Đương nhiên Tiêu Lâm Thành không tin, một đại nam nhân như hắn ngã vào nước tắm mà phải cần bồi bổ sao? Cũng đâu phải ngâm mấy ngày mấy đêm, chẳng lẽ có thể ngâm hỏng được à?
Hắn nắm cổ tay Mộc Khinh Ngôn thăm dò nội tức của y.
Nếu canh gà này không phải bồi bổ cho hắn thì chính là cho Mộc Khinh Ngôn.
Nhưng hình như Mộc Khinh Ngôn cũng không sao, chỉ có nhịp tim hơi nhanh.
"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành vặn hỏi, "Ngươi nói thật với ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mộc Khinh Ngôn rút tay lại, "Những gì cần nói ta đã nói hết rồi, còn chuyện Cố cô nương thì ta không biết."
Tiêu Lâm Thành cau mày, "Vậy sao sắc mặt ngươi kém thế? Nhìn có vẻ mệt mỏi lắm."
Mộc Khinh Ngôn: "Ta...... đêm qua ngủ không ngon."
"Sao lại ngủ không ngon? Ngươi......" Tiêu Lâm Thành còn muốn hỏi nhưng Mộc Khinh Ngôn đã đẩy gà hầm tới trước mặt hắn rồi bảo tiểu nhị đem cháo và bánh bao lên, "Ăn điểm tâm trước đã, lát nữa còn phải đi Trình phủ nữa."
Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu Trình Tri phủ.
Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ không vui, "Không ăn. Ăn gì mà ăn, chưa nói rõ ràng mà!"
Mộc Khinh Ngôn không để ý tới hắn mà bưng cháo húp mấy ngụm rồi không ăn nữa.
Thấy bộ dạng này của y, nỗi bực bội trong lòng Tiêu Lâm Thành cũng biến mất, gọi cho y thêm mấy món khai vị, "Ăn thêm chút nữa đi."
Mộc Khinh Ngôn nhìn hắn nói: "Ngươi không ăn mà."
"Được được," Tiêu Lâm Thành ngồi xuống cạnh y, bất đắc dĩ cầm bánh bao cắn một cái, "Ta ăn đây."
Đáy mắt Mộc Khinh Ngôn rốt cuộc lộ ra ý cười.
"Ăn nhiều một chút," Tiêu Lâm Thành nhìn khuôn mặt chẳng có mấy lạng thịt của y, "Hình như ngươi lại gầy đi đúng không?"
Hắn đưa tay sờ s0ạng từ hông đến mông người bên cạnh, Mộc Khinh Ngôn đỏ mặt tới mang tai đập tay hắn một cái, "Ai cần ngươi lo.""Sao không lo được chứ?" Tiêu Lâm Thành nói, "Khó khăn lắm mới nuôi ngươi có chút thịt, mấy tháng không gặp đã mất hết rồi, chẳng lẽ ta phí công vô ích à?"
Từ nhỏ hắn đã thấy Mộc Khinh Ngôn gầy gò, lúc trước bị y giành mèo cũng không dám nặng tay, chỉ sợ bất cẩn một chút sẽ làm hỏng tiểu công tử tay chân lèo khèo này. Nhưng nghĩ tới con mèo trắng bị cướp đi thì lửa giận của hắn lại bốc lên ngùn ngụt.
Thế là hắn giả vờ bưng chén canh cho Mộc Khinh Ngôn rồi rắc ít thuốc tiêu chảy vào canh.
Nhưng khi hắn bưng canh đến cổng sân thì thấy Mộc Khinh Ngôn ngồi cạnh bàn đá cẩn thận băng bó chân cho con mèo trắng kia.
Tiêu Lâm Thành kinh ngạc đi tới hỏi, "Nó bị thương à?"
Mộc Khinh Ngôn gật đầu, "Chân sau gãy rồi."
Tiêu Lâm Thành bừng tỉnh đại ngộ, hèn gì lúc mình nhặt nó lên, nó kêu meo meo ầm ĩ, còn muốn cắn mình làm mình cứ tưởng mèo nào cũng dữ vậy.
Băng bó xong, Mộc Khinh Ngôn bế mèo đưa cho Tiêu Lâm Thành, "Trả lại ngươi đó."
Tiêu Lâm Thành ngây ngẩn cả người, "Trả cho ta? Ngươi không cần nữa à?"
Lúc đó hắn mới kịp phản ứng, "Ngươi muốn chữa chân cho nó nên mới cướp nó sao?"
Mộc Khinh Ngôn không trả lời mà chỉ nói: "Của ngươi đó."
Tiêu Lâm Thành thấy y nhìn con mèo chằm chằm với vẻ không nỡ thì cố ý hỏi: "Muốn trả cho ta thật à?"
Mộc Khinh Ngôn mím môi gật đầu.
Tiêu Lâm Thành đặt chén canh xuống rồi bế mèo trắng, thấy môi Mộc Khinh Ngôn càng mím chặt hơn.
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
"Ái chà, mềm ghê," hắn nín cười nói đùa, "Ngươi nhìn này, lông mượt quá."
Mộc Khinh Ngôn nhìn chằm chằm bàn đá không nói gì.
Tiêu Lâm Thành thả mèo vào lòng y rồi nhếch miệng cười: "Tặng ngươi đó."
Lần này đến lượt Mộc Khinh Ngôn giật mình, "Tặng...... Tặng ta?"
Tiêu Lâm Thành gật đầu, "Ừ, của ngươi đó."
Hai mắt Mộc Khinh Ngôn sáng lên, vuốt mèo trong ngực nói khẽ: "Tạ ơn."
"Khỏi cần tạ ơn," không hiểu sao trong lòng Tiêu Lâm Thành chợt thấy ấm áp dễ chịu, vui vẻ bưng chén canh trên bàn uống ực một hớp, "Ngươi thích thì......"
Đang nói nửa chừng, hắn nhìn chén canh trong tay rồi lập tức cứng đờ.
Mộc Khinh Ngôn thắc mắc: "Sao thế?"
"Không, không có gì," Tiêu Lâm Thành hối hận đến phát điên, "Ta lỡ uống canh của ngươi rồi, để ta đổi cho ngươi chén khác." Nói xong lập tức bưng canh chạy.
Đêm đó Mộc Khinh Ngôn ôm mèo ngồi ở cửa phòng mờ mịt nhìn Tiêu Lâm Thành chạy tới chạy lui nhà xí.
Từ đó trở đi Tiêu Lâm Thành cứ thấy món gì ngon đều giành về cho Mộc Khinh Ngôn như sợ y ăn ít đi.
Hắn nghĩ Khinh Ngôn gầy như vậy phải ăn nhiều hơn mới được.
Thế là trong thời gian Mộc Khinh Ngôn ở Vọng Lam Sơn, tuy không béo lên bao nhiêu nhưng cũng nuôi được chút thịt, nhìn trắng trắng mềm mềm.
Ba năm sau, Mộc Khinh Ngôn về Thanh Phong Cốc rồi lại đến Vọng Lam Sơn thì chút thịt lúc trước đã biến mất sạch.
Tiêu Lâm Thành tức giận định đi tìm Mộc Quy Hàn trách ông không cho Mộc Khinh Ngôn ăn no.
Sư phụ níu hắn lại tận tình khuyên nhủ: "Tiểu Mộc cao lên nên mới gầy đi đấy chứ......"
Sau đó mỗi lần Mộc Khinh Ngôn tới Vọng Lam Sơn, Tiêu Lâm Thành cứ sợ y đói chết nên nghĩ cách làm mấy món ngon cho y.
Nhưng hình như lần này càng gầy hơn, Tiêu Lâm Thành nghĩ thầm eo này nhỏ đến nỗi hai bàn tay có thể ôm trọn.
Ủa? Sao giống như mình đã từng ôm rồi nhỉ?
Trong một trại nhỏ ở Miêu Cương, một nữ tử khoảng ba bốn mươi tuổi lật đống chai lọ trên bàn rồi nói: "Nha đầu Linh Lung này lại trộm thuốc của ta đúng không?"
Nam tử trung niên đứng cạnh bóp vai cho nàng khuyên nhủ: "Nó chỉ ham chơi thôi, chờ nó về sẽ trả lại cho nàng."
"Nó còn gì để trả chứ?" Nữ tử bực bội nói, "Chưa phá hết thuốc của ta thì nó chịu về chắc?!"
"Vâng vâng vâng," nam tử vội phụ họa, "Hư quá đi mất, chờ nó về ta nhất định sẽ dạy dỗ nó! Phu nhân đừng giận mà hại thân nhé."
Nữ tử lật lật rồi cau mày hỏi: "Cổ Tương Tư của ta đâu rồi?"
Nam tử cầm lên một bình sứ nhỏ cạnh bàn, "Không phải đây à?"
"Không phải," nữ tử nói, "Đây là Tương Tư."
Nam tử: "...... Khác nhau sao?"
"Tất nhiên là khác rồi," nữ tử càng nhíu mày chặt hơn, "Cổ kia là mấy tháng trước ta tình cờ tìm được nên chưa biết rõ lắm, chắc nha đầu kia lấy đi rồi."
Nam tử buồn bực nói: "Cổ thì cổ, cũng đâu phải Linh Lung chưa từng nuôi."
Nữ tử vẫn không yên tâm, trong sách chỉ viết rải rác mấy dòng về cổ kia, lỡ xảy ra chuyện gì......
"Không được, ta phải đi tìm nó đây."
"Ôi, phu nhân đợi đã," nam tử níu nàng lại, "Đừng lo, có cổ nào mà nàng chưa thấy đâu, cùng lắm thì......"
Nữ tử rút ra một quyển sách trên giá ném cho hắn rồi đi thu dọn hành lý.
Nam tử lật ra thấy một tờ trong đó có nhắc tới "cổ Tương Tư", nói cổ này chia làm tử cổ và mẫu cổ, lấy d*c vọng làm đồ ăn, tử cổ và mẫu cổ vốn là một thể. Nhưng nếu đ ộng tình và tử cổ xâm nhập cơ thể thì cứ đến mười lăm cổ trùng thức tỉnh, người trúng tử cổ sẽ bị đau tim không chịu nổi, nếu không gi@o hợp thì không giải được.
Nam tử: "Chà...... nghe cũng chẳng phải cổ gì đứng đắn nhỉ."