Đỗ Quyên theo An Hạnh Nhi trực tiếp đi vào văn phòng của An Hạnh Nhi.
Cả một hồi mà Đỗ Quyên cũng còn chả phản ứng lại được.
Thật sự bị khí thế của An Hạnh Nhi hồi nãy làm chắn động rồi!
Tuy bộ phận truyền thông quảng cáo quả thực là bộ phận hỗ trợ, nhưng tài nguyên tuyên truyền quảng cáo quả thực là bộ phận nào cũng muốn giành, vì để có được tài nguyên tuyên truyền tốt hơn, mà chức trách của bộ phận truyền thông quảng cáo đương nhiên cũng từ số trở thành số , hơn nữa đã trở thành quy tắc ngầm của tập đoàn An Thị rồi, không ai vạch trần cả, chỉ sợ khi thật sự đắc tội với bộ phận truyền thông quảng cáo thì bọn họ cố ý làm chút thủ đoạn nhỏ trên tuyên truyền cũng sẽ ảnh hưởng đến công trạng cuối cùng, đều là trách nhiệm của các bộ phận, không có được thẩm duyệt của bộ phận truyền thông quảng cáo, thì người ở bộ phận khác cũng không dám lấy tiền đồ của mình để cá cược.
Thế nhưng bây giờ, bị An Hạnh Nhi vạch trần một cách vô tình như vậy, còn khiến tổng giám của bộ phận truyền thông quảng cáo, từ đầu đến cuối không nói được một câu nào.
Ngoại trừ e dè thân phận của An Hạnh Nhi ra, thì quan trọng hơn chính là nó rất có lý.
Lúc này Đỗ Quyên không khỏi có chút khoan khoái trong lòng.
Phải biết trước đây vì để giành được tài nguyên quảng cáo của bộ phận truyền thông quảng cáo mà phải nịnh hót lấy lòng đủ kiểu, chỉ sợ bên đó mà không vui thì sẽ đem tài nguyên cho người khác, một khi tuyên truyền không được, ảnh hưởng đến công trạng, thì người chịu nạn sẽ là bọn họ, mấy ông lớn ở bộ phận truyền thông quảng cáo, đều được bọn họ nâng niu tôn kính, bây giờ đột nhiên bị An Hạnh Nhi chửi xối xả, quá là sướng!
“Đỗ Quyên.” Quay lại chỗ ngồi.
Đỗ Quyên vội vàng hồi thần: “Vâng An tổng.”
“Hôm nay thúc giục bộ phận quảng cáo truyền thông đưa ra phương án tuyên truyền cho toà nhà Quang minh chúng ta, nếu như không đưa ra được thì gửi fax trực tiếp tới văn phòng chủ tịch, để văn phòng chủ tịch đôn đốc việc này.”
“Dạ được.” Đỗ Quyên đáp lời ngay.
Cũng đến lúc để cho máy ông phật lớn ở bộ phận truyền thông quảng cáo biết chút lợi hại rồi!
Nghĩ đến trước đây thật sự là hận chết bộ dạng cao cao tại thượng của tất cả bọn người ở bộ phận truyền thông quảng cáo rồi, bây giờ cuối cùng cũng có người có thể giúp bọn họ xử lý rồi!
“Đi bận chuyện của mình đi, có gì khó khăn thì tìm tôi.”
“Cảm ơn An tổng.” Đỗ Quyên vội vàng đáp tạ.
An Hạnh Nhi khẽ gật đầu.
Đỗ Quyên rời đi.
An Hạnh Nhi suy nghĩ, rồi cầm điện thoại lên gọi: “Thư ký La, cô vào đây một lát.”
“Vâng.”
La Tư đi vào.
An Hạnh Nhi trực tiếp nói: “Điều tra giúp tôi, vị trí mà tập đoàn Tinh Diệu quy hoạch muốn xây dựng khu thương mại, thổ cư của nơi đó có phải đã nằm trong tay của Tinh Diệu rồi không, hơn nữa tập đoàn Tinh Diệu có phải đã lầy được quyền xây dựng do uỷ ban Thành phố phê chuẩn không.”
“An tổng đang nghỉ ngờ, tập đoàn Tinh Diệu chỉ là đang thả đạn mù thôi sao?” La Tư rất thông minh, vừa nói liền hiểu ra được ý của cô.
“Đồi thành bất kỳ người nào khác thì tôi đều không nghi ngờ, nhưng tập đoàn Tinh Diệu từng có mâu thuẫn rất sâu với tôi, rất có thể, là đang cố ý nhắm vào tôi.”
“Vâng.” La Tư gật đầu.
Cũng không hỏi nhiều rằng giữa bọn họ rốt cuộc có mâu thuẫn gì.
Dù sao chuyện của lãnh đạo, đặc biệt là chuyện riêng tư, biết càng nhiều, thì chết càng nhanh.
Đây là quy tắc ngầm trong nơi làm việc, thân là thư ký, thì vẫn hiểu về điểm này.
“Ngoài ra, thúc giục Mạnh Khải Minh một chút, hỏi anh ta danh sách chiêu thương hiện tại đã được xác định thế nào rồi? Xác định rồi thì đến văn phòng tôi, nói riêng với tôi một chút.”
“Vâng.”
La Tư rời đi.
An Hạnh Nhi cũng nhanh chóng vùi đầu vào làm việc, không cho mình trì hoãn nửa phút nào.
Hồ Phong luôn theo bên cạnh An Hạnh Nhi.
Anh ta mới bắt đầu cũng không tin tưởng An Hạnh Nhi có năng lực trở nên nỗi bật ở nơi làm việc cho lắm, ví dụ như anh ta trước đây cũng không cảm thấy Diệp Thương Ngôn có kỹ năng điều khiển thân thủ ở trên cơ anh ta, thế nhưng sự thực chính là, bọn họ có thể bộc phát ra sức mạnh khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Anh ta đột nhiên cảm thấy, ngài Diệp và bà chủ, thật sự rất xứng đôi.
Quyết đoán như nhau, khí thế bức người như nhau.
Văn phòng phó tổng tập đoàn An Thị.
An Quốc Đại nghe thấy báo cáo của Nghiêm Quốc Cương, tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp liền tan thành mây khói.
Con nhỏ An Hạnh Nhi chết tiệt này, thật giống như là bật hack qua vậy, cái gì cũng biết, nói chính xác, là cái gì cũng thành thục.
Tập đoàn An Thị nhiều bộ phận như vậy, nhiều phân công chức trách như vậy, cô rốt cuộc làm sao mà hiểu rõ ràng như vậy.
“Phó tổng.” Nghiêm Quốc Cương cần thận dè dặt mà mở miệng nói: “Bây giờ An Hạnh Nhi thúc giục tôi đưa ra phương án tuyên truyền, tôi sợ nếu tôi không giao ra, thì An Hạnh Nhi sẽ trực tiếp kiện chuyện này đến chỗ chủ tịch! Chủ tịch dù sao cũng là cha của An Hạnh Nhi, hơn trong chuyện tuyên truyền, chúng ta quả thực là đuối lý, tôi sợ đến lúc đó không chỉ khiến bộ phận truyền thông quảng cáo bọn tôi khó xử mà còn sợ ảnh hưởng đến danh dự của ông, dù sao ông quản bộ phận chúng tôi, cũng có trách nhiệm liên ƠI sa Đôi con ngươi của An Quốc Đại chọt híp lại.
Nghiêm Quốc Cương không dám nói nhiều nữa.
Nhưng vào lúc đó, An Quốc Đại đã hiểu rồi.
Ông ta thậm chí rất rõ, với tính cách của An Hạnh Nhị, thật sự sẽ làm lớn chuyện này lên!
Ban đầu cho bộ phận truyền thông quảng cáo quyền lợi lớn như vậy, cũng là vì ông ta cũng có thể có rất nhiều lợi ích riêng, nếu thật sự làm lớn lên…khó tránh những chuyện đã từng sẽ bị phanh phui ra.
Ông ta nghiền răng: “Làm theo như An Hạnh Nhi nói, tôi muốn xem thử, cho dù nó có tuyên truyền được thì cũng làm được gì “Vâng.” Nghiêm Quốc Cương vội vàng đáp.
Cũng thở phào một hơi.
Thật sự e dè khi đối chọi với An Hạnh Nhi.
Có một loại cảm giác, không thể chọc vào An Hạnh Nhi, cho nên chỉ có thể, bảo sao nghe vậy.
Khi Đỗ Quyên sắp tan ca, đến văn phòng An Hạnh Nhi tìm An Hạnh Nhi.
Cô ta hưng phần mà cầm lấy phương án kế hoạch tuyên truyền của bộ phận truyền thông quảng cáo, kích động mà nói: “Bộ phận truyền thông quảng cáo đã đưa phương án cho tôi rồi, chính là tất cả yêu cầu mà trước đây chúng ta đề ra, bọn họ đều đã làm kế hoạch, thậm chí còn ưu hoá nó lên nữa.”
Khoé miệng An Hạnh Nhi cười một cái, cũng không quên nhắc nhở: “Chú ý tiến độ thời gian, đừng để đến lúc đó bị bọn họ đầu cơ trục lợi, không khai triển theo tiền độ kế hoạch của chúng ta, thì cũng như không.”
“Được.” Đỗ Quyên vội vàng gật đầu.
“Đúng rồi.” An Hạnh Nhi đột nhiên ra: “Chuyện minh tinh đại diện, thương lượng xong chưa?”
“Minh tinh đại diện cũng là bên truyền thông quảng cáo đang phụ trách, bọn họ đã dự tính xong minh tinh đại diện rồi, bước đầu xác định là minh tinh tuyến Doãn Thiên Lãng.
Hiện tại độ nồi tiếng của Doãn Thiên Lãng không tệ, hơn nữa có hợp tác qua với công ty chúng ta máy lần, cũng khá vui vẻ.” Đỗ Quyên báo cáo, như cũng rất hài lòng.
“Không cần anh ta.” An Hạnh Nhi thẳng thắn mà nói.
Đỗ Quyên hỏi thăm: “An tổng có ứng cử viên rồi sao?”
“Ôn San.”
“Độ nỗi tiếng của Ôn San cũng rất cao, nhưng nghe nói tiền phí đại diện của cô ta thuộc phạm trù giá trên trời, tôi sợ dự toán tuyên truyền không đủ.” Đỗ Quyên lo lắng.
“Nếu muốn tuyên truyền đạt được hiệu quả, chắc chắn phải mời minh tinh có lưu lượng nhất Bắc Văn Quốc, còn về phí đại diện, đó là chuyện của bộ phận truyền thông quảng cáo, cô cứ đề xuất yêu cầu, bọn họ phối hợp hoàn thành là được.”
“Được.” Đỗ Quyên cũng không nghỉ ngờ gì.
Dù sao địa vị của An Hạnh Nhi trong lòng cô ta hiện tại rất cao.
Cô nói gì thì cô ta đều tin.
Cho dù cô ta vẫn còn một chút gì đó cảm thấy, dùng minh tinh hàng đầu như vậy, có chút lãng phí.
An Hạnh Nhi đương nhiên cũng biết là lãng phí.
Nhưng cái lãng phí không phải là tiền của cô.
Cái lãng phí là tiền của tập đoàn Tinh Diệu.
Cô rất chắc chắn.
Cái cô muốn, tập đoàn Tinh Diệu chắc chắn cũng muốn.
Bây giờ cô không lương thiện nữa.
Đối với người không mang tâm địa tốt, chắc chắn phải….trả lại gấp trăm lần!.