CHƯƠNG : DIỆP THƯƠNG NGÔN CHÚC MỪNG AN HẠNH NHI
Đêm khuya yên tĩnh.
Bầu trời sao lắp lánh.
Bộ váy mặc trên người An Hạnh Nhi lắp lánh ánh sáng, trông rất nỗi bật.
Chính là mang vẻ đẹp của tinh linh từ trên trời rơi xuống nhân gian, đẹp tới mức như mộng như ảo.
Cô nhìn chằm chằm Diệp Thương Ngôn.
Có hơi không hiểu ý trong lời anh nói.
Có hơi, được cưng chiều mà đâm lo sợ.
Cô từng nghĩ, Diệp Thương Ngôn liệu có khi nào châm chọc vài câu hay không.
Dù sao kiểu đàn ông độc miệng như Diệp Thương Ngôn, nếu như không chấp nhận nổi phong mang của cô thì tuyệt đối không thể duy trì trầm mặc.
“Bỏ đi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên từ bỏ.
Anh đưa tay ra.
Một người đàn ông ở trên ghế lái phụ đưa cho anh một bó hoa hồng rất lớn.
Hoa hồng dưới sắc đêm, cứ cảm giác toát ra một cỗ nóng bỏng nhiệt tình như lửa.
Anh một tay giữ nạng, một tay cầm bó hoa.
Động tác rõ ràng có hơi khôi hài, bởi vì gương mặt không chút tì vết đó của Diệp Thương Ngôn, ngược lại khiến anh trông rất đẹp trai.
Nhịp tim của An Hạnh Nhi có hơi nhanh.
Rất dễ bị người đàn ông này, làm cho tâm hoảng ý loạn.
Cô cố gắng khiến mình duy trì bình tĩnh.
Nhìn người đàn ông vắt vả đi tới trước mặt cô.
Sau khi đi tới gần.
Anh thuận tay ném chiếc nạng đi.
An Hạnh Nhi liếc nhìn.
“Nhìn tôi.” Diệp Thương Ngôn nói.
Trong giọng nói rõ ràng có chút bá đạo.
An Hạnh Nhi nghẹn lời.
Con hàng này có lúc, trẻ con tới mức cô cũng không muốn nói chuyện với anh.
“Tôi đẹp hơn chiếc nạng.” Diệp Thương Ngôn tự nhiên nói.
An Hạnh Nhi cạn lời.
Diệp Thương Ngôn đột nhiên hít thở sâu một hơi.
Rõ ràng rất nghiêm túc.
Khiến An Hạnh Nhi lúc này tự dựng có hơi căng thẳng.
Hình như… có chút mong chờ.
“Chúc mừng.” Diệp Thương Ngôn đưa bó hoa hồng ra.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Chúc mừng cái gì.
“Chúc mừng buổi ra mắt sản phẩm mới của em kết thúc một cách hoàn hảo.
Bởi vì thời gian vội vàng, không thể chuẩn bị tiệc chúc mừng cho em được.” Diệp Thương Ngôn giơ bó hoa trong tay mình lên: “Không được chê.”
Là dùng không được, chứ không phải là không cần.
Con hàng này sao có thể bá đạo như vậy chứ.
Trong lòng kèm theo sự bắt mãn.
An Hạnh Nhi nhìn bó hoa hồng đỏ ở trước mặt, vẫn đưa tay, nhận lấy từ tay anh: “Cảm ơn.”
“Thích không?” Diệp Thương Ngôn hỏi.
“Thích.” An Hạnh Nhi đáp lại.
Không có cô gái không thích hoa tươi.
“Thích, không nên thể hiện một chút sao.” Diệp Thương Ngôn mỉm cười.
Cười lên, thật sự là một yêu nghiệt nhân gian.
An Hạnh Nhi lần nào cũng bị Diệp Thương Ngôn chọc cho đỏ mặt tía tai.
Lúc đó thì nhìn thấy Diệp Thương Ngôn đột nhiên giang tay ra.
Rõ ràng chính là muốn cô ôm.
Nhịp tim của An Hạnh Nhi lại đập nhanh.
Cô đang nghĩ.
Rốt cuộc đã từng có bao nhiêu phụ nữ, mới có thể biết tán gái như vậy!
Cô không kìm được cảm xúc trong lòng mình.
Chỉ là.
Nói với bản thân, không thể bị mê hoặc.
Cô còn có chuyện rất nghiêm túc muốn nói.
Cô hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Diệp Thương Ngồn, anh sợ bị người khác so sánh không?”
Diệp Thương Ngôn nhíu mày.
Tay của anh vẫn duy trì tư thế giang ra.
“Sợ bị người khác nói, anh không xứng với tôi không?” An Hạnh Nhi hỏi: “Anh sợ tôi cướp mắt sự vẻ vang của anh không? Anh sợ tôi quá giỏi khiến anh khó xử không? Anh sợ…”
An Hạnh Nhi bỗng trợn to mắt.
Cơ thể của cô đột nhiên không vững.
Lập tức nhào vào trong vòng ôm của Diệp Thương Ngôn.
Rõ ràng lại bị Diệp Thương Ngôn, cường thế kéo vào.
Mũi của cô đụng vào lồng ngực của anh, có hơi đau.
Một giây sau thì cảm thầy Diệp Thương Ngôn ôm chặt cơ thể của cô vào trong lòng.
Bó hoa tươi trên tay An Hạnh Nhi, cũng vì hành vi của Diệp Thương Ngôn mà bị dọa, rơi xuống đất.
“Không sợ.” Trên đỉnh đầu, vang lên giọng nói đầy từ tính của Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi bắt giác túm chặt áo của Diệp Thương Ngôn.
Từng hôn rất nhiều lần với Diệp Thương Ngôn.
Trong ký ức hình như chưa bị Diệp Thương Ngôn ôm như này.
Trong khoang mũi, đều là mùi hương của Diệp Thương Ngôn.
Mùi hương đặc biệt duy nhát.
Sẽ khiến cô tự dưng có một loại cảm giác an toàn.
“Ngược lại, rất tự hào.” Giọng nói trầm thấp của Diệp Thương Ngôn, vang lên bên tai cô.
Cô trước cũng cho rằng, vì đối phương trở nên giỏi hơn, sẽ là một chuyện rất đáng tự hào.
Gặp phải Cố Quân Tường, cô đã nghỉ ngờ, có phải là tam quan của tôi xảy ra vấn đề không?!
Quả nhiên.
Là Cố Quân Tường, quá thấp kém.
Cô nói: “Tôi tưởng rằng lòng tự tôn của đàn ông sẽ không cho phép.”
“Đó là loại người đàn ông không có tự tôn, mới sẽ như vậy.” Diệp Thương Ngôn nói rõ từng từ.
An Hạnh Nhi hơi sững ra.
Không có tự tôn.
Cô đột nhiên cảm thấy lời đánh giá của Diệp Thương Ngôn đối với Cố Quân Tường rất đúng.
Tự tôn, là tự mình cho.
Không phải là người khác thành toàn.
“Quan điểm là.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên buông An Hạnh Nhi ra, cúi đầu nhìn cô.
An Hạnh Nhi cũng ngẩng đầu nhìn Diệp Thương Ngôn.
Dưới sắc đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Em giỏi hơn nữa, tôi cũng đủ xứng với em.” Giọng nói của Diệp Thương Ngôn, đanh thép có lực.
Rốt cuộc phải có bản lĩnh cỡ nào mới có thể nói ra lời nói tự tin như vậy.
Khoảnh khắc đó.
An Hạnh Nhi thậm chí cảm thấy anh không phải là đang không biết trời cao đất dày.
Khoảnh khắc đó cô chính là cảm thấy.
Anh có thể.
Cổ họng của An Hạnh Nhi hơi di chuyển.
Ngầm đồng ý để Diệp Thương Ngôn áp sát môi của cô.
Sắc đêm… tản mạn.
Tần Thạc ngồi ở ghế lái phụ, cứ vậy mà nhìn đôi cầu nam nữ này.
Không có chuyện gì đi phát cơm chó.
Anh ta xoay đầu liếc nhìn Hồ Phong.
Hồ Phong cảm nhận được ánh mắt của Tần Thạc, có hơi không biết làm sao.
“Cậu từng yêu đương chưa?” Tần Thạc hỏi.
Lúc hỏi ra.
Mặt của Hồ Phong lập tức đỏ lên.
Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên lộ ra vẻ thẹn thùng.
Tần Thạc nhìn cũng có hơi không nói lên lời.
Trong tình huống cảm thấy Hồ Phong rất là khó xử, anh ta mắt kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, trông cậu cũng là một lão xử nam.”
Tần Thạc lại quay đầu liếc nhìn hai người kia.
Phắc.
Cứ cảm thấy cải thảo trắng nhà anh ta bị heo ủi rồi.
Đúng.
Diệp Thương Ngôn là cải thảo trắng.
Một lúc lâu sau.
Hai môi rời khỏi đối phương.
An Hạnh Nhi rũ mắt.
Rõ ràng, mặt đỏ bừng xấu hồ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hôn môi với Diệp Thương Ngôn lại trở nên tự nhiên như vậy.
Trở nên…
Giống như là chuyện nước chảy thành sông.
Nhưng mà.
Bọn họ tại sao lại tự nhiên như vậy.
Đừng nói là vợ chồng, ngay cả người yêu cũng không phải.
Người yêu…
Trái tim của An Hạnh Nhi rõ ràng đang run rẩy.
“Đỡ tôi.” Diệp Thương Ngôn mở miệng.
Còn chưa nhận được sự đồng ý của An Hạnh Nhi.
Thì nghe thấy Diệp Thương Ngôn lại nói: “Chân nhữn.”
Sau đó, một cánh tay khoác trên vai cô, sau đó sức nặng của cả người đè xuống.
An Hạnh Nhi không chú ý, suýt nữa đứng không vững mà ngã ra.
Cô không dễ gì đứng vững được.
Con hàng này thật sự nặng giống như sắt vậy.
“Anh tự mình không thể đi sao?” Anh Hạnh Nhi không thoải mái.
“Chân của tôi không phải què rồi sao?” Diệp Thương Ngôn phản bác.
“Anh không phải có nạng hay sao?”
“Nạng rơi dưới đất rồi.”
“Anh không có tay nhặt lên sao?”
“Không có dư tay.” Diệp Thương Ngôn trả lời một cách rất hiển nhiên: “Tay của tôi, là dùng để nắm tay em.
Cái con hàng Diệp Thương Ngôn này, có thể đừng thả thính nữa được không?!
An Hạnh Nhi tốn sức đỡ Diệp Thương Ngôn ngồi lên chiếc xe sang.
Lúc ngồi lên, mới nhìn thấy Tần Thạc ngồi ở ghế lái phụ.
Tần Thạc tự nhiên không có chú ý tới biểu cảm của An Hạnh Nhi, anh ta rất điềm nhiên hơn nữa nói rất thẳng với cô: “Nhìn thấy rồi, cô đánh lưỡi rồi.”
Cô có thể đánh anh ta không?!
Loại xảy ra án mạng!.