An Hạnh Nhi nhẹ nhàng lau môi Diệp Thương Ngôn, giống như chỉ lau một cách tượng trưng.
Cô chậm rãi nói: “Đừng mang những thứ bẩn thỉu về nhà”.
Diệp Thương Ngôn ngầm cho phép mọi hành động của An Hạnh Nhi, ngay lúc đó khóe miệng nhéch lên một đường cong xinh đẹp, vô cùng quyền rũ.
Sắc mặt Đồng Vận Khiết càng ngày càng khó coi.
Đương nhiên cô ta biết thứ bẩn thỉu mà An Hạnh Nhi nói là gì.
Nhìn từ xa, hai người họ giống như đang hôn nhau.
Trên thực tế…
Cổ họng Đồng Vận Khiết khẽ nhúc nhích, khống chế cảm giác khó chịu trong lòng.
Cô ta đi theo Diệp Thương Ngôn vào phòng vệ sinh.
Diệp Thương Ngôn dường như đã biết cô ta sẽ đi theo, rõ ràng là anh đang đợi cô ta.
Tần Thạc cũng chủ động tránh ra.
Cô ta không kìm nén được niềm vui trong lòng bước đến trước mặt anh.
Cô ta nghĩ.
Đêm nay cô ta rất tỏa sáng, sức hắp dẫn sân khấu trời sinh của cô ta, vô cùng nổi bật dưới ánh đèn sân khấu, Diệp Thương Ngôn cũng sẽ rung động.
Là đàn ông đều sẽ rung động.
Vì vậy, Diệp Thương Ngôn sẽ không từ chối sự tiếp cận của cô ta.
Trong mắt tràn đầy tình yêu, tim đập rộn ràng bước đến trước mặt Diệp Thương Ngôn.
Cô ta gọi anh là “Ngôn”.
Chỉ có những người thân thiết nhất với anh mới gọi anh như vậy.
Họ đã quen biết nhau rất nhiều năm.
Cô ta biết rất nhiều điều về anh.
Cô ta là người phụ nữ ở bên cạnh anh lâu nhất và biết anh rốt cuộc là ai.
Cô ta không giống người ta.
Cũng không giống An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi chỉ là một công cụ để anh lợi dụng mà thôi.
Cô ta không phải Tình cảm của cô ta và Diệp Thương Ngôn đã có rất nhiều năm rồi.
Cô ta không tin Diệp Thương Ngôn sẽ thờ ơ với cô ta.
Vì vậy cô ta chủ động kéo quần áo của Diệp Thương Ngôn.
Chủ động kiễng chân lên hôn anh.
Giữa bọn họ từng có quá khứ.
Bây giờ chỉ cần chất xúc tác thôi.
Cô ta và anh có thể bắt đầu lại từ đầu.
Cô ta nhắm mắt lại dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Khoảnh khắc tiến lại gần anh.
Cô ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Thương Ngôn, mang theo mùi máu tanh của địa ngục, khiến người ta rùng mình.
Anh nói: “Một vừa hai phải thôi.”
Đồng Vận Khiết đông cứng người.
Khuôn mặt đang đây tình ý của cô ta bỗng chốc như bị băng tuyết bao phủ, sắc mặt trắng bệch ra.
Cô ta tưởng mình nghe nhằm.
Mặc dù Diệp Thương Ngôn không đề cô thân mật với anh, nhưng anh sẽ không nhẫn tâm đẩy cô ta ra.
Cô ta nghe thấy âm thanh vừa rồi có mùi khát máu.
Mà cô ta biết rất rõ.
Lúc Diệp Thương Ngôn khát máu thì sẽ rất tàn nhẫn.
Lúc đó, Đồng Vận Khiết không phản ứng kịp.
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thương Ngôn lặp lại lần nữa: “Cô vừa phải thôi!”
Cho nên.
Anh đang cảnh cáo cô ta không được làm khó An Hạnh Nhi, đúng không?
Anh đang cảnh cáo cô ta đừng đi trêu chọc An Hạnh Nhi, cũng không thể làm khó An Hạnh Nhi.
Cô ta biết.
Diệp Thương Ngôn chắc chắn biết bây giờ cô ta đang làm gì.
Anh quá thông minh.
Một biến động nhỏ thôi cũng đã có thể nhận ra, còn nhìn rõ hết thảy.
Cô ta cũng chưa từng nghĩ đến việc giấu anh.
Cô ta thậm chí còn cố ý, cố ý muốn xem xem, cô ta nhằm vào An Hạnh Nhi thì Diệp Thương Ngôn sẽ làm thế nào?
Diệp Thương Ngôn sẽ chèn ép cô ta vì An Hạnh Nhi sao?
Sẽ như vậy chứ.
Nhưng nhiều ngày trôi qua.
Diệp Thương Ngôn lại không có động tĩnh gì cả.
Cô ta nhận định.
Tình cảm giữa Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Có lẽ trước mặt người ngoài, bọn họ mới thể hiện tình cảm thôi.
Trên thực tế.
Hai người chỉ kết hôn trên hình thức mà thôi.
Nhưng lúc này.
Diệp Thương Ngôn lại đến cảnh cáo cô ta vì An Hạnh Nhi.
Ha ha.
Sao cô ta có thể bỏ qua cho cô được.
Làm sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ đã cướp đi người đàn ông của mình được chứ.
Thậm chí khi nghe Diệp Thương Ngôn nói như vậy, cô ta còn mất hết lý trí muốn hôn anh.
Nhưng ngay lúc đó.
Nghe thấy giọng nói của An Hạnh Nhi.
Giọng nói của con đàn bà đề tiện An Hạnh Nhi.
Cô cứ như vậy xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đương nhiên, không ai có thể cướp đi Diệp Thương Ngôn của cô ta.
Sắc mặt Đồng Vận Khiết đã khó coi đến cực điểm.
Cô ta hung hăng nhìn An Hạnh Nhi đang chậm rãi lau môi cho Diệp Thương Ngôn.
Cô lau rất lâu.
Thậm chí sau khi lau xong, anh còn nói: “Được rồi.”
Được rồi.
Lau sạch những thứ bản thỉu.
Lau sạch là có thể… hôn môi.
An Hạnh Nhi kiễng chân lên.
Lúc này cô đang mặc một chiếc áo gió màu đen, dưới lớp áo gió là bóng dáng xinh đẹp của cô, cô chủ động vươn tay, ôm lấy cỗ Diệp Thương Ngôn.
Sau đó hôn anh.
Dưới con mắt của mọi người.
Cô hôn lên môi Diệp Thương Ngôn.
Thực sự, không phải là ảo giác của ngón tay đâu.
Môi của Diệp Thương Ngôn rất mềm.
Cảm giác hôn nhau lúc này giống như đang ăn kẹo bông vậy…
Tắt nhiên.
Không nên dùng từ này để mô tả một người đàn ông.
Nhưng Diệp Thương Ngôn lại giống như một tên yêu nghiệt.
Chính là, thèm thuồng đã lâu.
Cô thậm chí đã quên.
Cảm giác hồi đó khi hôn Cố Quân Tường rốt cuộc là như thế nào?
Có Quân Tường của năm đó có thể không thực sự mang lại cho cô bắt kỳ cảm xúc nào.
Nụ hôn này của cô.
Khiến tắt cả mọi người, kể cả Diệp Thương Ngôn đều ngạc nhiên.
Khoảnh khắc đó, con ngươi Tần Thạc muốn rớt ra ngoài.
Ai nói An Hạnh Nhi tuy thông minh, giỏi cầm kỳ thi họa, là một sản phẩm thất bại dưới sự giáo dục cứng nhắc của tầng lớp thượng lưu, luôn duy trì dáng vẻ cao quý và thanh tao, đó là bởi vì cô chưa gặp được người đàn ông cô muốn chạm vào thôi.
Nhưng hôm nay xem ra, rõ ràng là nhiệt tình như lửa.
Vẻ quyến rũ đó không phải do quần áo tạo nên, dù sao thì so với trang phục trên người của Đồng Vận Khiết thì áo khoác gió đen của An Hạnh Nhi quá bình thường.
Nhưng lúc này, hành động chủ động hôn Diệp Thương Ngôn lại khiến người ta cảm thấy dáng vẻ quyến rũ đó tản ra từ trong xương cốt.
Tần Thạc xem rất thích thú.
Sau đó, đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt muốn giết người.
Má nó.
Sự chiếm hữu của người đàn ông này quá mạnh mẽ.
Nhìn bọn họ hôn nhau thôi mà, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Nhưng Tần Thạc vẫn chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Chuyển tầm mắt, anh ta nhìn tháy Đồng Vận Khiết, gương mặt méo mó, nhìn Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi hôn nhau một cách cuồng nhiệt, như keo dính chuột.
Không phải chỉ có Đồng Vận Khiết.
Lúc này Tần Thạc mới phát hiện, Cố Quân Tường cũng đang đứng cách đó không xa.
Quả nhiên.
Lúc này cũng đang rất tức giận.
Anh ta đoán.
Cố Quân Tường kết giao với cô lâu như vậy mà vẫn chưa từng nhìn thấy một mặt quyến rũ động lòng người của An Hạnh Nhi.
Cho nên người phụ nữ này rốt cuộc có mùi vị gì, người đàn ông này vẫn chưa trải nghiệm qua.
Với biểu hiện bây giờ của An Hạnh Nhi.
Có lý do để nghi ngờ kỹ năng giường chiều của Có Quân Tường không bằng Diệp Thương Ngôn.
Trí tưởng tượng của Tần Thạc lại bay cao bay xa.
Sau đó thầy Cố Quân Tường quay người rời đi.
Bỏ đi trong sự không cam lòng.
Lúc này.
An Hạnh Nhi cũng rời khỏi môi Diệp Thương Ngôn.
Vốn dĩ.
Cô chỉ muốn chạm nhẹ thôi.
Bị thất thủ.
Cô thực sự cảm thấy Diệp Thương Ngôn rất quyến rũ.
Thậm chí còn có chút đáng sợ.
Cô khống chế nhịp tim của mình.
Cô nói: “Quay lại thôi.”
Cô muốn đỡ Diệp Thương Ngôn rời đi.
Cô vừa động tay.
Cơ thể đột nhiên bị ôm chặt.
Giây tiếp theo, ót cô bị bàn tay to cứng rắn giam cầm, anh hôn xuống môi cô lần nữa.
Kẹo bông gòn gì chứ.
Rõ ràng là tên háo sắc!.