CHƯƠNG
Rõ ràng An Hạnh Nhi đang đỏ mặt.
Cái con hàng Diệp Thương Ngôn này đúng là không biết xáu hổ chút nào ư?
Cô tức giận thở hồn hến: “Có đi hay không hả, không đi thì tôi đi đó.”
“Ai nói là tôi không đi vệ sinh nữa?” Lúc đầu, tâm trạng của Diệp Thương Ngôn không tốt cho lắm.
Nhưng mà bây giờ bởi vì An Hạnh Nhi đỏ mặt, anh quyết định bỏ qua cho cô.
Dù sao thì.
Anh rất thích dáng vẻ xấu hỗ của cô.
Anh hơi giật giật thân thể.
An Hạnh Nhi vẫn xoay người lại đỡ anh.
Trên người của Diệp Thương Ngôn có rất nhiều vết thương, An Hạnh Nhi sợ mình không cẩn thận đụng phải miệng vết thương của anh, lúc này cô không khỏi hỏi: “Anh có đau không?”
Rõ ràng là mặt tràn đầy sự quan tâm.
“Đau lòng hả?” Khóe miệng của Diệp Thương Ngôn khẽ nhéch lên.
“Chỉ là trong lòng tôi bắt an mà thôi.”
“Phụ nữ thích khẩu thị tâm phi.”
“Diệp Thương Ngôn, rốt cuộc là anh có muốn đi nhà vệ sinh đàng hoàng không vậy hả?”
Diệp Thương Ngôn ngậm miệng lại.
Hiển nhiên là bị nghẹn đến mức cực hạn.
An Hạnh Nhi cẩn thận đỡ Diệp Thương Ngôn bước xuống giường.
Bác sĩ nói là đùi phải của anh bị gãy xương, không thể bước xuống đất, chân trái có thể dùng lực, cánh tay phải cũng bị gãy xương, chỉ có cánh tay trái là có thể sử dụng.
Cho nên An Hạnh Nhi liền đặt cánh tay trái của Diệp Thương Ngôn lên trên vai của cô, sau đó dùng thân thể đỡ lây anh khập khễnh bước vào trong nhà vệ sinh.
Vắt vả lắm An Hạnh Nhi mới có thể đỡ anh đến bên cạnh toilet, lúc quay người lại chuẩn bị đi ra ngoài.
“Em giúp tôi một chút đi.” Diệp Thương Ngôn nói.
“Cái gì?” An Hạnh Nhi nhìn anh.
“Quần.”
“Anh không biết tự cởi hả?” An Hạnh Nhi bó tay luôn rồi.
Con hang này có thể có liêm sỉ chút được không hả.
“Tôi đứng không vững.”
“Đứng không vững là vấn đề của chân, có liên quan gì đến tay của anh cơ chứ?” An Hạnh Nhi kiềm chế cảm xúc, cố gắng để cho mình giữ vững sự tỉnh táo.
“Chân của tôi đứng không vững, cho nên chỉ có thể dùng tay vịn vào tường, em nhìn tôi bây giờ một tay lại bị nẹp, một tay khác thì vịn vào tường, chẳng lẽ tôi còn có cái tay thứ ba để cởi quần ra hả?” Diệp Thương Ngôn hỏi lại.
An Hạnh Nhi nhìn bộ dạng thảm thương của anh mà lại phải chống đỡ vách tường, cô liền thỏa hiệp.
Cô bước qua, quay mặt sang một bên, sau đó cởi bỏ cái quần bệnh nhân cho anh.
Sau khi cô cởi xong thì định đi khỏi.
“Em có biết động tác tiêu chuẩn khi đàn ông đi vệ sinh là cái gì không?” Diệp Thương Ngôn hỏi cô.
“Cho nên phải có một nghỉ thức có đúng không?” An Hạnh Nhi căn bản không thèm phản ứng lại.
“Em đi qua đây tôi nói cho em biết.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
“Diệp Thương Ngôn anh thành thật cho tôi đi…”
“Nhanh lên đi, nhịn không nồi nữa rồi.” Diệp Thương Ngôn làm giống y như là thật, ngay cả lông mày cũng nhăn chặt lại cùng một chỗ.
Nhìn có vẻ như là rất gấp gáp.
“Vậy anh đi đi.” An Hạnh Nhi bó tay luôn rồi.
“Không phải là động tác tiêu chuẩn thì không đi được.”
“…” Anh có bị bệnh không vậy hả?
“Nhanh lên đi.” Diệp Thương Ngôn thúc giục.
Lúc đầu, An Hạnh Nhi đã muốn đi khỏi, cuối cùng vẫn phải đi đến bên cạnh anh, có đánh chết cũng không nhìn.
Diệp Thương Ngôn nhỏ giọng nói một câu ở bên tai của An Hạnh Nhi.
Cả gương mặt của An Hạnh Nhi muốn nỗ tung.
“Diệp Thương Ngôn.”
“Ngoan nào, tôi cũng là bởi vì em cho nên mới bị thương mà.” Diệp Thương Ngôn giả vờ đáng thương.
Mẹ kiếp.
Lúc đó vì cứu cô mà đụng vào chiếc xe trước mặt, không phải uy vũ lắm hả?
Hiện tại lại bày ra bộ dáng này, ai mà tin chứ?
Kết quả là.
Cô vẫn dựa theo chỉ thị của Diệp Thương Ngôn…
“Rốt cuộc là anh còn muốn tiểu bao lâu nữa hả?” Cả khuôn mặt của An Hạnh Nhi đều đỏ lên.
“Thận tốt mới có thể như vậy.” Diệp Thương Ngôn làm như mình rất đàng hoàng.
“…” Mẹ nó chứ.
Vậy mà cô lại không phản bác được.
Rất lâu.
Rốt cuộc Diệp Thương Ngôn cũng đi vệ sinh xong, An Hạnh Nhi đỡ Diệp Thương Ngôn trở lại giường.
Sau đó mình lại đi vào nhà vệ sinh.
Cô rửa tay, không ngừng rửa tay.
Lúc này, bác sĩ đến thăm phòng bệnh.
“Người nhà bệnh nhân có ở đây không vậy?” Bác sĩ hỏi.
An Hạnh Nhi vội vàng bước ra từ trong nhà vệ sinh: “Có tôi có tôi.”
Lúc này, rõ ràng Diệp Thương Ngôn nở nụ cười.
Người nhà đó.
Nụ cười dường như còn rõ ràng hơn.
“Có ở đây là tốt rồi, mặc dù anh nhà bị ngoại thương nhưng mà cần phải có người chăm sóc, đặc biệt là những chỗ xương bị gãy cần phải chú ý không được đụng vào, có cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, xương cốt cần phải được chậm rãi khôi phục.” Bác sĩ căn dặn.
Tôi biết rồi.” An Hạnh Nhi ngoan ngoãn đáp lời.
Bác sĩ làm kiểm tra cho Diệp Thương Ngôn, hỏi Diệp Thương Ngôn một vài vấn đề, xác định anh không có gì đáng ngại rồi mới lên tiếng nói: “Dựa vào tình huống hiện tại thì có thể xuất viện rồi, sau khi xuất viện vết thương không thể đụng vào nước, đề nghị một tuần không được tắm rửa, mỗi ngày chỉ cần dùng khăn lau là được rồi, một tuần sau đến bệnh viện kiểm tra lần nữa, xác định vét thương có thể cắt chỉ thì mới có thể tắm.”
“Được.” An Hạnh Nhi nghiêm túc ghi lại.
“Nếu như sau khi xuất viện mà miệng vết thương vẫn còn chảy máu, sinh mủ, hoặc là phát sốt thì nhất định phải kịp thời đến bệnh viện để khám.” Bác sĩ căn dặn.
“Được.” An Hạnh Nhi gật đầu.
Bác sĩ dặn dò xong xuôi rồi mới rời khỏi bệnh viện.
An Hạnh Nhi nhỏ giọng thì thầm lặp lại một lần nữa, xác định đã nhớ kỹ toàn bộ rồi mới quay đầu nói với Diệp Thương Ngôn: “Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho anh.”
Diệp Thương Ngôn gật đầu.
Dường như lúc này tâm trạng của con hàng này rất tốt.
An Hạnh Nhi cũng không muốn phỏng đoán tâm trạng của anh tốt lên có phải là bởi vì sắp được xuất viện, cho nên mới vui vẻ.
Dù sao thì lúc này ở trong đầu của cô chỉ có hình ảnh mình giúp anh đi nhà vệ sinh… cô cảm thấy tay mình muốn nát luôn rồi.
Cho nên, tâm trạng của cô không tốt nổi.
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Cô mới nhìn thấy Hồ Phong vẫn còn đang ở ngoài phòng bệnh.
Cô mới nhớ đến tối ngày hôm qua mình quên mát Hồ Phong.
Hồ Phong nhìn thấy biểu cảm của cô, anh ta nghiêm túc nói: “Mợ chủ, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon.”
“Ngủ ở đây hả?” An Hạnh Nhi chỉ vào cái ghế ở bên cạnh.
“Tôi đã từng ngủ ở một nơi còn thê thảm hơn là chỗ này nhiều.”
An Hạnh Nhi mắp máy môi.
Chính là.
Không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Cô nói: “Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho Diệp Thương Ngôn, anh vào phòng với anh ấy giùm tôi một chút đi.”
“Vâng.”
An Hạnh Nhi đi khỏi.
Trong khoảnh khắc rời đi, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn Hồ Phong đi vào trong phòng bệnh.
Cô luôn cảm thấy Hồ Phong rất trung thành với Diệp Thương Ngôn.
Làm như vậy, chỉ là bởi vì tiền thù lao kinh người hả?
Dường như là càng hiểu rõ Diệp Thương Ngôn, lại càng thấy mình không hiểu rõ Diệp Thương Ngôn!
Cái người đàn ông này.
Giống như là cả người đều là bí mật.
Cô như có điều suy nghĩ mà hoàn thành thủ tục xuất viện.
Trên thực tế cũng không cần phải dọn dẹp phòng bệnh như thế nào, chỉ cần đi ký tên là được rồi.
Những thủ tục khác sẽ có nhân viên xử lý giúp cho mình.
Sau khi cô làm xong thì trở về đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đôi mắt không khỏi sửng lại một chút.
Bởi vì cô nhìn thầy Đồng Vận Khiết.
Nhìn thấy cả người Đồng Vận Khiết đều dựa ở trên người của Diệp Thương Ngôn, bộ dạng trông có vẻ rất thân mật.
Mà lúc này Hồ Phong đã bị đuổi ra ngoài phòng bệnh, đi đến ban công.
Cô tự hỏi, nếu như cô tới muộn một chút có phải là có thể nhìn thấy xuân cung đồ bằng da bằng thịt.
Lúc này đúng là không hiểu sao cô lại cảm thấy tức giận.
Cái chân của Diệp Thương Ngôn đã bị gãy rồi, còn không chịu yên tĩnh có đúng không hả?
Đôi mắt của cô siết chặt lại, lạnh lùng nói: “Cô Đồng, cô nhận nhằm đàn ông hay gì vậy, hay là… không biết cái gì gọi là người đã có vợ?”
Hai người đang thân mật dường như cũng bởi vì âm thanh của An Hạnh Nhi mà dừng lại một chút.
Hai người đồng loạt nhìn cô.
Nhìn An Hạnh Nhi ôm ngực, rõ ràng là khí thế bức người!.