“Tôi chưa từng tự cao tự đại, khoe khoang như các người, tôi chỉ là một người bình thường, một người bình thường có thất tình lục dục, tham sống sợ chết.” Đối với sự mỉa mai của Đồng Vận Khiết, An Hạnh Nhi không phản bác lại, cô nói với Đồng Vận Khiết: “Đối với người bình thường như tôi, cô thật sự không cần thêm bản thân mình vào, không đáng.”
“Đáng hay không đáng đó là chuyện của tôi.” Đồng Vận Khiết lạnh lùng cười: “Ngược lại, nghiệm chứng một chút cô có nói dối hay không, cũng không phải là không thể.
Cho dù… cho dù tối hôm nay chúng ta kéo dài thêm một buổi tối, Diệp Thương Ngôn cũng không thể đến cứu cô.”
“Đồng Vận Khiết, rốt cuộc tại sao cô phải giết tôi?” An Hạnh Nhi đột nhiên hỏi cô ta.
Câu hỏi này ngược lại đã hỏi trúng Đồng Vận Khiết.
Rốt cuộc là tại sao?
Ghen tị sao?
Không cam lòng sao?
Đồng Vận Khiết nghiến răng.
Không thể không thừa nhận, là vì An Hạnh Nhi thông minh hơn cô ta, có năng lực hơn cô ta.
Cô ta không thể chấp nhận được, bất kỳ người phụ nữ nào ưu tú hơn cô ta.
Đặc biệt là, người phụ nữ này còn ở bên cạnh Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi nhìn năm cảm xúc lẫn lộn trên mặt cô ta, đưa ra một đáp án chính xác: “Thứ nhát, tôi với Diệp Thương Ngôn kết hôn, cô không thể chấp nhận được Diệp Thương Ngôn có quan hệ với người phụ nữ khác.
Thứ hai, trong trận đấu lần này của chúng ta, cô vì thất bại mà kết thúc.
Thứ ba, cô cảm thấy tôi ưu tú hơn cô, lòng tự trọng của cô không cho phép bị người khác đè bẹp.”
“Đã biết rồi, vậy thì cô hãy chết một cách tử tế đi!” Khuôn mặt Đồng Vận Khiết đều là sự ác độc.
“Nhưng trên thực tế, nguyên nhân cô giết tôi đều không được thành lập.” An Hạnh Nhi nói: “Thứ nhất, tôi và Diệp Thương Ngôn chỉ là hôn nhân hình thức, chỉ cần cô nghiệm chứng, cô sẽ biết được những điều tôi nói là thật! Thứ hai, trong trận đấu của chúng ta lần này, tôi thừa nhận, tôi quả thật khiến cô thân bại danh liệt, cô ghi hận trong lòng.
Nhưng bây giờ, tôi dùng sự trong trắng mà tôi gìn giữ năm để giao dịch với cô, cô không hè bị thua thiệt.
Thứ ba, bây giờ có lẽ cô cũng nhìn ra tôi là người như thế nào, tôi vì được sống mà chuyện gì cũng có thể làm, không có hoàn mỹ như cô nghĩ, cô hoàn toàn không cần đồ kị”
Đồng Vận Khiết nhìn An Hạnh Nhi, cứ im lặng nhìn An Hạnh Nhi như vậy.
Đúng vậy.
Giây phút này, cô ta đã bị An Hạnh Nhi thuyết phục.
Cô ta cười khẩy một tiếng: “An Hạnh Nhi, nhưng chỉ cần tôi ngu xuẫn một chút, tôi thật sự đã nghe lời nói dối của cô rồi.”
An Hạnh Nhi cau mày.
“Cô nhìn đi, tôi đã hạ quyết tâm nhất định phải giết chết cô, bây giờ đột nhiên có chút dao động rồi.
Cái này còn không thể chứng minh sự lợi hại của cô sao, vậy phải làm thế nào mới chứng minh? An Hạnh Nhi, cô thông minh như vậy, hôm nay nếu như tôi bị cô lửa mà bỏ qua cho cô, vậy thì người lần sau gặp phải tình huống này chính là tôi!”
An Hạnh Nhi nghiền răng, nhìn chằm chằm vào Đồng Vận Khiết.
“Chỉ là An Hạnh Nhi, thông minh ngược lại lại bị thông minh làm hại, bây giờ không phải cô nói cô là trinh nữ sao, tôi không ngờ được, trên thế giới này còn có một kiểu tra tấn hiếp trước rồi giết.” Khuôn mặt Đồng Vận Khiết đẫm máu, vô cùng đáng sợ.
An Hạnh Nhi cố gắng để bản thân mình bình tĩnh.
Đúng.
Hiếp trước giết sau…thời gian hiếp trước này, chính là thời gian một lần nữa cô kéo dài cho mình.
Cô tin, thật sự tin tưởng Diệp Thương Ngôn sẽ đến.
Giống như lần trước cô bị tai nạn xe, Diệp Thương Ngôn đã liều chết cứu cô từ tay của tử thần.
Cô không muốn lúc Diệp Thương Ngôn đền, thứ nhìn thấy chính là thi thể lạnh ngắt của cô.
Có thể sống lại, cô đã rất cảm ơn sự hậu đãi của ông trời với cô, để cô có thể phát tiết hết những sự ủy khuất và phẫn nộ trong kiếp trước, để cô có thể tự tay xé nát bộ mặt thật sự của nhà họ Có, để cô có thể tự tay báo thù rửa hận.
Cô thận trọng, cần thận, chưa từng nghĩ đến kiếp này sẽ chết sớm như vậy.
Vẫn chưa hoàn thành nguyện vọng của mình trong kiếp trước, cô không thể chết, cô không cho phép mình chết trên tay của người phụ nữ điên Đồng Vận Khiết này một cách khó hiểu như vậy.
Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng.
Cho dù, tìm cho mình một nghìn lý do nhưng lý trí cũng nói với cô, đây là cách duy nhất và tốt nhất tranh thủ thời gian sống cho mình, trong sâu thẳm, vẫn có sự bài xích, không muốn bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cơ thể cô…trừ Diệp Thương Ngôn.
Điều bây giờ cô đang nghĩ chính là.
Cô mắt đi sự trong trắng của mình, Diệp Thương Ngôn có… có buồn không..