An Hạnh Nhi sắp xếp công việc xong xuôi rồi trở về phòng làm việc của mình ngay lập tức, cô toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.
Trong phòng làm việc kế bên.
An Mục rất bực bội.
Cô ta nghe nói An Hạnh Nhi thành lập tổ dự án cao ốc Quang Minh, nhưng mà từ đầu đến cuối cô ta đều không có bắt cứ quan hệ nào, cô ta thậm chí còn không biết là An Hạnh Nhi đang làm cái gì, sắp xếp công việc gì, làm đến mức độ nào rồi, có khi nào sẽ mang đến thành tích làm cho người ta kinh ngạc gì không đây.
Cô ta thật sự có một loại ảo giác, cảm thấy hình như là bây giờ An Hạnh Nhi có làm cái gì thì cũng sẽ thành công.
Không.
Cô ta tuyệt đối không thể để An Hạnh Nhi đạt được ý đồ như vậy được.
An Mục vội vàng gọi điện thoại cho ba của cô ta: “Ba ơi.”
“Sao vậy?” Giọng điệu của An Quốc Đại cũng không tốt lắm, hiển nhiên là tâm trạng không vui.
“An Hạnh Nhi thành lập tổ dự án cao ốc Quang Minh, thành viên trong nhóm không có con, cho nên con không biết hiện tại An Hạnh Nhi đang chuẩn bị làm cái gì, hồi lúc nãy con thầy thành viên trong tổ dự án họp xong trở về, cả đám bọn họ giống như là điên cuồng, thái độ làm việc vô cùng cao, không biết là An Hạnh Nhi đã cho bọn họ uống thuốc kích thích gì nữa.” Giọng điệu của An Mục cũng có chút khó chịu.
“Cái con nhỏ An Hạnh Nhi chết tiệt đó, đúng là bây giờ nó thay đổi nhiều lắm rồi.” An Quốc Đại hung hãn nói.
“Đúng vậy, sáng hôm nay thế mà còn không cho ba mặt mũi, bây giờ nghĩ lại mà cảm thấy vô cùng giận.”
Điều mà An Mục biết nhát đó chính là châm ngòi thổi gió.
Hiển nhiên cô ta biết ngày hôm nay ba mình đã bị An Hạnh Nhi ném hết mặt mũi trong cuộc họp, ông ta vẫn đang ghi hận trong lòng, bây giờ mình có ý nói như vậy là đang muốn An Quốc Đại càng nồi giận hơn nữa, một khi nổi giận thì sẽ tuyệt đối nhằm vào An Hạnh Nhi.
Cô ta cũng không muốn An Hạnh Nhi lại thành công.
Hiện tại, An Hạnh Nhi đã phát triển vượt qua khỏi dự liệu của cô ta, cô ta không thể để An Hạnh Nhi tiếp tục phát triển như thế được.
“Ba sẽ không để cho con nhỏ chết tiệt An Hạnh Nhi đó tốt hơn đâu.” An Quốc Đại hung dữ nói.
Kể từ sáng ngày hôm nay, sau khi cuộc họp kết thúc, ông ta vẫn đang nỗi nóng, thậm chí càng nghĩ càng tức giận.
Lúc này lại nghe thấy An Mục nói như vậy, ông ta lại hận không thể đánh chết An Hạnh Nhi.
“Ba ơi, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” An Mục có chút nóng nảy mà hỏi.
“Bây giờ con đi mua chuộc một hai người ở bộ phận Marketing, chính là người có thể làm việc giúp cho con ấy.
Trước đó ba đã xếp người vào trong bộ phận Marketing, cũng không biết là An Hạnh Nhi lầy năng lực từ đâu ra mà bị cô ta thay thế hết toàn bộ.” An Quốc Đại nói tới thì lại vô cùng tức giận: “Bây giờ cần con phải thu mua lòng người một lần nữa, dưới tình huống con không tham gia vào dự án, con phải biết rõ ràng tiền độ của dự án.”
“Con biết rồi.” An Mục đồng ý.
“Cần thận một chút, đừng để bị An Hạnh Nhi phát hiện.”
“Ba yên tâm đi, con biết làm như thế nào mà.”
“Con cũng sẽ thông qua động thái trong khoảng thời gian này của An Hạnh Nhi ở công ty mà tìm hiểu tiến độ của dự án này, lợi dụng quyền hạn của con để gây trở ngại cho cô ta, con không có khả năng đề cô ta hoàn thành công việc tòa cao ốc Quang Minh đâu.” An Quốc Đại lạnh lùng nói.
“Được rồi, nếu như để cô ta phát hiện ra, chúng ta có muốn lầy được tập đoàn An thị từ trên tay của chú hai cho anh trai của con, vậy thì khó rồi.”
An Mục rất biết cách nói chuyện.
Cô ta cố ý nói giao tập đoàn An thị cho An Phát, chính là không để cho ba của cô ta hiểu lầm là cô ta có dã tâm đối với tập đoàn.
“Một ngày nào đó, An Hạnh Nhi sẽ thê thảm rời khỏi.”
“Dạ.” An Mục vội vàng phụ họa.
Cúp điện thoại.
An Mục cũng lộ ra sắc mặt lạnh lẽo, cô ta muốn xem xem An Hạnh Nhi đột nhiên lại thay đổi rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
An Hạnh Nhi vùi đầu vào công việc đến mười giờ đêm.
Sau khi viết ra các yêu cầu chuẩn bị để xây dựng nền tảng thương mại điện tử cho tòa nhà Quang Minh và livetream bán hàng, cô mới xem như là lấy lại tinh thần.
Tỉnh táo lại, nhìn thấy trễ như vậy rồi, có chút mất sức.
Cô giật giật thân thể, nhìn Hồ Phong vẫn còn đang ngồi trong phòng làm việc, một lời oán giận cũng không có, cô cảm thấy có lỗi: “Thật ngại quá, đợi lâu rồi.”
“Mợ chủ, là chuyện nên làm.” Hồ Phong cứ luôn có thái độ như vậy.
An Hạnh Nhi cũng đã quen.
Cô duỗi cái lưng mệt mỏi, cầm lấy điện thoại riêng: “Thư ký La, cô gọi Vương Thành Lỗi vào đây một chút đi.”
“Vâng.”
Vương Thành Lỗi gõ cửa bước vào.
An Hạnh Nhi lấy một cái usb trong máy vi tính ra đưa cho anh ta.
Vương Thành Lỗi nhận lấy, kinh ngạc nhìn An Hạnh Nhi: “An tổng.”
“Trong này là phương án bán hàng trực tuyến của tòa cao ốc Quang Minh, ngoại trừ tôi ra, bây giờ chỉ có một mình anh biết.”
Vương Thành Lỗi cầm usb, nhẹ gật đầu.
“Tôi tự tay giao nó cho anh, chính là muốn nói cho anh biết nếu như phương án này bị truyền ra ngoài, vậy thì đây chính là trách nhiệm của anh, chắc là anh cũng hiểu ý của tôi.”
“An tổng yên tâm đi, tôi biết rồi.” Vương Thành Lỗi thành thật đáp lời.
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.” An Hạnh Nhi nhắc nhở: “Anh nhớ chú ý nhiều thêm.”
“Tôi nhất định sẽ cần thận.”
An Hạnh Nhi gật đầu.
Cái gọi là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghỉ người, cô cũng không trì hoãn nhiều thời gian, cô nói thẳng: “Bắt đầu từ ngày mai, anh phải chứng thực kế hoạch tạo nền tảng thương mại tòa cao ốc Quang Minh, nếu như gặp phải khó khăn gì thì cứ tìm tôi.”
“Vâng.”
“Không còn sớm nữa, tan làm đi.”
“Được.” Vương Thành Lỗi cung kính nói.
An Hạnh Nhi cũng đứng dậy cầm lấy túi xách của mình, tan làm cùng Hồ Phong.
Ngồi trong xe.
Nhìn những chiếc xe ở bên ngoài cửa số cũng không còn nhiều, cô mới phát hiện bây giờ đã khuya lắm rồi.
Cô đột nhiên lại thở dài nói với Hồ Phong: “Đi theo tôi, vất vả cho anh rồi.”
Bởi vì có khả năng là trong đoạn thời gian dài tiếp theo đều sẽ làm việc như thế, đều sẽ tăng ca như thế.
“Vẫn ồn.” Hồ Phong nghiêm túc lái xe, trả lời lại: “Thật ra thì anh Diệp cũng thường xuyên bận rộn như vậy.”
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Không phải là bây giờ Diệp Thương Ngôn không có việc làm hả?
Không phải là bây giờ anh vẫn luôn rất nhàn rỗi?
Ngay cả tập đoàn Diệp thị cũng không đến làm việc.
“Diệp Thương Ngôn bận cái gì?” An Hạnh Nhi hỏi.
Lúc này, Hồ Phong mới phát hiện mình đã nói hớ rồi.
Anh ta vội vàng nói: “Xin lỗi mợ chủ, tôi không thể trả lời cô được.”
“…” An Hạnh Nhi im lặng.
Rốt cuộc là cái tên Diệp Thương Ngôn này đang làm cái gì vậy.
Thần thần bí bí như thế.
Xe nhanh chóng lái tới biệt thự.
Vừa mới bước vào phòng khách, cô đã nhìn thấy chú Trung đang quét dọn vệ sinh.
Đã trễ như vậy rồi mà chú Trung còn làm việc nhà.
Trên thực tế, trong trí nhớ của cô từ đầu đến cuối chú Trung đều đang làm chuyện gì đó, giống như là chưa từng dừng lại một giây nào.
Mà cô lại cảm thấy chú Trung không có cảm giác vất vả, ngược lại ông ta còn rất thích thú.
Lúc này nhìn thây cô về nhà, ông vội vàng nhiệt tình nói: “Mợ chủ, để tôi đi lấy tổ yến cho mợ chủ.”
“Cảm ơn chú.” An Hạnh Nhi mỉm cười.
Cô thật sự cảm kích.
Cô đột nhiên nhớ đến kiếp trước cô gả cho Cố Quân Tường, sau đó ngày nào cũng phải ở nhà chờ Cố Quân Tường về.
Lúc đó, Cố Quân Tường thường xuyên về nhà rất muộn, cô vẫn luôn tin tưởng là anh ta xã giao quá nhiều nên rất quan tâm tới anh ta, cô luôn chờ sau khi anh ta về nhà thì chuẩn bị nắu canh cho anh ta.
Lúc đó cô cảm thấy chờ đợi là một chuyện rất tàn nhẫn, bởi vì vĩnh viễn không biết được loại chờ đợi này đến cùng sẽ chờ đến bao giờ, có đôi khi có lẽ là suốt cả buổi tối.
Càng về sau, cô biết là sự chờ đợi của mình chẳng qua chỉ là đang đợi Cố Quân Tường lên giường cùng với những người phụ nữ khác, cô hận không thể muốn giết chết mình, cô thật sự cảm thấy mình quá ngu ngốc, bản thân cũng tự xem thường mình.
Cho dù.
Chú Trung cùng với thân phận năm đó của cô khác biệt nhau, nhưng mà cuối cùng chờ đợi chính là một chuyện rất vất vả.
Cho nên đối với sự nỗ lực của chú Trung, bắt kể có phải là bởi vì Diệp Thương Ngôn hay không, cô cảm động là thật..