khách sáo, đó vốn là đồ của em mà."
Nghĩ tới điều gì đó, anh hơi khom người xuống: "Hơn nữa, như vậy thì Tâm Tâm cho dù thành tích học tập không tốt cũng không sợ rồi."
Hà Nguyệt Tâm nghi hoặc: "Tại sao?"
Hà Thúy Chi nhớ ra câu nói mà anh nhìn thấy trên mạng, ánh mắt mang ý cười: "Thành tích học tập không tốt cũng không sao, Tâm Tâm còn có gia sản trăm tỉ để thừa kế mà."
Hà Nguyệt Tâm nghi hoặc ngẩng đầu, anh cả đang nói thành tích của cô không tốt ư?
Tối nay cô vừa mới làm xong một đề thi toán học kỳ của lớp , điểm số cuối cùng chỉ bị trừ phần câu cuối thôi.
Anh cả có phải có hiểu lầm gì với cô không vậy?
Hà Nguyệt Tâm đi ra khỏi phòng sách của Hà Thúy Chi rồi vẫn cảm thấy có chút choáng váng.
Thẳng tới bữa sáng ngày hôm sau cô vẫn chưa hết bàng hoàng.
Mãi tới khi thấy cặp táp mình soạn xong mới hồi thần lại.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, cô phải lên lớp rồi.
Đồng phục hôm làm thủ tục nhập học đã nhận rồi, Thập Nhất Trung là trường cấp trọng điểm, đồng phục cũng khác với trường trước đây cô học.
Trường trước đây cô học mùa hè cũng đều là quần dài với áo sơ mi thôi, còn của Thập Nhất Trung lại là áo sơ mi trắng viền tay áo xám và váy cùng màu dài tới gối.
Cô thay xong đồng phục bước xuống lầu, Hà Thúy Chi hôm nay cũng dậy sớm, giờ đang ngồi ăn sáng.
Hà Nguyệt Tâm ngước đầu nhìn: "Nguyệt Dao đâu rồi?"
Lý Nham đứng đằng sau Hà Thúy Chi, thấy Hà Nguyệt Tâm hỏi tới, cung kính trả lời: "Nguyệt Dao tiểu thư sáng sớm đã đi đến trường rồi."
Từ sau lần bắt Hà Nguyệt Dao nhổ tóc để xét nghiệm DNA thì Hà Nguyệt Tâm rất ít khi thấy Hà Nguyệt Dao, nghe nói cô ấy vẫn luôn nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Hà Nguyệt Tâm có chút không thể lý giải, tìm được ba mẹ ruột không phải là chuyện vui sao, tại sao Hà Nguyệt Dao lại kháng cự như vậy.
Hà Nguyệt Dao trời chưa sáng đã đi đến trường rồi, rõ ràng hai người cùng học chung một trường, mấy hôm trước còn nhận được tin Hà Nguyệt Tâm được phân vào cùng lớp với Hà Nguyệt Dao.
Nhưng Hà Nguyệt Dao không đợi cô đi cùng, cô lý giải.
Hà Nguyệt Dao vẫn luôn không thích cô
Hà Thúy Chi nhíu nhẹ hai mày, hỏi Lý Nham: "Kết quả xét nghiệm khi nào có?"
Lý Nham suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Đại khái thứ sáu này." Cũng chính là ngày sau.
Hà Thúy Chi gật đầu. Xét nghiệm cần thời gian, đây cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Nửa tiếng sau, Lưu Vĩnh lái xe chở Hà Nguyệt Tâm tới trường.
Hà Nguyệt Tâm nhìn Hà Thúy Chi ngồi bên ghế lái phụ, lại nhìn Hà Tinh Hoài đang ngồi bên cạnh mình.
Suy nghĩ một hồi, cô hỏi Hà Tinh Hoài: "Anh hai, gần đây anh không bận sao?"
Anh hai là ca sĩ, kiếp trước anh thường hay bận đến nỗi chân không chạm đất, bôn ba khắp mọi miền tổ quốc.
Hà Tinh Hoài lúc này vẫn còn có chút buồn ngủ, lúc anh không có thông cáo thì thường sẽ ngủ thẳng đến giờ mới dậy.
Cũng chỉ tại vì hôm nay là ngày đầu tiên Hà Nguyệt Tâm đi học, cho nên anh mới phá lệ.
Thấy Hà Nguyệt Tâm hỏi anh, anh xoa xoa mặt: "Gần đây không bận. Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên em đi học, anh nhất định phải đưa em đi."
Nói xong mắt anh ảm đảm đi hẳn, lộ ra thần sắc nguy hiểm.
Gần đây quả thật có hành trình, nhưng anh đều đẩy hết rồi.
Kiếp trước công ty không nể tình, thừa nước đục thả câu ép anh ký hợp đồng dài hạn khốn nạn kia, anh cũng coi như là nhận rõ bộ mặt thật của công ty.
Bây giờ anh đang tính hủy hợp đồng với công, trước mắt đang chuẩn bị.
Hà Thúy Chi ngồi trên ghế lái phụ cũng chú ý đến động tĩnh phía sau, anh hồi ức lại những tình huống có thể gặp phải khi nhập học, rồi dặn dò Hà Nguyệt Tâm.
"Tâm Tâm nhớ kỹ, nếu như bạn học mới thân thiện với em thì em cũng phải thân thiện lại nhé."
Hà Thúy Chi đột nhiên lật mặt, ánh mắt lạnh như băng: "Nhưng nếu như có người không thích em, thì em cũng không cần phải khách khí với họ."
"Em biết rồi." Hà Nguyệt Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
Hà Nguyệt Tâm biết anh cả đang lo lắng cho cô, nhưng cũng có chút không biết làm sao, cô đâu phải là lần đầu tiên lên cấp đâu, những thứ này cô đều biết mà.
Hà Tinh Hoài hiếm khi nào đồng tình với Hà Thúy Chi như lúc này đây: Nếu như ai người ăn hiếp em, thì em nhất định phải nói cho bọn anh nghe."
Anh nhếch môi, cười lạnh: "Anh sẽ khiến bọn họ biết được cái gì gọi là người mà bọn họ không chọc nổi."
Trong không khí truyền đến một khí thế dương cung bạt kiếm, Hà Nguyệt Tâm vội chuyển sang chủ đề khác.
"Trường đã bắt đầu nhập học rồi, tại sao anh tư còn chưa quay về nữa vậy?"
Anh tư Hà Lộ Từ cũng học trong Thập Nhất Trung, tuy rằng lớn hơn cô tuổi, nhưng lại học cùng cấp với cô, cũng đang học lớp .
Bây giờ cô cũng đã nhập học rồi, anh tư tại sao còn chưa thấy về nữa chứ?
Cô chỉ nghe nói anh từ vừa được nghỉ hè là kêu ca muốn đi tránh nóng, thế là hội họp với hội bạn, mà cũng chả biết ai nghĩ ra việc nếu muốn đi tránh nóng thì không bằng đi đến nơi lạnh nhất trên thế giới đi.
Thế là cả đám người làm bạn đi Nam Cực rồi.
Lúc trước nghe nói thời tiết bên đó xảy ra vấn đề, tín hiệu lúc có lúc không, đường bay cũng ngừng một khoảng thời gian rồi.
Hà Thúy Chi nhíu mày, Hà Lộ Từ và đám bạn xấu của nó suốt ngày tụ tập lại với nhau, chỉ biết nghĩ ra những ý tưởng điên rồ thôi.
Cách đây không lâu anh có nhận được tin từ Hà Lộ Từ nói là đường bay khôi phục lại thì sẽ về ngay.
Anh lạnh nhạt nói: "Đường bay bên đó vẫn chưa khôi phục lại."
Hà Nguyệt Tâm nhíu mày: "Vậy anh tư không phải sẽ trễ nãi việc học rồi sao, như vậy sẽ học thua các bạn học khác đấy."
Hà Tinh Hoài chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, nghe thấy lời này quay đầu cười nhạo: "Với thành tích đó của nó còn sợ rớt lại phía sau sao?"
Anh lại nhấn mạnh thêm: "Còn có không gian để rớt nữa ư?"
Hà Nguyệt Tâm nhớ đến thành tích bây giờ của Hà Lộ Từ, lặng lẽ ngậm miệng lại.
Hà Lộ Từ ở trong trường suốt ngày chỉ biết đánh nhau, là dân quậy nổi tiếng trong trường. Tâm tư hoàn toàn không ở trên việc học, đi thi nộp giấy trắng thậm chí không thèm đi thi cũng chỉ là chuyện thường tình.
Nhập hay không nhập học......hình như anh tư hoàn toàn không thèm bận tâm tới.
Xe lái đến trước cổng trường học, anh cả và anh hai căn dặn hồi lâu mới chịu thả Hà Nguyệt Tâm xuống xe.
Khác với trường học trước đây của cô, dãy phòng học của Thập Nhất Trung đều rất mới và hiện đại hóa.
Cô nhớ lại lời dặn của anh cả, trước tiên cô phải tìm được giáo viên chủ nhiệm lớp của cô đã.
Sau khi tìm được dãy phòng học cô cắm cúi đi thẳng về phía đó, văn phòng giáo viên nằm trên tầng .
Thời gian này sắp lên lớp rồi, xung quanh đều là bước đi vội vã của học sinh, không ai chú ý đến Hà Nguyệt Tâm.
Chuông lên lớp đột nhiên vang lên, học sinh trên cầu thang đều khựng lại giây, sau đó mới phản ứng lại.
"Trễ giờ rồi!"
Sau đó chạy lên lầu như ma đuổi.
Hà Nguyệt Tâm lặng lẽ đứng sát vào tường, tránh những học sinh đang xông lên lầu.
Một nữ sinh tóc ngắn chạy đến, cô khó khăn lắm mới chạy đến đầu cầu thang, đang chuẩn bị đứng nghỉ thở một hơi, nghe thấy tiếng chuông vang lên, mặt lộ vẻ gấp gáp, bước chân xông thẳng lên lầu.
Nhưng thể lực không đủ, chân dậm hụt, mắt thấy mặt sắp tiếp xúc thân mật với cầu thang thì đột nhiên một cánh tay dang ra kéo cô lại, không để cô ngã xuống.
Cô ngẩng đầu lên, vội nói: "Cảm......"
Nhìn thấy mặt của Hà Nguyệt Tâm thì lập tức khựng lại.
Hà Nguyệt Tâm thấy cô không đáp lời, ngược lại nhìn cô chằm chằm, cô chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Nữ sinh tóc ngắn nhìn mặt cô chằm chằm thêm mấy giây, sau đó mở lớn mắt ra.
Cô cảm thấy......Hà Nguyệt Tâm có chút quen mắt, cô hình như ở đâu gặp qua thì phải, nhưng bây giớ nhớ không ra.
Nhưng......người này thật đẹp gái mà!
Da mặt trắng trẻo đã thôi đi, mặt còn nhỏ như người mẫu nữa. Bầu mắt sâu, lông mi dài còn có chút cong tự nhiên, sóng mũi cao, cánh mũi nhỏ, môi căng mọng, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngũ quan nào cũng tinh tế đẹp đẽ hết cả.
Nhìn cứ như tiêu tiên nữ vậy đấy.
Mẹ ơi, ngày đầu tiên đi học, cô liền gặp được tiên nữ rồi!
Mà tiên nữ giờ đây đang dùng ánh mắt nghiêm túc hiếu kỳ nhìn cô chằm chằm.
Mặt cô đùng một cái đỏ lựng cả lên.
Cô giằng tay khỏi tay Hà Nguyệt Tâm, thậm chí không kịp nói lời cảm ơn, lập tức xông thẳng lên lầu.
Mất mặt quá đi!
Hà Nguyệt Tâm:?
Giây lát sau, Hà Nguyệt Tâm đem chuyện này bỏ ra sau đầu, đi lên lầu , xác định phòng này là phòng làm việc của giáo viên liền gõ gõ cửa phòng.
Mấy giáo viên trong phòng đều quay mặt ra nhìn cô.
Cô lễ phép cúi chào: "Chào thầy cô, cho em hỏi Cô Mã có ở đây không ạ?"
Cô chỉ biết giáo viên chủ nhiệm của cô họ Mã, nhưng là ai thì cô chưa từng gặp.
Nghe thấy lời cô, một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa đeo mắt kính đứng lên từ bên tay phải của phòng làm việc, sau khi nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm, cô giáo khẽ nhướng mày, kêu cô qua chỗ cô giáo.
Cô Mã nhìn bề ngoài cỡ tuổi, đeo mắt kính, khí chất hiền hòa, nhưng làm việc nhanh nhẹn, cô giáo ôm một đống sách, tài liệu nhét vào tay Hà Nguyệt Tâm.
"Đây là sách mới của học kỳ này, cô phát cho em trước, em không cần đến phòng giáo vụ lấy nữa đâu."
Hà Nguyệt Tâm ôm đống sách, có chút đứng không vững, cô gật đầu: "Cảm ơn cô."
Cô Mã lại nói rõ tất tần tật về nội quy trường cho Hà Nguyệt Tâm nghe.
"Trường chúng ta không được phép hút thuốc, không được phép trang điểm, nếu bị phát hiện sẽ ghi lỗi......Mà thôi, mấy thứ này chắc em cũng sẽ không phạm lỗi đâu, nên cô không nhiều lời về mấy thứ này với em nữa."
Hà Nguyệt Tâm "......"
Nói xong Cô Mã thấy Hà Nguyệt Tâm đang ngoan ngoãn nhìn cô chằm chằm, không nhịn được thở dài một hơi.
Tại sao lại chia đứa trẻ này vào lớp cô kia chứ?
Học sinh chuyển trường không dựa vào thành tích, lớp nào thiếu người thì nhét vào lớp đó.
Lớp của cô đứng hạng thứ cấp khối.
Trường học trước đây của con bé giáo viên dạy chả ra sao, thành tích bình quân của trường đó cũng thua xa cả khúc với trường này.
Thành tích của Hà Nguyệt Tâm thì càng không phải nói, chỉ nằm mức giữa của trường cũ thôi.
Sắp phải thi chia lớp rồi, chắc không cần bao lâu nữa thì Hà Nguyệt Tâm cũng sẽ bị chia xuống những lớp phía sau thôi, không cần cô dạy nữa.
Học sinh trong lớp cô ai cũng là học bá (học cực giỏi) ở những trường bình thường cả, cho Hà Nguyệt Tâm vào lớp của bọn nó, cô sợ sẽ đả kích lòng tự tin học tập của Hà Nguyệt Tâm.
Cô thở dài một hơi: "Lớp chúng ta là lớp có xếp hạng khá cao trong ban tự nhiên của trường, lúc này em mới chuyển tới có thể sẽ có chút áp lực."
Hà Nguyệt Tâm nhíu nhẹ mày lại: "Áp lực gì vậy cô?"
Áp lực gì ư, đương nhiên là sợ Hà Nguyệt Tâm sẽ tự ti khi đối mặt với đám nhóc đó rồi!
Học sinh lớp cô đặt ở trường khác thì đều là học sinh xuất sắc không đấy.
Hà Nguyệt Tâm đến từ trường cấp bình thường, ở trong lớp này thì đúng là lạc loài mà.
Cô Mã hơi khom người, chỉnh lại cổ áo cho Hà Nguyệt Tâm, nói: "Trường trước đây em học là trường cấp bình thường, cơ sở vật chất và giáo viên đều không thể so bì được với ở đây, thành tích theo không kịp cũng là chuyện không còn cách nào cả. Cho nên em phải nhớ kỹ, không cần so thành tích với bọn họ, biết không?"
Cô sợ nếu so thành tích thì Hà Nguyệt Tâm sẽ mất lòng tin vào việc học.
Hà Nguyệt Tâm hiểu ý của Cô Mã, nhưng trước khi nhập học cô đã học sơ qua hết tất cả kiến thức trọng điểm của lớp rồi, thậm chí cô còn làm thử một số đề thi thử lớp của mấy năm trước nữa, điểm số cuối cùng chỉ cách điểm tối đa mấy điểm mà thôi.
Cô nở nụ cười, chắc chắn nói: "Em cảm thấy em có thể theo kịp tiến độ, cô yên tâm ạ."
Cô Mã cười cười, không để tâm tới lời nói của Hà Nguyệt Tâm lắm, đứa trẻ này chưa từng vào trường cấp trọng điểm qua nên đương nhiên là không biết được mô hình học tập ở đây khác rất nhiều so với trường cấp bình thường.
Cô đứng thẳng người dậy, cầm sách giáo khoa bên cạnh lên.
"Đi thôi, cô dắt em đến lớp."