Không phải đơn thuần là giữ mình trong sạch, chỉ là bởi vì anh sẽ không cho bắt cứ ai lại gần, ngoại trừ thân tín bên cạnh mình, anh sẽ giữ sự cảnh giác tuyệt đối dành cho bắt kỳ ai.
Thật sự, từ nhỏ anh ta đã rất bội phục Diệp Thương Ngôn.
Bội phục anh gặp phải mọi chuyện, chịu áp lực cực lớn, liên tục trải qua sinh tử, gặp phải vô số tra tắn tàn nhẫn mà vẫn có thể trở thành người mạnh mẽ như vậy!
Người đàn ông mạnh đến mức gần như không có cảm tình, sâu trong nội tâm lại vẫn có một ánh trăng sáng.
Trân quý như vậy.
Yêu như vậy.
Cho nên buổi tối hôm nay, khi anh ta nhận được điện thoại của Diệp Thương Ngôn, anh ta đã biết Đồng Vận Khiết lành ít dữ nhiều.
Đồng Vận Khiết động tới An Hạnh Nhi thì xác định chỉ còn một con đường chết.
Diệp Thương Ngôn gọi cho mọi người, vận dụng tất cả quan hệ tìm được chỗ Đồng Vận Khiết bắt cóc An Hạnh Nhi.
Anh ta cũng đi theo anh tới đây.
Trong giây phút mở kho hàng ra, anh ta cầu xin: “Thương Ngôn, đừng giết Đồng Vận Khiết, anh nợ cô ấy, anh muốn trả lại.”
Ngay lúc đó, Diệp Thương Ngôn không cho anh ta bắt cứ câu trả lời nào, thậm chí còn không liếc nhìn anh ta lấy một cái.
Trong lòng Diệp Thương Ngôn chỉ có An Hạnh Nhi.
Cuối cùng thì Diệp Thương Ngôn vẫn đồng ý.
Cho nên đã dùng cách thức tàn nhẫn nhất đối với phụ nữ, để lại cho cô ta một cái mạng.
Anh ta không biết qua nhiều chuyện như vậy, Đồng Vận Khiết có thể chấp nhận nỗi không, hay cuối cùng vẫn lựa chọn tự sát…
“Đoàng!”
Tiếng súng đột ngột vang lên.
Đỉnh tai nhức óc trong màn đêm yên tĩnh.
Diệp Thương Hải đỏ hoe cả mắt.
Tiếng súng vang lên trong kho hàng bên kia, có thể nhận thức được là Đồng Vận Khiết đã tự sát.
Tự sát cũng được.
Đó là lựa chọn của bản thân cô ta.
Chẳng có liên quan gì tới anh ta cả.
Thậm chí anh ta còn không quay đầu lại nhìn một cái mà bước đi luôn.
Trong bóng đêm, Diệp Thương Ngôn ôm An Hạnh Nhi lên một chiếc xe hơi màu đen rồi rời đi.
An Hạnh Nhi cứ ôm chặt cổ Diệp Thương Ngôn mãi, toàn thân đều đang run rẩy.
Thoát khỏi nguy hiểm vẫn chưa ngừng run được.
Diệp Thương Ngôn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô, vì vậy lên xe rồi vẫn còn ôm cô, để cô dựa sát vào trong ngực mình.
Tới biệt thự của Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi được anh ôm xuống xe.
Lúc này ở cửa phòng khách của biệt thự có một người đàn ông cung kính đứng đó.
Khắp người đàn ông đó đều là máu.
Vết máu rất rõ ràng.
Có lễ còn bị thương nặng hơn cả An Hạnh Nhi.
“Ngài Diệp.” Hồ Phong gọi anh: “Rất xin lỗi, tôi đã không bảo vệ mợ chủ cần thận.”
Lúc An Hạnh Nhi nhìn thấy Hồ Phong thì có chút kích động.
Cô biết rõ Hồ Phong đã cố hết sức rồi.
Sau khi xảy ra tai nạn xe, anh ta không màng tới an nguy của mình mà vẫn còn muốn bảo vệ cô.
Cô đang muốn mở miệng thì chợt nghe Diệp Thương Ngôn lạnh lùng nói: “Đi về dưỡng thương trước đi.”
Không có quá nhiều cảm xúc.
Cũng không biết là đang oán trách hay là trừng phạt.
Ngay cả một câu quan tâm cũng không có.
Hồ Phong cũng không dám nói nhiều lời.
Anh ta cung kính đáp: “Vâng.”.