CHƯƠNG : CÔ CHỦ AN, HÔN TÔI!
Cô cũng không nhớ, lần cuối cùng động lòng là khi nào rồi.
Lần cuối cùng còn cảm thầy động lòng với Cố Quân Tường là khi nào.
Dường như trong một khoảng thời gian rất rất dài, cái có thể cảm thấy được chính là hận.
Hận đến cùng cực, không có bắt kỳ tình cảm khác!
An Hạnh Nhi nhìn người đàn ông trước mắt mơ hồ không rõ.
Cô thật ra cũng không rõ, bây giờ tình cảm mà cô dành cho Diệp Thương Ngôn rốt cuộc là động lòng, hay chỉ là cảm động…
Mặc kệ là loại tình cảm nào, đối với cô cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi.
Cô thừa nhận.
Vừa rồi Tiêu Việt Duệ nói những lời đó với cô, cô thật sự lay động rồi.
Thật sự cũng muốn, không màng tất cả, thật sự chọn bắt đầu mở lòng với Diệp Thương Ngôn.
Thậm chí khi đi tới bên cạnh Diệp Thương Ngôn, nhìn thấy cả người anh đều là vết thương, cũng nghĩ, có nên tin thêm một lần nữa hay không.
Có nên tin Diệp Thương Ngôn một lần hay không.
Diệp Thương Ngôn khác với Cố Quân Tường.
Cố Quân Tường sẽ không vì cô ngay cả mạng cũng không cần.
Cho dù giả vờ cũng sẽ không.
Diệp Thương Ngôn lại thật sự có thể vì cô suýt nữa chết đi.
Cuối cùng.
Cô vẫn chùn bước.
Càng để ý, càng sẽ sợ hãi.
Càng nghiêm túc, càng sẽ cảnh giác hơn.
Cô đã không phải là thiếu nữ ngây thơ đó nữa, không phải là cô gái có thể vì yêu mà không màng tất cả.
Cô còn có nhiều chuyện quan trọng hơn tình cảm.
Cho nên, báo đáp duy nhất cô có thể cho Diệp Thương Ngôn, chính là thời gian.
Thời gian có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều.
Thay đổi trái tim của cô, thay đổi tình cảm của cô.
Thời gian có lẽ sẽ khiến cô có một ngày, có thể thật sự cam tâm tình nguyện ở bên anh.
Không có lợi ích.
Không có ân oán.
Chỉ có, tình yêu sâu đậm.
An Hạnh Nhi từng chút khống chế cảm xúc trong lòng mình.
Khống chế nước mắt của mình, từ từ thu hồi lại.
Chính là biến thành một cô gái, đối đãi với tình cảm có thể nắm buông thoải mái.
Không vì tình mà khốn đốn nữa.
Cô nói: “Không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi.
Nếu như có chỗ nào không thoải mái, anh gọi tôi, tôi ngủ ở bên cạnh chiếc giường này.”
An Hạnh Nhi cảm thấy, lời nói đến đây đã đủ rồi.
Lời hứa dành cho nhau không tính là lời hứa.
Chuyện sau này… thì, nghe số trời đi.
An Hạnh Nhi nói xong thì xoay người chuẩn bị đi.
“An Hạnh Nhi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi cô.
Rất hiếm khi gọi họ tên của cô.
Một khi gọi họ tên của cô, chắc chính là chuyện rất nghiêm túc.
An Hạnh Nhi đưa mắt nhìn anh.
“Em vừa rồi nói, không biết phải báo đáp tôi như nào?!” Diệp Thương Ngôn hỏi cô.
An Hạnh Nhi rõ ràng có hơi kinh ngạc.
Cô vừa rồi không phải là nói rồi sao?
Cho cô thời gian từ từ tiếp nhận đoạn tình cảm này.
Cô ít nhất sẽ không tiếp tục cố tình từ chối, thậm chí là kiên quyết phản đối nảy sinh tình cảm với anh nữa.
Anh rốt cuộc còn muốn cái gì?!
“Hôn tôi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên mở miệng.
Con ngươi của An Hạnh Nhi đều giãn to.
Cô có phải là không nên có quá nhiều kỳ vọng đối với người đàn ông này hay không.
Có phải là đàn ông trên khắp thế gian này, đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ ván đề hay không?!
Khi cô đang dụng tâm nói chuyện tình cảm với anh thì anh vậy mà nghĩ làm sao để ngủ với cô?!
Cô cứ vậy lườm Diệp Thương Ngôn.
“Tin tôi, cô chủ An, bắt kỳ người đàn ông nào cũng không thể từ chối cái ôm của người con gái mình thích đối với mình.” Diệp Thương Ngôn nói với vẻ nghiêm túc: “Mà tôi, muốn vào lúc đại nạn không chết, cảm nhận được sự ấm áp của em… ưm.”
Lúc này, mắt của Diệp Thương Ngôn trợn to.
Thành thật.
Anh quả thật rất muốn hôn cô.
Bất cứ ở đâu, bắt cứ khi nào.
Mà lúc này, không thể phủ nhận là càng muốn.
Ông trời biết.
Vào khoảnh khắc anh biết cô gặp nguy hiểm, anh đã hoảng cỡ nào.
Lúc này.
Không phải là anh đại nạn không chết muốn sự ấm áp của cô, mà là anh rất muốn, cảm nhận sự tồn tại của cô.
Anh thật sự sợ, cô đột nhiên biến mắt khỏi thế giới của anh.
Hình như, đã từng trải qua.
Nỗi đau khổ không thể tưởng tượng.
Cứ cảm thấy, kiếp này cũng không muốn trải qua nữa.
Nhưng trên thực tế.
Anh rốt cuộc từng trải qua chưa?
Anh rất hoảng hốt.
Cho nên chỉ muốn.
Chỉ muốn, cảm nhận sâu được sự tồn tại của cô.
Dùng sự ấm áp ngọt ngào nhất của cô, cảm nhận cô còn sống ở bên cạnh anh.
Yết hầu của anh hơi chuyển động.
Được An Hạnh Nhi hôn phớt, đã khó rồi.
Vốn dĩ.
Cũng không nghĩ có thể thuyết phục được An Hạnh Nhi.
Vốn dĩ…
Cũng không nghĩ, An Hạnh Nhi lại tiến sâu như vậy.
Lúc này.
Ngược lại anh có hơi trở tay không kịp, để mặc An Hạnh Nhi thấy lúng túng ở trên môi anh.
Thật sự là lúng túng.
An Hạnh Nhi cũng không biết mình tại sao lại manh động tới mức thật sự hôn lên.
Còn hôn… rất sâu.
Cô thật sự có hơi tức giận.
Mang một chút giận dỗi, hôn anh.
Nghĩ là dù sao không mắt miếng thịt nào.
Có thể phóng khoáng một chút đối với ân nhân cứu mạng của mình.
Tuy nhiên khi thật sự chạm vào môi của anh, lại khó thể khống chế hơn bản thân cô.
Cái lưỡi nhỏ của cô đều là… không kìm lòng nỗi.
Khi cô phản ứng lại, cũng bị dọa giật mình.
Mà thật sự phản ứng lại thì muốn tách ra.
Vừa có động tác này.
Sau gáy đột nhiên bị người ta dùng sức siết lại.
“Ưml” An Hạnh Nhi nhìn chằm chằm Diệp Thương Ngôn.
Lúc này bị anh kìm kẹp, không thể tách ra.
Đôi môi còn dính vào với nhau.
Điều An Hạnh Nhi nghĩ lúc này không phải là bọn họ còn đang hôn.
Mà là Diệp Thương Ngôn đã bị thương nghiêm trọng như vậy rồi, anh vậy mà còn động tay động chân…
“Ưm.” Sự phản kháng trong mắt An Hạnh Nhi, dần dần bị anh hòa tan.
Cô vẫn là lần đầu tiên biết được khi Diệp Thương Ngôn hồn, có thể dịu dàng như này.
Sự bá đạo trước kia, cánh môi ở trên môi cô, nhẹ nhàng lúc nông lúc sâu.
Nụ hôn của hai người kéo dài rất lâu.
Là Diệp Thương Ngôn chủ động kết thúc.
An Hạnh Nhi thật chí lúc đó còn có một chút… chưa tận hứng.
Cô nhìn Diệp Thương Ngôn với ánh mắt mê ly, nhìn sự dừng lại đột ngột của anh.
“Cô chủ An, em như này thật sự sẽ khiến tôi phạm tội đó.” Giọng nói trầm khàn của Diệp Thương Ngôn cất lời nhắc nhở.
An Hạnh Nhi bỗng hoàn hồn lại.
Anh vừa rồi vậy mà thật sự chìm đắm trong nụ hôn của Diệp Thương Ngôn, đánh mắt bản thân.
Cô vội vàng đứng dậy.
Há miệng thở dốc.
Diệp Thương Ngôn cái tên cao thủ tình trường này, quả nhiên kỹ thuật hôn rất cao siêu.
Cô đoán nếu không phải cơ thể Diệp Thương Ngôn không tiện, tối nay nói không chừng ở dưới sự câu dẫn của anh thì cô thật sự…
Càng nghĩ, mặt càng đỏ.
Cả người đều sắp bóng rực rồi.
Lúc đó còn nghe thấy giọng nói trầm khàn của Diệp Thương Ngôn nói: “Nếu như cô chủ An bắt mãn khi không được thỏa mãn nhu cầu, tôi cũng có thể thử bò dậy…”
“lm miệng!” An Hạnh Nhi quát anh.
Không muốn nghe, một chữ cũng không muốn nghe.
Diệp Thương Ngôn vậy mà đã mỉm cười.
Mặt đã bị thương thành ra như này rồi, còn không biết ngại mà cười.
Cũng không nhìn xem bản thân cười đáng sợ cỡ nào.
“Tôi muốn đi ngủ rồi!” An Hạnh Nhi tức anh ách, trực tiếp đi đến chiếc giường gấp bên cạnh.
Diệp Thương Ngôn thấy dáng vẻ tức tối của An Hạnh Nhi, nhìn cô vùi mình vào trong chăn, nhìn cô cuộn mình thành một con sâu…
“Em không sợ làm mình ngạt chết sao?” Diệp Thương Ngôn hỏi cô.
“Anh mau đi ngủ đi.” An Hạnh Nhi ở trong khăn, lớn giọng nói.
“Em thò đầu ra thì tôi đi ngủ.”
“Không muốn.”
“Em có chỗ nào tôi chưa từng thấy, xấu hổ gì chứ?!” Diệp Thương Ngôn cười.
“Diệp Thương Ngôn!” An Hạnh Nhi bỗng chui ra khỏi chăn, mặt đỏ tía tai hỏi: “Anh có phải là nhìn lén tôi rồi không?!”
“Không có nhìn lén.” Diệp Thương Ngôn cười: “Quang minh chính đại nhìn.”
“Yên tâm, phù hợp với tất cả thẩm mỹ của tôi.”
Shit.
Diệp Thương Ngôn cái tên khốn rùa vàng này!”.